Tiểu thuyết - Áp Trại Tiểu Vương Phi
Lượt xem : |
ồn ào như vậy? Hắn ghét nhất người tới ầm ĩ khi hắn đang ngủ!
Hắn mở mắt ra, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn không khách khí đẩy cửa vào.
Hắn còn đang suy nghĩ người phương nào lớn mật như thế, lạithấy Tiểu Trúc mặc một thân quần áo lụa trắng, tức giận bừng bừng, ánhmắt mở thật lớn ── nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn đã bị nànggiết chết trăm ngàn lần.
“Đại vương, chúng ta muốn ngăn cản nàng, nhưng . . . . . .” Tiểu lâu la hầu hạ hắn khó xử nói.
“Các ngươi lui ra, đóng cửa lại.” Hắn phất tay một cái, ra lệnh những người khác đi xuống.
“Dạ!”
Tiểu Trúc đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọnhọ, mới mở miệng nói: “Tại sao không để cho ta rời đi? Ngươi mau ra lệnh cho những thủ hạ kia đừng ngăn cản ta!” Nói xong nàng xoay người muốnđi.
“Chờ một chút, nàng không cần đi nơi nào cả!” Hắn lạnh lùng nói.
Tiểu Trúc sắc mặt trắng nhợt, “Ngươi muốn giam lỏng ta?”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Đức Chiêu lộ ra chút mệt mỏi,đồng thời cũng mang theo nụ cười vô cùng khêu gợi, “Nếu nàng muốn gả cho sơn tặc, không bằng gả cho ta làm áp trại phu nhân!” Nói xong, hắn vénchăn đi xuống giường.
Tiểu Trúc tức giận xoay đầu lại, “Cho dù phải gả cũng sẽ không ── A!”
Trời ạ! Hắn hắn hắn. . . . . . Quang lưu!
Tiểu Trúc lập tức cũng quên phải dời đi ánh mắt, chỉ có thểngơ ngác nhìn chằm chằm lõa thể hoàn mỹ như thần của hắn. Vai hắn torộng bền chắc, hai chân cùng khe mông mạnh mẽ, giữa hai chân còn có cáithứ kia ──
“Sắc lang! Ngủ cư nhiên không mặc quần áo?!” Nàng đỏ mặt, vội vàng xoay người sang chỗ khác.
“Ta đã quen thế này, lại có trợ giúp rất lớn với thân thể.Còn nàng. . . . . . Nàng thích những chỗ đã thấy sao?” Trong lời nói hắn còn mang theo ý cười.
“Người nào sẽ thích chứ !” Nàng nói thầm.
Không xong rồi, tim đập rất nhanh. . . . . . Hơn nữa nàng tin tưởng hiện tại mặt của nàng nhất định cũng đỏ đến bất bình thường.
“Ta. . . . . . Ta thấy lát nữa quay lại cũng được!”
Nói xong, nàng nhanh chóng đi tới bên cửa, lại bị hắn lấy tốc độ nhanh hơn ngăn trở.
“Xấu hổ sao?” Hắn xấu xa, cố ý hỏi.
Nàng phát hiện trên người hắn có mùi xạ hương làm tim nàng đập rộn lên, toàn thân cũng không được tự nhiên.
Đức Chiêu nhìn nàng mặt đỏ bừng, cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu!
“Ngươi. . . . . .”
“Bí mật, ta cho phép nàng gọi ta Đức Chiêu. Bất quá ở trườnghợp công khai, nàng vẫn phải gọi ta Đại vương.” Khẩu khí của hắn dườngnhư đối với nàng là ban ân trời biển.
Thái độ của hắn làm Tiểu Trúc không nhịn được phản kháng nói: “Ngươi không thể bởi vì giữa chúng ta phát sinh quan hệ liền cho rằngcó thể khống chế nhân sinh của ta! Ta ──”
Nàng còn chưa nói xong liền bị hắn kéo vào trong ngực, cúi đầu hung hăng che lại môi nàng.
Tiểu Trúc liều chết phản kháng giãy giụa, nhưng hắn chỉ đơngiản ôm nàng thật chặt, khóa lại nàng trong cánh tay, không để cho nàngrời đi. Từ từ, Tiểu Trúc bị nụ hôn nóng bỏng kia hòa tan, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, để cho đầu lưỡi hắn tiến vào, thân mật tìm kiếm, dây dưa. . . . . . Hai người bất tri bất giác ôm nhau, nụ hôn này khơi lên dục vọngtrong cơ thể lẫn nhau, phảng phất ngay cả không khí đều muốn bốc cháy. . . . . .
“Ta có nói nàng hôm nay thật đẹp?” Hắn ở bên tai nàng thổi khí nóng.
Mái tóc của nàng rủ xuống hai vai, ánh mắt xinh đẹp chưa hammuốn vô hạn, gương mặt kiều diễm đỏ ửng như hoa. . . . . . Toàn thânnàng tản mát ra ngây thơ của thiếu nữ, sự hấp dẫn của nữ nhân, hắn cóthể cứ như vậy nhìn nàng cả đời cũng không chán ghét. . . . . .
“Không có!” Nàng nhỏ giọng nói.
“Không sao, ta có thể dùng hành động bày tỏ. . . . . .” Hắn cúi đầu, cho nàng một nụ hôn ôn nhu mà bá đạo.
Tiểu Trúc hít thật sâu mùi nam nhân quen thuộc của hắn, ngọnlửa trong cơ thể bị bàn tay không an phận kia nhen nhóm. “Đức Chiêu. . . . . .”
“Đúng! Gọi tên ta . . . . . . Người ôm nàng là ta, không phải người khác, nàng là của một mình ta . . . . . .”
Tay của hắn cầm bộ ngực sữa trơn mịn mềm mại của nàng, ngóntay xoa bóp lôi kéo điểm nhỏ mê người trên đó, kéo tới trận trận tê dạilàm nàng không cách nào kháng cự. Hắn cúi đầu, há miệng ngậm nhũ hoa màu hồng sớm đã trở nên cứng rắn . . . . . .
“Trời ạ. . . . . .” Nàng hít thở thật sâu, cái lưỡi linh hoạt của hắn tham lam mút lấy nhũ hoa nhạy cảm, còn dùng hàm răng nhẹ cắn,trêu đùa thưởng thức tiểu hoa trước ngực nàng.
“Đừng như vậy. . . . . . Ta sẽ không chịu được. . . . . .”Phản kháng của nàng không mạnh mẽ như ngày xưa nữa, ngược lại nhẹ kêu êm ái như vui mừng, thân thể nóng rực của văn vẹo dưới thân hắn, lần nàyhắn cảm nhận động tác càng thêm hưng phấn cùng nhiệt tình. . . . . .
“Tiểu mèo hoang, nàng thật ngọt! Chỉ cần đem toàn bộ nhiệttình trong cơ thể nàng giải phóng ra ngoài, nàng sẽ giống như quả cầulửa cực kỳ nóng bỏng. . . . . .”
Tay của nàng bị kéo chạm vào vật cứng rắn của hắn, “Thật là nóng. . . . . .”
“Đây là bởi vì khát vọng nàng mới biến thành như vậy . . . . . . Nàng cảm nhận được không?”
Nàng đỏ mặt muốn rụt lại tay mình, nhưng hắn vẫn không chịuđể cho nàng rụt lại. “Ta hi vọng nàng có thể bày tỏ một chút tâm tìnhvới ta.”
“Ta?” Nàng không biết nên làm sao làm . . . . . .
“Nàng thích ta sao?” Gương mặt tuấn tú của hắn dán sát lại nàng, làm tâm nàng một trận cuồng loạn.
“Có quan hệ gì sao?”
“Ta muốn biết khi nàng lấy lòng ta là cảm giác gì?”
Hắn để cho bàn tay của nàng cầm vật cự đại đang đứng ngạonghễ của hắn, cũng cưỡng bách nàng khuấy động trên dưới, mà nàng nhìnthấy dáng vẻ hắn dường như rất hưng phấn, cũng không nhịn được tự độngvuốt ve hắn. . . . . .
“Đó! Nàng thật là quá tuyệt vời!” Hắn cố nén từng trận khoáicảm lên tận mây xanh. Mặc dù kỹ thuật của nàng còn ngây ngô, nhưng vẫncó thể làm hắn hết sức sung sướng.
Hắn biết tất cả đều là bởi vì đối phương là nàng, nữ nhân hắn yêu. . . . . .
Nhìn thấy bộ dạng hắn say mê, trong lòng Tiểu Trúc có loại cảm tình với hắn, muốn cho hắn cũng được cảm thấy vui vẻ.
Nhưng nàng nên làm sao làm đây?
Nhớ tới động tác lần trước hắn làm với nàng, nàng tựa nhưđược cài đặt mà há miệng nhỏ, dùng đầu lưỡi màu hồng nhẹ nhàng liếm phía trước vật đứng thẳng của hắn, bởi vì nàng không có cách nào dung nạptoàn bộ cự đại của hắn.
“Trời. . . . . . Nàng từ nơi nào học được. . . . . .” Hắn cắn răng cắn lợi nói, sắp bị nàng làm cho nổ tung. “Ngươi không thích sao?Ta cho là ngươi sẽ thích. . . . . .” Nàng dừng lại động tác, mặt vô tộinhìn hắn.
“Đáng chết, ta chính là rất thích . . . . . . Tại sao nàngmuốn làm như vậy?” Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn tràn đầy kích tình.
“Ta muốn để cho ngươi vui vẻ. . . . . .” Nàng xấu hổ, càng nói càng nhỏ.
Hắn hiểu được trong lòng nàng đã có hắn, bởi vì quan tâm, cho nên mới muốn cho đối phương vui vẻ.
Hắn yêu thương ôm nàng, hôn lên bờ môi hồng diễm của nàng,tiếp đến ánh mắt của hắn rơi vào miệng anh đào của nàng, trong lòng dâng lên một loại ý niệm tà ác.
“Có muốn biết cách để cho ta vui vẻ hơn không?”
“Cách gì?”
Hắn ở bên tai nàng nói thầm mấy câu, chỉ thấy trên mặt nàng một hồi hồng đỏ, cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Nhất định phải như vậy không?”
“Nam nhân đều thích nữ nhân làm với hắn chuyện như vậy.” Hắn nghiêm túc nói.
“Nhưng. . . . . . Được rồi!” Cúi đầu nhẹ ngậm vật cứng rắncủa hắn, cũng theo cách hắn nói, đầu lưỡi liếm vòng quanh trên đỉnh, sau đó từ từ di chuyển trên dưới, tiếp đó động tác càng lúc càng tăngnhanh. . . . . .
Đức Chiêu chỉ cảm thấy một
Hắn mở mắt ra, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn không khách khí đẩy cửa vào.
Hắn còn đang suy nghĩ người phương nào lớn mật như thế, lạithấy Tiểu Trúc mặc một thân quần áo lụa trắng, tức giận bừng bừng, ánhmắt mở thật lớn ── nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn đã bị nànggiết chết trăm ngàn lần.
“Đại vương, chúng ta muốn ngăn cản nàng, nhưng . . . . . .” Tiểu lâu la hầu hạ hắn khó xử nói.
“Các ngươi lui ra, đóng cửa lại.” Hắn phất tay một cái, ra lệnh những người khác đi xuống.
“Dạ!”
Tiểu Trúc đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọnhọ, mới mở miệng nói: “Tại sao không để cho ta rời đi? Ngươi mau ra lệnh cho những thủ hạ kia đừng ngăn cản ta!” Nói xong nàng xoay người muốnđi.
“Chờ một chút, nàng không cần đi nơi nào cả!” Hắn lạnh lùng nói.
Tiểu Trúc sắc mặt trắng nhợt, “Ngươi muốn giam lỏng ta?”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Đức Chiêu lộ ra chút mệt mỏi,đồng thời cũng mang theo nụ cười vô cùng khêu gợi, “Nếu nàng muốn gả cho sơn tặc, không bằng gả cho ta làm áp trại phu nhân!” Nói xong, hắn vénchăn đi xuống giường.
Tiểu Trúc tức giận xoay đầu lại, “Cho dù phải gả cũng sẽ không ── A!”
Trời ạ! Hắn hắn hắn. . . . . . Quang lưu!
Tiểu Trúc lập tức cũng quên phải dời đi ánh mắt, chỉ có thểngơ ngác nhìn chằm chằm lõa thể hoàn mỹ như thần của hắn. Vai hắn torộng bền chắc, hai chân cùng khe mông mạnh mẽ, giữa hai chân còn có cáithứ kia ──
“Sắc lang! Ngủ cư nhiên không mặc quần áo?!” Nàng đỏ mặt, vội vàng xoay người sang chỗ khác.
“Ta đã quen thế này, lại có trợ giúp rất lớn với thân thể.Còn nàng. . . . . . Nàng thích những chỗ đã thấy sao?” Trong lời nói hắn còn mang theo ý cười.
“Người nào sẽ thích chứ !” Nàng nói thầm.
Không xong rồi, tim đập rất nhanh. . . . . . Hơn nữa nàng tin tưởng hiện tại mặt của nàng nhất định cũng đỏ đến bất bình thường.
“Ta. . . . . . Ta thấy lát nữa quay lại cũng được!”
Nói xong, nàng nhanh chóng đi tới bên cửa, lại bị hắn lấy tốc độ nhanh hơn ngăn trở.
“Xấu hổ sao?” Hắn xấu xa, cố ý hỏi.
Nàng phát hiện trên người hắn có mùi xạ hương làm tim nàng đập rộn lên, toàn thân cũng không được tự nhiên.
Đức Chiêu nhìn nàng mặt đỏ bừng, cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu!
“Ngươi. . . . . .”
“Bí mật, ta cho phép nàng gọi ta Đức Chiêu. Bất quá ở trườnghợp công khai, nàng vẫn phải gọi ta Đại vương.” Khẩu khí của hắn dườngnhư đối với nàng là ban ân trời biển.
Thái độ của hắn làm Tiểu Trúc không nhịn được phản kháng nói: “Ngươi không thể bởi vì giữa chúng ta phát sinh quan hệ liền cho rằngcó thể khống chế nhân sinh của ta! Ta ──”
Nàng còn chưa nói xong liền bị hắn kéo vào trong ngực, cúi đầu hung hăng che lại môi nàng.
Tiểu Trúc liều chết phản kháng giãy giụa, nhưng hắn chỉ đơngiản ôm nàng thật chặt, khóa lại nàng trong cánh tay, không để cho nàngrời đi. Từ từ, Tiểu Trúc bị nụ hôn nóng bỏng kia hòa tan, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, để cho đầu lưỡi hắn tiến vào, thân mật tìm kiếm, dây dưa. . . . . . Hai người bất tri bất giác ôm nhau, nụ hôn này khơi lên dục vọngtrong cơ thể lẫn nhau, phảng phất ngay cả không khí đều muốn bốc cháy. . . . . .
“Ta có nói nàng hôm nay thật đẹp?” Hắn ở bên tai nàng thổi khí nóng.
Mái tóc của nàng rủ xuống hai vai, ánh mắt xinh đẹp chưa hammuốn vô hạn, gương mặt kiều diễm đỏ ửng như hoa. . . . . . Toàn thânnàng tản mát ra ngây thơ của thiếu nữ, sự hấp dẫn của nữ nhân, hắn cóthể cứ như vậy nhìn nàng cả đời cũng không chán ghét. . . . . .
“Không có!” Nàng nhỏ giọng nói.
“Không sao, ta có thể dùng hành động bày tỏ. . . . . .” Hắn cúi đầu, cho nàng một nụ hôn ôn nhu mà bá đạo.
Tiểu Trúc hít thật sâu mùi nam nhân quen thuộc của hắn, ngọnlửa trong cơ thể bị bàn tay không an phận kia nhen nhóm. “Đức Chiêu. . . . . .”
“Đúng! Gọi tên ta . . . . . . Người ôm nàng là ta, không phải người khác, nàng là của một mình ta . . . . . .”
Tay của hắn cầm bộ ngực sữa trơn mịn mềm mại của nàng, ngóntay xoa bóp lôi kéo điểm nhỏ mê người trên đó, kéo tới trận trận tê dạilàm nàng không cách nào kháng cự. Hắn cúi đầu, há miệng ngậm nhũ hoa màu hồng sớm đã trở nên cứng rắn . . . . . .
“Trời ạ. . . . . .” Nàng hít thở thật sâu, cái lưỡi linh hoạt của hắn tham lam mút lấy nhũ hoa nhạy cảm, còn dùng hàm răng nhẹ cắn,trêu đùa thưởng thức tiểu hoa trước ngực nàng.
“Đừng như vậy. . . . . . Ta sẽ không chịu được. . . . . .”Phản kháng của nàng không mạnh mẽ như ngày xưa nữa, ngược lại nhẹ kêu êm ái như vui mừng, thân thể nóng rực của văn vẹo dưới thân hắn, lần nàyhắn cảm nhận động tác càng thêm hưng phấn cùng nhiệt tình. . . . . .
“Tiểu mèo hoang, nàng thật ngọt! Chỉ cần đem toàn bộ nhiệttình trong cơ thể nàng giải phóng ra ngoài, nàng sẽ giống như quả cầulửa cực kỳ nóng bỏng. . . . . .”
Tay của nàng bị kéo chạm vào vật cứng rắn của hắn, “Thật là nóng. . . . . .”
“Đây là bởi vì khát vọng nàng mới biến thành như vậy . . . . . . Nàng cảm nhận được không?”
Nàng đỏ mặt muốn rụt lại tay mình, nhưng hắn vẫn không chịuđể cho nàng rụt lại. “Ta hi vọng nàng có thể bày tỏ một chút tâm tìnhvới ta.”
“Ta?” Nàng không biết nên làm sao làm . . . . . .
“Nàng thích ta sao?” Gương mặt tuấn tú của hắn dán sát lại nàng, làm tâm nàng một trận cuồng loạn.
“Có quan hệ gì sao?”
“Ta muốn biết khi nàng lấy lòng ta là cảm giác gì?”
Hắn để cho bàn tay của nàng cầm vật cự đại đang đứng ngạonghễ của hắn, cũng cưỡng bách nàng khuấy động trên dưới, mà nàng nhìnthấy dáng vẻ hắn dường như rất hưng phấn, cũng không nhịn được tự độngvuốt ve hắn. . . . . .
“Đó! Nàng thật là quá tuyệt vời!” Hắn cố nén từng trận khoáicảm lên tận mây xanh. Mặc dù kỹ thuật của nàng còn ngây ngô, nhưng vẫncó thể làm hắn hết sức sung sướng.
Hắn biết tất cả đều là bởi vì đối phương là nàng, nữ nhân hắn yêu. . . . . .
Nhìn thấy bộ dạng hắn say mê, trong lòng Tiểu Trúc có loại cảm tình với hắn, muốn cho hắn cũng được cảm thấy vui vẻ.
Nhưng nàng nên làm sao làm đây?
Nhớ tới động tác lần trước hắn làm với nàng, nàng tựa nhưđược cài đặt mà há miệng nhỏ, dùng đầu lưỡi màu hồng nhẹ nhàng liếm phía trước vật đứng thẳng của hắn, bởi vì nàng không có cách nào dung nạptoàn bộ cự đại của hắn.
“Trời. . . . . . Nàng từ nơi nào học được. . . . . .” Hắn cắn răng cắn lợi nói, sắp bị nàng làm cho nổ tung. “Ngươi không thích sao?Ta cho là ngươi sẽ thích. . . . . .” Nàng dừng lại động tác, mặt vô tộinhìn hắn.
“Đáng chết, ta chính là rất thích . . . . . . Tại sao nàngmuốn làm như vậy?” Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn tràn đầy kích tình.
“Ta muốn để cho ngươi vui vẻ. . . . . .” Nàng xấu hổ, càng nói càng nhỏ.
Hắn hiểu được trong lòng nàng đã có hắn, bởi vì quan tâm, cho nên mới muốn cho đối phương vui vẻ.
Hắn yêu thương ôm nàng, hôn lên bờ môi hồng diễm của nàng,tiếp đến ánh mắt của hắn rơi vào miệng anh đào của nàng, trong lòng dâng lên một loại ý niệm tà ác.
“Có muốn biết cách để cho ta vui vẻ hơn không?”
“Cách gì?”
Hắn ở bên tai nàng nói thầm mấy câu, chỉ thấy trên mặt nàng một hồi hồng đỏ, cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Nhất định phải như vậy không?”
“Nam nhân đều thích nữ nhân làm với hắn chuyện như vậy.” Hắn nghiêm túc nói.
“Nhưng. . . . . . Được rồi!” Cúi đầu nhẹ ngậm vật cứng rắncủa hắn, cũng theo cách hắn nói, đầu lưỡi liếm vòng quanh trên đỉnh, sau đó từ từ di chuyển trên dưới, tiếp đó động tác càng lúc càng tăngnhanh. . . . . .
Đức Chiêu chỉ cảm thấy một
Bài viết liên quan!