Truyện tình yêu - Anh sẽ dắt em đi về phía mặt trời
Lượt xem : |
mình khi cần ai đó bên cạnh nhưng hình ảnh về anh đã ngự trị trong sâu thẳm trái tim cô. Cô vẫn ngày ngày chờ đợi anh dù cô biết có thể là không bao giờ gặp lại. Những lúc nhớ anh cô lại lang thang trên ngọn đồi, tìm lại những kỷ niệm của hai người. Đó là tất cả nguồn sống cho cô bấu víu, tựa vào khi nhớ anh, khi thấy nỗi cô đơn ùa về. Và giờ cô thấy nơi đây vừa quen thuộc, vừa xa lạ, cô không còn đủ dũng khí khi xung quanh chỉ là một màu đen. Niềm tin, sự hy vọng của cô dường như đã tan thành mây khói khi đôi mắt không còn nhìn thấy ánh sáng của ngày mới. Tất cả những gì cô cảm nhận chỉ là sự tuyệt vọng, sợ hãi đang chế ngự thế giới nhỏ bé trong cô.
Và hôm nay sau một thời gian tự nhốt mình bởi nỗi sợ hãi trong bóng tối, cô quay lại nơi bắt đầu tình yêu. Giờ mọi thứ cô không còn nhìn thấy nữa mà chỉ cảm nhận bằng tâm hồn. Cô như trút bỏ được chiếc áo nặng nề, xù xì mà cô đã tự khoác lên mình để trốn tránh cuộc sống thực tại.
- Đức Trung, em xin lỗi khi thời gian qua làm anh phiền lòng.
- Em có lỗi gì đâu mà nói vậy. Anh càng thương em hơn. Mọi thứ rồi sẽ qua đi nếu em luôn vững tin vào cuộc sống thế này. Hãy cười để mọi gánh nặng được nhẹ hơn. Khi nào không thể cố được thì hãy đặt những gánh nặng ấy xuống, và nhờ rằng có anh ở đây ngay bên cạnh em, chỉ cần đưa tay cho anh để anh dẫn em đi, được chứ?
- Em … em giờ thành một người không nhìn thấy con đường phía trước mình đang bước, em không muốn là gánh nặng cho người khác.
kí ức tình yêu
Cô nghĩ mình đã làm tổn thương anh khi từ chối tình yêu nơi anh nhưng chỉ có như vậy cô mới thấy nhẹ lòng. Cô cũng còn đó sự chờ đợi Hải Minh- dù cô biết có thể đối diện với anh cô không làm được. Cô chỉ lặng lẽ nhớ anh, quên anh trong bóng tối, trong nước mắt. Cô chọn cô đơn làm bạn. Có lẽ với những tâm hồn khát khao yêu thương thì nỗi cô đơn còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Sau chuỗi ngày xa đằng đẵng, Hải Minh cũng đã trở về. Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều theo thời gian, chỉ có tình đầu trong anh vẫn vẹn nguyên. Anh nghĩ đến giờ phút sum họp với cô nhưng càng hy vọng lại càng tuyệt vọng. Anh kiếm tìm cô khắp nơi nhưng không thấy cô. Ngọn đồi nơi hẹn ước của hai người không có bóng dáng cô. Anh trở lại những nơi từng in dấu chân hai người để kiếm hình cô nhưng tất cả đều vô vọng. Nhưng anh đâu biết cô đang âm thầm khóc, khóc cho những tủi hờn, nhớ nhung trước bức tường cô tự tạo ra với anh. Cô trốn chính bản thân mình, trốn cả anh và nỗi đau, nỗi nhớ cứ giằng xé cô.
Đức Trung thấu hiểu mối tình sâu đậm cô mang trong lòng, nhìn cô ngày càng tiều tụy khiến trái tim anh đau lắm. Anh biết làm gì cho cô khi chỉ có thể lau những giọt nước mắt đang dần cạn khô trên gò má cô.
Những cơn mưa không dứt cuốn đất trời ủ trong màu xám buồn hiu hắt. Lách tách tiếng mưa rơi làm ướt nhoèn ô cửa kính. Trong quán nhỏ ven hồ, hai người đàn ông đang đối diện nhau. Đức Trung không thể giữ mãi cô cho riêng mình khi nhìn cô đau đớn và mất dần niềm tin sống. Anh đã quyết định gặp Hải Minh để nói mọi chuyện.
- Anh hãy trở lại bên cô ấy. Chỉ có anh mới giúp cô ấy đứng lên và tiếp tục sống. Làm ơn, hãy cứu cô ấy!
Nét mặt Hải Minh biến sắc, anh không tin vào những gì đang nghe bên tai mình. Đức Trung đưa cho anh cuốn nhật ký ép đầy những nhành hoa ngọc lan mà cô ấy đã viết trong những năm tháng qua.
“Anh à, anh đã đi thật rồi. Giờ em sẽ tự học cách sống một mình khi không có anh để dựa vào. Ngày nào đó em anh đọc được cuốn nhật ký này anh sẽ hiểu rằng em đã rất nhớ anh.”
“Hôm nay em lại đến ngọn đồi –nơi chúng ta đã vui chơi và in dấu những kỷ niệm ngày xưa. Anh biết không, mỗi khi nhớ anh, đôi chân em lại vô thức bước đến đó. Gió sẽ lau những giọt nước mắt của em thay cho anh.”
“Những ngày làm công tác tình nguyện em đã nhận ra bao điều quý giá của cuộc sống. Nhìn những đứa trẻ mồ côi em nghĩ đến mình và càng thương chúng hơn. Khi nào anh trở về, em sẽ dẫn anh đến đó, chúng ta sẽ cùng giúp đỡ tụi nhỏ.”
“Anh à, giờ hoa ngọc lan nở rồi. Hai bên đường mùi hoa ngọc lan thơm một mùi rất riêng. Anh còn nhớ anh hay mang cho em những nhành ngọc lan mà anh hái vội không. Cuốn nhật ký giờ cũng dày hơn khi những cánh ngọc lan ép trong đó. Em rất nhớ anh!”
“Anh sẽ thấy rất lạ khi em không còn viết nữa phải không. Em không thể viết được nữa nên em sẽ thu âm lại, cảm giác như này giống như em đang nói chuyện với anh vậy. Em không chắc mình có thể có dũng khí gặp lại anh, nhưng trò chuyện với anh như thế này đã thành thói quen với em và em không thể bỏ được nó. Thế giới đã sụp đổ trong em khi em không thể nhìn thấy gì ngoài màn đêm đen đặc bao phủ, những cơn ác mộng xuất hiện trong giấc ngủ, em sợ hãi, sợ đến vô cùng. Em thấy mình lạc điệu giữa cuộc đời, lạc lõng giữa cô đơn. Dù phải chung sống với nỗi cô đơn đã lâu, em tưởng mình đã quen nhưng sao giờ em lại thấy trống vắng và sợ hãi đến vậy. Em rất sợ”.
Anh sẽ dắt em về phía mặt trời
Nước mắt anh nghẹn ngào như cơn mưa ngoài kia. Anh nghĩ đến chuỗi ngày đau khổ mà cô phải chịu đựng một mình khi không có anh bên cạnh. Cô đã mong chờ anh nhường nào nhưng những lúc đó anh lại quá xa. Anh trách mình đã không bên cô những lúc cô găp giông bão trong cuộc đời. Anh trách mình đã không bên cạnh khi cô cần. Cô luôn trông chờ ngày anh trở lại, nhưng giờ đây làm sao để gặp được cô ấy. Trái tim anh thắt lại trong tiếng nghẹn ngào. Ngỡ như hạnh phúc trở về thì những bão tố lại cuốn đi mọi thứ. Điều duy nhất anh làm cho cô là bên cạnh cô, ôm lấy nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng. Anh phải đi tìm cô, tìm lại tình yêu mà anh đã rời xa bao năm nay. Giờ anh chỉ cần cô, ngày hôm qua và cả ngày mai có thế nào thì anh vẫn sẽ bên cô mà thôi.
Chiều lộng gió. Những cơn gió êm ả, hiền hòa thổi mái tóc cô đang bay. Cô hỏi Đức Trung:
- Hôm nay anh có chuyện muốn nói với em à?
- Ừ. Em phải bình tĩnh nghe anh nhé!
- Có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy anh?
Cô lắng tai nghe tiếng bước chân, tiếng thở rất nhẹ đang tiến lại:
- Ở đây còn có ai nữa à?
Hải Minh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Cô bị bất ngờ, khẽ lùi lại:
- Anh ơi, ai vậy?
Hải Minh nói không nên lời, nước mắt anh nhạt nhòa khi đứng trước cô. Anh ôm chặt cô vào lòng sau bao thương nhớ và cả nỗi buồn đang ngự trị.
- Anh… anh Hải Minh… có thật là anh không?
- Anh đây! Anh đã về rồi.
Cô đẩy mạnh thoát khỏi vòng tay anh, cô quay người muốn trốn chạy nhưng đôi chân cô, trái tim cô đâu còn sức. Cô ngã quỵ xuống, anh vội đến ôm cô vào lòng.
- Em đừng trốn anh nữa được không? Anh hiểu nỗi khổ tâm của em. Anh đã trở về đây và mãi mãi chúng ta không chia xa nữa. Anh sẽ làm chỗ dựa cho em, làm bờ vai cho em tựa, làm đôi mắt cho em để em nhìn thế giới này. Hãy đưa tay cho anh nắm để mình không lạc nhau nữa được không em?
Đôi vai cô run lên, những giọt nước mắt cô rơi vì hạnh phúc hay khổ đau cô cũng không biết. Những tháng ngày cô mòn mỏi chờ đợi anh giờ đã thành sự thực, anh quay về bên cô thật rồi nhưng sao cô thấy trái tim mình đau như vậy.
- Sao chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này?
- Dù là lúc này hay trong bất kỳ hoàn cảnh nào anh cũng sẽ tìm em và yêu em như ngày xưa. Giờ chúng ta sẽ không chia xa nữa, em hiểu không? Anh sẽ giữ em bên cạnh bằng mọi giá. Đừng sợ, hãy dũng cảm lên như em từng vậy, đừng bắt mình chịu tổn thương nữa.
Cô không thể nhìn thấy sự thay đổi của anh sau bấy nhiêu năm, hình ảnh anh trong cô vẫn vẹn nguyên như ngày xưa, cô vẫn cảm nhận được những nhịp đập yêu thương từ trái tim anh. Và cô biết con đường phía trước còn nhiều gian nan nhưng cô sẽ cho mình một cơ hội đứng dậy để anh dắt cô đi qua bóng đêm, hướng
Và hôm nay sau một thời gian tự nhốt mình bởi nỗi sợ hãi trong bóng tối, cô quay lại nơi bắt đầu tình yêu. Giờ mọi thứ cô không còn nhìn thấy nữa mà chỉ cảm nhận bằng tâm hồn. Cô như trút bỏ được chiếc áo nặng nề, xù xì mà cô đã tự khoác lên mình để trốn tránh cuộc sống thực tại.
- Đức Trung, em xin lỗi khi thời gian qua làm anh phiền lòng.
- Em có lỗi gì đâu mà nói vậy. Anh càng thương em hơn. Mọi thứ rồi sẽ qua đi nếu em luôn vững tin vào cuộc sống thế này. Hãy cười để mọi gánh nặng được nhẹ hơn. Khi nào không thể cố được thì hãy đặt những gánh nặng ấy xuống, và nhờ rằng có anh ở đây ngay bên cạnh em, chỉ cần đưa tay cho anh để anh dẫn em đi, được chứ?
- Em … em giờ thành một người không nhìn thấy con đường phía trước mình đang bước, em không muốn là gánh nặng cho người khác.
kí ức tình yêu
Cô nghĩ mình đã làm tổn thương anh khi từ chối tình yêu nơi anh nhưng chỉ có như vậy cô mới thấy nhẹ lòng. Cô cũng còn đó sự chờ đợi Hải Minh- dù cô biết có thể đối diện với anh cô không làm được. Cô chỉ lặng lẽ nhớ anh, quên anh trong bóng tối, trong nước mắt. Cô chọn cô đơn làm bạn. Có lẽ với những tâm hồn khát khao yêu thương thì nỗi cô đơn còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Sau chuỗi ngày xa đằng đẵng, Hải Minh cũng đã trở về. Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều theo thời gian, chỉ có tình đầu trong anh vẫn vẹn nguyên. Anh nghĩ đến giờ phút sum họp với cô nhưng càng hy vọng lại càng tuyệt vọng. Anh kiếm tìm cô khắp nơi nhưng không thấy cô. Ngọn đồi nơi hẹn ước của hai người không có bóng dáng cô. Anh trở lại những nơi từng in dấu chân hai người để kiếm hình cô nhưng tất cả đều vô vọng. Nhưng anh đâu biết cô đang âm thầm khóc, khóc cho những tủi hờn, nhớ nhung trước bức tường cô tự tạo ra với anh. Cô trốn chính bản thân mình, trốn cả anh và nỗi đau, nỗi nhớ cứ giằng xé cô.
Đức Trung thấu hiểu mối tình sâu đậm cô mang trong lòng, nhìn cô ngày càng tiều tụy khiến trái tim anh đau lắm. Anh biết làm gì cho cô khi chỉ có thể lau những giọt nước mắt đang dần cạn khô trên gò má cô.
Những cơn mưa không dứt cuốn đất trời ủ trong màu xám buồn hiu hắt. Lách tách tiếng mưa rơi làm ướt nhoèn ô cửa kính. Trong quán nhỏ ven hồ, hai người đàn ông đang đối diện nhau. Đức Trung không thể giữ mãi cô cho riêng mình khi nhìn cô đau đớn và mất dần niềm tin sống. Anh đã quyết định gặp Hải Minh để nói mọi chuyện.
- Anh hãy trở lại bên cô ấy. Chỉ có anh mới giúp cô ấy đứng lên và tiếp tục sống. Làm ơn, hãy cứu cô ấy!
Nét mặt Hải Minh biến sắc, anh không tin vào những gì đang nghe bên tai mình. Đức Trung đưa cho anh cuốn nhật ký ép đầy những nhành hoa ngọc lan mà cô ấy đã viết trong những năm tháng qua.
“Anh à, anh đã đi thật rồi. Giờ em sẽ tự học cách sống một mình khi không có anh để dựa vào. Ngày nào đó em anh đọc được cuốn nhật ký này anh sẽ hiểu rằng em đã rất nhớ anh.”
“Hôm nay em lại đến ngọn đồi –nơi chúng ta đã vui chơi và in dấu những kỷ niệm ngày xưa. Anh biết không, mỗi khi nhớ anh, đôi chân em lại vô thức bước đến đó. Gió sẽ lau những giọt nước mắt của em thay cho anh.”
“Những ngày làm công tác tình nguyện em đã nhận ra bao điều quý giá của cuộc sống. Nhìn những đứa trẻ mồ côi em nghĩ đến mình và càng thương chúng hơn. Khi nào anh trở về, em sẽ dẫn anh đến đó, chúng ta sẽ cùng giúp đỡ tụi nhỏ.”
“Anh à, giờ hoa ngọc lan nở rồi. Hai bên đường mùi hoa ngọc lan thơm một mùi rất riêng. Anh còn nhớ anh hay mang cho em những nhành ngọc lan mà anh hái vội không. Cuốn nhật ký giờ cũng dày hơn khi những cánh ngọc lan ép trong đó. Em rất nhớ anh!”
“Anh sẽ thấy rất lạ khi em không còn viết nữa phải không. Em không thể viết được nữa nên em sẽ thu âm lại, cảm giác như này giống như em đang nói chuyện với anh vậy. Em không chắc mình có thể có dũng khí gặp lại anh, nhưng trò chuyện với anh như thế này đã thành thói quen với em và em không thể bỏ được nó. Thế giới đã sụp đổ trong em khi em không thể nhìn thấy gì ngoài màn đêm đen đặc bao phủ, những cơn ác mộng xuất hiện trong giấc ngủ, em sợ hãi, sợ đến vô cùng. Em thấy mình lạc điệu giữa cuộc đời, lạc lõng giữa cô đơn. Dù phải chung sống với nỗi cô đơn đã lâu, em tưởng mình đã quen nhưng sao giờ em lại thấy trống vắng và sợ hãi đến vậy. Em rất sợ”.
Anh sẽ dắt em về phía mặt trời
Nước mắt anh nghẹn ngào như cơn mưa ngoài kia. Anh nghĩ đến chuỗi ngày đau khổ mà cô phải chịu đựng một mình khi không có anh bên cạnh. Cô đã mong chờ anh nhường nào nhưng những lúc đó anh lại quá xa. Anh trách mình đã không bên cô những lúc cô găp giông bão trong cuộc đời. Anh trách mình đã không bên cạnh khi cô cần. Cô luôn trông chờ ngày anh trở lại, nhưng giờ đây làm sao để gặp được cô ấy. Trái tim anh thắt lại trong tiếng nghẹn ngào. Ngỡ như hạnh phúc trở về thì những bão tố lại cuốn đi mọi thứ. Điều duy nhất anh làm cho cô là bên cạnh cô, ôm lấy nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng. Anh phải đi tìm cô, tìm lại tình yêu mà anh đã rời xa bao năm nay. Giờ anh chỉ cần cô, ngày hôm qua và cả ngày mai có thế nào thì anh vẫn sẽ bên cô mà thôi.
Chiều lộng gió. Những cơn gió êm ả, hiền hòa thổi mái tóc cô đang bay. Cô hỏi Đức Trung:
- Hôm nay anh có chuyện muốn nói với em à?
- Ừ. Em phải bình tĩnh nghe anh nhé!
- Có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy anh?
Cô lắng tai nghe tiếng bước chân, tiếng thở rất nhẹ đang tiến lại:
- Ở đây còn có ai nữa à?
Hải Minh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Cô bị bất ngờ, khẽ lùi lại:
- Anh ơi, ai vậy?
Hải Minh nói không nên lời, nước mắt anh nhạt nhòa khi đứng trước cô. Anh ôm chặt cô vào lòng sau bao thương nhớ và cả nỗi buồn đang ngự trị.
- Anh… anh Hải Minh… có thật là anh không?
- Anh đây! Anh đã về rồi.
Cô đẩy mạnh thoát khỏi vòng tay anh, cô quay người muốn trốn chạy nhưng đôi chân cô, trái tim cô đâu còn sức. Cô ngã quỵ xuống, anh vội đến ôm cô vào lòng.
- Em đừng trốn anh nữa được không? Anh hiểu nỗi khổ tâm của em. Anh đã trở về đây và mãi mãi chúng ta không chia xa nữa. Anh sẽ làm chỗ dựa cho em, làm bờ vai cho em tựa, làm đôi mắt cho em để em nhìn thế giới này. Hãy đưa tay cho anh nắm để mình không lạc nhau nữa được không em?
Đôi vai cô run lên, những giọt nước mắt cô rơi vì hạnh phúc hay khổ đau cô cũng không biết. Những tháng ngày cô mòn mỏi chờ đợi anh giờ đã thành sự thực, anh quay về bên cô thật rồi nhưng sao cô thấy trái tim mình đau như vậy.
- Sao chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này?
- Dù là lúc này hay trong bất kỳ hoàn cảnh nào anh cũng sẽ tìm em và yêu em như ngày xưa. Giờ chúng ta sẽ không chia xa nữa, em hiểu không? Anh sẽ giữ em bên cạnh bằng mọi giá. Đừng sợ, hãy dũng cảm lên như em từng vậy, đừng bắt mình chịu tổn thương nữa.
Cô không thể nhìn thấy sự thay đổi của anh sau bấy nhiêu năm, hình ảnh anh trong cô vẫn vẹn nguyên như ngày xưa, cô vẫn cảm nhận được những nhịp đập yêu thương từ trái tim anh. Và cô biết con đường phía trước còn nhiều gian nan nhưng cô sẽ cho mình một cơ hội đứng dậy để anh dắt cô đi qua bóng đêm, hướng
Bài viết liên quan!