Tiểu thuyết Yêu Phải Cô Nàng Ham Làm Giàu-full
Lượt xem : |
n tệ trong ví nhét vào ngực cô.
“Chủ nhân anh thật phóng khoáng!” Chỉ Nhu vốn dĩ trốn tránh ánh mắt hung ác của anh, vừa nhìn thấy tờ tiền mặt năm nghìn tệ trong ngực, vẻ mặt ai oán ban đầu lại chuyển sang hớn hở lên.
“Ngày mai đừng để tôi nhìn thấy loại thực phẩm Fastfood này!” Ngự Am cầm lấy mỳ ăn liền muốn đổ xuống sàn, sau lại lại sợ sẽ làm bị thương lòng tự trọng của nha đầu Chỉ Nhu kia, vì thế lại buông xuống.
“Chủ nhân, ngày mai tôi nhất định cho ngài ăn ngon!” Mắt Chỉ Nhu trực tiếp nhìn tờ tiền mặt bóng loáng, rất vui.
Ngự Am nhìn cô một cái, bất đắc dĩ tiêu sái trở về phòng.
“Chủ nhân không ăn, vừa vặn tiết kiệm tiền!” Diệp Chỉ Nhu vui vẻ bưng mỳ ăn liền về phòng của mình, tuy rằng biết rõ Ngự Am mới khinh thường loại thực phẩm Fastfood rẻ tiền này của cô, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu như anh ăn vụng thì tính sao? Cho nên vẫn nên bưng đi thì tốt hơn.
Nhìn tiền mặt trong tay, tự đáy lòng Chỉ Nhu cảm thấy Ngự Am là ông chủ tốt.
~~~~o0o~~~~
“Ha ha ha, sao lại đáng yêu như vậy!” Vừa nghe những câu nói của bạn tốt, Lạc Tử Thông thú vị ôm bụng cười to, rất vui vẻ.
“Hey! Người anh em, cậu ít nhất cho tớ một chút mặt mũi chứ?” Bạn tốt cười đến ngã trái ngã phải, sắc mặt Ngự Am rất là khó coi.
“Tớ thấy cậu cuối cùng nhất định sẽ thua trong tay người phụ nữ này!” Bằng trực giác cao thủ tình trường của Lạc Tử Thông anh, chính xác nói ra cái nhìn của mình.
Nghe thấy điều này, sắc mặt Ngự Am càng thêm ngưng trọng.
“Đừng náo loạn, tớ đường đường một tổng giám đốc Ngự thị làm sao có thể yêu một nhóc con không có lai lịch! Nói khí chất không có khí chất, nói ý thức không có ý thức! Trong mắt cũng chỉ có tiền, tiền, tiền! Đời trước cô ta nhất định là người nghèo nàn”. Vừa nghĩ đến Diệp Chỉ Nhu lười biếng, dương dương tự đắc, không hề có trọng tâm cuộc sống, trên mặt Ngự Am không khỏi lộ ra sự khinh thường.
“Nói cũng khó, đừng quên trên thế giới này chỉ có cô ta mới có thể vượt qua “Chứng dị ứng phụ nữ” của cậu! Cậu ngẫm lại, đây không phải trời xanh an bài sao? Có lẽ cô ta chính là chân mệnh thiên nữ của cậu!”
Lạc Tử Thông lấy khuỷu tay chọc chọc bạn tốt, mờ ám nói.
“Cậu ngốc rồi? Cho dù đây là thiên ý tớ cũng sẽ xoay chuyển càn khôn! Nếu không phải cô ta có thể miễn dịch chứng phản cảm phụ nữ của tớ, tớ mới không giữ đại phiền toái chướng mắt đó ở bên người” Nói đến người phụ nữ lười nhác trong nhà kia, Ngự Am lại đau đầu.
Trong mắt người phụ nữ đó chỉ có tiền! Từ lúc anh ra khỏi bụng mẹ chưa bao giờ gặp qua hiện thực như vậy, người phụ nữ yêu tiền! Nếu mỗi người phụ nữ đều đáng sợ như cô, vậy anh thà rằng cô độc sống quãng đời còn lại cũng không cần cưới phụ nữ yêu tiền về nhà.
Lạc Tử Thông nhún nhún vai, trực giác nói cho anh chuyện cũng không đơn giản như Ngự Am nghĩ.
“Không nhiều lời với cậu, thời gian không sai biệt lắm, tớ sắp tan tầm” Nói xong, Ngự Am bắt đầu thu dọn tài liệu, máy tính trên bàn.
“Tớ thấy cậu là muốn trở về với mỹ nữ kim ốc tàng kiều rồi?” Lạc Tử Thông không quên chế nhạo anh một phen.
Từ khi người phụ nữ kia vào nhà Ngự Am, chỉ thấy anh mỗi ngày đúng giờ tan tầm, cho dù làm không xong hợp đồng cũng mang toàn bộ về tăng ca, đây không phải là biểu hiện muốn ở bên người đó sao.
“Cô ta hoàn toàn không vượt được mỹ nữ, nghiêm khắc mà nói chỉ là một con gà mái cứng đầu” Bình yên, trong đầu Ngự Am hiện lên ngày ấy anh yêu cầu muốn ôm cô, hình ảnh cô đỏ mặt muốn anh trả hai nghìn tệ...
“Vậy sao, thế thì ngày nào đó cậu chán, đừng quên chuyển con gà mái bé nhỏ đó sang cho tớ”
“Vì để cậu trường mệnh trăm tuổi, vẫn không nên hại cậu thì tốt hơn” Gà mái khi thì trầm mặc, khi thì huyên náo nếu để lọt ra ngoài chắc sẽ nguy hại chúng sinh.
“Tớ không vào địa ngục, ai vào địa ngục” Lạc Tử Thông ra bộ hy sinh anh dũng nói.
“Địa ngục không tốt đẹp như cậu suy nghĩ! Thời gian không sai biệt lắm, tớ phải đi về giám sát cô ta có thuận theo làm việc hay không! Những tài liệu này cậu xem rồi giải quyết đi!” Anh đưa toàn bộ trên bàn cho Lạc Tử Thông, sau đó vội vàng rời đi.
Nhìn tập tài liệu dày kia, mặt Lạc Tử Thông xanh mét một nửa.
~~~~o0o~~~~
Về nhà, mùi cơm bay tới... Hương vị ấm áp như vậy mới có cảm giác về nhà! Người phụ nữ này cuối cùng nghe lời anh mở cửa đi vào phòng bếp, thấy Chỉ Nhu thon gầy đeo tạp dề hồng nhạt đưa lưng về phía anh, còn đang chuyên tâm quấy canh mỹ vị trên bếp, hình ảnh kia giống như là một người vợ hiền làm bữa tối tình yêu cho chồng, chờ đợi người yêu trở về... Đợi chút, anh lại đang miên man suy nghĩ cái gì? Cái gì mà vợ hiền, cái gì mà chồng chứ. Loại đồng thoại giả dối không có khả năng xảy ra trên người anh!
“Chủ nhân, anh đã về rồi? Anh nhìn xem thức ăn hôm nay được chứ?” Chỉ Nhu quay người lại thấy Ngự Am phía sau, cười tủm tỉm nói.
“Ừm, nhưng tại sao đều là thịt? Không có rau xanh?” Ngự Am nhìn bốn món ăn trên bàn, cá hồi hấp, thịt bò hầm, thịt viên chiên, chân giò quay? Sao lại không có màu xanh của rau chứ.
“Rau xanh ăn chát miệng, đương nhiên phải lựa chọn thịt để ăn chứ! Hơn nữa tôi còn đặc biệt làm đồ tôi thích ăn nha!” Chỉ Nhu đi đến trước mặt anh, nhìn thịt cá đầy bàn, không biết là có gì không ổn.
“Cái gì? Cô thích ăn? Cô là muốn hầu hạ tôi hay là hầu hạ chính cô?” Nghe thấy lời của cô, khuôn mặt vốn vừa lòng của Ngự Am lại đen một nửa.
“Anh cũng không nói rõ anh muốn ăn cái gì, không có lựa chọn, tôi đương nhiên là làm món tôi thích ăn!” Chỉ Nhu khó hiểu, việc này có cái gì không đúng sao.
“Cô còn nói dối!” Ngự Am sao lại cảm thấy có chút tức giận công tâm.
“Nào có, người ta nói là sự thật!” Chỉ Nhu bĩu môi oan ức nói. Ngự Am thật sự là người kỳ quái, làm thế nào cũng không vừa ý anh, nhưng không sao, vì kiếm tiền, cô có thể chịu được tính tình quái lạ của anh.
“Cô...” Anh chính thức bị cô chọc giận tới cùng.
“Được rồi, chủ nhân anh mau đi rửa tay đến ăn cơm đi! Đúng rồi, còn có một nồi canh gà, có rau cải xào!” Chỉ Nhu dường như nhớ tới cái gì, vui vẻ nói.
Nghe được lời của cô, Ngự Am không thể không vui vẻ đứng dậy.
Rửa tay xong, anh lập tức miệng lớn ăn luôn.
Nha đầu chỉ biết làm người ta tức giận thật sự có tài nấu nướng, tài nội trợ thuần thục cũng đủ để mở một nhà hàng ăn.
“Ăn ngon chứ? Tôi chỉ biết chủ nhân nhất định sẽ vừa lòng. Nhưng mà... Anh không thể ăn nhiều thịt, tính tình của anh đã không tốt, nếu không khống chế ẩm thực, nhất định sẽ táo bạo giống như trâu!” Nhìn tướng ăn tao nhã của Ngự Am, Chỉ Nhu đơn thuần quan tâm lắc đầu nói.
Lúc này Ngự Am đột nhiên buông bát đũa, một đôi mắt nóng cháy trừng mắt với Chỉ Nhu.
“Tôi, tôi nói sai cái gì sao?” Ngự Am căm tức làm cho Chỉ Nhu lí nha lí nhí nói.
“Anh đừng bực, tôi nói tất cả đều là sự thật nha! Người ăn nhiều thịt vốn sẽ không kiên nhẫn, hơn nữa gặp nhiều chuyện sẽ dễ dàng kích động...” Chỉ Nhu hảo tâm muốn nói cho hết lời, nhưng Ngự Am cũng không cảm kích cắt ngang lời cô.
“Cô nói đủ chưa? Nói xong thì thu dọn vào bếp!” Ngự Am trừng mắt nhìn nha đầu lải nhải này, trên mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn.
“Nhưng mà tôi còn chưa ăn...”
“Ai nói có phần của cô? Toàn bộ đồ ăn này tôi sẽ ăn hết” Nói
“Chủ nhân anh thật phóng khoáng!” Chỉ Nhu vốn dĩ trốn tránh ánh mắt hung ác của anh, vừa nhìn thấy tờ tiền mặt năm nghìn tệ trong ngực, vẻ mặt ai oán ban đầu lại chuyển sang hớn hở lên.
“Ngày mai đừng để tôi nhìn thấy loại thực phẩm Fastfood này!” Ngự Am cầm lấy mỳ ăn liền muốn đổ xuống sàn, sau lại lại sợ sẽ làm bị thương lòng tự trọng của nha đầu Chỉ Nhu kia, vì thế lại buông xuống.
“Chủ nhân, ngày mai tôi nhất định cho ngài ăn ngon!” Mắt Chỉ Nhu trực tiếp nhìn tờ tiền mặt bóng loáng, rất vui.
Ngự Am nhìn cô một cái, bất đắc dĩ tiêu sái trở về phòng.
“Chủ nhân không ăn, vừa vặn tiết kiệm tiền!” Diệp Chỉ Nhu vui vẻ bưng mỳ ăn liền về phòng của mình, tuy rằng biết rõ Ngự Am mới khinh thường loại thực phẩm Fastfood rẻ tiền này của cô, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu như anh ăn vụng thì tính sao? Cho nên vẫn nên bưng đi thì tốt hơn.
Nhìn tiền mặt trong tay, tự đáy lòng Chỉ Nhu cảm thấy Ngự Am là ông chủ tốt.
~~~~o0o~~~~
“Ha ha ha, sao lại đáng yêu như vậy!” Vừa nghe những câu nói của bạn tốt, Lạc Tử Thông thú vị ôm bụng cười to, rất vui vẻ.
“Hey! Người anh em, cậu ít nhất cho tớ một chút mặt mũi chứ?” Bạn tốt cười đến ngã trái ngã phải, sắc mặt Ngự Am rất là khó coi.
“Tớ thấy cậu cuối cùng nhất định sẽ thua trong tay người phụ nữ này!” Bằng trực giác cao thủ tình trường của Lạc Tử Thông anh, chính xác nói ra cái nhìn của mình.
Nghe thấy điều này, sắc mặt Ngự Am càng thêm ngưng trọng.
“Đừng náo loạn, tớ đường đường một tổng giám đốc Ngự thị làm sao có thể yêu một nhóc con không có lai lịch! Nói khí chất không có khí chất, nói ý thức không có ý thức! Trong mắt cũng chỉ có tiền, tiền, tiền! Đời trước cô ta nhất định là người nghèo nàn”. Vừa nghĩ đến Diệp Chỉ Nhu lười biếng, dương dương tự đắc, không hề có trọng tâm cuộc sống, trên mặt Ngự Am không khỏi lộ ra sự khinh thường.
“Nói cũng khó, đừng quên trên thế giới này chỉ có cô ta mới có thể vượt qua “Chứng dị ứng phụ nữ” của cậu! Cậu ngẫm lại, đây không phải trời xanh an bài sao? Có lẽ cô ta chính là chân mệnh thiên nữ của cậu!”
Lạc Tử Thông lấy khuỷu tay chọc chọc bạn tốt, mờ ám nói.
“Cậu ngốc rồi? Cho dù đây là thiên ý tớ cũng sẽ xoay chuyển càn khôn! Nếu không phải cô ta có thể miễn dịch chứng phản cảm phụ nữ của tớ, tớ mới không giữ đại phiền toái chướng mắt đó ở bên người” Nói đến người phụ nữ lười nhác trong nhà kia, Ngự Am lại đau đầu.
Trong mắt người phụ nữ đó chỉ có tiền! Từ lúc anh ra khỏi bụng mẹ chưa bao giờ gặp qua hiện thực như vậy, người phụ nữ yêu tiền! Nếu mỗi người phụ nữ đều đáng sợ như cô, vậy anh thà rằng cô độc sống quãng đời còn lại cũng không cần cưới phụ nữ yêu tiền về nhà.
Lạc Tử Thông nhún nhún vai, trực giác nói cho anh chuyện cũng không đơn giản như Ngự Am nghĩ.
“Không nhiều lời với cậu, thời gian không sai biệt lắm, tớ sắp tan tầm” Nói xong, Ngự Am bắt đầu thu dọn tài liệu, máy tính trên bàn.
“Tớ thấy cậu là muốn trở về với mỹ nữ kim ốc tàng kiều rồi?” Lạc Tử Thông không quên chế nhạo anh một phen.
Từ khi người phụ nữ kia vào nhà Ngự Am, chỉ thấy anh mỗi ngày đúng giờ tan tầm, cho dù làm không xong hợp đồng cũng mang toàn bộ về tăng ca, đây không phải là biểu hiện muốn ở bên người đó sao.
“Cô ta hoàn toàn không vượt được mỹ nữ, nghiêm khắc mà nói chỉ là một con gà mái cứng đầu” Bình yên, trong đầu Ngự Am hiện lên ngày ấy anh yêu cầu muốn ôm cô, hình ảnh cô đỏ mặt muốn anh trả hai nghìn tệ...
“Vậy sao, thế thì ngày nào đó cậu chán, đừng quên chuyển con gà mái bé nhỏ đó sang cho tớ”
“Vì để cậu trường mệnh trăm tuổi, vẫn không nên hại cậu thì tốt hơn” Gà mái khi thì trầm mặc, khi thì huyên náo nếu để lọt ra ngoài chắc sẽ nguy hại chúng sinh.
“Tớ không vào địa ngục, ai vào địa ngục” Lạc Tử Thông ra bộ hy sinh anh dũng nói.
“Địa ngục không tốt đẹp như cậu suy nghĩ! Thời gian không sai biệt lắm, tớ phải đi về giám sát cô ta có thuận theo làm việc hay không! Những tài liệu này cậu xem rồi giải quyết đi!” Anh đưa toàn bộ trên bàn cho Lạc Tử Thông, sau đó vội vàng rời đi.
Nhìn tập tài liệu dày kia, mặt Lạc Tử Thông xanh mét một nửa.
~~~~o0o~~~~
Về nhà, mùi cơm bay tới... Hương vị ấm áp như vậy mới có cảm giác về nhà! Người phụ nữ này cuối cùng nghe lời anh mở cửa đi vào phòng bếp, thấy Chỉ Nhu thon gầy đeo tạp dề hồng nhạt đưa lưng về phía anh, còn đang chuyên tâm quấy canh mỹ vị trên bếp, hình ảnh kia giống như là một người vợ hiền làm bữa tối tình yêu cho chồng, chờ đợi người yêu trở về... Đợi chút, anh lại đang miên man suy nghĩ cái gì? Cái gì mà vợ hiền, cái gì mà chồng chứ. Loại đồng thoại giả dối không có khả năng xảy ra trên người anh!
“Chủ nhân, anh đã về rồi? Anh nhìn xem thức ăn hôm nay được chứ?” Chỉ Nhu quay người lại thấy Ngự Am phía sau, cười tủm tỉm nói.
“Ừm, nhưng tại sao đều là thịt? Không có rau xanh?” Ngự Am nhìn bốn món ăn trên bàn, cá hồi hấp, thịt bò hầm, thịt viên chiên, chân giò quay? Sao lại không có màu xanh của rau chứ.
“Rau xanh ăn chát miệng, đương nhiên phải lựa chọn thịt để ăn chứ! Hơn nữa tôi còn đặc biệt làm đồ tôi thích ăn nha!” Chỉ Nhu đi đến trước mặt anh, nhìn thịt cá đầy bàn, không biết là có gì không ổn.
“Cái gì? Cô thích ăn? Cô là muốn hầu hạ tôi hay là hầu hạ chính cô?” Nghe thấy lời của cô, khuôn mặt vốn vừa lòng của Ngự Am lại đen một nửa.
“Anh cũng không nói rõ anh muốn ăn cái gì, không có lựa chọn, tôi đương nhiên là làm món tôi thích ăn!” Chỉ Nhu khó hiểu, việc này có cái gì không đúng sao.
“Cô còn nói dối!” Ngự Am sao lại cảm thấy có chút tức giận công tâm.
“Nào có, người ta nói là sự thật!” Chỉ Nhu bĩu môi oan ức nói. Ngự Am thật sự là người kỳ quái, làm thế nào cũng không vừa ý anh, nhưng không sao, vì kiếm tiền, cô có thể chịu được tính tình quái lạ của anh.
“Cô...” Anh chính thức bị cô chọc giận tới cùng.
“Được rồi, chủ nhân anh mau đi rửa tay đến ăn cơm đi! Đúng rồi, còn có một nồi canh gà, có rau cải xào!” Chỉ Nhu dường như nhớ tới cái gì, vui vẻ nói.
Nghe được lời của cô, Ngự Am không thể không vui vẻ đứng dậy.
Rửa tay xong, anh lập tức miệng lớn ăn luôn.
Nha đầu chỉ biết làm người ta tức giận thật sự có tài nấu nướng, tài nội trợ thuần thục cũng đủ để mở một nhà hàng ăn.
“Ăn ngon chứ? Tôi chỉ biết chủ nhân nhất định sẽ vừa lòng. Nhưng mà... Anh không thể ăn nhiều thịt, tính tình của anh đã không tốt, nếu không khống chế ẩm thực, nhất định sẽ táo bạo giống như trâu!” Nhìn tướng ăn tao nhã của Ngự Am, Chỉ Nhu đơn thuần quan tâm lắc đầu nói.
Lúc này Ngự Am đột nhiên buông bát đũa, một đôi mắt nóng cháy trừng mắt với Chỉ Nhu.
“Tôi, tôi nói sai cái gì sao?” Ngự Am căm tức làm cho Chỉ Nhu lí nha lí nhí nói.
“Anh đừng bực, tôi nói tất cả đều là sự thật nha! Người ăn nhiều thịt vốn sẽ không kiên nhẫn, hơn nữa gặp nhiều chuyện sẽ dễ dàng kích động...” Chỉ Nhu hảo tâm muốn nói cho hết lời, nhưng Ngự Am cũng không cảm kích cắt ngang lời cô.
“Cô nói đủ chưa? Nói xong thì thu dọn vào bếp!” Ngự Am trừng mắt nhìn nha đầu lải nhải này, trên mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn.
“Nhưng mà tôi còn chưa ăn...”
“Ai nói có phần của cô? Toàn bộ đồ ăn này tôi sẽ ăn hết” Nói
Bài viết liên quan!