Tiểu thuyết Yêu Phải Cô Nàng Ham Làm Giàu-full
Lượt xem : |
/>
“Tôi đã nói là tôi muốn tìm Ngự Am, cô sao không cho tôi đi vào?” Không thể đi qua cánh cửa này, Chỉ Nhu đứng trước quầy tiếp tân trang hoàng hoa lệ, bất đắc dĩ nhìn cô tiếp tân xinh đẹp nói.
Thật sự là đáng thương. Nhân viên toàn cầu phân bố mấy nghìn người. Ngay cả cô tiếp tân của Ngự thị cũng xinh đẹp động lòng người như vậy. Ngự Am thân là tổng giám đốc lại cả một người cũng không thể chạm vào, đơn giản là anh có “Chứng dị ứng phụ nữ”! Nhưng đây cũng không là trọng điểm, mục đích cô đến giờ phút này là đoạt lại ảnh “mát mẻ” của mình.
“Cô à, gặp Ngự tổng chuyện quan trọng là phải hẹn trước, cô đột nhiên muốn chúng tôi thông báo là muốn gặp ngài ấy ư” Cô tiếp tân lạnh lùng từ chối Chỉ Nhu.
“Quản cô hẹn trước cái gì, tôi hiện tại sẽ gặp anh ta, lập tức sẽ gặp anh ta!” Trong lòng Chỉ Nhu giống như là có một ngọn lửa đang cháy, nói đến tựa như phun hỏa.
Không thể tưởng được ở nhà muốn gặp Ngự Am dễ dàng như vậy, vừa đến công ty liền trở nên khó khăn giống như bắc thang lên trời.
“Cô à, cô nếu còn có lời nói giương oai như vậy, tôi phải gọi bảo vệ lại đây đó”
“Cô... Mặc kệ, không cho tôi gặp anh ta, tôi ngồi ở đây đợi anh ta xuất hiện!”
Nói xong, Diệp Chỉ Nhu ngồi xuống sofa, dù sao cũng có điều hòa.
Cô tiếp tân đơn giản không để ý tới cô, loại bà điên này thiên hạ còn nhiều mà, cô ta đã sớm thấy nhưng không thể trách. Huống hồ tổng giám đốc là có tiếng chán ghét phụ nữ, làm sao có thể đồng ý gặp mặt chứ? Cho dù cô ta muốn, cũng không giúp được cô gái này.
Cứ như vậy, Diệp Chỉ Nhu chờ chờ chờ trên sofa, hơi lạnh điều hòa thổi vào cô. Mắt sao lại mỏi nhừ thế này, cô đêm qua không phải ngủ rất thỏa thuê sao “Oáp…” Diệp Chỉ Nhu ngáp một cái thật to.
Không thể, không thể ngủ, sâu gây mê không nên tìm tới cô vào thời điểm này...
“Cô gái này sao vậy?” Lạc Tử Thông đi vào văn phòng tách biệt, chỉ thấy một cô gái đang nghiêng đầu ngủ trên ghế đợi, cô ta thu hút sự chú ý của anh.
“Cô ta nổi giận đùng đùng nói muốn tìm tổng giám đốc, nói đợi không được anh ấy sẽ không đi” Cô tiếp tân khó xử nói.
“Vậy à... Giao cho tôi là được” Trong đầu Lạc Tử Thông hiện lên một người.
Phải đến công ty tìm người, cô gái này hẳn là kim ốc tàng “kiều” trong nhà Ngự Am rồi.
“Cô à, cô à?” Lạc Tử Thông vỗ nhẹ vai Chỉ Nhu.
Nghe thấy tiếng nói, Chỉ Nhu vội vàng tỉnh lại, cô dụi dụi mắt nhập nhèm.
“Ngự Am đâu?” Cô đã quên chỗ khó xử, trực tiếp mở miệng hỏi.
“Ở trên lầu, tôi đưa cô lên” Lạc Tử Thông tươi cười đầy mặt nói.
Thật sự là một cô gái thanh tú động lòng người, ngoại hình và khí chất không bằng kém như Ngự Am phê bình, xem ra tên kia có thành kiến không nhỏ với sắc đẹp của cô gái này.
“Trợ lý Lạc...” Biết rõ tổng giám đốc chán ghét phụ nữ, trợ lý Lạc còn muốn dẫn lên.
“Có việc gì tôi phụ trách. Cô gái, mời đi bên này” Vì thế lạc Tử Thông đầy bụng hưng phấn dắt Chỉ Nhu còn hơi buồn ngủ đến phòng tổng giám đốc. Không thông báo, Lạc Tử Thông trực tiếp đưa Chỉ Nhu vào phòng tổng giám đốc.
Chỉ Nhu thô lỗ mở cánh cửa nặng nề, ngang ngược tiêu sái đi vào.
“Ngự Am! Lập tức giao ảnh chụp ra đây cho tôi!” Cô lấy tờ giấy vẫn để trong túi ra, ném trên bàn Ngự Am.
“Ảnh chụp nào?” Chỉ Nhu đến thăm cũng nằm trong dự đoán của Ngự Am, anh vẫn vững vàng như Thái Sơn, đặt tài liệu xuống, hai tay thả xuống, hai mắt nghi hoặc nhìn Chỉ Nhu tức giận đến trực tiếp giơ chân hỏi.
“Anh tự biết trong lòng! Thân là một người lãnh đạo công ty Khóa Quốc, không thể tưởng được anh lai dùng thủ đoạn thô bỉ với một thiếu nữ tay trói gà không chặt như vậy! Tôi khuyên anh mau giao ảnh chụp ra đây, bằng không tôi nhất định cáo trạng với ba anh!” Chỉ Nhu ra sức giậm chân, lôi lá chắn ra.
Ngự Am sớm biết nha đầu kia chắc chắn tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng không nghĩ tới cô lại tìm tới cửa như vậy.
“Tốt, nó nhất định rất phấn khích! Tôi nghĩ ba tôi nếu biết cô là loại độc bà nương hạ độc vào bữa tối, đánh giá về cô nhất định sẽ tan tành mây khói” Trên mặt Ngự Am lóe ra chút đùa cợt nói.
“Anh... Tôi căn bản không hạ độc gì, rõ ràng là dạ dày anh có vấn đề” Rõ ràng công năng dạ dày của mình không tốt còn đổ tội lên đầu cô.
“Tôi căn bản không thèm để ý cô có thừa nhận hay không, dù sao trong tay tôi hiện đang nắm vương bài có lợi, cô muốn thanh minh hay đùn đẩy như nào đều không sao cả” Ngự Am vô vị nhún nhún vai, một bộ dáng không ngại chi.
“Ngự Am, anh thật sự rất quá đáng đó!” Chỉ Nhu nắm chặt hay tay tức giận đến cả người phát run, cảm thấy gã đàn ông này thật là xấu xa đến triệt để.
“Tôi chỉ là gậy ông đập lưng ông, nhưng dáng người của cô thật ra rất tốt nha, thật sự là làm tại hạ kinh diễm không thôi...” Ngự Am đi đến trước mặt Chỉ Nhu, cố ý dùng ánh mắt sắc bén đánh giá cô một phen từ đỉnh đầu tới ngón chân, sau đó nói.
“Anh... Thật hạ lưu!” Chỉ Nhu nghiến răng trừng mắt quát Ngự Am.
“So với thủ pháp ác độc của cô, sự tà ác của tôi căn bản chỉ là trố mắt nhìn theo”
“Đáng giận... Anh rốt cuộc muốn như thế nào mới trả lại ảnh chụp cho tôi!” Chỉ Nhu gần như chỉ rít gào hỏi.
“Để tôi nghĩ... Không bằng, cô hôn tôi một cái đi!” Ngự Am lường gạt cô nói.
Anh hạ quyết tâm nhất định phải cho nha đầu kia một bài học, để cô biết ai mới là lão đại.
“Cái gì? Anh điên rồi sao?” Chỉ Nhu kinh sợ kêu lên. Cô chưa từng hôn môi bất luận kẻ nào, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, làm sao có thể toi công hy sinh chứ.
“Muốn hay không tùy cô, dù sao tôi không có tổn thất” Ngự Am không quan trọng nói.
Ngự am vụng trộm quan sát biểu tình hổn hển trên mặt Chỉ Nhu, nội tâm không khỏi cười trộm vì sự khó xử của cô.
Tên tiểu nhân này... Chỉ Nhu bi phẫn mắng trong lòng.
Lúc này Chỉ Nhu rất hi vọng mình không phải người miễn dịch với chứng dị ứng phụ nữ của anh, bởi vì cô rất hi vọng Ngự Am có thể lập tức phát bệnh, khổ không nói nổi lăn lộn trước mặt cô.
“Được, tôi đồng ý với anh, nhưng anh lập tức phải trả lại ảnh chụp cho tôi!” Chỉ Nhu cắn chặt răng đồng ý.
“Một lời đã định” Nụ cười sáng lạn trên mặt Ngự Am đang châm chọc Chỉ Nhu sầu lo.
Thật ra nghe thấy Chỉ Nhu đồng ý, Ngự Am cũng bắt đầu hoảng lên.
Anh cho tới bây giờ vốn không thân mật tiếp xúc với phụ nữ, nghĩ đến đợi lát nữa bốn phiến môi của hai người chạm vào... Nội tâm anh cũng bắt đầu bất ổn.
“Anh nhắm mắt lại đừng nhìn tôi” Chỉ Nhu nhăn nhó nói.
“Ừ” Vì thế anh nhắm mắt lại.
Chỉ Nhu nghĩ nghĩ, sau đó kiễng chân hôn hai má để tượng trưng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng giống như bị hỏa thiêu.
Ngự Am vẫn ôm tâm tình chờ mong không nghĩ tới cái gọi là “hôn” của Diệp Chỉ Nhu là khẽ chạm đơn giản như thế này, đây cũng không phải là điều anh muốn.
“Tiểu thư, cô rất nhàn hạ sao?” Ngự Am oán giận nói.
“Bằng không thì sao? Tôi hôn rồi, anh còn muốn chơi xấu sao? Mau trả lại ảnh chụp cho tôi! Anh đừng ăn quịt nha!” Tuy rằng anh đường đường là tổng giám đốc, nhưng cũng không khả năng ăn nói lung tung.
“Cô mới ăn quịt, hôn môi tối thiểu phải như này...” Vì thế, Ngự Am kéo Chỉ Nhu lại trước ngực mình, cúi đầu hôn xuống đ
“Tôi đã nói là tôi muốn tìm Ngự Am, cô sao không cho tôi đi vào?” Không thể đi qua cánh cửa này, Chỉ Nhu đứng trước quầy tiếp tân trang hoàng hoa lệ, bất đắc dĩ nhìn cô tiếp tân xinh đẹp nói.
Thật sự là đáng thương. Nhân viên toàn cầu phân bố mấy nghìn người. Ngay cả cô tiếp tân của Ngự thị cũng xinh đẹp động lòng người như vậy. Ngự Am thân là tổng giám đốc lại cả một người cũng không thể chạm vào, đơn giản là anh có “Chứng dị ứng phụ nữ”! Nhưng đây cũng không là trọng điểm, mục đích cô đến giờ phút này là đoạt lại ảnh “mát mẻ” của mình.
“Cô à, gặp Ngự tổng chuyện quan trọng là phải hẹn trước, cô đột nhiên muốn chúng tôi thông báo là muốn gặp ngài ấy ư” Cô tiếp tân lạnh lùng từ chối Chỉ Nhu.
“Quản cô hẹn trước cái gì, tôi hiện tại sẽ gặp anh ta, lập tức sẽ gặp anh ta!” Trong lòng Chỉ Nhu giống như là có một ngọn lửa đang cháy, nói đến tựa như phun hỏa.
Không thể tưởng được ở nhà muốn gặp Ngự Am dễ dàng như vậy, vừa đến công ty liền trở nên khó khăn giống như bắc thang lên trời.
“Cô à, cô nếu còn có lời nói giương oai như vậy, tôi phải gọi bảo vệ lại đây đó”
“Cô... Mặc kệ, không cho tôi gặp anh ta, tôi ngồi ở đây đợi anh ta xuất hiện!”
Nói xong, Diệp Chỉ Nhu ngồi xuống sofa, dù sao cũng có điều hòa.
Cô tiếp tân đơn giản không để ý tới cô, loại bà điên này thiên hạ còn nhiều mà, cô ta đã sớm thấy nhưng không thể trách. Huống hồ tổng giám đốc là có tiếng chán ghét phụ nữ, làm sao có thể đồng ý gặp mặt chứ? Cho dù cô ta muốn, cũng không giúp được cô gái này.
Cứ như vậy, Diệp Chỉ Nhu chờ chờ chờ trên sofa, hơi lạnh điều hòa thổi vào cô. Mắt sao lại mỏi nhừ thế này, cô đêm qua không phải ngủ rất thỏa thuê sao “Oáp…” Diệp Chỉ Nhu ngáp một cái thật to.
Không thể, không thể ngủ, sâu gây mê không nên tìm tới cô vào thời điểm này...
“Cô gái này sao vậy?” Lạc Tử Thông đi vào văn phòng tách biệt, chỉ thấy một cô gái đang nghiêng đầu ngủ trên ghế đợi, cô ta thu hút sự chú ý của anh.
“Cô ta nổi giận đùng đùng nói muốn tìm tổng giám đốc, nói đợi không được anh ấy sẽ không đi” Cô tiếp tân khó xử nói.
“Vậy à... Giao cho tôi là được” Trong đầu Lạc Tử Thông hiện lên một người.
Phải đến công ty tìm người, cô gái này hẳn là kim ốc tàng “kiều” trong nhà Ngự Am rồi.
“Cô à, cô à?” Lạc Tử Thông vỗ nhẹ vai Chỉ Nhu.
Nghe thấy tiếng nói, Chỉ Nhu vội vàng tỉnh lại, cô dụi dụi mắt nhập nhèm.
“Ngự Am đâu?” Cô đã quên chỗ khó xử, trực tiếp mở miệng hỏi.
“Ở trên lầu, tôi đưa cô lên” Lạc Tử Thông tươi cười đầy mặt nói.
Thật sự là một cô gái thanh tú động lòng người, ngoại hình và khí chất không bằng kém như Ngự Am phê bình, xem ra tên kia có thành kiến không nhỏ với sắc đẹp của cô gái này.
“Trợ lý Lạc...” Biết rõ tổng giám đốc chán ghét phụ nữ, trợ lý Lạc còn muốn dẫn lên.
“Có việc gì tôi phụ trách. Cô gái, mời đi bên này” Vì thế lạc Tử Thông đầy bụng hưng phấn dắt Chỉ Nhu còn hơi buồn ngủ đến phòng tổng giám đốc. Không thông báo, Lạc Tử Thông trực tiếp đưa Chỉ Nhu vào phòng tổng giám đốc.
Chỉ Nhu thô lỗ mở cánh cửa nặng nề, ngang ngược tiêu sái đi vào.
“Ngự Am! Lập tức giao ảnh chụp ra đây cho tôi!” Cô lấy tờ giấy vẫn để trong túi ra, ném trên bàn Ngự Am.
“Ảnh chụp nào?” Chỉ Nhu đến thăm cũng nằm trong dự đoán của Ngự Am, anh vẫn vững vàng như Thái Sơn, đặt tài liệu xuống, hai tay thả xuống, hai mắt nghi hoặc nhìn Chỉ Nhu tức giận đến trực tiếp giơ chân hỏi.
“Anh tự biết trong lòng! Thân là một người lãnh đạo công ty Khóa Quốc, không thể tưởng được anh lai dùng thủ đoạn thô bỉ với một thiếu nữ tay trói gà không chặt như vậy! Tôi khuyên anh mau giao ảnh chụp ra đây, bằng không tôi nhất định cáo trạng với ba anh!” Chỉ Nhu ra sức giậm chân, lôi lá chắn ra.
Ngự Am sớm biết nha đầu kia chắc chắn tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng không nghĩ tới cô lại tìm tới cửa như vậy.
“Tốt, nó nhất định rất phấn khích! Tôi nghĩ ba tôi nếu biết cô là loại độc bà nương hạ độc vào bữa tối, đánh giá về cô nhất định sẽ tan tành mây khói” Trên mặt Ngự Am lóe ra chút đùa cợt nói.
“Anh... Tôi căn bản không hạ độc gì, rõ ràng là dạ dày anh có vấn đề” Rõ ràng công năng dạ dày của mình không tốt còn đổ tội lên đầu cô.
“Tôi căn bản không thèm để ý cô có thừa nhận hay không, dù sao trong tay tôi hiện đang nắm vương bài có lợi, cô muốn thanh minh hay đùn đẩy như nào đều không sao cả” Ngự Am vô vị nhún nhún vai, một bộ dáng không ngại chi.
“Ngự Am, anh thật sự rất quá đáng đó!” Chỉ Nhu nắm chặt hay tay tức giận đến cả người phát run, cảm thấy gã đàn ông này thật là xấu xa đến triệt để.
“Tôi chỉ là gậy ông đập lưng ông, nhưng dáng người của cô thật ra rất tốt nha, thật sự là làm tại hạ kinh diễm không thôi...” Ngự Am đi đến trước mặt Chỉ Nhu, cố ý dùng ánh mắt sắc bén đánh giá cô một phen từ đỉnh đầu tới ngón chân, sau đó nói.
“Anh... Thật hạ lưu!” Chỉ Nhu nghiến răng trừng mắt quát Ngự Am.
“So với thủ pháp ác độc của cô, sự tà ác của tôi căn bản chỉ là trố mắt nhìn theo”
“Đáng giận... Anh rốt cuộc muốn như thế nào mới trả lại ảnh chụp cho tôi!” Chỉ Nhu gần như chỉ rít gào hỏi.
“Để tôi nghĩ... Không bằng, cô hôn tôi một cái đi!” Ngự Am lường gạt cô nói.
Anh hạ quyết tâm nhất định phải cho nha đầu kia một bài học, để cô biết ai mới là lão đại.
“Cái gì? Anh điên rồi sao?” Chỉ Nhu kinh sợ kêu lên. Cô chưa từng hôn môi bất luận kẻ nào, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, làm sao có thể toi công hy sinh chứ.
“Muốn hay không tùy cô, dù sao tôi không có tổn thất” Ngự Am không quan trọng nói.
Ngự am vụng trộm quan sát biểu tình hổn hển trên mặt Chỉ Nhu, nội tâm không khỏi cười trộm vì sự khó xử của cô.
Tên tiểu nhân này... Chỉ Nhu bi phẫn mắng trong lòng.
Lúc này Chỉ Nhu rất hi vọng mình không phải người miễn dịch với chứng dị ứng phụ nữ của anh, bởi vì cô rất hi vọng Ngự Am có thể lập tức phát bệnh, khổ không nói nổi lăn lộn trước mặt cô.
“Được, tôi đồng ý với anh, nhưng anh lập tức phải trả lại ảnh chụp cho tôi!” Chỉ Nhu cắn chặt răng đồng ý.
“Một lời đã định” Nụ cười sáng lạn trên mặt Ngự Am đang châm chọc Chỉ Nhu sầu lo.
Thật ra nghe thấy Chỉ Nhu đồng ý, Ngự Am cũng bắt đầu hoảng lên.
Anh cho tới bây giờ vốn không thân mật tiếp xúc với phụ nữ, nghĩ đến đợi lát nữa bốn phiến môi của hai người chạm vào... Nội tâm anh cũng bắt đầu bất ổn.
“Anh nhắm mắt lại đừng nhìn tôi” Chỉ Nhu nhăn nhó nói.
“Ừ” Vì thế anh nhắm mắt lại.
Chỉ Nhu nghĩ nghĩ, sau đó kiễng chân hôn hai má để tượng trưng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng giống như bị hỏa thiêu.
Ngự Am vẫn ôm tâm tình chờ mong không nghĩ tới cái gọi là “hôn” của Diệp Chỉ Nhu là khẽ chạm đơn giản như thế này, đây cũng không phải là điều anh muốn.
“Tiểu thư, cô rất nhàn hạ sao?” Ngự Am oán giận nói.
“Bằng không thì sao? Tôi hôn rồi, anh còn muốn chơi xấu sao? Mau trả lại ảnh chụp cho tôi! Anh đừng ăn quịt nha!” Tuy rằng anh đường đường là tổng giám đốc, nhưng cũng không khả năng ăn nói lung tung.
“Cô mới ăn quịt, hôn môi tối thiểu phải như này...” Vì thế, Ngự Am kéo Chỉ Nhu lại trước ngực mình, cúi đầu hôn xuống đ
Bài viết liên quan!