Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
như cũ mí mắt không mởra, nét mặt thanh bình.
“Đương nhiên.” Liên Kiều lễ phép, không nhanh không chậm nói: “Nếu ngày maita còn sống.”
Nam tử kia trên mặt vẫn là thần thái an hoà: “Nga, thật đáng tiếc.”
Liên Kiều không nói nỗi nữa, người này không phải bị rối loạn tình cảm chứ,vì sao khi nghe được nàng sẽ chết cũng không có phản ứng gì? Thật sự là một quáinhân.
Người nọ chậm rãi xoay người rời đi…
Liên Kiều đột nhiên phát hiện hắn trong tay hắn chống một cây gậy, nàng giậtmình, nguyên lai hắn là người mù, trách không được khi nói chuyện áng mắt củahắn không nhìn người đối diện.
“Chờ đã” Liên Kiều bỗng nhiên gọi hắn lại, hắn dừng lại, chậm rãi xoayngười.
Cắn chặt răng nàng quyết định bất cứ giá nào cũng phải thoát khỏi đây: “Cóthể cho ta xem mắt của ngươi không?”
Thân hình hắn cứng đờ.
“Cho ta xem, có lẽ ta có thể trị khỏi mắt cho ngươi.”
Hắn cười, nụ cười mơ hồ: “Rất nhiều thầy thuốc đều nói như vậy, nhưng…”
“Nếu đã thất bại nhiều lần như vậy cho dù có thêm một lần nữa cũng không tổnthất gì, huống hồ ngươi không thử thì làm sao biết ta không thể trị chongươi?”
Hắn trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Liên Kiều nghĩ hắn đã muốn hoá đá ở đóluôn rồi. Đến khi—hắn chậm rãi nâng mí mắt lên…
Một mảng sương mù, Liên Kiều nhìn vào mắt hắn chỉ thấy sương mù che khuất bầutrời rộng lớn và thế giới của hắn. Lúc này tâm Liên Kiều cũng nhẹ bớt, loại bệnhnày nàng đã gặp qua.
“Có thể cho ta bắt mạch?”
“Được”. Hắn đưa cổ tay trắng mut như ngọc từ ngoài cửa sổ vói vào, gác trênkhung cửa.
Đặt tay lên cổ tay hắn, một lúc lâu sau, nàng đã hiểu rõ, nhìn về phía hắnhỏi: “Mắt của ngươi không phải hoàn toàn nhìn không thấy phải không?”
“Đúng”
“Nếu lấy tay chà sát, có thể nhìn thấy rõ hơn một chút nhưng sẽ vô cùng đauđớn, hơn nữa còn chảy nước mắt?”
“Không tồi.” Lúc này đôi mắt hắn chuyển hướng nhìn nàng.
Nàng nhìn hắn, nhàn nhã: “Ta có thể trị.”
Như Liên Kiều mong muốn, nàng được đưa ra khỏi tù thất, nhưng tiếp theo lạibị đưa đến nơi đã làm cho nàng khắc sâu trong trí nhớ.
“Vương huynh, ta muốn nàng chữa bệnh cho ta.”
Người ngồi trên ngôi vị cao cao có đôi mắt màu lam kia nguyên lai là ca cacủa hắn, hắn gọi là Vương huynh, hay là người này là Huyết thái tử?
Liên Kiều vừa đến đã lập tức quỳ xuống nhìn về phía nam tử có đôi mắt màu lamkia, yêu cầu để cho nàng trị liệu. Huyết thái tử thâm ý liếc nhìn nàng, đi đếnnâng đệ đệ dậy.
“Nữ nhân này là tử tù.”
“Vậy chờ nàng chữa khỏi mắt cho đệ rồi lại giết nàng cũng được.”
Aiz, hắn thật không phải người mà, có thể nói thản nhiên như vậy, còn với vẻmặt vô tội nữa, hắn một là không hiểu biết hai là một người lãnh huyết vô tình.Hắn so với ca ca hắn cũng không kém gì, quả nhiên là huynh đệ tình thâm, cùngmột dòng máu mà.
Lúc này Huyết thái tử đã đi đến trước mặt Liên Kiều, hắn nhìn nàng chăm chúlàm nàng cảm thấy bị áp lực, nhưng nàng vẫn buộc mình phải nhìn thẳng, tuyệtkhông lùi bước.
Hắn đứng cách nàng chừng vài bước, yên lặng nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Đệ đệcủa ta bị bệnh gì?”
Liên Kiều biết hắn kiểm tra nàng, chậm rãi nói: “Là mắt sinh ế màng**, lúccòn nhỏ bị ánh sáng làm chói mắt đến nỗi mù, phải thường xoa bóp xung quanh mitâm và chân mày, dùng dải băng bịt mắt lại không hoạt động mắt nữa thì ế này tựhết. Nhưng không thể kéo dài, bỏ ra mắt đau, phải thêm dược liệu để chữatrị.”
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng, muốn từ đó nhìn thấy được chút dấuvết nàng không thật hoặc có chút khả nghi. Nếu vậy hắn lập tức sẽ cho nàng chếtkhông có chổ chôn, nhưng là—không có, ánh mắt của nàng thanh minh, trong suốt,thấy vậy hắn lại có chút cảm giác xấu hổ.
Hồi lâu sau, hắn dường như xác định được chuyện gì đó, vung tay lên cho ngườidẫn Liên Kiều đi.
“Vương huynh…”
Huyết thái tử khoát tay, ý bảo đệ đệ an tâm một chút: “Trát Nhân Tây, nữ nhânnày ta còn muốn xác định lại thân phận, ngươi hãy chờ một chút đi”.
Trát Nhân Tây đã rất khẩn cấp: “Đệ muốn nàng chữa bệnh cho đệ, đệ đã chờ đợilâu như vậy, rốt cuộc cũng không được, Vương huynh, huynh có biết đệ đã trải quabao nhiêu ngày thống khổ không? Đệ…”
Huyết thái tử hít sâu một hơi, nhìn người trước mặt là bào đệ cùng một mẹ vớihắn, đáy mắt toát ra vẻ dao động: “Aiz, thực không có biện pháp với ngươi.”
“Vương huynh…”
“Được rồi, ta muốn xem nàng có khả năng gì để chữa khỏi cho ngươi.” Hắn cũngthực muốn xác định một việc…nàng rốt cục là ai? Một công đôi việc đi.
—————————————————————-
CAM THẢO
( ABRUS PRECATORIUS )
Tên cây : Cam Thảo Dây, cườm thảo đỏ, dây chi chi, dây cườm cườm, tương tưđằng, cảm sảo (Tày)
Mô tả : Dây leo, sống nhiều năm; cành non có lông nhỏ. lá kép lông chim chẵn,mọc so le. Hoa màu hồng, mọc thành chùm ở kẽ lá. Quả đậu, dẹt, có 3-7 hạt hìnhtrứng, màu đỏ có đốm đen, rất độc. Toàn cây có vị ngọt.
Phân bố : Cây mọc hoang ở vùng rừng núi, nhiều nhất ở vùng ven biển. Còn đượctrồng.
Bộ phận dùng : Rễ, ây, lá. Thu hái vào mùa thu đông, tốt nhất lúc cây mới rahoa. Dùng tươi hoặc phơi, sấy khô. Hạt độc, dùng ngoài.
Thành phần hóa học : Trong hạt có protein độc : L( ) abrin, glucosid abralin,hemagglutinin làm vón máu, N-methyl tryptophan, men ureasa. Rễ và dây mang láchứa glycyrrhizin.
Công dụng : Chữa ho, cảm sốt, hoàng đản do viêm gan siêu vi trùng, giải độc,vị ngọt nên dùng trong các đơn thuốc cho dễ uống. Ngày 8-16g rễ, dây, sắc. Hạtđộc, giã đắp ngoài, sát khuẩn, tiêu viêm, làm mụn nhọt chống vỡ, trị vú sưngđau, tắc tia sữa.
*tù thất: nơi giam giữ tù nhân
**mắt sinh ế màng: mắt kéo mây- bệnh mắt cườm.
Đãi ngộ của Liên Kiều cũng thay đổi không ít, nhưng vẫn bị giám thị. Phòng ởrộng hơn, bên trong có hai cái giường, có mẹ con Tô Lạp đã ở cạnh nàng cũng yêntâm không ít. Chờ thị vệ ra khỏi cửa, Tô Lạp liền chạy tới ôm chặt lấy ngườiLiên Kiều.
“Ta nghĩ sẽ không gặp lại tỷ nữa, bọn họ mang tỷ đi thật sự làm ta sợ muốnchết.”
Liên Kiều vỗ nhẹ vai nàng nói: “Ta không sao, ta đi rồi hai người bị bọn họđưa đi đâu?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Lạp ngước lên, hốc mắt ẩn ẩn chút lệ: “Bọn họ đemta và mẹ đi thẩm vấn, hỏi ta làm sao lại quen biết tỷ, ta không biết trả lời nhưthế nào chỉ theo tình hình thực tế mà trả lời.” Ngừng một chút, nàng chột dạnhìn Liên Kiều hỏi: “Liên tỷ ta không nói sai gì chứ.”
Liên Kiều mỉm cười: “Không sao, có như thế nào thì nói thế ấy.”
Từ đó, thức ăn của các nàng được cải thiện tốt hơn một chút, ngoài bánh nướngáp chảo còn có chút thịt muối, nhưng nàng không ngờ tới yêu cầu mang sinh khương(gừng) cho nàng Huyết Thái tử cũng đáp ứng.
Liên Kiều đem gừng cắt nhỏ, nhẹ nhàng chà sát vết thương đã kết vảy trên mặtTô Lạp, ngăn không cho máu chảy ra còn có thể làm vết thương liền lại được vàkhông để lại sẹo, Tô Lạp dù sao cũng là một tiểu cô nương, nếu có thể rời đi saunày còn phải lập gia đình, vết sẹo trên mặt nàng nếu không tiêu trừ được thìtương lai còn nam nhân nào dám thú nàng.
Liên Kiều cũng muốn làm cho Đằng Triệt nhưng lại bị cự tuyệt chỉ nói giúp TôLạp là được rồi. Liên Kiều biết nàng là cực hận nên muốn để lại vết thương trênmặt để nhắc nhở nàng khắc cốt ghi tâm mối cừu hận này.
Ngày hôm sau. trời vừa sáng Liên Kiều đã bị mang đi.
Gian phòng này có chút ý vị, cột màu trắng được điêu khắc tinh xảo uyểnchuyển hàm xúc tính ôn nhu, màn cửa sổ màu vàng nhạt rủ xuống những tua thật dàicùng với màu vàng sậm
“Đương nhiên.” Liên Kiều lễ phép, không nhanh không chậm nói: “Nếu ngày maita còn sống.”
Nam tử kia trên mặt vẫn là thần thái an hoà: “Nga, thật đáng tiếc.”
Liên Kiều không nói nỗi nữa, người này không phải bị rối loạn tình cảm chứ,vì sao khi nghe được nàng sẽ chết cũng không có phản ứng gì? Thật sự là một quáinhân.
Người nọ chậm rãi xoay người rời đi…
Liên Kiều đột nhiên phát hiện hắn trong tay hắn chống một cây gậy, nàng giậtmình, nguyên lai hắn là người mù, trách không được khi nói chuyện áng mắt củahắn không nhìn người đối diện.
“Chờ đã” Liên Kiều bỗng nhiên gọi hắn lại, hắn dừng lại, chậm rãi xoayngười.
Cắn chặt răng nàng quyết định bất cứ giá nào cũng phải thoát khỏi đây: “Cóthể cho ta xem mắt của ngươi không?”
Thân hình hắn cứng đờ.
“Cho ta xem, có lẽ ta có thể trị khỏi mắt cho ngươi.”
Hắn cười, nụ cười mơ hồ: “Rất nhiều thầy thuốc đều nói như vậy, nhưng…”
“Nếu đã thất bại nhiều lần như vậy cho dù có thêm một lần nữa cũng không tổnthất gì, huống hồ ngươi không thử thì làm sao biết ta không thể trị chongươi?”
Hắn trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Liên Kiều nghĩ hắn đã muốn hoá đá ở đóluôn rồi. Đến khi—hắn chậm rãi nâng mí mắt lên…
Một mảng sương mù, Liên Kiều nhìn vào mắt hắn chỉ thấy sương mù che khuất bầutrời rộng lớn và thế giới của hắn. Lúc này tâm Liên Kiều cũng nhẹ bớt, loại bệnhnày nàng đã gặp qua.
“Có thể cho ta bắt mạch?”
“Được”. Hắn đưa cổ tay trắng mut như ngọc từ ngoài cửa sổ vói vào, gác trênkhung cửa.
Đặt tay lên cổ tay hắn, một lúc lâu sau, nàng đã hiểu rõ, nhìn về phía hắnhỏi: “Mắt của ngươi không phải hoàn toàn nhìn không thấy phải không?”
“Đúng”
“Nếu lấy tay chà sát, có thể nhìn thấy rõ hơn một chút nhưng sẽ vô cùng đauđớn, hơn nữa còn chảy nước mắt?”
“Không tồi.” Lúc này đôi mắt hắn chuyển hướng nhìn nàng.
Nàng nhìn hắn, nhàn nhã: “Ta có thể trị.”
Như Liên Kiều mong muốn, nàng được đưa ra khỏi tù thất, nhưng tiếp theo lạibị đưa đến nơi đã làm cho nàng khắc sâu trong trí nhớ.
“Vương huynh, ta muốn nàng chữa bệnh cho ta.”
Người ngồi trên ngôi vị cao cao có đôi mắt màu lam kia nguyên lai là ca cacủa hắn, hắn gọi là Vương huynh, hay là người này là Huyết thái tử?
Liên Kiều vừa đến đã lập tức quỳ xuống nhìn về phía nam tử có đôi mắt màu lamkia, yêu cầu để cho nàng trị liệu. Huyết thái tử thâm ý liếc nhìn nàng, đi đếnnâng đệ đệ dậy.
“Nữ nhân này là tử tù.”
“Vậy chờ nàng chữa khỏi mắt cho đệ rồi lại giết nàng cũng được.”
Aiz, hắn thật không phải người mà, có thể nói thản nhiên như vậy, còn với vẻmặt vô tội nữa, hắn một là không hiểu biết hai là một người lãnh huyết vô tình.Hắn so với ca ca hắn cũng không kém gì, quả nhiên là huynh đệ tình thâm, cùngmột dòng máu mà.
Lúc này Huyết thái tử đã đi đến trước mặt Liên Kiều, hắn nhìn nàng chăm chúlàm nàng cảm thấy bị áp lực, nhưng nàng vẫn buộc mình phải nhìn thẳng, tuyệtkhông lùi bước.
Hắn đứng cách nàng chừng vài bước, yên lặng nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Đệ đệcủa ta bị bệnh gì?”
Liên Kiều biết hắn kiểm tra nàng, chậm rãi nói: “Là mắt sinh ế màng**, lúccòn nhỏ bị ánh sáng làm chói mắt đến nỗi mù, phải thường xoa bóp xung quanh mitâm và chân mày, dùng dải băng bịt mắt lại không hoạt động mắt nữa thì ế này tựhết. Nhưng không thể kéo dài, bỏ ra mắt đau, phải thêm dược liệu để chữatrị.”
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng, muốn từ đó nhìn thấy được chút dấuvết nàng không thật hoặc có chút khả nghi. Nếu vậy hắn lập tức sẽ cho nàng chếtkhông có chổ chôn, nhưng là—không có, ánh mắt của nàng thanh minh, trong suốt,thấy vậy hắn lại có chút cảm giác xấu hổ.
Hồi lâu sau, hắn dường như xác định được chuyện gì đó, vung tay lên cho ngườidẫn Liên Kiều đi.
“Vương huynh…”
Huyết thái tử khoát tay, ý bảo đệ đệ an tâm một chút: “Trát Nhân Tây, nữ nhânnày ta còn muốn xác định lại thân phận, ngươi hãy chờ một chút đi”.
Trát Nhân Tây đã rất khẩn cấp: “Đệ muốn nàng chữa bệnh cho đệ, đệ đã chờ đợilâu như vậy, rốt cuộc cũng không được, Vương huynh, huynh có biết đệ đã trải quabao nhiêu ngày thống khổ không? Đệ…”
Huyết thái tử hít sâu một hơi, nhìn người trước mặt là bào đệ cùng một mẹ vớihắn, đáy mắt toát ra vẻ dao động: “Aiz, thực không có biện pháp với ngươi.”
“Vương huynh…”
“Được rồi, ta muốn xem nàng có khả năng gì để chữa khỏi cho ngươi.” Hắn cũngthực muốn xác định một việc…nàng rốt cục là ai? Một công đôi việc đi.
—————————————————————-
CAM THẢO
( ABRUS PRECATORIUS )
Tên cây : Cam Thảo Dây, cườm thảo đỏ, dây chi chi, dây cườm cườm, tương tưđằng, cảm sảo (Tày)
Mô tả : Dây leo, sống nhiều năm; cành non có lông nhỏ. lá kép lông chim chẵn,mọc so le. Hoa màu hồng, mọc thành chùm ở kẽ lá. Quả đậu, dẹt, có 3-7 hạt hìnhtrứng, màu đỏ có đốm đen, rất độc. Toàn cây có vị ngọt.
Phân bố : Cây mọc hoang ở vùng rừng núi, nhiều nhất ở vùng ven biển. Còn đượctrồng.
Bộ phận dùng : Rễ, ây, lá. Thu hái vào mùa thu đông, tốt nhất lúc cây mới rahoa. Dùng tươi hoặc phơi, sấy khô. Hạt độc, dùng ngoài.
Thành phần hóa học : Trong hạt có protein độc : L( ) abrin, glucosid abralin,hemagglutinin làm vón máu, N-methyl tryptophan, men ureasa. Rễ và dây mang láchứa glycyrrhizin.
Công dụng : Chữa ho, cảm sốt, hoàng đản do viêm gan siêu vi trùng, giải độc,vị ngọt nên dùng trong các đơn thuốc cho dễ uống. Ngày 8-16g rễ, dây, sắc. Hạtđộc, giã đắp ngoài, sát khuẩn, tiêu viêm, làm mụn nhọt chống vỡ, trị vú sưngđau, tắc tia sữa.
*tù thất: nơi giam giữ tù nhân
**mắt sinh ế màng: mắt kéo mây- bệnh mắt cườm.
Đãi ngộ của Liên Kiều cũng thay đổi không ít, nhưng vẫn bị giám thị. Phòng ởrộng hơn, bên trong có hai cái giường, có mẹ con Tô Lạp đã ở cạnh nàng cũng yêntâm không ít. Chờ thị vệ ra khỏi cửa, Tô Lạp liền chạy tới ôm chặt lấy ngườiLiên Kiều.
“Ta nghĩ sẽ không gặp lại tỷ nữa, bọn họ mang tỷ đi thật sự làm ta sợ muốnchết.”
Liên Kiều vỗ nhẹ vai nàng nói: “Ta không sao, ta đi rồi hai người bị bọn họđưa đi đâu?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Lạp ngước lên, hốc mắt ẩn ẩn chút lệ: “Bọn họ đemta và mẹ đi thẩm vấn, hỏi ta làm sao lại quen biết tỷ, ta không biết trả lời nhưthế nào chỉ theo tình hình thực tế mà trả lời.” Ngừng một chút, nàng chột dạnhìn Liên Kiều hỏi: “Liên tỷ ta không nói sai gì chứ.”
Liên Kiều mỉm cười: “Không sao, có như thế nào thì nói thế ấy.”
Từ đó, thức ăn của các nàng được cải thiện tốt hơn một chút, ngoài bánh nướngáp chảo còn có chút thịt muối, nhưng nàng không ngờ tới yêu cầu mang sinh khương(gừng) cho nàng Huyết Thái tử cũng đáp ứng.
Liên Kiều đem gừng cắt nhỏ, nhẹ nhàng chà sát vết thương đã kết vảy trên mặtTô Lạp, ngăn không cho máu chảy ra còn có thể làm vết thương liền lại được vàkhông để lại sẹo, Tô Lạp dù sao cũng là một tiểu cô nương, nếu có thể rời đi saunày còn phải lập gia đình, vết sẹo trên mặt nàng nếu không tiêu trừ được thìtương lai còn nam nhân nào dám thú nàng.
Liên Kiều cũng muốn làm cho Đằng Triệt nhưng lại bị cự tuyệt chỉ nói giúp TôLạp là được rồi. Liên Kiều biết nàng là cực hận nên muốn để lại vết thương trênmặt để nhắc nhở nàng khắc cốt ghi tâm mối cừu hận này.
Ngày hôm sau. trời vừa sáng Liên Kiều đã bị mang đi.
Gian phòng này có chút ý vị, cột màu trắng được điêu khắc tinh xảo uyểnchuyển hàm xúc tính ôn nhu, màn cửa sổ màu vàng nhạt rủ xuống những tua thật dàicùng với màu vàng sậm
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2952/3788
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2952/3788
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt