Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
/>
Lạnh lùng nhìn mộ bia trước mộ phần:
Liên Kiều chi mộ
Không mang theo họ của hắn*, không làm vợ của hắn, từ giây phút nàng nhìnthấy hắn cùng giường chung gối với nữ nhân khác kia, nàng lập tức không còn làvợ của hắn nữa, không cách nào ngăn cản hắn lạc lối bên ngoài, ít nhất nàng cóthể ngăn cản hắn dây dưa mãi với nàng.
* Ở Trung Quốc, vợ sẽ mang họ của chồng, chẳng hạn trong trường hợp này đánglẽ phải ghi là “Mục Sa Liên thị chi mộ”.
“Nàng thật sự quyết định cả đời này sẽ không gặp lại hắn nữa?” Một cái dùgiấy khác xuất hiện, thiếu niên ôn nhu đứng thẳng tắp bên cạnh nàng.
“Gặp nhau chi chẳng thà không gặp.” Nàng buồn bã cười một tiếng, nàng làngười đã chết rồi, tất cả ân oán bấy lâu cũng vì thế mà trở thành dĩ vãng.
Thiếu niên không nói nữa, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh cùng nàng.
Nàng chợt nhìn về phía hắn, tuyên bố: “Ta muốn rời đi lúc này thôi.”
“Được, ta đi cùng nàng!” Bất kể nàng muốn đi nơi nào, hắn cũng sẽ theo nàngđến cùng.
Nàng lắc đầu, nét mặt dửng dưng: “Ta muốn có một cuộc sống độc lập, không mộtngười nào biết chỗ của ta, một cuộc sống tốt đẹp không có bất kỳ ràng buộc nào.”Có lẽ chỉ có như vậy, nàng mới có thể từ từ quên người kia đi. Thời gian là liềuthuốc trị thương tốt nhất.
Thiếu niên mím môi, ánh mắt hơi tối: “Ta sẽ cùng nàng!” Ngữ điệu kiên địnhkhiến nàng có chút hoảng hốt.
“Ngươi...”
“Ta sẽ cùng nàng!” Hắn xác định lần nữa, “Cho dù nàng tới chỗ nào, ta đều sẽcùng nàng, ở lại bên cạnh nàng!”
Ánh mắt nghi hoặc từ từ trở nên lạnh lùng, nàng không nhìn hắn nữa mà phóngmắt ra xa xa nhìn một gốc cây đại thụ trên đỉnh núi, giọng nhẹ nhàng nhưng khôngcho cãi lại: “Ta không cần!
Nét mặt bình tĩnh của thiếu niên không hề thay đổi, giọng thoáng vẻ kíchđộng: “Nàng là của ta, ta không cho phép nàng rời đi.”
Một nụ cười mỉm quyến rũ giắt bên khóe môi nàng, ánh mắt mê hoặc lòng người:“Ta không thuộc về bất cứ kẻ nào, bao gồm ngươi!”
Mặt thiếu niên rốt cuộc cũng biến sắc, xoay người sang nhìn nàng, lại bịgương mặt lạnh lùng của nàng khiến hắn sững lại. Hắn hít sâu một hơi, thật lâusau mới mở miệng nói: “Ta sẽ không để cho nàng rời đi!”
Nàng từ từ thu tầm mắt về rồi quay nhìn vào mặt hắn, nhìn chăm chú vào đôimắt của hắn, rồi không có bất kỳ dấu hiệu nào phất tay lên. Một ám tiễn ngắn nhỏkhông một tiếng động bắn ra thật nhanh, với tầm bắn gần như vậy, dù hắn có phảnứng nhanh hơn nữa cũng không tránh được, cánh tay trúng một mũi tên.
Cặp lông mày xếch chau lại như ngọn núi, hắn vươn tay ra bắt được cổ taynàng, cũng không thèm quan tâm đến loại vết thương như muỗi cắn này. Nhưng chỉmột giây tiếp theo, hai mắt hắn trợn trừng lên, nhìn hai tay mình từ từ tê cứngmột cách khó tin, cũng cảm thấy được cảm giác tê dại này dần dần lan tràn toànthân.
Nàng cho hắn một nụ cười trấn an, nhẹ nhàng từ tốn nói: “Yên tâm, đây chỉ làthuốc tê, dược tính sẽ biến mất sau hai canh giờ, sau đó ngươi lập tức có thể cửđộng tự nhiên.”
Dìu hắn từ từ nằm xuống đất, nàng quay lưng rời khỏi nơi này không chút lưuluyến nào...
Chương 53: Bệnh tim
Cách Tát quốc không thể đi, Phiên quốc là chư hầu của Cách Tát cũng không thểở lại, nơi duy nhất có thể đi chính là Lương Quốc. Ngân lượng trên người nàngcũng đủ cho nàng được an toàn mấy năm, chỉ cần đừng quá xa xỉ thôi.
Qua mấy lần hòa vào đoàn người giao thương của Phiên quốc vào Lương Quốc, mộtngày kia, Liên Kiều tới được trấn Cẩm Tú, thuộc địa giới của Lương Quốc, tại đâycũng có một số người Phiên quốc ở lại lập nghiệp.
Mục đích của nàng, Phượng Hoàng thành, chỉ còn cách sáu ngày đường nữa sẽđến. Nghe nói đó là một thành thị phồn hoa vừa phải, có câu nói ‘không đâu ẩnnấp tốt hơn ở một thành thị lớn’, hơn nữa ở thành thị lớn cuộc sống cũng dễ dànghơn, Liên Kiều cũng không tới một cuộc sống đào nguyên thoát tục gì gì, bảo nàngcày ruộng trồng rau nàng thật sự làm không được.
“Khách quý tới”. Một khách sạn nhỏ, tối nay cứ tá túc chỗ này đi.
Tiến vào khách sạn, trong đại sảnh cũng không có mấy người, chủ yếu là thươngnhân. Tiểu nhị lim dim ngồi ở bàn cạnh cửa, chưởng quỹ lách cách cạch cạch đánhbàn tính, hai nam tử đang ngồi gần cửa sổ ăn cơm nói chuyện phiếm. Liên Kiềutiến vào làm cho khu vực này xôn xao nho nhỏ, hai nam tử đang ăn cơm dừng đũalại, ngẩng đầu si ngốc nhìn mỹ nữ vừa đột nhiên tiến vào điếm, tiếng gạt bàntính của chưởng quỹ cũng ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm, không dám xác địnhnữ tử vừa tiến vào điếm đến tột cùng là người phàm hay là tiên tử, chỉ có tiểunhị kia là vẫn ngủ gật.
Nhìn đám người đều biến thành tượng thạch cao, Liên Kiều có chút buồn cười mànói: “Nơi này có phòng trống không?”
Sửng sốt nửa ngày, chưởng quỹ mới giống như đột nhiên giật mình tỉnh lại, gậtđầu như mổ thóc: “Có, có, trên lầu có nhã gian, sạch sẽ!” Rồi chớp mắt sau liềnquay về hướng tiểu nhị ngồi dựa cạnh cửa trợn mắt quát lên: “A Phúc, thằng quỷlười kia, mau đứng lên tiếp đón khách quý cho ta!”
Bị chưởng quỹ mắng to, a Phúc giật mình tỉnh giấc, xoa xoa cặp mắt mập mèm vìbuồn ngủ, vẻ mặt choáng váng.
Nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn không có tiền đồ của hắn, chưởng quỹ giận đến đỉnhđầu bốc khói: “Đồ ngu như heo, mau dậy đi, nhìn dáng vẻ lười nhác này của ngươiđúng là khiến người ta chê cười!” Nói xong còn làm bộ giơ tay lên như muốn đánhhắn.
Tiểu nhị lúc này mới thật sự tỉnh hẳn, kêu một tiếng đứng phắt lên, nhưng khihắn nhìn thấy Liên Kiều thì lại lập tức trở nên ngớ ngẩn, đứng cứng ngắc tại chỗkhông động đậy như khúc gỗ.
Chưởng quỹ vừa nóng vừa giận, cầm sổ sách lên gõ trên đầu hắn bồm bộp. A Phúcbị đánh mấy cái mới tỉnh hồn lại, miệng lúng ba lúng búng không thốt nổi ralời.
Liên Kiều vô ý mà đưa tới sự chú ý của người khác, cái mà nàng không muốnnhất hiện thời là bị người khác chú mục. Nàng lấy ra một chút bạc vụn bỏ lêntrên bàn, lạnh lùng nói: “Chưởng quỹ xem đưa lên chút thức ăn vừa đủ số bạcnày.” Nói xong cũng không nhìn a Phúc vẫn còn đang đứng ngẩn người nơi đó, bướcsang một bên chọn một cái bàn dựa vào góc, ngồi xuống.
Sau khi lấy lại tinh thần, tiểu nhị liền đi vào hậu đường chuẩn bị thức ăn,hai nam tử bên cửa sổ cũng tiếp tục uống rượu dùng bữưởng quỹ cúi đầu tính sổ,chỉ thì thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Liên Kiều đang ngồi trong góc một cái, trongmắt thoáng vẻ kinh ngạc.
Trong không khí tĩnh lặng nơi này, bỗng dưng có một hồi tiếng vó ngựa dồn dậpphá vỡ cảnh an bình, từ xa tiến đến gần, cuối cùng dừng lại trước cửa kháchsạn.
Một chiếc xe ngựa xuất hiện tại cửa, bề ngoài bình thường đến nỗi sẽ chẳng aiquay lại nhìn nó lần thứ hai, nhưng những người từ trong xe bước xuống lại khiếncho người ta không nhịn được quay về hướng đó mà tò mò nhìn ngó. Một nam nhântrung niên dáng vẻ lực sỹ nhảy từ trong xe xuống trước, rồi xoay người, vẻ mặtcung kính nhún nhường vén rèm xe lên, ôm một ông lão từ trong xe ngựa ra ngoài.Cuối cùng một cậu bé khoảng 12, 13 tuổi cũng theo sau nhảy ra ngoài. Hai ngườimột lớn một nhỏ đều cung kính vịn bên trái bên phải ông lão, từ từ nâng ông lãovào trong điếm.
Ông lão mặt mũi quắc thước, hàm râu bạc trắng thật dài phất phơ trước ngực,xương gò má khá cao, mắt sáng như đuốc, nếu đôi môi không tím bầm thì dáng vẻcũng có chút tiên phong đạo cốt.
Trước khi vào điếm, ông lão đã liếc đôi mắt sắc sảo quan sát tình huống bêntrong thật kỹ, mặc dù ánh mắt vô tình hay cố ý rơi vào người Liên Kiều cuốicùng, nhưng cũng không hề tỏ ý kinh ngạc như những người trước đó, mà
Liên Kiều chi mộ
Không mang theo họ của hắn*, không làm vợ của hắn, từ giây phút nàng nhìnthấy hắn cùng giường chung gối với nữ nhân khác kia, nàng lập tức không còn làvợ của hắn nữa, không cách nào ngăn cản hắn lạc lối bên ngoài, ít nhất nàng cóthể ngăn cản hắn dây dưa mãi với nàng.
* Ở Trung Quốc, vợ sẽ mang họ của chồng, chẳng hạn trong trường hợp này đánglẽ phải ghi là “Mục Sa Liên thị chi mộ”.
“Nàng thật sự quyết định cả đời này sẽ không gặp lại hắn nữa?” Một cái dùgiấy khác xuất hiện, thiếu niên ôn nhu đứng thẳng tắp bên cạnh nàng.
“Gặp nhau chi chẳng thà không gặp.” Nàng buồn bã cười một tiếng, nàng làngười đã chết rồi, tất cả ân oán bấy lâu cũng vì thế mà trở thành dĩ vãng.
Thiếu niên không nói nữa, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh cùng nàng.
Nàng chợt nhìn về phía hắn, tuyên bố: “Ta muốn rời đi lúc này thôi.”
“Được, ta đi cùng nàng!” Bất kể nàng muốn đi nơi nào, hắn cũng sẽ theo nàngđến cùng.
Nàng lắc đầu, nét mặt dửng dưng: “Ta muốn có một cuộc sống độc lập, không mộtngười nào biết chỗ của ta, một cuộc sống tốt đẹp không có bất kỳ ràng buộc nào.”Có lẽ chỉ có như vậy, nàng mới có thể từ từ quên người kia đi. Thời gian là liềuthuốc trị thương tốt nhất.
Thiếu niên mím môi, ánh mắt hơi tối: “Ta sẽ cùng nàng!” Ngữ điệu kiên địnhkhiến nàng có chút hoảng hốt.
“Ngươi...”
“Ta sẽ cùng nàng!” Hắn xác định lần nữa, “Cho dù nàng tới chỗ nào, ta đều sẽcùng nàng, ở lại bên cạnh nàng!”
Ánh mắt nghi hoặc từ từ trở nên lạnh lùng, nàng không nhìn hắn nữa mà phóngmắt ra xa xa nhìn một gốc cây đại thụ trên đỉnh núi, giọng nhẹ nhàng nhưng khôngcho cãi lại: “Ta không cần!
Nét mặt bình tĩnh của thiếu niên không hề thay đổi, giọng thoáng vẻ kíchđộng: “Nàng là của ta, ta không cho phép nàng rời đi.”
Một nụ cười mỉm quyến rũ giắt bên khóe môi nàng, ánh mắt mê hoặc lòng người:“Ta không thuộc về bất cứ kẻ nào, bao gồm ngươi!”
Mặt thiếu niên rốt cuộc cũng biến sắc, xoay người sang nhìn nàng, lại bịgương mặt lạnh lùng của nàng khiến hắn sững lại. Hắn hít sâu một hơi, thật lâusau mới mở miệng nói: “Ta sẽ không để cho nàng rời đi!”
Nàng từ từ thu tầm mắt về rồi quay nhìn vào mặt hắn, nhìn chăm chú vào đôimắt của hắn, rồi không có bất kỳ dấu hiệu nào phất tay lên. Một ám tiễn ngắn nhỏkhông một tiếng động bắn ra thật nhanh, với tầm bắn gần như vậy, dù hắn có phảnứng nhanh hơn nữa cũng không tránh được, cánh tay trúng một mũi tên.
Cặp lông mày xếch chau lại như ngọn núi, hắn vươn tay ra bắt được cổ taynàng, cũng không thèm quan tâm đến loại vết thương như muỗi cắn này. Nhưng chỉmột giây tiếp theo, hai mắt hắn trợn trừng lên, nhìn hai tay mình từ từ tê cứngmột cách khó tin, cũng cảm thấy được cảm giác tê dại này dần dần lan tràn toànthân.
Nàng cho hắn một nụ cười trấn an, nhẹ nhàng từ tốn nói: “Yên tâm, đây chỉ làthuốc tê, dược tính sẽ biến mất sau hai canh giờ, sau đó ngươi lập tức có thể cửđộng tự nhiên.”
Dìu hắn từ từ nằm xuống đất, nàng quay lưng rời khỏi nơi này không chút lưuluyến nào...
Chương 53: Bệnh tim
Cách Tát quốc không thể đi, Phiên quốc là chư hầu của Cách Tát cũng không thểở lại, nơi duy nhất có thể đi chính là Lương Quốc. Ngân lượng trên người nàngcũng đủ cho nàng được an toàn mấy năm, chỉ cần đừng quá xa xỉ thôi.
Qua mấy lần hòa vào đoàn người giao thương của Phiên quốc vào Lương Quốc, mộtngày kia, Liên Kiều tới được trấn Cẩm Tú, thuộc địa giới của Lương Quốc, tại đâycũng có một số người Phiên quốc ở lại lập nghiệp.
Mục đích của nàng, Phượng Hoàng thành, chỉ còn cách sáu ngày đường nữa sẽđến. Nghe nói đó là một thành thị phồn hoa vừa phải, có câu nói ‘không đâu ẩnnấp tốt hơn ở một thành thị lớn’, hơn nữa ở thành thị lớn cuộc sống cũng dễ dànghơn, Liên Kiều cũng không tới một cuộc sống đào nguyên thoát tục gì gì, bảo nàngcày ruộng trồng rau nàng thật sự làm không được.
“Khách quý tới”. Một khách sạn nhỏ, tối nay cứ tá túc chỗ này đi.
Tiến vào khách sạn, trong đại sảnh cũng không có mấy người, chủ yếu là thươngnhân. Tiểu nhị lim dim ngồi ở bàn cạnh cửa, chưởng quỹ lách cách cạch cạch đánhbàn tính, hai nam tử đang ngồi gần cửa sổ ăn cơm nói chuyện phiếm. Liên Kiềutiến vào làm cho khu vực này xôn xao nho nhỏ, hai nam tử đang ăn cơm dừng đũalại, ngẩng đầu si ngốc nhìn mỹ nữ vừa đột nhiên tiến vào điếm, tiếng gạt bàntính của chưởng quỹ cũng ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm, không dám xác địnhnữ tử vừa tiến vào điếm đến tột cùng là người phàm hay là tiên tử, chỉ có tiểunhị kia là vẫn ngủ gật.
Nhìn đám người đều biến thành tượng thạch cao, Liên Kiều có chút buồn cười mànói: “Nơi này có phòng trống không?”
Sửng sốt nửa ngày, chưởng quỹ mới giống như đột nhiên giật mình tỉnh lại, gậtđầu như mổ thóc: “Có, có, trên lầu có nhã gian, sạch sẽ!” Rồi chớp mắt sau liềnquay về hướng tiểu nhị ngồi dựa cạnh cửa trợn mắt quát lên: “A Phúc, thằng quỷlười kia, mau đứng lên tiếp đón khách quý cho ta!”
Bị chưởng quỹ mắng to, a Phúc giật mình tỉnh giấc, xoa xoa cặp mắt mập mèm vìbuồn ngủ, vẻ mặt choáng váng.
Nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn không có tiền đồ của hắn, chưởng quỹ giận đến đỉnhđầu bốc khói: “Đồ ngu như heo, mau dậy đi, nhìn dáng vẻ lười nhác này của ngươiđúng là khiến người ta chê cười!” Nói xong còn làm bộ giơ tay lên như muốn đánhhắn.
Tiểu nhị lúc này mới thật sự tỉnh hẳn, kêu một tiếng đứng phắt lên, nhưng khihắn nhìn thấy Liên Kiều thì lại lập tức trở nên ngớ ngẩn, đứng cứng ngắc tại chỗkhông động đậy như khúc gỗ.
Chưởng quỹ vừa nóng vừa giận, cầm sổ sách lên gõ trên đầu hắn bồm bộp. A Phúcbị đánh mấy cái mới tỉnh hồn lại, miệng lúng ba lúng búng không thốt nổi ralời.
Liên Kiều vô ý mà đưa tới sự chú ý của người khác, cái mà nàng không muốnnhất hiện thời là bị người khác chú mục. Nàng lấy ra một chút bạc vụn bỏ lêntrên bàn, lạnh lùng nói: “Chưởng quỹ xem đưa lên chút thức ăn vừa đủ số bạcnày.” Nói xong cũng không nhìn a Phúc vẫn còn đang đứng ngẩn người nơi đó, bướcsang một bên chọn một cái bàn dựa vào góc, ngồi xuống.
Sau khi lấy lại tinh thần, tiểu nhị liền đi vào hậu đường chuẩn bị thức ăn,hai nam tử bên cửa sổ cũng tiếp tục uống rượu dùng bữưởng quỹ cúi đầu tính sổ,chỉ thì thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Liên Kiều đang ngồi trong góc một cái, trongmắt thoáng vẻ kinh ngạc.
Trong không khí tĩnh lặng nơi này, bỗng dưng có một hồi tiếng vó ngựa dồn dậpphá vỡ cảnh an bình, từ xa tiến đến gần, cuối cùng dừng lại trước cửa kháchsạn.
Một chiếc xe ngựa xuất hiện tại cửa, bề ngoài bình thường đến nỗi sẽ chẳng aiquay lại nhìn nó lần thứ hai, nhưng những người từ trong xe bước xuống lại khiếncho người ta không nhịn được quay về hướng đó mà tò mò nhìn ngó. Một nam nhântrung niên dáng vẻ lực sỹ nhảy từ trong xe xuống trước, rồi xoay người, vẻ mặtcung kính nhún nhường vén rèm xe lên, ôm một ông lão từ trong xe ngựa ra ngoài.Cuối cùng một cậu bé khoảng 12, 13 tuổi cũng theo sau nhảy ra ngoài. Hai ngườimột lớn một nhỏ đều cung kính vịn bên trái bên phải ông lão, từ từ nâng ông lãovào trong điếm.
Ông lão mặt mũi quắc thước, hàm râu bạc trắng thật dài phất phơ trước ngực,xương gò má khá cao, mắt sáng như đuốc, nếu đôi môi không tím bầm thì dáng vẻcũng có chút tiên phong đạo cốt.
Trước khi vào điếm, ông lão đã liếc đôi mắt sắc sảo quan sát tình huống bêntrong thật kỹ, mặc dù ánh mắt vô tình hay cố ý rơi vào người Liên Kiều cuốicùng, nhưng cũng không hề tỏ ý kinh ngạc như những người trước đó, mà
Bài viết liên quan!