Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
mình rồi.
Có lẽ là nàng giãy giụa quá mạnh, hắn không thể không buông nàng xuống, nhưngmột tay vẫn vững vàng giữ chặt eo ếch của nàng, một tay kia níu lấy tóc củanàng. Liên Kiều bị đau ngửa đầu, hắn thừa cơ hung hăng hôn lên.
"Ưmh, ô ——" Nơi cổ họng phát ra thanh âm toàn bộ bị cắn nuốt, nàng tránhkhông được, trốn không được, trong lòng vừa nóng vừa giận, nh
c chân muốn đá vào chỗ kín của hắn. Không ngờ hắn đã sớm có phòng bị, haichân kẹp lai, giữ chặt lấy chân nàng , không thể động đậy.
Da đầu bị kéo thật đau, trong mũi bị hơi thở nóng rực chận lại hô hấp, eochân bị cố định vững vàng, mặc cho nàng giãy giụa như thế nào cũng không làm nênchuyện gì, lần đầu tiên nàng cảm nhận được nam nhân là động vật giống đực đángsợ, cho dù lúc bị Mục Sa Tu Hạ xâm phạm nàng đều chưa từng sợ qua như vậy. Lúcgã nam nhân này đối đãi với nàng thì làm cho nàng cảm thấy hắn không chỉ có đemmình làm động vật, cũng coi nàng như động vật, điều này làm cho nàng run rẩykhông dứt.
Bị vứt đến trên sập, nàng lật người lên, lại bị thân thể khổng lồ đè xuống,giãy giụa. . . . . . Hơi sức hao hết, nàng chán nản rũ cánh tay xuống, Liên Kiềutuyệt vọng nhìn bích hoạ xinh đẹp trên đỉnh đầu, lệ từ khóe mắt trợt xuống. Nàngthật hận, hận gã cầm thú đang đè trên người nàng,hận người nam nhân không đếncứu nàng kịp thời, càng hận chính mình mềm yếu vô lực.
"Hoàng thượng, Tiêu Dao Vương cầu kiến!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám, khiến nam nhân trên người thoáng dừnglại, nhưng sau đó hắn lại dùng sức xé y phục của nàng, bất chấp tất cả hôn lênngực của nàng.
Không biết lấy từ đâu ra được hơi sức, Liên Kiều trong cơn suy nghĩ miên manđã hét lớn một câu: "Cứu ta ——"
Trong tiếng ngăn trở của thái giám, cửa điện Thái Tức bị đẩy ra. Long Tiêumột thân màu đen, hai đầu gối quỳ xuống đất,
Ở quá giam ngăn trở trong tiếng, nằm rạp trước điện.
"Thần Đệ ra mắt hoàng thượng, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế ——"
Long Ứng cuối cùng cũng từ trong ngực Liên Kiều ngẩng đầu lên, đáy mắt có mộtngọn lửa hồng đang cháy.
Ra sức đẩy hắn ra, Liên Kiều hốt hoảng mà từ trên giường bò dậy, quá mau, lănđến trên đất.
Không hề nhìn Liên Kiều đứng dậy từ dưới đất tông cửa chạy, Long Tiêu chỉ làngẩng đầu lên luôn nhìn thẳng vào Long Ứng.
Cho đến khi bóng dáng nhếch nhác nơi đáy mắt kia biến mất, Long Ứng mới chậmrãi đứng dậy, tựa tại trên giường liếc xéo đứa em ruộ đang quỳ gối dướiđiện.
"Chuyện gì?" Hắn nhàn nhạt hỏi, giống như một màn mới vừa rồi chưa từng xảyra qua, nhưng lại không lên tiếng bảo Long Tiêu bình thân.
"Huyết thái tử tới."
Nụ cười nơi khóe miệng sâu hơn, mắt phượng mị đời tràn ra tia sáng: "Tốtlắm!"
Một đường chạy như điên quay về chỗ ở, sau khi đem cửa đóng lại thật kĩ, dựasát ở trên cửa đã là lệ rơi đầy mặt.
Cảm giác khuất nhục từng chút một lan tràn khắp toàn thân, nàng cảm thấy ghêtởm, không nhịn được muốn ói. Gã nam nhân đó làm nàng phát buồn nôn. Một khắccũng không muốn tiếp tục ở lại địa phương quỷ quái này, một khắc cũng khôngmuốn! Nàng muốn chạy trốn, chạy trốn, không thể ở tiếp nữa, nàng sẽ nổiđiên!
Xoay người mở cửa phòng, vài bóng người thoáng qua, bên ngoài đều là thị vệtrông chừng nàng, nàng phải trốn thế nào đây, thật hận, lần đầu tiên bị hận ýliều lĩnh bao vây thật chặt. Nàng giống như một con chim bị nhốt, bị bẻ gãy đôicánh, không bay ra được, cho dù nhà tù rộng mở, nàng cũng không bay ra được!
Vô lực đóng sầm cửa, Liên Kiều ngồi sững trên đất. Lệ đã chảy khô, tại saonàng nhất định phải bị vây ở chỗ này? Không tự kìm hãm được đưa tay sờ kim trâmThái hậu ban thưởng hôm qua, nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội tổnthương nàng, hoàng thượng cũng không được! Nếu như kết quả phản kháng chính làchết, nàng tình nguyện hai bên đồng
tổn hại, cũng sẽ không để cho kẻ khi dễ nàng sống yên ổn.
Trong mơ mơ màng màng nàng hình như ngủ thiếp đi, nhưng cũng hình như làtỉnh, chỉ là nàng giống như nghe được một thanh âm quen thuộc, đó là thanh âmtrong mộng mới có.
Thức tỉnh, một bóng đen ghé vào bên cạnh, ngay cả tiêng kêu sợ hãi cũng khôngphát ra được, nàng nhanh chóng giơ tay lên, nắm chặt kim trâm ở trong tay hướngbóng đen đâm xuống, bóng đen kia không ngờ tới nàng sẽ ra tay tổn thương hắn,thấy nàng giơ tay lên không né tránh, một kích đâm trúng.
Không có tiếng hô đau, chỉ có tiếng vang nặng nề của kim loại khảm vào trongda thịt. Liên Kiều lúc này mới phát hiện ra có cái gì không đúng, mượn ánh trăngxuyên qua cửa, nàng rốt cuộc thấy rõ một đôi mắt màu xanh dương của
người mới tới.
Trời ơi, là hắn!
Trái tim mừng như điên, vậy mà dưới tay thấm ướt lại nhắc nhở nàng, nàng đảthương hắn.
"Mục. . . . . ." Môi của nàng bị cuồng mãnh mút hôn, làm cho nàng một từ cũngkhông phát ra được.
Thâm tình, thân thiết , mãnh liệt bị đè nén hai tháng mà đem nàng bao vây, ômlấy nàng, ghì nàng vào trong ngực thật chặt, hắn nhớ nàng hai tháng, tương tưnàng hai tháng, tìm nàng hai tháng, hai tháng này nàng đã làm cho hắn trở nênkhông giống một con người. Từ Phiên quốc đến quốc đô Lương Quốc ra roi thúc ngựacần ba mươi ngày hành trình, nhưng hắn chỉ hai mươi ngày đã đến, hao tổn tâm cơtìm được nàng, vừa thấy mặt nàng liền đâm bị thương hắn, nữ nhân này, nữ nhânđáng chết này, dám đâm hắn, nhưng ôm thân thể mềm mại của nàng, tim của hắn nhưđược lấp đầy, những mảnh vỡ nát kia bỗng trở nên liền lạc, và vết đau trên ngườigần như không có. Đáng chết, hắn rất nhớ nàng!
Hồi lâu hắn mới cực kỳ không muốn mà đem nàng buông ra, hai mắt màu xanhdương trong đêm tối cũng lóe sáng.
"Liên nhi, ta tới dẫn nàng đi!" Hắn tựa như thở dài thì thầm ở bên tainàng.
Liên Kiều gật đầu ngay, không có lên tiếng, đôi tay dùng sức ôm lấy thân thểto lớn của hắn, lại có chút run rẩy, cuối cùng nàng cũng đã đợi được hắn rồi,hơn nữa còn tới nhanh như vậy. Hắn. . . . . . Là quan tâm nàng!
Cảm nhận thân thể của nàng ở trong lòng hắn run giống như một đóa hoa nhỏtrong gió, hắn yêu cực kỳ cảm giác lệ thuộc vào hắn của nàng như vậy: "Tin takhông?"
"Tin!" Đôi tay lần nữa nắm thật chặt.
"A. . . . . ." Giọng trầm thấp ở trong cổ thuần thuần đê mê.
"Người nào?"
"Có thích khách —— Đuổi theo ——"
Ngoài phòng tiếng la vang lên đồng thời, Mục Sa Tu Hạ ôm Liên Kiều nghiêngngười lăn đến dưới giường.
"Bùm ——" Cửa bị đá văng, đen nhánh phòng trong nháy mắt sáng ngời.
"Trên giường không ai, hướng này!"
"Đợi chút ——"
Ga giường rủ xuống trên mép giường lập tức bị vung lên, một thanh trường kiếmngay sau đó đâm vào quét ngang.
"Không có ai, đuổi theo!"
Bị Mục Sa Tu Hạ đè ép dính vào đáy giường Liên Kiều bị sợ đến không dám thởmạnh, cho đến khi xác định người trong phòng đều đi hết sạch, hai người mới từđáy giường chui ra.
"Đ Một tay bế Liên Kiều lên vai, Mục Sa Tu Hạ nhảy lên xuống mấy cái lênthành tường hoàng cung.
Nương nhờ những nhánh cây cao to, cùng với những lầu các thật cao, Mục Sa TuHạ ẩn thân vào đó, tiếp theo dùng khinh công trác tuyệt, Phi Diêm Tẩu Bích,tránh qua đám thị vệ đông đảo ở dưới kia.
Liên Kiều siết y phục của hắn thật chặt, tim đập cuồng loạn, gió lạnh lướtvút qua gương mặt của nàng, làm đau. Hắn tự mình đến cứu nàng, đã mạo hiểm baonhiêu nguy hiểm, hắn là thái tử Cách Tát, là thái tử, người người đều đem hắnlàm lãnh tụ, tại sao hắn có thể không để ý tới an nguy của bản thân, tự mìnhdính vào nguy hiểm như vậy? Nếu như hắn có việc không hay xảy ra, Cách Tát phảilàm sao? Những tướng sĩ dưới trướng của hắn sẽ phải làm sao? Quá khinh suất, quálỗ mãng, qu
Có lẽ là nàng giãy giụa quá mạnh, hắn không thể không buông nàng xuống, nhưngmột tay vẫn vững vàng giữ chặt eo ếch của nàng, một tay kia níu lấy tóc củanàng. Liên Kiều bị đau ngửa đầu, hắn thừa cơ hung hăng hôn lên.
"Ưmh, ô ——" Nơi cổ họng phát ra thanh âm toàn bộ bị cắn nuốt, nàng tránhkhông được, trốn không được, trong lòng vừa nóng vừa giận, nh
c chân muốn đá vào chỗ kín của hắn. Không ngờ hắn đã sớm có phòng bị, haichân kẹp lai, giữ chặt lấy chân nàng , không thể động đậy.
Da đầu bị kéo thật đau, trong mũi bị hơi thở nóng rực chận lại hô hấp, eochân bị cố định vững vàng, mặc cho nàng giãy giụa như thế nào cũng không làm nênchuyện gì, lần đầu tiên nàng cảm nhận được nam nhân là động vật giống đực đángsợ, cho dù lúc bị Mục Sa Tu Hạ xâm phạm nàng đều chưa từng sợ qua như vậy. Lúcgã nam nhân này đối đãi với nàng thì làm cho nàng cảm thấy hắn không chỉ có đemmình làm động vật, cũng coi nàng như động vật, điều này làm cho nàng run rẩykhông dứt.
Bị vứt đến trên sập, nàng lật người lên, lại bị thân thể khổng lồ đè xuống,giãy giụa. . . . . . Hơi sức hao hết, nàng chán nản rũ cánh tay xuống, Liên Kiềutuyệt vọng nhìn bích hoạ xinh đẹp trên đỉnh đầu, lệ từ khóe mắt trợt xuống. Nàngthật hận, hận gã cầm thú đang đè trên người nàng,hận người nam nhân không đếncứu nàng kịp thời, càng hận chính mình mềm yếu vô lực.
"Hoàng thượng, Tiêu Dao Vương cầu kiến!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám, khiến nam nhân trên người thoáng dừnglại, nhưng sau đó hắn lại dùng sức xé y phục của nàng, bất chấp tất cả hôn lênngực của nàng.
Không biết lấy từ đâu ra được hơi sức, Liên Kiều trong cơn suy nghĩ miên manđã hét lớn một câu: "Cứu ta ——"
Trong tiếng ngăn trở của thái giám, cửa điện Thái Tức bị đẩy ra. Long Tiêumột thân màu đen, hai đầu gối quỳ xuống đất,
Ở quá giam ngăn trở trong tiếng, nằm rạp trước điện.
"Thần Đệ ra mắt hoàng thượng, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế ——"
Long Ứng cuối cùng cũng từ trong ngực Liên Kiều ngẩng đầu lên, đáy mắt có mộtngọn lửa hồng đang cháy.
Ra sức đẩy hắn ra, Liên Kiều hốt hoảng mà từ trên giường bò dậy, quá mau, lănđến trên đất.
Không hề nhìn Liên Kiều đứng dậy từ dưới đất tông cửa chạy, Long Tiêu chỉ làngẩng đầu lên luôn nhìn thẳng vào Long Ứng.
Cho đến khi bóng dáng nhếch nhác nơi đáy mắt kia biến mất, Long Ứng mới chậmrãi đứng dậy, tựa tại trên giường liếc xéo đứa em ruộ đang quỳ gối dướiđiện.
"Chuyện gì?" Hắn nhàn nhạt hỏi, giống như một màn mới vừa rồi chưa từng xảyra qua, nhưng lại không lên tiếng bảo Long Tiêu bình thân.
"Huyết thái tử tới."
Nụ cười nơi khóe miệng sâu hơn, mắt phượng mị đời tràn ra tia sáng: "Tốtlắm!"
Một đường chạy như điên quay về chỗ ở, sau khi đem cửa đóng lại thật kĩ, dựasát ở trên cửa đã là lệ rơi đầy mặt.
Cảm giác khuất nhục từng chút một lan tràn khắp toàn thân, nàng cảm thấy ghêtởm, không nhịn được muốn ói. Gã nam nhân đó làm nàng phát buồn nôn. Một khắccũng không muốn tiếp tục ở lại địa phương quỷ quái này, một khắc cũng khôngmuốn! Nàng muốn chạy trốn, chạy trốn, không thể ở tiếp nữa, nàng sẽ nổiđiên!
Xoay người mở cửa phòng, vài bóng người thoáng qua, bên ngoài đều là thị vệtrông chừng nàng, nàng phải trốn thế nào đây, thật hận, lần đầu tiên bị hận ýliều lĩnh bao vây thật chặt. Nàng giống như một con chim bị nhốt, bị bẻ gãy đôicánh, không bay ra được, cho dù nhà tù rộng mở, nàng cũng không bay ra được!
Vô lực đóng sầm cửa, Liên Kiều ngồi sững trên đất. Lệ đã chảy khô, tại saonàng nhất định phải bị vây ở chỗ này? Không tự kìm hãm được đưa tay sờ kim trâmThái hậu ban thưởng hôm qua, nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội tổnthương nàng, hoàng thượng cũng không được! Nếu như kết quả phản kháng chính làchết, nàng tình nguyện hai bên đồng
tổn hại, cũng sẽ không để cho kẻ khi dễ nàng sống yên ổn.
Trong mơ mơ màng màng nàng hình như ngủ thiếp đi, nhưng cũng hình như làtỉnh, chỉ là nàng giống như nghe được một thanh âm quen thuộc, đó là thanh âmtrong mộng mới có.
Thức tỉnh, một bóng đen ghé vào bên cạnh, ngay cả tiêng kêu sợ hãi cũng khôngphát ra được, nàng nhanh chóng giơ tay lên, nắm chặt kim trâm ở trong tay hướngbóng đen đâm xuống, bóng đen kia không ngờ tới nàng sẽ ra tay tổn thương hắn,thấy nàng giơ tay lên không né tránh, một kích đâm trúng.
Không có tiếng hô đau, chỉ có tiếng vang nặng nề của kim loại khảm vào trongda thịt. Liên Kiều lúc này mới phát hiện ra có cái gì không đúng, mượn ánh trăngxuyên qua cửa, nàng rốt cuộc thấy rõ một đôi mắt màu xanh dương của
người mới tới.
Trời ơi, là hắn!
Trái tim mừng như điên, vậy mà dưới tay thấm ướt lại nhắc nhở nàng, nàng đảthương hắn.
"Mục. . . . . ." Môi của nàng bị cuồng mãnh mút hôn, làm cho nàng một từ cũngkhông phát ra được.
Thâm tình, thân thiết , mãnh liệt bị đè nén hai tháng mà đem nàng bao vây, ômlấy nàng, ghì nàng vào trong ngực thật chặt, hắn nhớ nàng hai tháng, tương tưnàng hai tháng, tìm nàng hai tháng, hai tháng này nàng đã làm cho hắn trở nênkhông giống một con người. Từ Phiên quốc đến quốc đô Lương Quốc ra roi thúc ngựacần ba mươi ngày hành trình, nhưng hắn chỉ hai mươi ngày đã đến, hao tổn tâm cơtìm được nàng, vừa thấy mặt nàng liền đâm bị thương hắn, nữ nhân này, nữ nhânđáng chết này, dám đâm hắn, nhưng ôm thân thể mềm mại của nàng, tim của hắn nhưđược lấp đầy, những mảnh vỡ nát kia bỗng trở nên liền lạc, và vết đau trên ngườigần như không có. Đáng chết, hắn rất nhớ nàng!
Hồi lâu hắn mới cực kỳ không muốn mà đem nàng buông ra, hai mắt màu xanhdương trong đêm tối cũng lóe sáng.
"Liên nhi, ta tới dẫn nàng đi!" Hắn tựa như thở dài thì thầm ở bên tainàng.
Liên Kiều gật đầu ngay, không có lên tiếng, đôi tay dùng sức ôm lấy thân thểto lớn của hắn, lại có chút run rẩy, cuối cùng nàng cũng đã đợi được hắn rồi,hơn nữa còn tới nhanh như vậy. Hắn. . . . . . Là quan tâm nàng!
Cảm nhận thân thể của nàng ở trong lòng hắn run giống như một đóa hoa nhỏtrong gió, hắn yêu cực kỳ cảm giác lệ thuộc vào hắn của nàng như vậy: "Tin takhông?"
"Tin!" Đôi tay lần nữa nắm thật chặt.
"A. . . . . ." Giọng trầm thấp ở trong cổ thuần thuần đê mê.
"Người nào?"
"Có thích khách —— Đuổi theo ——"
Ngoài phòng tiếng la vang lên đồng thời, Mục Sa Tu Hạ ôm Liên Kiều nghiêngngười lăn đến dưới giường.
"Bùm ——" Cửa bị đá văng, đen nhánh phòng trong nháy mắt sáng ngời.
"Trên giường không ai, hướng này!"
"Đợi chút ——"
Ga giường rủ xuống trên mép giường lập tức bị vung lên, một thanh trường kiếmngay sau đó đâm vào quét ngang.
"Không có ai, đuổi theo!"
Bị Mục Sa Tu Hạ đè ép dính vào đáy giường Liên Kiều bị sợ đến không dám thởmạnh, cho đến khi xác định người trong phòng đều đi hết sạch, hai người mới từđáy giường chui ra.
"Đ Một tay bế Liên Kiều lên vai, Mục Sa Tu Hạ nhảy lên xuống mấy cái lênthành tường hoàng cung.
Nương nhờ những nhánh cây cao to, cùng với những lầu các thật cao, Mục Sa TuHạ ẩn thân vào đó, tiếp theo dùng khinh công trác tuyệt, Phi Diêm Tẩu Bích,tránh qua đám thị vệ đông đảo ở dưới kia.
Liên Kiều siết y phục của hắn thật chặt, tim đập cuồng loạn, gió lạnh lướtvút qua gương mặt của nàng, làm đau. Hắn tự mình đến cứu nàng, đã mạo hiểm baonhiêu nguy hiểm, hắn là thái tử Cách Tát, là thái tử, người người đều đem hắnlàm lãnh tụ, tại sao hắn có thể không để ý tới an nguy của bản thân, tự mìnhdính vào nguy hiểm như vậy? Nếu như hắn có việc không hay xảy ra, Cách Tát phảilàm sao? Những tướng sĩ dưới trướng của hắn sẽ phải làm sao? Quá khinh suất, quálỗ mãng, qu
Bài viết liên quan!