Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
vừa chạy vừa nói: "Chạymau, có người. . . . . ."
Sau ót một trận đau đớn, một khắc trước khi ngã xuống, nàng nhìn thấy Vi Nhiáo trắng như tuyết, nụ cười quỷ dị cùng bầu trời ngập đầy tuyết trắng hòa làmmột thể. . . . . .
Thích khách che mặt tiếp lấy thân thể ngã xuống của Liên Kiều, nhìn về phíaVi Nhi, đáy mắt xẹt qua một nụ cười nham hiểm, sau lưng đã có binh lính pháthiện không ổn, chạy tới bên này, thích khách tà tà đâm ra một kiếm, ở đầu vai ViNhi kéo lê ra một vệt máu đỏ chói mắt, xoay người, ôm Liên Kiều vào trong ngực,mấy cái lên xuống biến mất vào gió tuyết tối tăm.
Nhức đầu, mắt nặng nề, mệt mỏi. . . . . .
Trước mắt vẫn luôn là một mảnh đen tối, nàng —— đã chết rồi sao? Nếu quả thậtchết rồi thì cũng thôi, nhưng vì sao lần này cảm giác về cái chết lại khác hẳnvới lần trước thế này? Nàng chỉ có thể cảm giác mình không ngừng rơi xuống. . .. . . Rơi xuống. . . . . .
Hình như qua thật lâu, hình như lại chỉ qua trong nháy mắt, bóng tối trướcmắt từ từ rút đi, tia sang mờ ảo từ từ bao quanh nàng. Trong miệng không biết bịrót xuống cái gì, lành lạnh, ngọt ngào, làm trơn , yết hầu khô khốc trong nháymắt được làm dịu.
Thích ứng với ánh sáng này nhàn nhạt, Liên Kiều ra sức làm cho mình mở mắt.Tầm mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, nàng phát hiện mình ngủ ở trên một cái giường,chăn mềm mại, mùi hương thơm mát bao quanh. Di chuyển tròng mắt nhìn khắp nơi,phát hiện đây là một gian phòng hoa lệ nhưng không kém phần lịch sự tao nhã.
Màn lụa mỏng thượng hạng, kèm với những lớp tua rua rực rỡ sắc màu chập chnngay trước mắt, trên chiếc giường bằng gỗ quý theo phong cách cổ xưa mà trangnhã. Cách thức bày trí của gian phòng này không phải là phong cách của Cách Tátquốc cũng không phải là Phiên quốc , đây là đâu vậy? Thử giật giật tay chân, hơisức đang từ từ tụ lại, đẩy chăn gấm ra, có chút cố hết sức ngồi dậy. Vén màn lụalên, mờ mịt nhìn đàn hương tỏa ra làn khói nhẹ trên bàn. Nếu như không nhớ lầm,nàng gặp nạn rồi. Vậy người cướp nàng sẽ là ai?
Chương 32: Lương đế
Từ lúc đến thế giới này đến giờ, tự hỏi chưa bao giờ cùng người kết thù kếtoán, thù riêng cơ hồ là số lẻ. Cho dù là Vi Nhi công chúa bởi vì ghen mà sinh rahận, trước khi thăm dò lai lịch của nàng cũng sẽ không tùy tiện ra tay, Mục SaTu Hạ khôn khéo đến bực nào, nếu bị hắn phát hiện, kết quả người đó sẽ rất thêthảm. Hôm nay thân phận của nàng tất nhiên đã khác trước, trừ là thủ lĩnh thái ynước Cách Tát, còn là Thái Tử phi, càng quan trọng hơn chính là cột trụ tinhthần dân tâm của triều Cách Tát, bất kỳ Hoàng thất nước nào từng có quan hệ vớiCách Tát quốc, người có hiềm khích hoặc quyền lợi chính trị trung tâm cũng cóthể xuống tay đối với nàng, cho nên nếu bị người ta bắt thì kết cuộc của nàngchỉ có một con đường.
Dựa theo tình huống trước mắt mà phân tích, nàng rất có thể sẽ bị chém đầurăn chúng, trực tiếp phá huỷ hình tượng của nàng.
Đến lúc đó Cách Tát quốc dĩ nhiên sẽ mất đi chỗ dựa tinh thần. Hoặc có mộtloại khả năng khác đó chính là dụ nàng phản bội, đây cũng chính là mục đích củabọn họ khi bắt sống nàng. Nếu nh
ư nàng đoán không sai, như vậy tạm thời có nàng lẽ không nguy hiểm đến tánhmạng.
Dựa vào cột giường đang suy nghĩ, cửa"Ken két" một tiếng mở ra.
Một nam tử bộ dáng ngọc diện thư sinh đi vào phòng, chiếc cằm kiên nghị, bờmôi đầy đặn mềm mại, sống mũi thẳng tắp, mày kiếm vút cao, đầy đặn cơ trí. Cảkhuôn mặt đều toát lên nét cương trực, nhưng đôi mắt phượng âm nhu lại đánh vỡtoàn bộ khí thế chính trực của nam nhân trên gương mặt, khiến cho người này xemra tâm cơ thâm trầm, tính tình bất thường. Nhìn lại hắn cẩm y hoa phục, da trắngnõn mịn màng, liền biết thuộc loại người phú quý, sống an nhàn sung sướng.
Người kia là ai? Nàng có thể khẳng định mình chưa từng thấy qua, nhưng mà đôimắt phượng đó của hắn lại cực kỳ giống một người.
Nam tử đứng ở cửa từ trên cao nhìn xuống nàng, vẻ mặt tự nhiên nói: "Ngươitên là Liên Kiều?"
Dựa vào cột giường vẫn tràn đầy mệt mỏi, Liên Kiều chỉ đưa mắt liếc hắn mộtcái lại rũ xuống rèm mắt, không còn hơi sức nói: "Ngươi là ai?" Đã bắt nàng đemđến đây, biết rõ còn hỏi tên nàng, nhàm chán!
Đối với sự vô lễLiên Kiều, nam tử cũng không tức giận, khí độ ung dung mà điđến mép bàn ngồi xuống, nói một cách không nhanh không chậm: "Nghe nói y thuậtcủa ngươi rất cao, có sở trường cải tử hồi sanh."
"Nhà của ngươi có người sắp chết sao?" Vẫn không còn hơi sức, nhưng từ miệngthốt lên vẫn là những lời nói làm cho người ta tức chết, Liên Kiều chỉ là đangthử, thử hắn có tức giận hay không, lúc một người tức giận chính là thời điểmthiếu kiên nhẫn nhất, lời nói muốn moi ra từ hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng sự thật làm nàng vô cùng thất vọng, mặc dù thấy được sát khí chợt lóelên nơi đáy mắt của hắn, nhưng hắn vẫn giữ vẻ bình thản, nụ cười giắt khóemiệng, thì thầm: "Khá lắm!"
Con ngươi ở đáy mắt đánh một vòng hình cung, Liên Kiều ngước mắt nhìn thẳngvào hắn nói: "Tại sao không giết ta?"
Hắn cười nhẹ: "Ngươi rất muốn chết sao?"
"Không muốn!" Nàng nói thật, "Ta chỉ khá là hiếu kỳ về thân phận củangươi."
"Ngươi cảm thấy thân phận ta là gì?" Hắn liếc nhìn nàng.
Liên Kiều cười đến vô hại: "Nếu như ta không đoán sai, ngươi phải là Hoàng đếLương Quốc."
Nụ cười ngưng ở khóe miệng, lúc này Liên Kiều có thể cảm nhận được sát khímuốn giết nàng của hắn.
Không khí ngưng trệ, Liên Kiều chờ hắn sơ hở.
"Làm sao biết được?"
Cảm nhận được hơi thở đối phương dần dần nhẹ xuống, Liên Kiều biết mình đãtránh được một kiếp, buông lỏng nói: "Vải lót của ngươi."
Nam tử cau mày, liếc mắt nhìn thấy y phục của mình một màu vàng rực lộ raphía trên giày, trong nháy mắt, hang mày giãn ra, , nụ cười sâu hơn: "Thật làmột cô gái thông minh."
Trong lòng Liên Kiều đã sớm có suy tính, người muốn trừ khử nàng nhất phải làPhiên quốc, nếu như cướp nàng là người Phiên, hiện nay nàng chỉ còn là một thithể, không có đạo lý lưu lại mạng của nàng, hiện nay, Phiên quốc hầu như đã mấtmột nửa quốc gia, đương nhiên sẽ không có thời gian dụ nàng phản bội, trực tiếpgiết chết nàng để đả kích tinh thần Cách Tát, trọng chấn quốc cương mới là biệnpháp hữu hiệu nhất, nhưng hiện tại nàng còn sống, vậy kình địch còn dư lại cũngchỉ có thể là Lương Quốc.
Lương đế là một người có tâm cơ thâm trầm âm hiểm, trình độ gian trá giảohoạt nhất định không thua gì Mục Sa Tu Hạ, cho nên từ đầu đến giờ mới luôn ômchặt thái độ bàng quan, chờ Phiên quốc cùng Cách Tát đấu đến mức cả hai bên tổnhại hắn vừa có thể giữ thực lực, lại có thể ngồi nhìn trai cò tranh nhau ngư ôngđắc lợi, đây vốn là một công đôi việc, là chuyện tốt, nhưng dù tính toán đếnđâu, chính Lương đế cũng không ngờ, Phiên quốc lại không chịu nổi một kích củaCách Tát, tinh thần đại quân Cách Tát giống như cầu vồng, dễ dàng chiếm lĩnh mộtphần lớn lãnh thổ của Phiên quốc, điều này làm cho Hoàng đế Lương Quốc rốt cuộckhông thể ngồi yên, nếu như không ngăn lại, mặc cho loại cục diện này chậm rãilan tràn ra, Phiên quốc hôm nay chính là hình ảnh tương lai không xa của LươngQuốc
Đối với gã nam nhân này, Liên Kiều cũng không xác định chính là Lương đế, mặcdù Cách Tát, Phiên quốc cùng Hoàng thất Lương Quốc chia ra lấy đen, trắng, vàmàu vàng làm chủ đạo, nhưng có thể sử dụng màu vàng cũng không nhất định chỉgiới hạn ở Hoàng đế, nàng đã từng thấy Long Tiêu cũng dùng vải màu vàng kim làmtay áo lót và áo lót, nàng nói như vậy chỉ là muốn nhìn xem thử phản ứng của đốiphương như thế nào mà thôi, để cho nàng hạ kết luận này chính là ánh mắt củahắn. Hắn có một đôi mắt
Sau ót một trận đau đớn, một khắc trước khi ngã xuống, nàng nhìn thấy Vi Nhiáo trắng như tuyết, nụ cười quỷ dị cùng bầu trời ngập đầy tuyết trắng hòa làmmột thể. . . . . .
Thích khách che mặt tiếp lấy thân thể ngã xuống của Liên Kiều, nhìn về phíaVi Nhi, đáy mắt xẹt qua một nụ cười nham hiểm, sau lưng đã có binh lính pháthiện không ổn, chạy tới bên này, thích khách tà tà đâm ra một kiếm, ở đầu vai ViNhi kéo lê ra một vệt máu đỏ chói mắt, xoay người, ôm Liên Kiều vào trong ngực,mấy cái lên xuống biến mất vào gió tuyết tối tăm.
Nhức đầu, mắt nặng nề, mệt mỏi. . . . . .
Trước mắt vẫn luôn là một mảnh đen tối, nàng —— đã chết rồi sao? Nếu quả thậtchết rồi thì cũng thôi, nhưng vì sao lần này cảm giác về cái chết lại khác hẳnvới lần trước thế này? Nàng chỉ có thể cảm giác mình không ngừng rơi xuống. . .. . . Rơi xuống. . . . . .
Hình như qua thật lâu, hình như lại chỉ qua trong nháy mắt, bóng tối trướcmắt từ từ rút đi, tia sang mờ ảo từ từ bao quanh nàng. Trong miệng không biết bịrót xuống cái gì, lành lạnh, ngọt ngào, làm trơn , yết hầu khô khốc trong nháymắt được làm dịu.
Thích ứng với ánh sáng này nhàn nhạt, Liên Kiều ra sức làm cho mình mở mắt.Tầm mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, nàng phát hiện mình ngủ ở trên một cái giường,chăn mềm mại, mùi hương thơm mát bao quanh. Di chuyển tròng mắt nhìn khắp nơi,phát hiện đây là một gian phòng hoa lệ nhưng không kém phần lịch sự tao nhã.
Màn lụa mỏng thượng hạng, kèm với những lớp tua rua rực rỡ sắc màu chập chnngay trước mắt, trên chiếc giường bằng gỗ quý theo phong cách cổ xưa mà trangnhã. Cách thức bày trí của gian phòng này không phải là phong cách của Cách Tátquốc cũng không phải là Phiên quốc , đây là đâu vậy? Thử giật giật tay chân, hơisức đang từ từ tụ lại, đẩy chăn gấm ra, có chút cố hết sức ngồi dậy. Vén màn lụalên, mờ mịt nhìn đàn hương tỏa ra làn khói nhẹ trên bàn. Nếu như không nhớ lầm,nàng gặp nạn rồi. Vậy người cướp nàng sẽ là ai?
Chương 32: Lương đế
Từ lúc đến thế giới này đến giờ, tự hỏi chưa bao giờ cùng người kết thù kếtoán, thù riêng cơ hồ là số lẻ. Cho dù là Vi Nhi công chúa bởi vì ghen mà sinh rahận, trước khi thăm dò lai lịch của nàng cũng sẽ không tùy tiện ra tay, Mục SaTu Hạ khôn khéo đến bực nào, nếu bị hắn phát hiện, kết quả người đó sẽ rất thêthảm. Hôm nay thân phận của nàng tất nhiên đã khác trước, trừ là thủ lĩnh thái ynước Cách Tát, còn là Thái Tử phi, càng quan trọng hơn chính là cột trụ tinhthần dân tâm của triều Cách Tát, bất kỳ Hoàng thất nước nào từng có quan hệ vớiCách Tát quốc, người có hiềm khích hoặc quyền lợi chính trị trung tâm cũng cóthể xuống tay đối với nàng, cho nên nếu bị người ta bắt thì kết cuộc của nàngchỉ có một con đường.
Dựa theo tình huống trước mắt mà phân tích, nàng rất có thể sẽ bị chém đầurăn chúng, trực tiếp phá huỷ hình tượng của nàng.
Đến lúc đó Cách Tát quốc dĩ nhiên sẽ mất đi chỗ dựa tinh thần. Hoặc có mộtloại khả năng khác đó chính là dụ nàng phản bội, đây cũng chính là mục đích củabọn họ khi bắt sống nàng. Nếu nh
ư nàng đoán không sai, như vậy tạm thời có nàng lẽ không nguy hiểm đến tánhmạng.
Dựa vào cột giường đang suy nghĩ, cửa"Ken két" một tiếng mở ra.
Một nam tử bộ dáng ngọc diện thư sinh đi vào phòng, chiếc cằm kiên nghị, bờmôi đầy đặn mềm mại, sống mũi thẳng tắp, mày kiếm vút cao, đầy đặn cơ trí. Cảkhuôn mặt đều toát lên nét cương trực, nhưng đôi mắt phượng âm nhu lại đánh vỡtoàn bộ khí thế chính trực của nam nhân trên gương mặt, khiến cho người này xemra tâm cơ thâm trầm, tính tình bất thường. Nhìn lại hắn cẩm y hoa phục, da trắngnõn mịn màng, liền biết thuộc loại người phú quý, sống an nhàn sung sướng.
Người kia là ai? Nàng có thể khẳng định mình chưa từng thấy qua, nhưng mà đôimắt phượng đó của hắn lại cực kỳ giống một người.
Nam tử đứng ở cửa từ trên cao nhìn xuống nàng, vẻ mặt tự nhiên nói: "Ngươitên là Liên Kiều?"
Dựa vào cột giường vẫn tràn đầy mệt mỏi, Liên Kiều chỉ đưa mắt liếc hắn mộtcái lại rũ xuống rèm mắt, không còn hơi sức nói: "Ngươi là ai?" Đã bắt nàng đemđến đây, biết rõ còn hỏi tên nàng, nhàm chán!
Đối với sự vô lễLiên Kiều, nam tử cũng không tức giận, khí độ ung dung mà điđến mép bàn ngồi xuống, nói một cách không nhanh không chậm: "Nghe nói y thuậtcủa ngươi rất cao, có sở trường cải tử hồi sanh."
"Nhà của ngươi có người sắp chết sao?" Vẫn không còn hơi sức, nhưng từ miệngthốt lên vẫn là những lời nói làm cho người ta tức chết, Liên Kiều chỉ là đangthử, thử hắn có tức giận hay không, lúc một người tức giận chính là thời điểmthiếu kiên nhẫn nhất, lời nói muốn moi ra từ hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng sự thật làm nàng vô cùng thất vọng, mặc dù thấy được sát khí chợt lóelên nơi đáy mắt của hắn, nhưng hắn vẫn giữ vẻ bình thản, nụ cười giắt khóemiệng, thì thầm: "Khá lắm!"
Con ngươi ở đáy mắt đánh một vòng hình cung, Liên Kiều ngước mắt nhìn thẳngvào hắn nói: "Tại sao không giết ta?"
Hắn cười nhẹ: "Ngươi rất muốn chết sao?"
"Không muốn!" Nàng nói thật, "Ta chỉ khá là hiếu kỳ về thân phận củangươi."
"Ngươi cảm thấy thân phận ta là gì?" Hắn liếc nhìn nàng.
Liên Kiều cười đến vô hại: "Nếu như ta không đoán sai, ngươi phải là Hoàng đếLương Quốc."
Nụ cười ngưng ở khóe miệng, lúc này Liên Kiều có thể cảm nhận được sát khímuốn giết nàng của hắn.
Không khí ngưng trệ, Liên Kiều chờ hắn sơ hở.
"Làm sao biết được?"
Cảm nhận được hơi thở đối phương dần dần nhẹ xuống, Liên Kiều biết mình đãtránh được một kiếp, buông lỏng nói: "Vải lót của ngươi."
Nam tử cau mày, liếc mắt nhìn thấy y phục của mình một màu vàng rực lộ raphía trên giày, trong nháy mắt, hang mày giãn ra, , nụ cười sâu hơn: "Thật làmột cô gái thông minh."
Trong lòng Liên Kiều đã sớm có suy tính, người muốn trừ khử nàng nhất phải làPhiên quốc, nếu như cướp nàng là người Phiên, hiện nay nàng chỉ còn là một thithể, không có đạo lý lưu lại mạng của nàng, hiện nay, Phiên quốc hầu như đã mấtmột nửa quốc gia, đương nhiên sẽ không có thời gian dụ nàng phản bội, trực tiếpgiết chết nàng để đả kích tinh thần Cách Tát, trọng chấn quốc cương mới là biệnpháp hữu hiệu nhất, nhưng hiện tại nàng còn sống, vậy kình địch còn dư lại cũngchỉ có thể là Lương Quốc.
Lương đế là một người có tâm cơ thâm trầm âm hiểm, trình độ gian trá giảohoạt nhất định không thua gì Mục Sa Tu Hạ, cho nên từ đầu đến giờ mới luôn ômchặt thái độ bàng quan, chờ Phiên quốc cùng Cách Tát đấu đến mức cả hai bên tổnhại hắn vừa có thể giữ thực lực, lại có thể ngồi nhìn trai cò tranh nhau ngư ôngđắc lợi, đây vốn là một công đôi việc, là chuyện tốt, nhưng dù tính toán đếnđâu, chính Lương đế cũng không ngờ, Phiên quốc lại không chịu nổi một kích củaCách Tát, tinh thần đại quân Cách Tát giống như cầu vồng, dễ dàng chiếm lĩnh mộtphần lớn lãnh thổ của Phiên quốc, điều này làm cho Hoàng đế Lương Quốc rốt cuộckhông thể ngồi yên, nếu như không ngăn lại, mặc cho loại cục diện này chậm rãilan tràn ra, Phiên quốc hôm nay chính là hình ảnh tương lai không xa của LươngQuốc
Đối với gã nam nhân này, Liên Kiều cũng không xác định chính là Lương đế, mặcdù Cách Tát, Phiên quốc cùng Hoàng thất Lương Quốc chia ra lấy đen, trắng, vàmàu vàng làm chủ đạo, nhưng có thể sử dụng màu vàng cũng không nhất định chỉgiới hạn ở Hoàng đế, nàng đã từng thấy Long Tiêu cũng dùng vải màu vàng kim làmtay áo lót và áo lót, nàng nói như vậy chỉ là muốn nhìn xem thử phản ứng của đốiphương như thế nào mà thôi, để cho nàng hạ kết luận này chính là ánh mắt củahắn. Hắn có một đôi mắt
Bài viết liên quan!