Tiểu thuyết - Xuỵt,đừng nói ta yêu hắn
Lượt xem : |
máy đi xuống, anh liếcnhìn cô một cái, cô cũng nhìn anh một cái, hai ánh mắt, tràn ngập sươngmù nguyên thủy ham muốn.
Cửa thang máy mở ra, bọn họ đi vào. Anh ấn phím, lầu mười sáu.
0
Thang máy đóng cửa, anh đột nhiên xoay người lại, đem cô áp vào tường nhanh chóng thực hiện một nụ hôn nóng bỏng. Cô bị nhiệt tình bất ngờcủa anh tập kích, mắt hoa lên trước kỹ thuật hôn cao siêu của anh. Anhtùy ý thăm dò mọi ngõ ngách bí mật trong khoang miệng của cô, chiếc lưỡi nóng khiêu khích gợi lên ham muốn trong cô.
Da cô áp chặt vào vách, không ngừng thở dốc, ông một tiếng, cơ thểcủa cô bay lên, luân hãm trong thân thể cường ngạnh vội vã của ngườiphía trước, luân hãm trong nụ hôn sâu mạnh mẽ đầy kích tình.
Thang máy lên tới lầu ba, nắm lấy mái tóc đen của cô, anh bắt đầu lấy miệng công kích làn da trắng ngần trước ngực, cô gục trên vai anh thởdốc.
Lầu năm, bàn tay to trượt vào trong áo sơ mi, ẩn vào trong áo lót,bao phủ ở nơi mềm mại ôn ngọc, ngón cái sờ qua đầu vú, cô run rẩy, bậtra tiếng rên khẽ, từ đó bắt đầu tim đập rối loạn, hô hấp bể tan tành.
Lầu tám, bàn tay to hơi thô ráp của anh đi xuống, mơn trớn phần bụngmềm nhẵn nhuyễn nị, chạy vào trong quần jean, sau đó có chút do dự, dọctheo quần lót dao động, giống như suy nghĩ có muốn hay không vi phạm,nhập cư trái phép vào khu rừng rậm yếu ớt.
Tay do dự lại kéo dài hơn những kích thích, cô hai tay chế trụ haivai của anh, suy yếu, chỉ muốn miễn cưỡng nằm xuống, nằm ở dưới ngườianh, muốn vứt bỏ căng thẳng, để cho khát vọng tràn ra, mặc tình ngườiđến vơ vét tài sản.
Cô thở hào hển, ánh mắt hoảng hốt. Khi anh quyết định tiếp tục mạohiểm, thang máy dừng lại. Bọn họ đi ra khỏi thang máy, Hạ Thụ cầm chìakhóa mở cửa, mở đèn, kéo cô vào nhà. Cô còn chưa kịp thấy rõ ràng nhàcủa anh, đã lại bị anh ôm vào trong ngực, anh đá cửa, bưng lấy mặt củacô hôn, chiếc miệng như lửa nóng, ướt át mà yêu cầu, cô thử hưởng ứng nụ hôn của anh, đầu váng mắt hoa .
Anh bỗng nhiên nói:
"Bảo Bảo, sinh nhật vui vẻ."
Hai tay ở trên người cô dao động.
"A?"
Bảo Bảo hưởng ứng nụ hôn của anh.
"Sinh nhật vui vẻ a."
"Di?"
Bảo Bảo thất thần, lui người nhìn anh.
"Hôm nay là sinh nhật em."
Anh tự tay giúp cô gạt đi mớ tóc rối bời bên má.
"Hôm nay là mười ba tháng một?"
"Đúng a."
"Làm sao anh biết ?"
Chính cô cũng đã quên.
"Lần trước chúng ta đi đua ngựa, khi ghi danh giấy chứng nhận, anh nhìn thấy. Anh có quà cho em ——"
Anh xoay người lại kéo ra tủ âm tường, lấy ra cái hộp giao cho cô.
Bảo Bảo ngây dại, ngây ngốc suy đoán cái hộp được bọc một cách tinhmỹ (tinh xảo đẹp đẽ). Anh nhớ sinh nhật của cô? Cô kéo ruy-băng, mở ra hộp giấy, nhìn thấy một quả cầu, bên dưới còn có đế.
"Đây là cái gì?"
Đàm Hạ Thụ nhấn nút bên cạnh cái đế, kéo ra một cái dây điện, đem đầu cắm cắm vào ổ điện, anh tắt đèn điện.
Thế giới trong nháy mắt chìm vào bóng tối, cô hai tay đang cầm lấy đế quả cầu, từ đấy quả cầu chuyển động, bắn ra vô số tia sáng, đánh vàotrên tường, trần nhà, bốn phía biến ảo quang ảnh, phấn hồng, lam, tím,vàng, quất, còn mang theo lục, khắp nơi tràn ngập quang ảnh.
"Thích không?"
Anh hỏi.
Cô nhìn quả cầu đang nằm trong tay, phần lễ vật hữu tâm này cô hoàn toàn không ngờ đến được.
Bảo Bảo đưa tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào luồn sáng đang chuyển động.
"Em... Em rất vui."
Anh đối với cô sủng ái, đủ loại, đủ loại... Có khi nhìn anh dung nhan tuấn mị, cô không thể tin được, người đàn ông này thích mình.
Vì lúc bắt đầu anh giống như "Đánh cuộc" nhất định phải theo đuổi côcho nên cô cho rằng anh chẳng qua là nói giỡn, cho nên cố ý gây khókhăn. Không nghĩ tới... Bọn họ thật hẹn hò, cô thật yêu thương anh.
"Cám ơn."
Cô có chút cười xấu hổ, không quen loại cảm giác được che chở này.Cảm động, nhưng không biết làm sao, chỉ ngây ngốc nhìn anh cười.
"Như vậy, anh không đáng được thưởng một nụ hôn sao?"
Anh khom người, chóp mũi thân mật đẩy lấy chóp mũi cô.
"Một nụ hôn sao?"
Bảo Bảo trước đem ánh đèn chuyển động đặt trên hộc tủ, ánh mắt mang nụ cười, kiễng chân, hôn lên khuôn mặt anh.
"Xem ra anh nói không đủ rõ ràng ——"
Anh kéo cô lại sát người, lấy tay chỉ vào môi của mình.
"Là nơi này."
Cô quay đầu, dò xét nhìn anh cười.
Anh yêu chết vẻ mặt này của cô, nụ cười hơi khiêu khích, làm anh nghĩ mình giống như học sinh cấp hai mê luyến cô giáo, hoặc là nữ gián điệpthần thông quảng đại trong phim ảnh.
"Như thế này?"
Cô hai tay ôm lấy bả vai anh, kiễng mũi chân, nghiêng đầu, cánh môi nhẹ chà qua miệng anh.
"Hùng tiểu thư."
Anh thở dài.
"Sao?"
Cô cười mở to mắt, nhìn ra thất vọng của anh.
"Kỹ xảo hôn của cô, cần thật tốt cải tiến."
"Vẫn không được a?"
Cái này hay sắc người.
"Anh không muốn một nụ hôn như vậy."
Hạ Thụ đột nhiên đem cô đẩy tới trước tường, bàn tay trái chống tại trên tường, thân thể áp sát cô.
"Nhưng em đã hôn a."
"Anh không thích cấp nhà trẻ."
Anh lười biếng thuyết.
"Hôn còn phân cấp a?"
0
Bảo Bảo ha ha cười, kinh ngạc bản thân lại cùng anh nói đến loại chuyện này.
"Dĩ nhiên."
"Kia xin hỏi..."
Cô nghịch nghịch cà vạt của anh.
"Có mấy cấp?"
"Cấp nhà trẻ, chẳng qua là lấy môi lên miệng đối phương."
Anh cúi đầu, miệng nhẹ chà qua môi của cô. Anh thối lui, nói tiếp:
"Cấp học sinh tiểu học, khẽ cắn đôi môi đối phương."
Anh khẽ cắn môi trên của cô. Vừa trắc thủ, ở lỗ tai cô nói:
"Cấp trong nước, phải mút lần đôi môi đối phương."
Anh quét từ cằm Bảo Bảo, lấy lưỡi lướt lên cánh môi cô.
Bảo Bảo đầu gối như nhũn ra, thân thể nơi nào đó bắt đầu nóng lên.
"Trở lại cấp trung học đệ nhị."
Anh nháy mắt mấy cái.
"Khẩu thuật quá phức tạp, chúng ta trực tiếp làm!"
Anh kéo hai tay cô vòng qua cổ anh, bưng lấy mặt của cô, dùng đầu lưỡi đẩy ra miệng của cô đưa đi vào, thân mật cùng cô dây dưa.
Bọn họ ở trước tường hôn đến không thể tách ra, thân thể của cô mấtđi sức lực, cô ở trong miệng anh than nhẹ, đưa lưỡi cùng anh ma sát,tình dục lan tràn trong quang ảnh đang xoay tròn. Bảo Bảo cảm giác mìnhrơi vào cảnh trong mơ mê ly mà kích thích. Có chút sắc tình, nhưng là cô thích.
Mãi cho đến sắp hít thở không thông, anh mới buông cô ra.
Anh vuốt ve thân thể của cô, giống như vuốt ve bảo bổi yêu mến nhất.
"Chúng ta hôm nay muốn nhảy lớp."
Kéo cô nằm xuống sàn nhà bằng gỗ thô, anh đè lên trên người cô, cúi đầu ngắm cô.
"Chúng ta đi thẳng tới sở nghiên cứu, nghiên cứu chúng ta lẫn nhau..."
"Thế này?"
Cô học anh, cách áo sơ mi, cũng vuốt ve thân thể của anh.
Anh ánh mắt tối sầm lại vì dục vọng, tiếng nói trầm thấp hơn.
"Rất có tinh thần ham học hỏi."
Anh dùng khuỷu tay hơi nâng dậy nửa thân mình, hưởng thụ hiệu quả đôi tay nhỏ bé ở trên người tạo thành.
"Anh thích?"
Cô ánh mắt mê ly hỏi, thân thể của anh sờ rất ấm áp. Bọn họ tán tỉnh, giống như đang chơi một trò chơi không thể cho ai biết.
"Anh còn thích như vậy..."
Anh đem cúc áo sơ mi của cô từng cái, từng cái mở ra.
"Thế này?"
Cô cũng động thủ, tháo bỏ cúc trên chiếc áo sơ mi màu lam của anh.
Anh cười.
"Còn có như vậy ——"
Động thủ cởi dây lưng bên hông cô, nhìn cô, đem dây lưng chậm rãi rút ra, vứt trên mặt đất.
"Đến phiên em."
Anh khích lệ cô tiếp tục mạo hiểm.
Cô hít sâu một cái, tay hướng bên hông anh, sờ lên chiếc khóa bằngkim loại, thân nhiệt từ cơ thể anh ấm áp tay cô, hai gò má cô ửng đỏ,vuốt chiếc khoa kim loại cứng lạnh, thóa bỏ, không hề chớp mắt nhìn anh, cũng
Cửa thang máy mở ra, bọn họ đi vào. Anh ấn phím, lầu mười sáu.
0
Thang máy đóng cửa, anh đột nhiên xoay người lại, đem cô áp vào tường nhanh chóng thực hiện một nụ hôn nóng bỏng. Cô bị nhiệt tình bất ngờcủa anh tập kích, mắt hoa lên trước kỹ thuật hôn cao siêu của anh. Anhtùy ý thăm dò mọi ngõ ngách bí mật trong khoang miệng của cô, chiếc lưỡi nóng khiêu khích gợi lên ham muốn trong cô.
Da cô áp chặt vào vách, không ngừng thở dốc, ông một tiếng, cơ thểcủa cô bay lên, luân hãm trong thân thể cường ngạnh vội vã của ngườiphía trước, luân hãm trong nụ hôn sâu mạnh mẽ đầy kích tình.
Thang máy lên tới lầu ba, nắm lấy mái tóc đen của cô, anh bắt đầu lấy miệng công kích làn da trắng ngần trước ngực, cô gục trên vai anh thởdốc.
Lầu năm, bàn tay to trượt vào trong áo sơ mi, ẩn vào trong áo lót,bao phủ ở nơi mềm mại ôn ngọc, ngón cái sờ qua đầu vú, cô run rẩy, bậtra tiếng rên khẽ, từ đó bắt đầu tim đập rối loạn, hô hấp bể tan tành.
Lầu tám, bàn tay to hơi thô ráp của anh đi xuống, mơn trớn phần bụngmềm nhẵn nhuyễn nị, chạy vào trong quần jean, sau đó có chút do dự, dọctheo quần lót dao động, giống như suy nghĩ có muốn hay không vi phạm,nhập cư trái phép vào khu rừng rậm yếu ớt.
Tay do dự lại kéo dài hơn những kích thích, cô hai tay chế trụ haivai của anh, suy yếu, chỉ muốn miễn cưỡng nằm xuống, nằm ở dưới ngườianh, muốn vứt bỏ căng thẳng, để cho khát vọng tràn ra, mặc tình ngườiđến vơ vét tài sản.
Cô thở hào hển, ánh mắt hoảng hốt. Khi anh quyết định tiếp tục mạohiểm, thang máy dừng lại. Bọn họ đi ra khỏi thang máy, Hạ Thụ cầm chìakhóa mở cửa, mở đèn, kéo cô vào nhà. Cô còn chưa kịp thấy rõ ràng nhàcủa anh, đã lại bị anh ôm vào trong ngực, anh đá cửa, bưng lấy mặt củacô hôn, chiếc miệng như lửa nóng, ướt át mà yêu cầu, cô thử hưởng ứng nụ hôn của anh, đầu váng mắt hoa .
Anh bỗng nhiên nói:
"Bảo Bảo, sinh nhật vui vẻ."
Hai tay ở trên người cô dao động.
"A?"
Bảo Bảo hưởng ứng nụ hôn của anh.
"Sinh nhật vui vẻ a."
"Di?"
Bảo Bảo thất thần, lui người nhìn anh.
"Hôm nay là sinh nhật em."
Anh tự tay giúp cô gạt đi mớ tóc rối bời bên má.
"Hôm nay là mười ba tháng một?"
"Đúng a."
"Làm sao anh biết ?"
Chính cô cũng đã quên.
"Lần trước chúng ta đi đua ngựa, khi ghi danh giấy chứng nhận, anh nhìn thấy. Anh có quà cho em ——"
Anh xoay người lại kéo ra tủ âm tường, lấy ra cái hộp giao cho cô.
Bảo Bảo ngây dại, ngây ngốc suy đoán cái hộp được bọc một cách tinhmỹ (tinh xảo đẹp đẽ). Anh nhớ sinh nhật của cô? Cô kéo ruy-băng, mở ra hộp giấy, nhìn thấy một quả cầu, bên dưới còn có đế.
"Đây là cái gì?"
Đàm Hạ Thụ nhấn nút bên cạnh cái đế, kéo ra một cái dây điện, đem đầu cắm cắm vào ổ điện, anh tắt đèn điện.
Thế giới trong nháy mắt chìm vào bóng tối, cô hai tay đang cầm lấy đế quả cầu, từ đấy quả cầu chuyển động, bắn ra vô số tia sáng, đánh vàotrên tường, trần nhà, bốn phía biến ảo quang ảnh, phấn hồng, lam, tím,vàng, quất, còn mang theo lục, khắp nơi tràn ngập quang ảnh.
"Thích không?"
Anh hỏi.
Cô nhìn quả cầu đang nằm trong tay, phần lễ vật hữu tâm này cô hoàn toàn không ngờ đến được.
Bảo Bảo đưa tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào luồn sáng đang chuyển động.
"Em... Em rất vui."
Anh đối với cô sủng ái, đủ loại, đủ loại... Có khi nhìn anh dung nhan tuấn mị, cô không thể tin được, người đàn ông này thích mình.
Vì lúc bắt đầu anh giống như "Đánh cuộc" nhất định phải theo đuổi côcho nên cô cho rằng anh chẳng qua là nói giỡn, cho nên cố ý gây khókhăn. Không nghĩ tới... Bọn họ thật hẹn hò, cô thật yêu thương anh.
"Cám ơn."
Cô có chút cười xấu hổ, không quen loại cảm giác được che chở này.Cảm động, nhưng không biết làm sao, chỉ ngây ngốc nhìn anh cười.
"Như vậy, anh không đáng được thưởng một nụ hôn sao?"
Anh khom người, chóp mũi thân mật đẩy lấy chóp mũi cô.
"Một nụ hôn sao?"
Bảo Bảo trước đem ánh đèn chuyển động đặt trên hộc tủ, ánh mắt mang nụ cười, kiễng chân, hôn lên khuôn mặt anh.
"Xem ra anh nói không đủ rõ ràng ——"
Anh kéo cô lại sát người, lấy tay chỉ vào môi của mình.
"Là nơi này."
Cô quay đầu, dò xét nhìn anh cười.
Anh yêu chết vẻ mặt này của cô, nụ cười hơi khiêu khích, làm anh nghĩ mình giống như học sinh cấp hai mê luyến cô giáo, hoặc là nữ gián điệpthần thông quảng đại trong phim ảnh.
"Như thế này?"
Cô hai tay ôm lấy bả vai anh, kiễng mũi chân, nghiêng đầu, cánh môi nhẹ chà qua miệng anh.
"Hùng tiểu thư."
Anh thở dài.
"Sao?"
Cô cười mở to mắt, nhìn ra thất vọng của anh.
"Kỹ xảo hôn của cô, cần thật tốt cải tiến."
"Vẫn không được a?"
Cái này hay sắc người.
"Anh không muốn một nụ hôn như vậy."
Hạ Thụ đột nhiên đem cô đẩy tới trước tường, bàn tay trái chống tại trên tường, thân thể áp sát cô.
"Nhưng em đã hôn a."
"Anh không thích cấp nhà trẻ."
Anh lười biếng thuyết.
"Hôn còn phân cấp a?"
0
Bảo Bảo ha ha cười, kinh ngạc bản thân lại cùng anh nói đến loại chuyện này.
"Dĩ nhiên."
"Kia xin hỏi..."
Cô nghịch nghịch cà vạt của anh.
"Có mấy cấp?"
"Cấp nhà trẻ, chẳng qua là lấy môi lên miệng đối phương."
Anh cúi đầu, miệng nhẹ chà qua môi của cô. Anh thối lui, nói tiếp:
"Cấp học sinh tiểu học, khẽ cắn đôi môi đối phương."
Anh khẽ cắn môi trên của cô. Vừa trắc thủ, ở lỗ tai cô nói:
"Cấp trong nước, phải mút lần đôi môi đối phương."
Anh quét từ cằm Bảo Bảo, lấy lưỡi lướt lên cánh môi cô.
Bảo Bảo đầu gối như nhũn ra, thân thể nơi nào đó bắt đầu nóng lên.
"Trở lại cấp trung học đệ nhị."
Anh nháy mắt mấy cái.
"Khẩu thuật quá phức tạp, chúng ta trực tiếp làm!"
Anh kéo hai tay cô vòng qua cổ anh, bưng lấy mặt của cô, dùng đầu lưỡi đẩy ra miệng của cô đưa đi vào, thân mật cùng cô dây dưa.
Bọn họ ở trước tường hôn đến không thể tách ra, thân thể của cô mấtđi sức lực, cô ở trong miệng anh than nhẹ, đưa lưỡi cùng anh ma sát,tình dục lan tràn trong quang ảnh đang xoay tròn. Bảo Bảo cảm giác mìnhrơi vào cảnh trong mơ mê ly mà kích thích. Có chút sắc tình, nhưng là cô thích.
Mãi cho đến sắp hít thở không thông, anh mới buông cô ra.
Anh vuốt ve thân thể của cô, giống như vuốt ve bảo bổi yêu mến nhất.
"Chúng ta hôm nay muốn nhảy lớp."
Kéo cô nằm xuống sàn nhà bằng gỗ thô, anh đè lên trên người cô, cúi đầu ngắm cô.
"Chúng ta đi thẳng tới sở nghiên cứu, nghiên cứu chúng ta lẫn nhau..."
"Thế này?"
Cô học anh, cách áo sơ mi, cũng vuốt ve thân thể của anh.
Anh ánh mắt tối sầm lại vì dục vọng, tiếng nói trầm thấp hơn.
"Rất có tinh thần ham học hỏi."
Anh dùng khuỷu tay hơi nâng dậy nửa thân mình, hưởng thụ hiệu quả đôi tay nhỏ bé ở trên người tạo thành.
"Anh thích?"
Cô ánh mắt mê ly hỏi, thân thể của anh sờ rất ấm áp. Bọn họ tán tỉnh, giống như đang chơi một trò chơi không thể cho ai biết.
"Anh còn thích như vậy..."
Anh đem cúc áo sơ mi của cô từng cái, từng cái mở ra.
"Thế này?"
Cô cũng động thủ, tháo bỏ cúc trên chiếc áo sơ mi màu lam của anh.
Anh cười.
"Còn có như vậy ——"
Động thủ cởi dây lưng bên hông cô, nhìn cô, đem dây lưng chậm rãi rút ra, vứt trên mặt đất.
"Đến phiên em."
Anh khích lệ cô tiếp tục mạo hiểm.
Cô hít sâu một cái, tay hướng bên hông anh, sờ lên chiếc khóa bằngkim loại, thân nhiệt từ cơ thể anh ấm áp tay cô, hai gò má cô ửng đỏ,vuốt chiếc khoa kim loại cứng lạnh, thóa bỏ, không hề chớp mắt nhìn anh, cũng
Bài viết liên quan!