Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Lượt xem : |
ên ngắn đến mức hở cả rốn ra ngoài.
Tầm mắt của Mộ Long dời xuống dưới, Đồng Đồng mặc chiếc váy ngắn không thể ngắn hơn được nữa, bên trên có một số phụ kiện trang sức. Theo mỗi bước đi của cô thì mấy phụ kiện sẽ đung đưa, nhìn rất hấp dẫn.
“Tại sao lại ở đây? Ai dẫn em tới?”
Mộ Long nhìn Đồng Đồng ăn mặc bốc lửa như thế thì tâm trạng liền xấu đi. Đồng thời anh cũng chú ý thấy có không ít ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Vừa rồi anh còn tưởng là mình nghe lầm, làm sao có thể nghe được tiếng mắng chửi của Đồng Đồng ở đây chứ? Ai ngờ…
“Tại sao em phải trả lời anh? Vậy còn anh? Tại sao lại ở đây? Còn nữa, bà già ăn mặc giống quỷ kia là ai? Anh… tại sao anh dám cho bà ta dựa vào vai anh?”
Anh đúng là trộm mà còn kêu bắt trộm, cũng không nghĩ xem chính anh đang làm trò gì, vậy mà còn dám chất vấn cô sao?
Nghe lời cô nói… lại nhìn thấy bộ dạng ghen ghét của cô. Thu hoạch này có chút ngoài ý muốn của anh… Cô gái nhỏ này đang ghen!
“Bà lão gì chứ?” Giang Tình đứng kế bên hai người lớn tiếng phản bác, sau đó cô ta đánh giá Đồng Đồng.
“Em gái nhỏ, em nói chuyện phải cẩn thận một chút, nếu không… em sẽ gặp chuyện không may đấy!” Gianh Tình khinh bỉ nhìn Đồng Đồng.
“Bà già, sao nào, tôi đang nói bà đó! Rốt cuộc bà bao nhiêu tuổi rồi hả? Tôi nghĩ chắc cũng bốn mươi rồi, trên mặt toàn là nếp nhăn! Người lớn tuổi thì phải chú ý giữ gìn nhan sắc.” Đồng Đồng không chịu yếu thế lập tức phản bác lại.
“Cô nói cái gì? Cái thứ còn hôi sữa như cô thì biết cái gì chứ, dám nói chuyện với tôi như vậy sao?” Giang Tình trừng mắt giận dữ nói Đồng Đồng.
“Đéo cần biết bà là ai, muốn tìm đàn ông sao không đến khách sạn Ngưu Lang mà tìm. Lại chạy đến đây, không thấy mất mặt à?”
Dám nói cô miệng còn hôi sữa? Bà già này muốn đấu với cô sao?
Đồng Đồng dùng ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn Mộ Long, đều là lỗi của anh, nếu không phải tại anh và bà già này ở chung một chỗ còn cô thì phát hiện mình đã yêu anh. Thì cô sẽ không gặp phải những chuyện này, nói tóm lại, đều là do anh sai!
“Được rồi, được rồi, mọi người đừng cãi nữa, tiểu môn chủ, em làm sao vậy, tại sao lại tức giận?”
Cổ Lãng thấy Đồng Đồng tức giận, sợ cô gây chuyện lớn thì người dọn dẹp lại là anh nên cố gắng hóa giải tình trạng căng thẳng giữa mọi người.
Hơn nữa người đứng xem trò vui càng ngày càng đông, nếu thật sự xảy ra chuyện thì Mộ Long sẽ trách tội xuống.
“Anh nữa, đàn ông thối tha, cô ta là người của anh sao?” Đồng Đồng quay đầu lại nhìn Cổ Lãng, ngón tay chỉ về phía cô gái bên cạnh anh.
“Hả…”
Cổ Lãng không biết nên trả lời thế nào, nếu nói không phải thì tung tích của Mộng Sinh sẽ bại lộ. Còn nói phải thì lại không đúng…
“Trông coi người của mình cho tốt, đừng để cô ta chạy lung tung.” Đồng Đồng không đợi Cổ Lãng trả lời liền nói tiếp.
Thật ra cô gái này cũng không làm người ta chán ghét lắm, chỉ là trang điểm hơi đậm một chút, quần áo trên người cũng hơi ít vải một chút. Nhìn chung thì cũng là người tốt nên cô cũng không để ý nhiều.
Nói đến đây… Đồng Đồng lại quay đầu trợn mắt nhìn Mộ Long.
Tất cả đều là lỗi của người đàn ông này.
“Cô dám nói chuyện với tôi thế sao!” Giang Tình không cam tâm bị người ta mắng xong còn bị ném sang một bên, cô ta tính xông lên dạy dỗ Đồng Đồng một trận.
Chỉ là cô ta mới bước được một bước thì không biết bị ai ngáng chân nên ngã xuống đất như chó ăn phân.
Đồng Đồng sửng sốt một chút rồi nhìn cô gái bên cạnh Cổ Lãng, sau đó mỉm cười…
Được rồi! Mặc kệ cô gái kia có lai lịch ra sao, cô không thèm nhớ đến hiềm khích trước kia nữa mà vui vẻ chấp nhận cô ấy.
“Đồng Đồng, khoác áo lên người trước đã?” Mộ Long cởi áo khoác trên người ra, đưa cho cô.
Đồng Đồng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mộ Long…
Đều là lỗi của anh! Cô không thèm để ý đến anh. Vì vậy Đồng Đồng ngẩng đầu lên kêu ngạo như con chim phượng hoàng, đi về phía Cổ Lãng.
Cô cố ý đến gần Cổ Lãng, dính sát vào người anh, giống như bà già hồi nãy dính sát vào Mộ Long, cô muốn trêu tức anh.
“Anh Lãng, anh nói, em có đẹp không…”
Khóe miệng cô nâng lên một góc 45 độ, trên mặt mang theo nụ cười vừa ngượng ngùng vừa kiều diễm, làm đàn ông không thể kháng cự được mà phải nuốt nước bọt.
Cổ Lãng nuốt từng ngụm nước bọt, người đẹp ở trước mặt, anh lại là công tử hào hoa, làm sao có thể kháng cự lại sức hấp dẫn của cô ấy?
Nhưng mà… Nguyên nhân anh nuốt nước bọt không phải vì mê luyến sắc đẹp và cơ thể Đồng Đồng mà là vì có một ánh mắt sắc bén như dao không ngừng bắn tới anh, làm anh không ngừng run sợ.
“Ha ha! Anh nói này, tiểu thư Đồng Đồng…” Cổ Lãng vươn tay ra, cố gắng kéo xa khoảng cách giữa mình và Đồng Đồng. Anh còn muốn sống lâu trăm tuổi, chưa muốn về với tổ tiên sớm thế đâu.
“Em, em đừng có hại anh. Trước kia anh có đắc tội em chỗ nào thì em rộng lòng bỏ qua cho…”
“Anh nói gì vậy, Cổ Lãng? Không đúng, nên gọi anh là… anh Lãng, Đồng Đồng làm sao có thể hại anh chứ?” Đồng Đồng giả bộ đáng thương, không quên dựa sát cả người vào người Cổ Lãng.
Cô ấy không phát hiện sắc mặt của lão đại càng lúc càng khó coi sao?
Hơn nữa… Mộ Long cứ như là ngọn núi lửa đang chờ phun trào.
Làm gì có người đàn ông nào nhìn thấy cô gái mình yêu nằm trong ngực của người đàn ông khác mà không tức giận? Huống chi cô gái này lại là người mà Mộ Long rất yêu thương.
“Đồng Đồng… Đừng thử thách sự nhẫn nại của anh!” Mộ Long lạnh lùng nói, ngay cả người ngồi trong quầy bar cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh thấu xương từ anh.
“Thử thách sự nhẫn nại của anh?” Đồng Đồng giả bộ không hiểu gì hết cười cười với Mộ Long, “Em thử thách anh hồi nào? Chỉ là em đột nhiên cảm thấy Cổ Lãng rất đẹp trai nên bị anh ấy hấp dẫn thôi.”
“Em nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Long biết nhất định là Đồng Đồng hiểu lầm anh chuyện gì nên mới có thể làm ra hành động khiêu khích này.
“Anh hỏi em xảy ra chuyện gì?” Đồng Đồng tức giận hỏi ngược lại.
“Đúng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm em giận anh như vậy?” Muốn xử tội anh thì cũng phải cho anh biết lí do, để anh còn có cơ hội giải thích chứ?
“Nói thì nói! Tại anh và cô gái này đi vào khách sạn với nhau.” Đồng Đồng vươn tay chỉ vào cô gái vô tội đứng bên cạnh.
Cô vừa nói xong, mấy người ở đây không khỏi hít một hơi lạnh, có người còn mang theo ánh mắt chán ghét chỉ trích hai người.
Dựa theo lời Đồng Đồng nói thì tất cả mọi người đều cho rằng Mộ Long là bạn trai của Đồng Đồng nhưng lại dây dưa với người phụ nữ khác...
Mặc dù Mộ Long rất đẹp trai nhưng… Bắt cá hai tay, không ai có thể đồng tình được!
Mộ Long nghe lời Đồng Đồng nói thì hàng chân mày hơi nhếch lên như đang suy nghĩ cái gì đó.
Anh đi vào khách sạn với cô gái này khi nào, sao anh không biết?
Cô gái nhỏ này hiểu lầm anh và cô gái khác qua lại với nhau nên tức giận với anh…
Nhưng Đồng Đồng tức giận ngút trời như vậy thì chứng tỏ cô rất quan tâm anh!
Nghĩ đến đây, Mộ Long không khỏi vui mừng.
Giờ phút này, anh lại đột nhiên nghĩ đến tuyệt chiêu Mộn
Tầm mắt của Mộ Long dời xuống dưới, Đồng Đồng mặc chiếc váy ngắn không thể ngắn hơn được nữa, bên trên có một số phụ kiện trang sức. Theo mỗi bước đi của cô thì mấy phụ kiện sẽ đung đưa, nhìn rất hấp dẫn.
“Tại sao lại ở đây? Ai dẫn em tới?”
Mộ Long nhìn Đồng Đồng ăn mặc bốc lửa như thế thì tâm trạng liền xấu đi. Đồng thời anh cũng chú ý thấy có không ít ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Vừa rồi anh còn tưởng là mình nghe lầm, làm sao có thể nghe được tiếng mắng chửi của Đồng Đồng ở đây chứ? Ai ngờ…
“Tại sao em phải trả lời anh? Vậy còn anh? Tại sao lại ở đây? Còn nữa, bà già ăn mặc giống quỷ kia là ai? Anh… tại sao anh dám cho bà ta dựa vào vai anh?”
Anh đúng là trộm mà còn kêu bắt trộm, cũng không nghĩ xem chính anh đang làm trò gì, vậy mà còn dám chất vấn cô sao?
Nghe lời cô nói… lại nhìn thấy bộ dạng ghen ghét của cô. Thu hoạch này có chút ngoài ý muốn của anh… Cô gái nhỏ này đang ghen!
“Bà lão gì chứ?” Giang Tình đứng kế bên hai người lớn tiếng phản bác, sau đó cô ta đánh giá Đồng Đồng.
“Em gái nhỏ, em nói chuyện phải cẩn thận một chút, nếu không… em sẽ gặp chuyện không may đấy!” Gianh Tình khinh bỉ nhìn Đồng Đồng.
“Bà già, sao nào, tôi đang nói bà đó! Rốt cuộc bà bao nhiêu tuổi rồi hả? Tôi nghĩ chắc cũng bốn mươi rồi, trên mặt toàn là nếp nhăn! Người lớn tuổi thì phải chú ý giữ gìn nhan sắc.” Đồng Đồng không chịu yếu thế lập tức phản bác lại.
“Cô nói cái gì? Cái thứ còn hôi sữa như cô thì biết cái gì chứ, dám nói chuyện với tôi như vậy sao?” Giang Tình trừng mắt giận dữ nói Đồng Đồng.
“Đéo cần biết bà là ai, muốn tìm đàn ông sao không đến khách sạn Ngưu Lang mà tìm. Lại chạy đến đây, không thấy mất mặt à?”
Dám nói cô miệng còn hôi sữa? Bà già này muốn đấu với cô sao?
Đồng Đồng dùng ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn Mộ Long, đều là lỗi của anh, nếu không phải tại anh và bà già này ở chung một chỗ còn cô thì phát hiện mình đã yêu anh. Thì cô sẽ không gặp phải những chuyện này, nói tóm lại, đều là do anh sai!
“Được rồi, được rồi, mọi người đừng cãi nữa, tiểu môn chủ, em làm sao vậy, tại sao lại tức giận?”
Cổ Lãng thấy Đồng Đồng tức giận, sợ cô gây chuyện lớn thì người dọn dẹp lại là anh nên cố gắng hóa giải tình trạng căng thẳng giữa mọi người.
Hơn nữa người đứng xem trò vui càng ngày càng đông, nếu thật sự xảy ra chuyện thì Mộ Long sẽ trách tội xuống.
“Anh nữa, đàn ông thối tha, cô ta là người của anh sao?” Đồng Đồng quay đầu lại nhìn Cổ Lãng, ngón tay chỉ về phía cô gái bên cạnh anh.
“Hả…”
Cổ Lãng không biết nên trả lời thế nào, nếu nói không phải thì tung tích của Mộng Sinh sẽ bại lộ. Còn nói phải thì lại không đúng…
“Trông coi người của mình cho tốt, đừng để cô ta chạy lung tung.” Đồng Đồng không đợi Cổ Lãng trả lời liền nói tiếp.
Thật ra cô gái này cũng không làm người ta chán ghét lắm, chỉ là trang điểm hơi đậm một chút, quần áo trên người cũng hơi ít vải một chút. Nhìn chung thì cũng là người tốt nên cô cũng không để ý nhiều.
Nói đến đây… Đồng Đồng lại quay đầu trợn mắt nhìn Mộ Long.
Tất cả đều là lỗi của người đàn ông này.
“Cô dám nói chuyện với tôi thế sao!” Giang Tình không cam tâm bị người ta mắng xong còn bị ném sang một bên, cô ta tính xông lên dạy dỗ Đồng Đồng một trận.
Chỉ là cô ta mới bước được một bước thì không biết bị ai ngáng chân nên ngã xuống đất như chó ăn phân.
Đồng Đồng sửng sốt một chút rồi nhìn cô gái bên cạnh Cổ Lãng, sau đó mỉm cười…
Được rồi! Mặc kệ cô gái kia có lai lịch ra sao, cô không thèm nhớ đến hiềm khích trước kia nữa mà vui vẻ chấp nhận cô ấy.
“Đồng Đồng, khoác áo lên người trước đã?” Mộ Long cởi áo khoác trên người ra, đưa cho cô.
Đồng Đồng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mộ Long…
Đều là lỗi của anh! Cô không thèm để ý đến anh. Vì vậy Đồng Đồng ngẩng đầu lên kêu ngạo như con chim phượng hoàng, đi về phía Cổ Lãng.
Cô cố ý đến gần Cổ Lãng, dính sát vào người anh, giống như bà già hồi nãy dính sát vào Mộ Long, cô muốn trêu tức anh.
“Anh Lãng, anh nói, em có đẹp không…”
Khóe miệng cô nâng lên một góc 45 độ, trên mặt mang theo nụ cười vừa ngượng ngùng vừa kiều diễm, làm đàn ông không thể kháng cự được mà phải nuốt nước bọt.
Cổ Lãng nuốt từng ngụm nước bọt, người đẹp ở trước mặt, anh lại là công tử hào hoa, làm sao có thể kháng cự lại sức hấp dẫn của cô ấy?
Nhưng mà… Nguyên nhân anh nuốt nước bọt không phải vì mê luyến sắc đẹp và cơ thể Đồng Đồng mà là vì có một ánh mắt sắc bén như dao không ngừng bắn tới anh, làm anh không ngừng run sợ.
“Ha ha! Anh nói này, tiểu thư Đồng Đồng…” Cổ Lãng vươn tay ra, cố gắng kéo xa khoảng cách giữa mình và Đồng Đồng. Anh còn muốn sống lâu trăm tuổi, chưa muốn về với tổ tiên sớm thế đâu.
“Em, em đừng có hại anh. Trước kia anh có đắc tội em chỗ nào thì em rộng lòng bỏ qua cho…”
“Anh nói gì vậy, Cổ Lãng? Không đúng, nên gọi anh là… anh Lãng, Đồng Đồng làm sao có thể hại anh chứ?” Đồng Đồng giả bộ đáng thương, không quên dựa sát cả người vào người Cổ Lãng.
Cô ấy không phát hiện sắc mặt của lão đại càng lúc càng khó coi sao?
Hơn nữa… Mộ Long cứ như là ngọn núi lửa đang chờ phun trào.
Làm gì có người đàn ông nào nhìn thấy cô gái mình yêu nằm trong ngực của người đàn ông khác mà không tức giận? Huống chi cô gái này lại là người mà Mộ Long rất yêu thương.
“Đồng Đồng… Đừng thử thách sự nhẫn nại của anh!” Mộ Long lạnh lùng nói, ngay cả người ngồi trong quầy bar cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh thấu xương từ anh.
“Thử thách sự nhẫn nại của anh?” Đồng Đồng giả bộ không hiểu gì hết cười cười với Mộ Long, “Em thử thách anh hồi nào? Chỉ là em đột nhiên cảm thấy Cổ Lãng rất đẹp trai nên bị anh ấy hấp dẫn thôi.”
“Em nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Long biết nhất định là Đồng Đồng hiểu lầm anh chuyện gì nên mới có thể làm ra hành động khiêu khích này.
“Anh hỏi em xảy ra chuyện gì?” Đồng Đồng tức giận hỏi ngược lại.
“Đúng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm em giận anh như vậy?” Muốn xử tội anh thì cũng phải cho anh biết lí do, để anh còn có cơ hội giải thích chứ?
“Nói thì nói! Tại anh và cô gái này đi vào khách sạn với nhau.” Đồng Đồng vươn tay chỉ vào cô gái vô tội đứng bên cạnh.
Cô vừa nói xong, mấy người ở đây không khỏi hít một hơi lạnh, có người còn mang theo ánh mắt chán ghét chỉ trích hai người.
Dựa theo lời Đồng Đồng nói thì tất cả mọi người đều cho rằng Mộ Long là bạn trai của Đồng Đồng nhưng lại dây dưa với người phụ nữ khác...
Mặc dù Mộ Long rất đẹp trai nhưng… Bắt cá hai tay, không ai có thể đồng tình được!
Mộ Long nghe lời Đồng Đồng nói thì hàng chân mày hơi nhếch lên như đang suy nghĩ cái gì đó.
Anh đi vào khách sạn với cô gái này khi nào, sao anh không biết?
Cô gái nhỏ này hiểu lầm anh và cô gái khác qua lại với nhau nên tức giận với anh…
Nhưng Đồng Đồng tức giận ngút trời như vậy thì chứng tỏ cô rất quan tâm anh!
Nghĩ đến đây, Mộ Long không khỏi vui mừng.
Giờ phút này, anh lại đột nhiên nghĩ đến tuyệt chiêu Mộn
Bài viết liên quan!