Tiểu thuyết Vợ Hiền Bãi Công-full
Lượt xem : |
i một bàn toàn đàn ông với nhau, nói chuyện rất nhàm chán, em sẽ không muốn cùng tham gia.” Anh nghĩ vừa rồi chắc do mình nhìn nhầm, vợ anh cũng không có điểm gì kỳ lạ cả, mà anh vẫn muốn cô ít thường xuyên lộ diện trong các buổi xã giao như cũ.
Lần trước thấy các bạn học nam nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, giáo sư nói, trên người đàn ông cũng có một huyệt đạo là ghen tị, chỉ là có bị kích thích hay không mà thôi.
“A, hóa ra là có nhiều người ư?” Anh cũng giật mình thấy chính mình “nói sai”, cởi quần dài xong lập tức vội vàng muốn chấm dứt đề tài này, chuyển hướng đến phòng tắm.
Cô nhìn bóng lưng chồng dời đi, ý cười trong mắt nhanh chóng thu lại, bịt kín một tầng ảm đạm, ưu sầu, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại…
“Lại gạt em…” Cô thì thầm nói nhỏ, ôm áo khoác của chồng vừa cởi, trên cổ áo có mùi hương rất nhẹ, nhưng cảm giác mùi hương đó lại rất quen thuộc…
Mùi hương này làm cô ấn tượng mạnh mẽ, không có khả năng nhận sai, tuyệt đối là mùi nước hoa trên người Ngô Hằng Xuân hôm đó.
Nhưng mà hiện tại lại xuất hiện trên áo khoác của anh, mà anh nói trên bàn ăn không hề có phụ nữ…
A, anh muốn che giấu thân phận người kia như vậy ngược lại càng làm cho cô nghĩ khó có người thứ hai cùng anh có buổi hẹn như thế. Ngoài người phụ nữ đã từng kết giao cùng anh đó, đâu có người thứ hai có thể làm anh nói dối.
Cô không nghĩ ra được, cảm thấy trái tim ẩn ẩn đau. Lần đầu tiên chồng cô nói dối cô đi ăn tối cùng bạn gái cũ. Ý nghĩa sâu xa trong đó mơ hồ làm cô cảm thấy sợ hãi, lại nhớ lại lời thề trước đây của anh.
Rút cuộc tại sao anh lại giấu diếm chuyện cùng người phụ nữ đó? Nếu không phải trong lòng có quỷ…
Cô càng nghĩ càng bất an, trong lòng không ngừng suy đoán thái độ trong lòng anh. Nhưng cứ hết lần này đến lần khác không có đủ dũng khí xác thực với anh, cảm giác thấy chuyện này sẽ rất nguy hiểm cho mối quan hệ vợ chồng hài hòa lâu dài giữa hai người, phá mất sự yên bình trước mắt.
Ngộ nhỡ bọn họ thật sự nối lại tình xưa thì cô biết làm sao bây giờ? Nhưng tệ hơn, anh ấy hoàn toàn chưa từng quên cô ta!?
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của cô còn vô cùng rối loạn, lòng tràn đầy sầu muộn, ngay cả một lí do để thuyết phục mình mạnh mẽ thực hiện cũng tìm không ra, cảm thấy như bị làm khó bởi một bài tập khó giải nhất, lại không thể đem nó đi hỏi người khác…
Ai, cô rốt cục cũng biết được tại sao lại có nhiều người phụ nữ thích đi cầu thần xem bói đến vậy.
Vẫn băn khoăn trong vấn đề không có lời giải của mình, cô có loại dự cảm là cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình sẽ không còn yên bình như trước nữa…
Chương 4
Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ có tồn tại, hơn nữa không may, bình thường ở phương diện tình cảm nó lại tốt thì mất linh, xấu thì linh (linh nghiệm).
Vài ngày sau, trong lúc Lương Nhược Duy còn chưa tìm được biện pháp phải làm thế nào để có thể loại bỏ nghi ngờ cùng bất an trong lòng mình thì quả bom chôn dấu trong lòng cô đã tự động đưa lên kíp nổ, nó bùng nổ làm cô trở tay không kịp, mặt mày xám tro.
Buổi tối hôm nay, Ngô Hằng Xuân người đầy mùi rượu chạy đến trong nhà náo loạn một trận lớn, trực tiếp làm ồn muốn tìm “A Bang thân yêu”, say rượu nói lời say chất vấn thân phận của Lương Nhược Duy. Thừa lúc cô vào phòng bếp rót nước, chẳng những cô ta tự tiện mở rượu mạnh ở trong ngăn tủ rót vào miệng mấy lần, lại chạy đến phòng khác tìm người, dường như đối với kết cấu căn phòng này rõ như lòng bàn tay, hơn nữa không khống chế được sức mạnh, Lương Nhược Duy một mình ngăn cản cũng ngăn không được, chỉ có thể gọi điện thoại cho chồng từ bữa tiệc xã giao trở về.
Cô đi một mạch theo sau Ngô Hằng Xuân người quăng người nhặt, mệt mỏi chật vật giống như một nữ giúp việc.
Hai mươi phút sau, Trác Diệu Bang cấp tốc chạy về nhà, vào cửa nhìn thấy tình trạng thê thảm trong phòng khách giống như bị bạo phong (gió dữ, gió lớn) thổi qua, trong lòng đã đủ khiếp sợ, theo thanh âm vội vàng đi đến phòng ngủ chính, lại càng tức giận trong lòng. . . . . .
"Đây là của tôi. . . . . . Đây cũng là của tôi. . . . . . Cô xem có phải rất đẹp không? Ha ha. . . . . ." Ngô Hằng Xuân đứng ở trước tủ quần áo hỗn độn, cầm lấy mấy bộ quần áo ở trên người khoa tay múa chân, cười đến run rẩy hết cả người.
Một bên Lương Nhược Duy mặt không biểu cảm, đứng yên tĩnh ở đàng kia, nhìn người phụ nữ say khướt trước mắt.
"A Bang, anh đã trở lại!" Ngô Hằng Xuân phát hiện bóng dáng của anh, lập tức ném quần áo chạy về phía anh.
Trác Diệu Bang một phen bắt tay cô ta, nổi giận đùng đùng chất vấn: "Em ở trong này làm cái gì vậy!"
" Đương nhiên là em ở đây chờ anh trở về nha, a Bang thân yêu, anh đã quên nơi này là căn nhà chúng ta cùng nhau tạo ra sao? Lúc trước cũng được anh chịu trách nhiệm phòng ở, em phụ trách thiết kế bên trong, chúng ta nam chủ ngoại, nữ chủ nội. . . . . ."
Cô ta say đến mức không hề sợ hãi, một lòng đắm chìm ở trong thế giới của bản thân, lúc này cô ta đang trở lại khoảng thời gian mong muốn nhất trong quá khứ, được anh nâng niu ở lòng bàn tay mà cưng chiều.
"Xem này, đồ gia dụng này đều là em tự mình chọn, tất cả nơi này đều là vì em mà tồn tại, là anh vì muốn cùng em kết hôn mà xây cái tòa thành màu trắng, ngay cả trên nóc nhà cũng có cảnh tuyết em yêu nhất, mỗi viên gạch mỗi viên ngói đều là tình yêu của anh đối với em ——"
"Em uống say rồi ! Mau trở về." Trác Diệu Bang vừa sợ vừa giận, trực tiếp che miệng của cô ta, không có tâm tư nghe cô ta tự mình say sưa kể chuyện quá khứ đã tan vỡ, chỉ quan tâm vợ mình đứng ở một bên không nói một câu, lo lắng trong khoảng thời gian anh chạy về nhà, không hiểu được cô đã nghe xong bao nhiêu chuyện "Ngày xưa tình” của anh cùng Ngô Hằng Xuân, sắc mặt mới có thể khó coi như vậy.
Xem thế này, hình tượng tốt đẹp của anh ở trong lòng vợ chỉ sợ đã hủy đi hơn một nửa.
Ngô Hằng Xuân cố tình không bỏ qua ——
"Em không cần, nơi này chính là nhà của chúng ta, anh muốn đuổi em đi nơi nào?" Cô ta vung tay anh ra, đúng lý hợp tình cường điệu.
"Nơi này không là nhà em, là chỗ ở của anh!" Anh nổi trận lôi đình cảnh cáo, không bao giờ nghĩ đến người phụ nữ này sẽ ăn nói, hành động như thế, vậy mà chạy đến nơi này cãi lộn, hoàn toàn không phù hợp mặt mũi cá tính của cô ta.
"Anh đưa cô ấy ra ngoài gọi xe." Anh nhìn về phía vợ nói, một bên vội vàng khống chế người tưởng dính như bạch tuộc tám chân phía trước người anh, sức mạnh của cô ta sau khi uống say quả thực sức vô cùng lớn, vung đều vung không ra.
"Anh đưa cô ấy trở về đi, hiện tại rất trễ rồi." Lương Nhược Duy vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hai người dây dưa không rõ bên cạnh cửa, giọng nói rất bình thản.
"Nhược Duy. . . . . ."
"Anh mau đưa cô ấy trở về, em mới có thể sửa sang lại mấy thứ này." Cô nói xong lập tức quay đầu thu dọn quần áo bị lục lọi làm loạn, không muốn nói thêm nữa.
Anh nhìn bóng dáng cô đơn của cô, vốn định tiến lên an ủi vài câu, nhưng việc cấp bách, đúng thật là phải nhanh nhanh đưa người phụ nữ say khướt này tiễn bước, trở về mới có thể giải thích ổn thỏa cùng vợ.
Anh dùng lực kéo tay Ngô Hằng Xuân xuống, không khách khí nữa mà lôi cô ta ra khỏi phòng ngủ. . . .
Bọn họ đi rồi, tay Lương Nhược Duy cũng ngừng lại, cô ngồi xổm trên sàn, nhớ tới nhiều năm trước Trác Diệu Bang đã nói qua những lời này với nàng——
"Tôi nghĩ muốn trước thành
Lần trước thấy các bạn học nam nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, giáo sư nói, trên người đàn ông cũng có một huyệt đạo là ghen tị, chỉ là có bị kích thích hay không mà thôi.
“A, hóa ra là có nhiều người ư?” Anh cũng giật mình thấy chính mình “nói sai”, cởi quần dài xong lập tức vội vàng muốn chấm dứt đề tài này, chuyển hướng đến phòng tắm.
Cô nhìn bóng lưng chồng dời đi, ý cười trong mắt nhanh chóng thu lại, bịt kín một tầng ảm đạm, ưu sầu, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại…
“Lại gạt em…” Cô thì thầm nói nhỏ, ôm áo khoác của chồng vừa cởi, trên cổ áo có mùi hương rất nhẹ, nhưng cảm giác mùi hương đó lại rất quen thuộc…
Mùi hương này làm cô ấn tượng mạnh mẽ, không có khả năng nhận sai, tuyệt đối là mùi nước hoa trên người Ngô Hằng Xuân hôm đó.
Nhưng mà hiện tại lại xuất hiện trên áo khoác của anh, mà anh nói trên bàn ăn không hề có phụ nữ…
A, anh muốn che giấu thân phận người kia như vậy ngược lại càng làm cho cô nghĩ khó có người thứ hai cùng anh có buổi hẹn như thế. Ngoài người phụ nữ đã từng kết giao cùng anh đó, đâu có người thứ hai có thể làm anh nói dối.
Cô không nghĩ ra được, cảm thấy trái tim ẩn ẩn đau. Lần đầu tiên chồng cô nói dối cô đi ăn tối cùng bạn gái cũ. Ý nghĩa sâu xa trong đó mơ hồ làm cô cảm thấy sợ hãi, lại nhớ lại lời thề trước đây của anh.
Rút cuộc tại sao anh lại giấu diếm chuyện cùng người phụ nữ đó? Nếu không phải trong lòng có quỷ…
Cô càng nghĩ càng bất an, trong lòng không ngừng suy đoán thái độ trong lòng anh. Nhưng cứ hết lần này đến lần khác không có đủ dũng khí xác thực với anh, cảm giác thấy chuyện này sẽ rất nguy hiểm cho mối quan hệ vợ chồng hài hòa lâu dài giữa hai người, phá mất sự yên bình trước mắt.
Ngộ nhỡ bọn họ thật sự nối lại tình xưa thì cô biết làm sao bây giờ? Nhưng tệ hơn, anh ấy hoàn toàn chưa từng quên cô ta!?
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của cô còn vô cùng rối loạn, lòng tràn đầy sầu muộn, ngay cả một lí do để thuyết phục mình mạnh mẽ thực hiện cũng tìm không ra, cảm thấy như bị làm khó bởi một bài tập khó giải nhất, lại không thể đem nó đi hỏi người khác…
Ai, cô rốt cục cũng biết được tại sao lại có nhiều người phụ nữ thích đi cầu thần xem bói đến vậy.
Vẫn băn khoăn trong vấn đề không có lời giải của mình, cô có loại dự cảm là cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình sẽ không còn yên bình như trước nữa…
Chương 4
Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ có tồn tại, hơn nữa không may, bình thường ở phương diện tình cảm nó lại tốt thì mất linh, xấu thì linh (linh nghiệm).
Vài ngày sau, trong lúc Lương Nhược Duy còn chưa tìm được biện pháp phải làm thế nào để có thể loại bỏ nghi ngờ cùng bất an trong lòng mình thì quả bom chôn dấu trong lòng cô đã tự động đưa lên kíp nổ, nó bùng nổ làm cô trở tay không kịp, mặt mày xám tro.
Buổi tối hôm nay, Ngô Hằng Xuân người đầy mùi rượu chạy đến trong nhà náo loạn một trận lớn, trực tiếp làm ồn muốn tìm “A Bang thân yêu”, say rượu nói lời say chất vấn thân phận của Lương Nhược Duy. Thừa lúc cô vào phòng bếp rót nước, chẳng những cô ta tự tiện mở rượu mạnh ở trong ngăn tủ rót vào miệng mấy lần, lại chạy đến phòng khác tìm người, dường như đối với kết cấu căn phòng này rõ như lòng bàn tay, hơn nữa không khống chế được sức mạnh, Lương Nhược Duy một mình ngăn cản cũng ngăn không được, chỉ có thể gọi điện thoại cho chồng từ bữa tiệc xã giao trở về.
Cô đi một mạch theo sau Ngô Hằng Xuân người quăng người nhặt, mệt mỏi chật vật giống như một nữ giúp việc.
Hai mươi phút sau, Trác Diệu Bang cấp tốc chạy về nhà, vào cửa nhìn thấy tình trạng thê thảm trong phòng khách giống như bị bạo phong (gió dữ, gió lớn) thổi qua, trong lòng đã đủ khiếp sợ, theo thanh âm vội vàng đi đến phòng ngủ chính, lại càng tức giận trong lòng. . . . . .
"Đây là của tôi. . . . . . Đây cũng là của tôi. . . . . . Cô xem có phải rất đẹp không? Ha ha. . . . . ." Ngô Hằng Xuân đứng ở trước tủ quần áo hỗn độn, cầm lấy mấy bộ quần áo ở trên người khoa tay múa chân, cười đến run rẩy hết cả người.
Một bên Lương Nhược Duy mặt không biểu cảm, đứng yên tĩnh ở đàng kia, nhìn người phụ nữ say khướt trước mắt.
"A Bang, anh đã trở lại!" Ngô Hằng Xuân phát hiện bóng dáng của anh, lập tức ném quần áo chạy về phía anh.
Trác Diệu Bang một phen bắt tay cô ta, nổi giận đùng đùng chất vấn: "Em ở trong này làm cái gì vậy!"
" Đương nhiên là em ở đây chờ anh trở về nha, a Bang thân yêu, anh đã quên nơi này là căn nhà chúng ta cùng nhau tạo ra sao? Lúc trước cũng được anh chịu trách nhiệm phòng ở, em phụ trách thiết kế bên trong, chúng ta nam chủ ngoại, nữ chủ nội. . . . . ."
Cô ta say đến mức không hề sợ hãi, một lòng đắm chìm ở trong thế giới của bản thân, lúc này cô ta đang trở lại khoảng thời gian mong muốn nhất trong quá khứ, được anh nâng niu ở lòng bàn tay mà cưng chiều.
"Xem này, đồ gia dụng này đều là em tự mình chọn, tất cả nơi này đều là vì em mà tồn tại, là anh vì muốn cùng em kết hôn mà xây cái tòa thành màu trắng, ngay cả trên nóc nhà cũng có cảnh tuyết em yêu nhất, mỗi viên gạch mỗi viên ngói đều là tình yêu của anh đối với em ——"
"Em uống say rồi ! Mau trở về." Trác Diệu Bang vừa sợ vừa giận, trực tiếp che miệng của cô ta, không có tâm tư nghe cô ta tự mình say sưa kể chuyện quá khứ đã tan vỡ, chỉ quan tâm vợ mình đứng ở một bên không nói một câu, lo lắng trong khoảng thời gian anh chạy về nhà, không hiểu được cô đã nghe xong bao nhiêu chuyện "Ngày xưa tình” của anh cùng Ngô Hằng Xuân, sắc mặt mới có thể khó coi như vậy.
Xem thế này, hình tượng tốt đẹp của anh ở trong lòng vợ chỉ sợ đã hủy đi hơn một nửa.
Ngô Hằng Xuân cố tình không bỏ qua ——
"Em không cần, nơi này chính là nhà của chúng ta, anh muốn đuổi em đi nơi nào?" Cô ta vung tay anh ra, đúng lý hợp tình cường điệu.
"Nơi này không là nhà em, là chỗ ở của anh!" Anh nổi trận lôi đình cảnh cáo, không bao giờ nghĩ đến người phụ nữ này sẽ ăn nói, hành động như thế, vậy mà chạy đến nơi này cãi lộn, hoàn toàn không phù hợp mặt mũi cá tính của cô ta.
"Anh đưa cô ấy ra ngoài gọi xe." Anh nhìn về phía vợ nói, một bên vội vàng khống chế người tưởng dính như bạch tuộc tám chân phía trước người anh, sức mạnh của cô ta sau khi uống say quả thực sức vô cùng lớn, vung đều vung không ra.
"Anh đưa cô ấy trở về đi, hiện tại rất trễ rồi." Lương Nhược Duy vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hai người dây dưa không rõ bên cạnh cửa, giọng nói rất bình thản.
"Nhược Duy. . . . . ."
"Anh mau đưa cô ấy trở về, em mới có thể sửa sang lại mấy thứ này." Cô nói xong lập tức quay đầu thu dọn quần áo bị lục lọi làm loạn, không muốn nói thêm nữa.
Anh nhìn bóng dáng cô đơn của cô, vốn định tiến lên an ủi vài câu, nhưng việc cấp bách, đúng thật là phải nhanh nhanh đưa người phụ nữ say khướt này tiễn bước, trở về mới có thể giải thích ổn thỏa cùng vợ.
Anh dùng lực kéo tay Ngô Hằng Xuân xuống, không khách khí nữa mà lôi cô ta ra khỏi phòng ngủ. . . .
Bọn họ đi rồi, tay Lương Nhược Duy cũng ngừng lại, cô ngồi xổm trên sàn, nhớ tới nhiều năm trước Trác Diệu Bang đã nói qua những lời này với nàng——
"Tôi nghĩ muốn trước thành
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1061/5195
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1061/5195
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt