watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông-full

Lượt xem :
Vân đưa điện thoại di động trở lại trong túi, không nhìn hắn thêm một cái, chỉ đẩy cửa đi vào trong tiệm.

Chuông gió ở trước cửa tiệm rung động lên tiếng, hắn cầm báo cùng dụng cụ vệ sinh theo nàng vào trong.

Khi Bạch Vân đến quầy, phát hiện hắn đã làm cơm cùng cà phê với hồng trà xong, bất giác lại sửng sốt.

Thủy tinh hắn lau sạch, làm cơm đồ uống hắn nấu ngon, đồ đạc bàn ghế hắn cũng chuyển dọn, báo chí hôm nay hắn cũng cất đúng nơi. Trên thực tế, công việc chuẩn bị trong cửa tiệm, mười thì hắn đã làm tám chín phần.

“Trước kia anh đã làm trong tiệm cà phê?” Nàng thấy hắn đến gần quầy không nhịn được mở miệng.

“Vấn đề này hẳn là cô nên hỏi ngày hôm qua?” Hắn nói đùa, vừa cất dọn dụng cụ vệ sinh, vừa nói: “Trước kia có đến tiệm cà phê học tập qua.”

“Cả việc nấu cà phê luôn?”

“Ừ.”

“Còn về điểm tâm?”

Khóe môi hắn nhếch lên một chút cười, “Hình như cũng không tệ lắm.”

Nàng nhướn mi, lấy ví tiền từ trong túi, rút nguyên tờ tiền mặt một ngàn đưa cho hắn. “Đi đến đèn xanh đèn đỏ phía trước quẹo trái một trăm mét có cái siêu thị, anh đi mua đồ nguyên liệu nấu ăn.”

“Đồ Trung Quốc hay đồ Tây?” Hắn nhận tờ tiền có giá trị.

“Thế nào cũng được, làm theo sở trường của anh.”

“Ok.” Hắn cười cười, xoay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, nàng cầm lấy điện thoại, vừa gọi điện thoại cho người giao cà phê, vừa nghi ngờ hắn có mang theo tờ tiền có giá trị lớn chạy trốn không.

Mười giờ đúng.

Chậm rãi đưa nước canh sườn vào trong miệng, Bạch Vân ăn chậm từng chút một, đôi mắt nhịn không được liếc người đàn ông bên cạnh.

“Thế nào?” Hắn khoanh hai tay trước ngực, khóe mắt cũng mang theo ý cười.

Nàng không hề trả lời, chỉ nhìn hắn.

Khi hắn nói hắn nấu cũng không tệ, nàng cũng không hề ôm hy vọng quá lớn, ai biết được hắn chỉ nấu món đơn giản, nhưng quả thực có thể so sánh với đầu bếp khách sạn năm sao.

“Anh học ở đâu?”

“Có người bạn là đầu bếp, cũng học từ hắn một ít.” Hắn cười cười trả lời.

“Anh mua nguyên liệu đủ cho bao nhiêu khách?”

“Hẳn là đủ mười phần.”

Nàng buông dao nĩa, mỉm cười, “Vậy anh bắt đầu làm cơm đi.”

“Được.” Hắn đứng dậy, đi đến phòng bếp lại quay đầu lại, nhìn nàng hỏi: “Đúng rồi, tôi còn chưa biết.”

“Chưa biết cái gì?” Nàng sửng sốt một chút.

“Tên của cô.”

Nàng kinh ngạc bật cười, nhìn hắn nói: “Bạch Vân.”

“Bạch Vân? Là cái ở trên trời kia?”

“Là cái trên cao kia.” Nàng trêu ghẹo nói.

“Nha, vậy cô hôm nay trông thật “bụi”” Hắn trêu chọc nói.

“Thật có lỗi, lần sau sẽ thay đổi.” Nàng cười khẽ ra tiếng.

“Tôi bỏ qua lần này.” Hắn cười, quay lưng đi vào bếp.

Bạch Vân cầm dao nĩa, tiếp tục ăn cơm, mắt nhịn không được nhìn về hướng phòng bếp. Nhìn hắn thân hình cao lớn, rất khó tưởng tượng là có thể làm ra món ăn tinh xảo, tầm mắt quay lại phía bàn, nàng dùng dĩa chọc vào củ cải có khắc hình hoa kia để ăn.

Còn khắc hoa nữa. Môi hồng nhạt của nàng khẽ nhếch. Xem ra thuê hắn là nàng nhặt được của trời cho không chừng.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào bên trong tiệm. Thừa dịp khách hàng dùng cơm ra về, người đàn ông lại lau lau cái bàn, đổi đồ mới.

Bạch Vân ngồi ở quầy thu ngân tính toán một chút, đôi mắt lại không ngừng hướng tới phía hắn. Không có cách nào, muốn nàng không chú ý hắn thật sự rất khó, đặc biệt là khi hắn chiếm gần như toàn bộ không gian quầy.

Thời gian dùng để ăn trưa gần hết, nước canh sườn của hắn cũng hết rồi, nàng tuyệt không cảm thấy kinh ngạc, điều này cũng là hiển nhiên. Lại nữa, cứ như sử dụng ma thuật, hắn lấy ra cái bóng đèn, thay cái đèn chập chờn chiếu sáng, sau đó lại sửa vòi nước.

Nàng không hề hỏi hắn làm thế nào lại tìm thấy được vì dù sao chính nàng cũng không biết dụng cụ để ở đâu, chính là nhìn hắn rất quen thuộc với công việc kia, rồi mới bắt đầu nghi ngờ có phải trước đây hắn làm thợ điện nước, hoặc là… lại có một người bạn làm về điện nước?

Hắn đột nhiên xoay người lấy cái cờ lê được đặt ở một bên, phát hiện nàng nhìn chăm chú.

“Có gì không đúng?”

“Không hề.” Có chút hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Vân hơi hơi nóng lên, thu hồi tầm mắt còn lại nhìn đi nơi khác.

Khóe miệng hắn bất giác giơ lên không tiếng động, nhưng không nói gì, chỉ tiếp công việc của mình.

Điện thoại vang lên, Bạch Vân đi ra nghe điện thoại.

“Alô, tôi là Bạch Vân của tiệm cà phê.”

Nghe thấy tiếng của đối phương khiến nàng sửng sốt một chút. “Hạo Đình, sao vậy?”

Hắn thu thập dụng cụ, tuy rằng không hề xoay người, hai tai lại không nhịn được mà dỏng lên nghe.

Như là nghe thấy tin tức đáng sợ, nàng vội vàng đứng bật dậy, biến sắc nói: “Nói địa chỉ đi.”

Nàng cầm lấy bút, viết lại địa chỉ, rồi đọc lại lần nữa địa chỉ cho đối phương, rồi lại viết viết cái gì vào tờ giấy địa chỉ. “Ok, tôi đến ngay đây.”

Sau khi dập điện thoại, nàng lập tức thu thập một số thứ trên bàn.

“Có chuyện gì sao?” Hắn tò mò hỏi.

“Bạn tôi có chuyện, tôi ra ngoài một chút.” Bạch Vân cầm lấy chìa khóa cùng ví da, rồi nhanh tay viết một số điện thoại lên giấy. “Tối nay sẽ có người mang cà phê đến, anh kiểm tra kĩ. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho số điện thoại này. Nếu có người đến tìm tôi, hỏi rõ ràng đối phương là ai, có chuyện gì? Đừng tùy tiện đưa số điện thoại của tôi cho người ta.”

Nàng nói xong vội vàng đi ra khỏi quầy, vừa ra đến trước cửa lại quay đầu nói: “Chờ lát nữa nếu không có khách anh có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng 4 giờ phải nhớ mở cửa, còn có, gọi điện gọi người đến sửa băng cơ, số điện thoại ở tờ giấy đặt cạnh laptop. Còn nữa, anh đừng pha cà phê, nếu có khách đến uống, cứ nói đã bán hết rồi.”

“Ok, biết rồi.”

“Cám ơn.” Nàng mỉm cười, xoay người rồi đi ra ngoài.

Tiếng chuông gió vang lên rồi ngừng lại, thân ảnh của nàng biến mất vào trong xe.

Trong tiệm chỉ còn hai người khách, nhạc nhẹ du dương quanh quẩn trong không khí. Việc cần làm cũng đã làm, gọi điện thoại cũng đã gọi, còn lại hai vị khách cũng sớm tính tiền rồi ra về. Nói thực, rất lâu rồi hắn không nhàn nhã ngồi xuống nghỉ ngơi như vậy, nhưng cái tiệm này thật sự là có mị lực khiến người ta cảm thấy trầm tĩnh.

Trong tiệm mọi thứ cơ hồ đều làm bằng gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ, trong không khí trừ hương cà phê còn có mùi gỗ thoang thoảng. Phía trước cửa tiệm tản nhạt mờ ảo một ánh đèn, đèn tuy không đủ sáng nhưng lại phát ra một loại ánh sáng ấm áp. Ở mỗi bàn nàng đều đặt lên một chiếc đèn nhỏ, giúp mọi người có thể đọc sách cũng như viết lách.

Trên tường nàng cũng không trang trí gì nhiều, chỉ treo một bức ảnh đen trắng mộc mạc, trong đó có một con chó đang ngủ, còn có một ông già với khuôn mặt đã có những nếp nhăn, xung quanh là rừng cây phong diệp, cuối cùng là chiếc đầu tàu với khói đen nghi ngút. Hắn thích cảm giác ưu nhàn này, hắn nghĩ khi đi qua tiệm này, khách cũng là bị không khí ấm áp này hấp dẫn vào.

Lấy sách báo từ chỗ để sách báo, hắn ngồi ở trên quầy, theo thói quen lại bắt đầu lật xem tin tức ngày hôm nay. Đằng sau quầy đồng hồ đã vang lên mư
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1671/2507
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT