watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông-full

Lượt xem :
i cho nàng, nàng sẽ cười cười, rồi sẽ quên hắn, tựa như hắn chỉ là khách qua đường, rẽ phải theo đường cao tốc đến thẳng sân bay.

Đèn xanh, hắn vẫn cứng đờ. Xe sau bấm còi hai tiếng, hắn chậm rãi hạ chân ga, nắm chặt tay lái nhưng không nhúc nhích, xe đi khỏi ngã tư đường, thẳng tắp đi về phía trước. Có lẽ hẳn là hắn hắn nên tự đi nói, như thế thì có vẻ… có vẻ là cái gì? Có vẻ lễ phép sao?

Trời giết! Có chút căm tức nắm chặt vô lăng, hắn không biết là chính mình đang làm cái gì, chỉ biết được đến tiệm của nàng ở đằng trước sẽ rất nhanh, mà hắn chết tiệt khát vọng thấy nàng. Dù sao… đến thì cũng đã đến, hắn có thể không đi vào, chỉ cần nhìn từ xa cũng đã tốt rồi.

Có lẽ hắn chỉ cần nhìn thấy nàng là có thể an tâm, chỉ cần nàng ổn…

Chiếc xe rùa vàng cũ kỉ của nàng vẫn như bình thường đỗ ở xa ngoài tiệm, hắn dừng xe ở sau xe nàng, nhìn vào trong tiệm. Xác thực nàng vẫn ổn, cả người đi qua các dãy bàn, trên mặt vẫn đang thản nhiên cười.

Có khi mọi người giữ chặt nàng tán gẫu đôi câu, có khi mọi người lại chủ động đến quầy bar lấy đồ uống, qua thời gian dùng cơm, nàng có vẻ không vội, có người ngồi xuống quầy bar tán phiếm nói giỡn cùng nàng.

Trong lòng hắn có cảm giác khát vọng nhìn, thời gian vô thức trôi qua.

Tiểu đệ hắn dạy thêm môn Hóa, nàng đưa đồ uống. Ninh Ninh ở trên lầu, nàng giúp Ninh Ninh đưa lên bữa sáng đặc chế, Ninh Ninh giữ nàng lại, không biết nói gì đó với nàng, Bạch Vân cười vỗ vỗ hai má của cô. Ông chủ cửa hàng bán hoa cách vách lén lút nhìn trộm ảo não ngoài cửa, rồi mới bị Bạch Vân kéo đi vào. La Lan từ phòng bếp đi ra, lấy ra một quyển sổ ghi chép cùng ông chủ cửa hàng bán hoa đứng thảo luận với nhau.

Bạch Vân cười lắc lắc đầu, đi vào trong quầy bar, rồi không còn thấy. Chỉ trong nháy mắt, hắn liền phát hoảng, nghĩ nàng té xỉu, rồi mới mới nhớ ra vì nàng rất nhỏ, cho nên chỉ cần ngồi xuống phía sau quầy bar, người bên ngoài liền không nhìn thấy nàng.

Hắn tiếp tục ngồi trong xe, nhìn chỗ nàng biến mất. Nàng vì sao biến mất lâu như vậy? Nàng cứ cậy mạnh như vậy, mỗi lần đều nói không có việc gì, lại luôn không chú ý đến thân thể của chính mình. Có lẽ nàng thật sự té xỉu… Không, sẽ không, nếu như nàng té xỉu, bọn La Lan sẽ phát hiện! Nhưng mấy người kia chỉ biết ăn cơm nói chuyện, cũng không ai quan tâm đến chuyện nàng có té xỉu hay không!

Hắn cứng đờ, tay muốn mở cửa xe, lại thấy vị cảnh sát Lâm đi vào tiệm cà phê, rồi mới thấy Bạch Vân xuất hiện, mỉm cười cùng vị cảnh sát quận.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, trái tim vẫn co rút nhanh. Nàng đột nhiên nhìn ra phía ngoài, hắn hoảng sợ, vội đẩy ghế ra phía sau.

Nhìn lên đỉnh xe, hắn bắt đầu cảm thấy mình ngu ngốc. Nhắm mắt lại, cả người hắn khó chịu, hít sâu, nhưng không cách nào từ bỏ cảm xúc phiền muộn kia. Hình ảnh của nàng hiện lên trước mắt, mùi huân y thảo phảng phất xung quanh hắn… Đáng chết! Hắn không muốn chỉ làm khách qua đường!

“Khấu?”

Hắn nghe được âm thanh quen thuộc, vô thức ngừng hô hấp.

“Khấu, anh đang ngủ sao?”

Âm thanh của nàng rất mềm mại, giống như sợ đánh thức hắn.

Hắn chậm rãi bỏ tay ra, mở mắt, thấy nàng đứng sau cửa kính xe, khom người nhìn hắn thăm dò. Mưa không biết ngừng khi nào, những giọt nắng bắt đầu rơi trên đầu. Hắn có chút cứng ngắc, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn nàng.

Phát hiện hắn tỉnh, bên môi nàng vẫn hiện nụ cười, “Em quên nói với anh một chuyện.”

Nàng cười đến rất dịu dàng, rất dịu dàng, khiến hắn không thể dời mắt, trong lòng run lên, ngay cả hai chữ “chuyện gì?” cũng nói ra khỏi miệng.

“Em yêu anh.” Nàng nói.

Tim hắn có lẽ ngừng đập. Thế giới trở nên rất im lặng, xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại nàng, cùng âm thanh mềm nhẹ kia. Hắn nghĩ muốn cử động, nhưng có không cách nào nhúc nhích. Hắn thử mở miệng, yết hầu lại chỉ phát ra âm thanh cổ quái.

“Vào đi, đừng ngủ ở đây.” Nàng mở cửa xe, cầm tay hắn.

Tay nàng nhỏ lại mềm mại, hắn không thể kháng cự, cũng không muốn kháng cự, để cho nàng nắm. Hắn mờ mịt xuống xe, theo nàng đi qua lối đi bộ, vào tiệm cà phê, rồi mới một đường bị nàng dắt qua quầy bar.

“Có đói không? Muốn ăn vài thứ trước khi ngủ tiếp không?”

Hắn không có phản ứng, vẫn nhìn nàng chằm chằm.

Thấy hắn giống như có chút choáng váng, Bạch Vân lo lắng sờ sờ mặt hắn, “Làm sao vậy? Anh không sao chứ?”

Hắn há miệng thở dốc, vẫn không nói ra được, nói thực hắn cũng không biết nên nói cái gì, cho nên vẫn chỉ ngây ngốc nhìn nàng. Rồi tựa hồ có người gọi nàng, nàng quay đầu, buông lỏng tay, hắn hoảng hốt, lập tức cầm tay nàng.

“Khấu?” Nàng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn hắn cầm chặt tay nàng, mỉm cười, nhìn lại hắn, dịu dàng nói: “Em phải nghe điện thoại.”

Nàng thử rút tay, hắn cũng đứng lên, theo nàng nghe điện thoại.

Hành vi quái dị của hắn khiến cho người xem choáng váng, Bạch Vân buồn cười nhìn hắn, không thử rút tay nữa, chỉ mặc hắn nắm, rồi mới cầm lấy điện thoại, “Alô, tiệm cà phê Bạch Vân.”

Hắn vẫn nhìn nàng, một khắc cũng không rời.

“Lưu tiên sinh, ngài tìm Khấu sao?” Bạch Vân bị lời nói trong điện thoại làm tâm thần bất ổn, nhíu chặt mày, “Không phải? Đi rồi? Hình như ngài đã lầm, hắn!“

Trong óc bánh răng đã ngừng chuyển động bắt đầu nhúc nhích, Khấu Thiên Ngang mặt trắng bạch, vươn tay một phen đoạt lấy điện thoại, âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu công ty ông cứ làm ăn với hiệu suất như thế, tôi cam đoan không đến ba năm liền sụp đổ.” Nói xong hắn liền cúp điện thoại.

Trong tiệm lâm vào trạng thái yên tĩnh một cách cổ quái, tất cả mọi người nhìn hắn.

Leng keng leng keng! Cửa có người đẩy ra, một vị khách đang đi đến.

“Hoan nghênh quý khách.” Hắn nói, trên mặt mỉm cười theo thói quen.

Toàn bộ người trong tiệm dại ra nhìn hắn, bởi vì hắn coi như không phát sinh chuyện kia, còn mỉm cười đưa vị khách kia tìm chỗ ngồi, rồi kéo Bạch Vân, ôm lấy người nàng đi đến chỗ quầy bar. Cái này lại làm Bạch Vân choáng váng, nhìn hắn chằm chằm, không phải là đỡ đi, mà là ôm đi.

Nhìn một đôi này, La Lan không nhịn được liếc cái xem thường, chịu không nổi nói: “Thật là, cứ khiến người ta giật mình, không biết hai người này đang làm cái gì nữa.”

“Yêu đương.” Âu Dương Ninh Ninh vẫn rất trầm mặc đột nhiên mở miệng.

La Lan giật mình, phát hiện bàn bên cạnh còn có người đang ngồi. Thật là, cô gái này cứ như âm hồn, không lên tiếng thì không ai quan tâm đến nàng đâu.

Nàng nhìn cô gái này từ trên xuống dưới, không nhịn được lấy một chiếc ghế khác đặt sang bên cạnh để ngồi, cười meo meo mở miệng hỏi: “Này, cô tên là gì? Nhà ở đâu? Năm nay mấy tuổi? Có bạn trai không? Kết hôn chưa?”

Âu Dương Ninh Ninh không ngẩng đầu, chỉ ăn đồ của mình. La Lan không nổi giận chút nào, chỉ bám riết không tha cứ tiếp tục truy hỏi.

Cảnh sát Lâm ở một bên cười cười, xoay người rồi đi ra ngoài. Ông chủ cửa hàng bán hoa gặp đại mỹ nữ liền rời khỏi chỗ.

Ở quầy bar, Khấu Thiên Ngang vẫn đang cầm bàn tay Bạch Vân, Bạch Vân vẫn chăm chăm nhìn hắn, chỉ khi có việc cần nếu không hắn cũng không chịu buông tay.

Nước chảy, hương cà phê tràn ngập trong không khí. Chuông gió trên cửa ngẫu nhiên lên tiếng, có người tiến vào, có người ra ngoài.

Rồi, đêm đã khuya…

Em yêu anh, nàng đã nói thế.

<<1 ... 202122
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
725/1561
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT