Tiểu thuyết Vợ Có Thai Mười Triệu Của Phó Tổng-full
Lượt xem : |
hai bàn tay thì làm sao che hết được.
Cô cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô đang chăm chú nhìn cô, có lẽ nên che ánh mắt của anh mới đúng.
Ôn Bối Du khẽ liếc cái vật giữa háng anh, hình như nó càng ngày càng lớn… Cuối cùng cô quyết định che mắt mình.
Hành động khả ái này của cô làm anh bật cười. Anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, bàn tay dịu dàng mở hai chân cô ra.
Anh thử tiến vào… Trước tiên là dò xét, sau đó khi gặp phải trở ngại thì anh tiến sâu vào…
“Đau…” Khóe mắt của cô tràn ra nước mắt.
Sau khi anh đi vào liền ngừng lại.
Anh cảm nhận được vách thành ướt át của cô không ngừng co rút làm trán anh toát cả mồ hôi. Đối với một người đàn ông mà nói, im lìm bất động cũng cần phải có một sự nhẫn nại cực lớn. Anh không phải là một người đàn ông dịu dàng khi ở trên giường. Nhưng khi nhìn thấy phản ứng của cô thì anh lại mềm lòng.
Lận Thừa hôn nhẹ lên môi cô, an ủi cô đến khi cô không còn kêu đau nữa thì anh mới chậm rãi kéo ra đút vào.
Sự đau đớn từ từ chuyển thành một cảm giác khác thường, Ôn Bối Du không thể tin được theo anh chạy nước rút, một lần rồi một lần cơ thể cô như muốn bốc cháy.
Ngọn lửa của tình dục đã lan tràn…
YZY
Sáng hôm sau, Ôn Bối Du tỉnh dậy trong lòng Lận Thừa.
Cánh tay chắc khỏe của anh làm gối đầu cho cô, còn tay kìa thì đặt ngang hông cô. Ôn Bối Du cười ngọt ngào, mặt của hai người kề sát nhau, gần đến nỗi cô có thể thấy được hàng lông mi dày rậm của anh.
Mặc dù thân thể có chút khó chịu nhưng sự khó chịu này lại là chứng cứ chứng minh cô đã trở thành phụ nữ.
Cô không hối hận khi đem lần đầu tiên cho anh.
“Em yêu anh.” Cô nhỏ giọng nói với anh, sau khi nói xong thì lại rút vào trong lồng ngực ấm áp của anh, nhắm mắt lại.
Khi còn trẻ, cô chỉ mong mình có thể ở bên cạnh anh cả đời. Cô không biết rằng ước muốn về một tình yêu vĩnh cửu thật là xa xỉ biết bao.
Chương 6
Sau khi Ôn Bối Bu có quan hệ thân mật với Lận Thừa thì cả trái tim cô đều đeo bám trên người anh. Quan hệ của bọn họ gần giống như là ở chung với nhau.
Đối với Ôn Bối Du mà nói, Lận Thừa chính là cả thế giới của cô.
Một phần là do tính tình, phần kia là do cô quá mê luyến Lận Thừa nên đối với những chuyện trước đây của anh như gia đình, tình yêu, bạn bè hay là công việc, cô đều không hỏi anh.
Thế giới của cô chỉ xoay quanh một mình anh. Anh vui cô liền cười, anh không vui cô liền nhíu mày.
Còn Lận Thừa thì chỉ hưởng thụ, đối với một người với hai bàn tay trắng như anh bây giờ thì có một người phụ nữ ở bên hầu hạ thì còn gì bằng.
Nhưng với anh, mặc dù Ôn Bối Du có quan tâm anh nhưng cô không phải là người quan trọng nhất trong cuộc sống của anh.
Cứ như thế một năm sau, ba của Lận Thừa rốt cuộc cũng tìm đến cửa.
Ngày đó khi anh đi làm về thì thấy một chiếc xe Benz cao cấp đậu ngay lối qua khu nhà trọ.
Anh dừng chân lại, sắc mặt lạnh lùng.
Anh nhận ra chiếc xe này, là xe của ba anh.
Tài xế mở cửa xe giúp anh, mời anh lên xe.
Lận Thừa lên xe, khi anh nhìn thấy người ba đã một năm không gặp thì sắc mặt cũng lạnh lùng như cũ, không có biến hóa gì nhiều.
Lận Cố thì ngược lại, ông thở dài.
“Tánh khí của con không thể cứng rắn như vậy được không? Nói bỏ nhà đi là bỏ nhà đi thật, suốt cả năm trời cũng không liên lạc về nhà.”
“Ba có cô dâu mới làm bạn thì con trai không có ở nhà cũng không sao mà.”
“Nói vậy mà cũng nói được, mặc kệ như thế nào, con là Lận Thừa, là con trai của ba.”
Lận Thừa cười lạnh: “Cô dâu mới của ba chưa tới ba mươi tuổi mà, cô ta sẽ nhanh chóng sinh cho ba một người con trai khác, không, phải nói là muốn sinh bao nhiêu cũng được.”
Nói ra cũng thật buồn cười, “Mẹ kế” của anh năm nay mới hai mươi tám tuổi, chỉ lớn hơn người “con riêng” là anh năm tuổi.
Anh hận, mẹ anh vừa bệnh thì ba anh đã nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài. Không những vậy, khi bà mới qua đời thì liền vội vàng rước người tình về nhà, trở thành nữ chủ nhận của nhà họ Lận.
“Lận thừa, ba đã ở cái tuổi nào rồi, làm sao còn có thể sinh đứa thứ hai chứ.”
“Khiêm tốn rồi, bà càng già càng dẻo dai mà.” Nếu không thì làm sao đi cưới vợ bé trẻ như vậy chứ.
Lận Cố không nói gì, để mặc cho con trai chê cười.
Ông trầm mặc một lúc, rồi quyết định nói thật với con trai.
“Ba sẽ không để cho mẹ kế của con sinh một đứa trẻ nào.”
Lận Cố hiểu rõ, người tình này có rất nhiều mánh khóe, nhan sắc và thân hình rất bốc lửa nhưng dã tâm của cô ta không thể nào che giấu được trước mặt ông.
Lúc vợ ông vừa mới ra đời ông đã nói rất rõ ràng với cô ta, ông sẽ bảo đảm cuộc sống giàu sang cho cô ta nhưng tuyệt đối sẽ không cho cô ta bất kỳ một tài sản nào.
Dù sao tập đoàn Kim Tinh Thần là từ nhà vợ ông mà ra, nói gì thì nói ông cũng phải để lại cho con trai.
Lận Thừa không tin.
“Ba đã buộc ga-rô (ngăn sinh nở) rồi.”
Lận Thừa nhíu mày.
“Thật ra ba không cần phải làm như vậy, cứ để cô ta sinh mấy đứa. Ba yêu tâm, con sẽ không cùng “em trai em gái” tranh giành gia tài đâu. Nếu không thì con đã không quyết định rời khỏi nhà họ Lận.”
“Con nói bậy bạ gì thế! Cái gì mà bỏ nhà họ Lận. Ba không cho phép, nhìn con xem bây giờ đang sống một cuộc sống như thế nào. Một người có bằng thạc sĩ của một đại học danh tiếng của Mỹ mà tiền lương không tới ba vạn một tháng, còn sống trong một cái căn nhà nhỏ hẹp, còn qua lại với một đứa con gái nhà quê.”
Lận Cố càng nói càng tức, con trai của ông tại sao phải sống ở cái nơi tồi tệ như thế này.
Lận Thừa nhìn ba mình tức giận, anh cũng không phản bác.
Đúng là vớ vẩn thật.
Trước khi bỏ nhà đi anh rất hăng hái làm người thừa kế của Tập đoàn Kim Tinh Thần, có hoài bão rất lớn nhưng bây giờ thì sao, anh đang bị vây ở đây, không thể đi đâu được.
Lận Cố càng nói càng kích động, ông thở dài một lần nữa, xoa xoa mi tâm.
“Con quay về đi, ba bảo đảm với con, mẹ kế của con không thể làm gì được, cũng không thể sinh được người thừa kế thứ hai, cũng sẽ không có bất kỳ cổ phần nào của tập đoàn Kim Tinh Thần.”
Lận Thừa nhìn Lận Cố, thấy ông chỉ trong một năm ngắn ngủi mà tóc bạc đi nhiều.
“Tập đoàn Kim Tinh Thần là của con, ba chỉ có một đứa con trai, không để lại cho con thì để lại cho ai.” Những lời nói này của ông đã làm sự kháng cự cuối cùng trong lòng Lận Thừa sụp đổ.
Mặc dù anh đã từng hận ông đến thế nào thì bây giờ, khi thấy ông cầu xin mình như thế thì anh cũng mềm lòng.
Huống chi, anh phải quay về để ngăn không cho mẹ kế gây sóng gió. Có anh ở đó, chắc cô ta cũng không dám quá kiêu ngạo.
“Con sẽ trở về.” Rốt cuộc Lận Thừa cũng đồng ý.
Lận Cố thở phào nhẹ nhõm, vươn tay vỗ vỗ vào vai con trai.
“Trở về sớm một chút, đem một năm qua quên hết đi, con là người thừa kế của tập đoàn Kim Tinh Thần.”
Anh biết ba anh đang ám chỉ điều gì, ông muốn anh đoạn tuyệt với cuộc sống một năm nay, cái này cũng không quá khó. Nhưng khi nghĩ đến Ôn Bối Du thì anh có chút chần chừ.
Nhưng anh liền lắc lắc đầu, bỏ ngay những hoài nghi trong lòng mình.
Lúc bắt đầu với cô anh đã dùng tên giả, có lẽ anh sớm đã biết, cuối cùng rồi sẽ có một ngày anh sẽ quay trở
Cô cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô đang chăm chú nhìn cô, có lẽ nên che ánh mắt của anh mới đúng.
Ôn Bối Du khẽ liếc cái vật giữa háng anh, hình như nó càng ngày càng lớn… Cuối cùng cô quyết định che mắt mình.
Hành động khả ái này của cô làm anh bật cười. Anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, bàn tay dịu dàng mở hai chân cô ra.
Anh thử tiến vào… Trước tiên là dò xét, sau đó khi gặp phải trở ngại thì anh tiến sâu vào…
“Đau…” Khóe mắt của cô tràn ra nước mắt.
Sau khi anh đi vào liền ngừng lại.
Anh cảm nhận được vách thành ướt át của cô không ngừng co rút làm trán anh toát cả mồ hôi. Đối với một người đàn ông mà nói, im lìm bất động cũng cần phải có một sự nhẫn nại cực lớn. Anh không phải là một người đàn ông dịu dàng khi ở trên giường. Nhưng khi nhìn thấy phản ứng của cô thì anh lại mềm lòng.
Lận Thừa hôn nhẹ lên môi cô, an ủi cô đến khi cô không còn kêu đau nữa thì anh mới chậm rãi kéo ra đút vào.
Sự đau đớn từ từ chuyển thành một cảm giác khác thường, Ôn Bối Du không thể tin được theo anh chạy nước rút, một lần rồi một lần cơ thể cô như muốn bốc cháy.
Ngọn lửa của tình dục đã lan tràn…
YZY
Sáng hôm sau, Ôn Bối Du tỉnh dậy trong lòng Lận Thừa.
Cánh tay chắc khỏe của anh làm gối đầu cho cô, còn tay kìa thì đặt ngang hông cô. Ôn Bối Du cười ngọt ngào, mặt của hai người kề sát nhau, gần đến nỗi cô có thể thấy được hàng lông mi dày rậm của anh.
Mặc dù thân thể có chút khó chịu nhưng sự khó chịu này lại là chứng cứ chứng minh cô đã trở thành phụ nữ.
Cô không hối hận khi đem lần đầu tiên cho anh.
“Em yêu anh.” Cô nhỏ giọng nói với anh, sau khi nói xong thì lại rút vào trong lồng ngực ấm áp của anh, nhắm mắt lại.
Khi còn trẻ, cô chỉ mong mình có thể ở bên cạnh anh cả đời. Cô không biết rằng ước muốn về một tình yêu vĩnh cửu thật là xa xỉ biết bao.
Chương 6
Sau khi Ôn Bối Bu có quan hệ thân mật với Lận Thừa thì cả trái tim cô đều đeo bám trên người anh. Quan hệ của bọn họ gần giống như là ở chung với nhau.
Đối với Ôn Bối Du mà nói, Lận Thừa chính là cả thế giới của cô.
Một phần là do tính tình, phần kia là do cô quá mê luyến Lận Thừa nên đối với những chuyện trước đây của anh như gia đình, tình yêu, bạn bè hay là công việc, cô đều không hỏi anh.
Thế giới của cô chỉ xoay quanh một mình anh. Anh vui cô liền cười, anh không vui cô liền nhíu mày.
Còn Lận Thừa thì chỉ hưởng thụ, đối với một người với hai bàn tay trắng như anh bây giờ thì có một người phụ nữ ở bên hầu hạ thì còn gì bằng.
Nhưng với anh, mặc dù Ôn Bối Du có quan tâm anh nhưng cô không phải là người quan trọng nhất trong cuộc sống của anh.
Cứ như thế một năm sau, ba của Lận Thừa rốt cuộc cũng tìm đến cửa.
Ngày đó khi anh đi làm về thì thấy một chiếc xe Benz cao cấp đậu ngay lối qua khu nhà trọ.
Anh dừng chân lại, sắc mặt lạnh lùng.
Anh nhận ra chiếc xe này, là xe của ba anh.
Tài xế mở cửa xe giúp anh, mời anh lên xe.
Lận Thừa lên xe, khi anh nhìn thấy người ba đã một năm không gặp thì sắc mặt cũng lạnh lùng như cũ, không có biến hóa gì nhiều.
Lận Cố thì ngược lại, ông thở dài.
“Tánh khí của con không thể cứng rắn như vậy được không? Nói bỏ nhà đi là bỏ nhà đi thật, suốt cả năm trời cũng không liên lạc về nhà.”
“Ba có cô dâu mới làm bạn thì con trai không có ở nhà cũng không sao mà.”
“Nói vậy mà cũng nói được, mặc kệ như thế nào, con là Lận Thừa, là con trai của ba.”
Lận Thừa cười lạnh: “Cô dâu mới của ba chưa tới ba mươi tuổi mà, cô ta sẽ nhanh chóng sinh cho ba một người con trai khác, không, phải nói là muốn sinh bao nhiêu cũng được.”
Nói ra cũng thật buồn cười, “Mẹ kế” của anh năm nay mới hai mươi tám tuổi, chỉ lớn hơn người “con riêng” là anh năm tuổi.
Anh hận, mẹ anh vừa bệnh thì ba anh đã nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài. Không những vậy, khi bà mới qua đời thì liền vội vàng rước người tình về nhà, trở thành nữ chủ nhận của nhà họ Lận.
“Lận thừa, ba đã ở cái tuổi nào rồi, làm sao còn có thể sinh đứa thứ hai chứ.”
“Khiêm tốn rồi, bà càng già càng dẻo dai mà.” Nếu không thì làm sao đi cưới vợ bé trẻ như vậy chứ.
Lận Cố không nói gì, để mặc cho con trai chê cười.
Ông trầm mặc một lúc, rồi quyết định nói thật với con trai.
“Ba sẽ không để cho mẹ kế của con sinh một đứa trẻ nào.”
Lận Cố hiểu rõ, người tình này có rất nhiều mánh khóe, nhan sắc và thân hình rất bốc lửa nhưng dã tâm của cô ta không thể nào che giấu được trước mặt ông.
Lúc vợ ông vừa mới ra đời ông đã nói rất rõ ràng với cô ta, ông sẽ bảo đảm cuộc sống giàu sang cho cô ta nhưng tuyệt đối sẽ không cho cô ta bất kỳ một tài sản nào.
Dù sao tập đoàn Kim Tinh Thần là từ nhà vợ ông mà ra, nói gì thì nói ông cũng phải để lại cho con trai.
Lận Thừa không tin.
“Ba đã buộc ga-rô (ngăn sinh nở) rồi.”
Lận Thừa nhíu mày.
“Thật ra ba không cần phải làm như vậy, cứ để cô ta sinh mấy đứa. Ba yêu tâm, con sẽ không cùng “em trai em gái” tranh giành gia tài đâu. Nếu không thì con đã không quyết định rời khỏi nhà họ Lận.”
“Con nói bậy bạ gì thế! Cái gì mà bỏ nhà họ Lận. Ba không cho phép, nhìn con xem bây giờ đang sống một cuộc sống như thế nào. Một người có bằng thạc sĩ của một đại học danh tiếng của Mỹ mà tiền lương không tới ba vạn một tháng, còn sống trong một cái căn nhà nhỏ hẹp, còn qua lại với một đứa con gái nhà quê.”
Lận Cố càng nói càng tức, con trai của ông tại sao phải sống ở cái nơi tồi tệ như thế này.
Lận Thừa nhìn ba mình tức giận, anh cũng không phản bác.
Đúng là vớ vẩn thật.
Trước khi bỏ nhà đi anh rất hăng hái làm người thừa kế của Tập đoàn Kim Tinh Thần, có hoài bão rất lớn nhưng bây giờ thì sao, anh đang bị vây ở đây, không thể đi đâu được.
Lận Cố càng nói càng kích động, ông thở dài một lần nữa, xoa xoa mi tâm.
“Con quay về đi, ba bảo đảm với con, mẹ kế của con không thể làm gì được, cũng không thể sinh được người thừa kế thứ hai, cũng sẽ không có bất kỳ cổ phần nào của tập đoàn Kim Tinh Thần.”
Lận Thừa nhìn Lận Cố, thấy ông chỉ trong một năm ngắn ngủi mà tóc bạc đi nhiều.
“Tập đoàn Kim Tinh Thần là của con, ba chỉ có một đứa con trai, không để lại cho con thì để lại cho ai.” Những lời nói này của ông đã làm sự kháng cự cuối cùng trong lòng Lận Thừa sụp đổ.
Mặc dù anh đã từng hận ông đến thế nào thì bây giờ, khi thấy ông cầu xin mình như thế thì anh cũng mềm lòng.
Huống chi, anh phải quay về để ngăn không cho mẹ kế gây sóng gió. Có anh ở đó, chắc cô ta cũng không dám quá kiêu ngạo.
“Con sẽ trở về.” Rốt cuộc Lận Thừa cũng đồng ý.
Lận Cố thở phào nhẹ nhõm, vươn tay vỗ vỗ vào vai con trai.
“Trở về sớm một chút, đem một năm qua quên hết đi, con là người thừa kế của tập đoàn Kim Tinh Thần.”
Anh biết ba anh đang ám chỉ điều gì, ông muốn anh đoạn tuyệt với cuộc sống một năm nay, cái này cũng không quá khó. Nhưng khi nghĩ đến Ôn Bối Du thì anh có chút chần chừ.
Nhưng anh liền lắc lắc đầu, bỏ ngay những hoài nghi trong lòng mình.
Lúc bắt đầu với cô anh đã dùng tên giả, có lẽ anh sớm đã biết, cuối cùng rồi sẽ có một ngày anh sẽ quay trở
Bài viết liên quan!