Tiểu thuyết Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần-full
Lượt xem : |
cười.
Nhưng mà, bây giờ phải làm sao? Thôn Long Sơn sắp bị di dời, cây ngân hạnh không thể nào mọc trước nhà mình nữa. Nếu như anh trở về, có tìm được mình hay không? Không còn cây ngân hạnh, làm sao anh trèo lên, ném viên sỏi vào nhà em đây? Không có âm thanh của những viên sỏi đó, làm sao em biết anh đến tìm em? Làm sao em biết được lúc nào nên chuồn ra ngoài trèo lên cây nằm ngắm các vì sao đêm với anh? Cô nhìn vào bức ảnh trước mặt, âm thầm nhớ nhung trong lòng, cuối cùng không kìm được, bật khóc.
Lý Tịch ngồi ở bàn bên cạnh, nhìn thấy đôi vai rung rung của cô thì hồn vía bay lên mây. Phải một lúc sau mới sực tỉnh, hóa ra cô đang khóc, đạp vào cái ghế xoay mình đang ngồi một cái, chồm đến bên cạnh, vỗ vào vai cô thở dài một cái, “Cây ngân hạnh đó quan trọng như vậy thật à? Nhưng mà biến thôn Long Sơn thành vườn thực vật là chắc chắn rồi, mình sẽ nghĩ cách giúp cậu đào nó lên, đừng khóc nữa, ngoan nào...”
Cô úp tay lên mắt nằm xoài trên bàn, khóc nức nở cho thoải mái, kết quả là bị ly cà phê mua ở starbucks để “hiếu kính” Lý Tịch đổ ngay lên bụng. Lúc tan tầm, Lý Tịch còn mời cô ăn một hộp Haagen-Dazs, mắt vẫn còn đỏ hoe, cô vừa liếm cái thìa vừa tiếp tục nức nở, “Lý Tịch, cậu giới thiệu người yêu cho mình đi, trụ cột tinh thần của mình không còn nữa, muốn sống tiếp phải dựa vào đàn ông thôi.”
“Được.” Để an ủi cô, Lý Tịch vội vàng đồng ý ngay. Nhưng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, vẫn không nhịn được hỏi một câu, “Vịnh Thanh, thực ra cậu không cần phải yêu bậy yêu bạ, nguyên tắc tìm bạn trai của những cô gái đàng hoàng là: thà thiếu còn hơn yêu bừa, không phải ai đến ngỏ lời thì mình cũng không từ chối, chỉ cần là đàn ông cậu liền đồng ý qua lại. Rốt cuộc cậu là một người sợ cô đơn đến mức nào vậy?”
Cô nhét một thìa kem vào miệng, nức nở, “Mình muốn có người yêu mình, nếu không mình cảm thấy rất trống trải, mình sẽ chết mất...”
“Cậu muốn có người ở bên cạnh cậu, hay là muốn có tình yêu? Hay là chỉ muốn kiếm người để kết hôn?” Lý Tịch lại hỏi tiếp.
“Đương nhiên là tình yêu rồi.” Cô đáp.
“Vậy trong mắt cậu, tình yêu cuối cùng là cái gì?” Lý Tịch khoanh tay trước ngực, thắc mắc nhìn cô, “Là không khí hay là nước uống, hay là giống như loại kem cậu đang ăn?”
Lần này Long Vịnh Thanh không nức nở nữa, đẩy hộp kem lên bàn, dõng dạc đọc từng câu từng chữ, “Tình yêu đối với tôi, không phải là sự va chạm xác thịt, không phải là thực phẩm ăn uống, mà là niềm hy vọng không bao giờ tắt, là ước mơ rạng rỡ trong cuộc sống đầy mỏi mệt.”
Câu nói này ở trong quyển “Người tình”, đương nhiên cô không có tâm tư đọc hết quyển sách đó, vẫn là anh đọc cho cô nghe. Dưới gốc cây ngân hạnh đó, lúc ấy cùng ngồi nghe còn mấy người bạn khác của anh nữa, Quan Vi Trần nhỏ hơn họ hai tuổi cũng có ở đó, cô nghe chẳng hiểu gì cả, chỉ có Quan Vi Trần là nghe một cách đầy hào hứng, cô đẩy Quan Vi Trần một cái, ngày đó cô gọi Quan Vi Trần là Quan Quan, để cho dễ nhớ, những người bạn khác cũng đều gọi luôn cậu ấy là Quan Quan.
“Quan Quan, đừng nghe mấy cái này nữa, không hợp với con nít đâu. Đi, chị dẫn em đi câu tôm hùm.”
Quan Quan kiên quyết lắc đầu, giữ vạt áo lại không chịu đi, “Em không đi câu tôm đâu, em muốn nghe anh Ngôn Từ kể chuyện.”
“Nghe kìa nghe kìa, cẩn thận lại trở thành ông cụ non giống anh ấy đó.” Cô nhăn mặt chu miệng làm mặt xấu với Quan Quan, liếc xéo cái người đang ngồi đó đọc tiểu thuyết một cái rồi quay người xách thùng nước bỏ đi.
Ký ức gần như nguyên vẹn, nhưng mà mỗi lần hồi tưởng đến đoạn này, cô đều cảm thấy hình như mình quên mất thứ gì đó, cũng không biết có phải cô cố ý quên hay không. Bây giờ cho dù cố gắng như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không nhớ ra đoạn ký ức đó rốt cuộc đã chôn giấu cái gì nữa.
Thực sự không nhớ ra nổi, chi bằng quên quách luôn cho xong, cô không thèm làm khó bản thân mình nữa.
4.
Đêm Thất Tịch đó, Quan Vi Trần đưa Long Vịnh Thanh về dưới lầu, hai người trao đổi số điện thoại, sau đó không hề gặp nhau nữa. Một thời gian sau, Long Vịnh Thanh và Lý Tịch bận bịu với mấy bản thiết kế sân vườn, hầu như ở công ty từ sáng đến tối, đương nhiên cũng không có thời gian gọi điện cho Quan Vi Trần, Quan Vi Trần lại thường xuyên gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho Long Vịnh Thanh, nhưng lần nào cũng không may, Long Vịnh Thanh không phải đang bận thì điện thoại lại quên sạc pin, rất lâu sau đó mới phát hiện ra cuộc gọi nhỡ hoặc tin nhắn. lần nào cũng từ chối lời mời hẹn hò của Quan Vi Trần, sau đó nữa, khi có lịch trình liên quan đến việc thi công vườn thực vật thôn Long Sơn, Long Vịnh Thanh hoàn toàn khóa máy.
Tạm thời cô không muốn về thôn Long Sơn, hoặc có thể nói cô không dám quay về.
Ở đó có quá nhiều hồi ức mà cô không muốn chạm vào. Cô sợ sau khi trở về, thành trì mà những năm vừa qua cô vất vả xây đắp trong lòng sẽ sụp đổ, đến lúc đó, cô không có đủ tự tin để có thể như trước đây, đứng dậy trong tuyệt vọng được nữa.
Những người đã từng gặp, những việc đã trải qua, cô thường chia ra hai loại, hiện tại và hồi ức, giống như người bạn chí cốt Lý Tịch và công việc hiện tại của cô là hiện tại, còn có một số người và một số việc được chỉ định chỉ có thể đọng lại trong hồi ức, giống như Quan Vi Trần và thôn Long Sơn. Cô muốn sống thật tốt ở hiện tại, còn những người và những việc nằm trong hồi ức, hãy cứ nằm trong hồi ức, đừng chạm vào, đừng tiếp xúc là tốt nhất.
Cô tự khuyên răn mình như vậy, càng cố gắng chăm chỉ làm việc, hết giờ làm thì đi hát Karaoke với đồng nghiệp, sắp xếp cuộc sống của mình thật là phong phú, không có phút giây nào rảnh rỗi.
Qua một thời gian liên lạc, công văn phê chuẩn của chính quyền thành phố K cũng đã gửi xuống, đồng ý kế hoạch di dời thôn Long Sơn, ở công ty cũng bắt đầu chia thành từng nhóm nhỏ, lên kế hoạch sau khi kết thúc việc di dời thôn Long Sơn sẽ đóng đô luôn ở đó, nỗ lực phấn đấu vì ngày mai tươi sáng của công ty.
Bởi vì không thích thú gì với việc này, khi công ty chọn người, cô cố gắng ép người ngồi lùi về phía sau, nhưng kết quả vẫn bị sếp chỉ điểm.
“Long Vịnh Thanh, cô là người của thôn Long Sơn, nắm rõ tình hình xung quanh đó nhất, kế hoạch thiết kế vườn thực vật đó giao cho cô và Lý Tịch, làm cho tốt nhé, đừng làm hỏng chiêu bài của công ty chúng ta đấy.”
Sếp tổng dùng ánh mắt sắc như con cáo già lướt qua mặt cô, ánh mắt uy nghiêm cộng thêm mỗi câu nói chắc nịch như vậy, làm những lời phản bác của Long Vịnh Thanh nghẹn lại nơi cổ họng.
Cô đứng cúi đầu trong góc ra sức vân vê gấu áo, trong khi đang nghĩ nên dùng lý do gì để từ chối công việc này thì Lý Tịch liền ghé đầu tới, thì thầm bên tai cô, “Phụ trách thiết kế vườn thực vật không cần phải thường xuyên ở thôn Long Sơn, nhưng mà liên quan đến bộ mặt của công ty, sếp Hồ đã sắp xếp như vậy, có nghĩa là nói cho cậu biết, đã giao toàn bộ uy tín của công ty cho cậu, cậu đừng làm mất mặt công ty. Vịnh Thanh, nếu như cậu còn muốn làm việc ở công ty, thì phải nhịn, đợi về nhà hãy trút cơn giận. Đương nhiên, nếu cậu không muốn làm nữa, thì mình cũng không ngăn cản cậu đâu.”
Long Vịnh Thanh quay đầu nhìn Lý Tịch một cái, Lý Tịch đứng đằng sau vỗ vỗ vai cô. Cô chần chừ một lúc, không nói gì, lại tiếp tục cúi đầu xuống.
Lý Tịch nói đúng, cô không phải là nhân tài gì cả, cũng không phải là nhân tình của ai, sếp Hồ tội gì phải nhân nhượng cho cô, mà đãi ngộ của công việc này đích th
Nhưng mà, bây giờ phải làm sao? Thôn Long Sơn sắp bị di dời, cây ngân hạnh không thể nào mọc trước nhà mình nữa. Nếu như anh trở về, có tìm được mình hay không? Không còn cây ngân hạnh, làm sao anh trèo lên, ném viên sỏi vào nhà em đây? Không có âm thanh của những viên sỏi đó, làm sao em biết anh đến tìm em? Làm sao em biết được lúc nào nên chuồn ra ngoài trèo lên cây nằm ngắm các vì sao đêm với anh? Cô nhìn vào bức ảnh trước mặt, âm thầm nhớ nhung trong lòng, cuối cùng không kìm được, bật khóc.
Lý Tịch ngồi ở bàn bên cạnh, nhìn thấy đôi vai rung rung của cô thì hồn vía bay lên mây. Phải một lúc sau mới sực tỉnh, hóa ra cô đang khóc, đạp vào cái ghế xoay mình đang ngồi một cái, chồm đến bên cạnh, vỗ vào vai cô thở dài một cái, “Cây ngân hạnh đó quan trọng như vậy thật à? Nhưng mà biến thôn Long Sơn thành vườn thực vật là chắc chắn rồi, mình sẽ nghĩ cách giúp cậu đào nó lên, đừng khóc nữa, ngoan nào...”
Cô úp tay lên mắt nằm xoài trên bàn, khóc nức nở cho thoải mái, kết quả là bị ly cà phê mua ở starbucks để “hiếu kính” Lý Tịch đổ ngay lên bụng. Lúc tan tầm, Lý Tịch còn mời cô ăn một hộp Haagen-Dazs, mắt vẫn còn đỏ hoe, cô vừa liếm cái thìa vừa tiếp tục nức nở, “Lý Tịch, cậu giới thiệu người yêu cho mình đi, trụ cột tinh thần của mình không còn nữa, muốn sống tiếp phải dựa vào đàn ông thôi.”
“Được.” Để an ủi cô, Lý Tịch vội vàng đồng ý ngay. Nhưng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, vẫn không nhịn được hỏi một câu, “Vịnh Thanh, thực ra cậu không cần phải yêu bậy yêu bạ, nguyên tắc tìm bạn trai của những cô gái đàng hoàng là: thà thiếu còn hơn yêu bừa, không phải ai đến ngỏ lời thì mình cũng không từ chối, chỉ cần là đàn ông cậu liền đồng ý qua lại. Rốt cuộc cậu là một người sợ cô đơn đến mức nào vậy?”
Cô nhét một thìa kem vào miệng, nức nở, “Mình muốn có người yêu mình, nếu không mình cảm thấy rất trống trải, mình sẽ chết mất...”
“Cậu muốn có người ở bên cạnh cậu, hay là muốn có tình yêu? Hay là chỉ muốn kiếm người để kết hôn?” Lý Tịch lại hỏi tiếp.
“Đương nhiên là tình yêu rồi.” Cô đáp.
“Vậy trong mắt cậu, tình yêu cuối cùng là cái gì?” Lý Tịch khoanh tay trước ngực, thắc mắc nhìn cô, “Là không khí hay là nước uống, hay là giống như loại kem cậu đang ăn?”
Lần này Long Vịnh Thanh không nức nở nữa, đẩy hộp kem lên bàn, dõng dạc đọc từng câu từng chữ, “Tình yêu đối với tôi, không phải là sự va chạm xác thịt, không phải là thực phẩm ăn uống, mà là niềm hy vọng không bao giờ tắt, là ước mơ rạng rỡ trong cuộc sống đầy mỏi mệt.”
Câu nói này ở trong quyển “Người tình”, đương nhiên cô không có tâm tư đọc hết quyển sách đó, vẫn là anh đọc cho cô nghe. Dưới gốc cây ngân hạnh đó, lúc ấy cùng ngồi nghe còn mấy người bạn khác của anh nữa, Quan Vi Trần nhỏ hơn họ hai tuổi cũng có ở đó, cô nghe chẳng hiểu gì cả, chỉ có Quan Vi Trần là nghe một cách đầy hào hứng, cô đẩy Quan Vi Trần một cái, ngày đó cô gọi Quan Vi Trần là Quan Quan, để cho dễ nhớ, những người bạn khác cũng đều gọi luôn cậu ấy là Quan Quan.
“Quan Quan, đừng nghe mấy cái này nữa, không hợp với con nít đâu. Đi, chị dẫn em đi câu tôm hùm.”
Quan Quan kiên quyết lắc đầu, giữ vạt áo lại không chịu đi, “Em không đi câu tôm đâu, em muốn nghe anh Ngôn Từ kể chuyện.”
“Nghe kìa nghe kìa, cẩn thận lại trở thành ông cụ non giống anh ấy đó.” Cô nhăn mặt chu miệng làm mặt xấu với Quan Quan, liếc xéo cái người đang ngồi đó đọc tiểu thuyết một cái rồi quay người xách thùng nước bỏ đi.
Ký ức gần như nguyên vẹn, nhưng mà mỗi lần hồi tưởng đến đoạn này, cô đều cảm thấy hình như mình quên mất thứ gì đó, cũng không biết có phải cô cố ý quên hay không. Bây giờ cho dù cố gắng như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không nhớ ra đoạn ký ức đó rốt cuộc đã chôn giấu cái gì nữa.
Thực sự không nhớ ra nổi, chi bằng quên quách luôn cho xong, cô không thèm làm khó bản thân mình nữa.
4.
Đêm Thất Tịch đó, Quan Vi Trần đưa Long Vịnh Thanh về dưới lầu, hai người trao đổi số điện thoại, sau đó không hề gặp nhau nữa. Một thời gian sau, Long Vịnh Thanh và Lý Tịch bận bịu với mấy bản thiết kế sân vườn, hầu như ở công ty từ sáng đến tối, đương nhiên cũng không có thời gian gọi điện cho Quan Vi Trần, Quan Vi Trần lại thường xuyên gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho Long Vịnh Thanh, nhưng lần nào cũng không may, Long Vịnh Thanh không phải đang bận thì điện thoại lại quên sạc pin, rất lâu sau đó mới phát hiện ra cuộc gọi nhỡ hoặc tin nhắn. lần nào cũng từ chối lời mời hẹn hò của Quan Vi Trần, sau đó nữa, khi có lịch trình liên quan đến việc thi công vườn thực vật thôn Long Sơn, Long Vịnh Thanh hoàn toàn khóa máy.
Tạm thời cô không muốn về thôn Long Sơn, hoặc có thể nói cô không dám quay về.
Ở đó có quá nhiều hồi ức mà cô không muốn chạm vào. Cô sợ sau khi trở về, thành trì mà những năm vừa qua cô vất vả xây đắp trong lòng sẽ sụp đổ, đến lúc đó, cô không có đủ tự tin để có thể như trước đây, đứng dậy trong tuyệt vọng được nữa.
Những người đã từng gặp, những việc đã trải qua, cô thường chia ra hai loại, hiện tại và hồi ức, giống như người bạn chí cốt Lý Tịch và công việc hiện tại của cô là hiện tại, còn có một số người và một số việc được chỉ định chỉ có thể đọng lại trong hồi ức, giống như Quan Vi Trần và thôn Long Sơn. Cô muốn sống thật tốt ở hiện tại, còn những người và những việc nằm trong hồi ức, hãy cứ nằm trong hồi ức, đừng chạm vào, đừng tiếp xúc là tốt nhất.
Cô tự khuyên răn mình như vậy, càng cố gắng chăm chỉ làm việc, hết giờ làm thì đi hát Karaoke với đồng nghiệp, sắp xếp cuộc sống của mình thật là phong phú, không có phút giây nào rảnh rỗi.
Qua một thời gian liên lạc, công văn phê chuẩn của chính quyền thành phố K cũng đã gửi xuống, đồng ý kế hoạch di dời thôn Long Sơn, ở công ty cũng bắt đầu chia thành từng nhóm nhỏ, lên kế hoạch sau khi kết thúc việc di dời thôn Long Sơn sẽ đóng đô luôn ở đó, nỗ lực phấn đấu vì ngày mai tươi sáng của công ty.
Bởi vì không thích thú gì với việc này, khi công ty chọn người, cô cố gắng ép người ngồi lùi về phía sau, nhưng kết quả vẫn bị sếp chỉ điểm.
“Long Vịnh Thanh, cô là người của thôn Long Sơn, nắm rõ tình hình xung quanh đó nhất, kế hoạch thiết kế vườn thực vật đó giao cho cô và Lý Tịch, làm cho tốt nhé, đừng làm hỏng chiêu bài của công ty chúng ta đấy.”
Sếp tổng dùng ánh mắt sắc như con cáo già lướt qua mặt cô, ánh mắt uy nghiêm cộng thêm mỗi câu nói chắc nịch như vậy, làm những lời phản bác của Long Vịnh Thanh nghẹn lại nơi cổ họng.
Cô đứng cúi đầu trong góc ra sức vân vê gấu áo, trong khi đang nghĩ nên dùng lý do gì để từ chối công việc này thì Lý Tịch liền ghé đầu tới, thì thầm bên tai cô, “Phụ trách thiết kế vườn thực vật không cần phải thường xuyên ở thôn Long Sơn, nhưng mà liên quan đến bộ mặt của công ty, sếp Hồ đã sắp xếp như vậy, có nghĩa là nói cho cậu biết, đã giao toàn bộ uy tín của công ty cho cậu, cậu đừng làm mất mặt công ty. Vịnh Thanh, nếu như cậu còn muốn làm việc ở công ty, thì phải nhịn, đợi về nhà hãy trút cơn giận. Đương nhiên, nếu cậu không muốn làm nữa, thì mình cũng không ngăn cản cậu đâu.”
Long Vịnh Thanh quay đầu nhìn Lý Tịch một cái, Lý Tịch đứng đằng sau vỗ vỗ vai cô. Cô chần chừ một lúc, không nói gì, lại tiếp tục cúi đầu xuống.
Lý Tịch nói đúng, cô không phải là nhân tài gì cả, cũng không phải là nhân tình của ai, sếp Hồ tội gì phải nhân nhượng cho cô, mà đãi ngộ của công việc này đích th
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1576/2412
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1576/2412
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt