watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần-full

Lượt xem :
người con gái tóc tai bù xù trên chăn đó xuống luôn, “Sắp chín giờ rồi, chị có muốn về nhà nữa hay không?”

“Không vội không vội, mới chín giờ mà.” Long Vịnh Thanh lăn trên đất hai vòng, rồi nằm luôn ở đó không nhúc nhích.

Quan Vi Trần bị cô chọc tức muốn cười, bước đến định nâng mặt cô lên, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào khuôn mặt cô đã phải vội vàng thu về. Khuôn mặt của cô không khác mấy so với thời thiếu nữ, lông mày rất nhạt, hai má trắng hồng, màu môi hơi bạc, khi ngủ miệng hơi há ra, trông có vẻ rất ngốc nghếch.

Những ngày xa nhau, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu khi ngủ xuất hiện không chỉ một lần trong giấc mơ của anh. Chỉ khác nhau ở chỗ, trong mơ cô ngủ giữa chừng thì mở mắt ra, ôm chặt lấy cơ thể anh, vừa khóc vừa nói gì đó, tiếp sau đó họ quấn chặt lấy nhau trên chiếc giường gỗ chật hẹp, cô ôm lấy vai anh, trên khuôn mặt toàn là nước mắt, không ngừng kêu tên một người, tên người đó là gì anh luôn nghe không rõ.

Ký ức làm cơ thể anh nóng lên, hít thở cũng khó khăn, Quan Vi Trần vội vàng đứng dậy, đi vào bếp, lấy trong tủ lạnh ra hai viên đá, một viên nắm vào lòng bàn tay, để cho mình bình tĩnh trở lại, viên còn lại nhét thẳng vào trong cổ của Long Vịnh Thanh.

“A.... lạnh quá...” Long Vịnh Thanh quả nhiên hét lên, lồm cồm bò dậy, nghiến răng nghiến lợi với Quan Vi Trần đang cười trộm một bên, “Quan Quan, em... em học toàn cái xấu.”

“Vịnh Thanh; đúng là chị dạy giỏi quá rồi còn gì.” Anh cong môi hớn hở cười rất đắc ý, rảy nước đá đã tan trong tay lên mặt cô, “Nhanh đi đánh răng rửa mặt, em đi nấu bữa sáng cho chị.”

Khi Long Vịnh Thanh làm vệ sinh xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, xuất hiện trước cửa phòng bếp thì Quan Vi Trần đang nấu mì, mùi vị rất thơm, đến lúc phải cho trứng gà và hành tây vào, hai món này kết hợp với nhau là sở thích của cô.

Cô đứng ở cửa phòng bếp, thấy anh bận rộn trước cái bếp ga cũ kĩ, liên tục dùng thìa múc nước mì nếm thử, sau đó mở hộp gia vị cho vào một chút muối.

Ánh nắng len vào từ cửa sổ bên cạnh nơi anh đứng, tia nắng ấm áp của mùa thu nhẹ nhàng rơi trên nửa khuôn mặt của anh, mái tóc đen cũng ánh lên bởi tia nắng mặt trời, tạo nên một khoảnh khắc làm mê đắm lòng người.

Một khuôn mặt nhìn nghiêng với biết bao kỉ niệm, cả người cô cứng đờ, dựa vào cửa phòng bếp, ngây ngốc nhìn anh. Trong nháy mắt, cô thậm chỉ còn có cảm giác, người đứng trước mặt mình là người đó, trong khi người lớn đều bận rộn, người đó đứng ở trong nhà bếp của cô, nấu mì hành tây trứng gà cho một người ngủ nướng như cô, vừa nấu vừa trách móc, “Long Vịnh Thanh, em biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chúng ta lại đến trễ nữa rồi, mỗi sáng đi học đều bị phạt đứng ngoài cửa lớp, em thấy vinh quang lắm hả? Em không dậy sớm hơn được một chút sao?”

“Ui cha, thơm quá, tay nghề nấu ăn của anh ngày càng cao siêu rồi đó, hì hì...” Cô mặt dày nịnh nọt anh, anh quay ra đặt tô mì vừa nấu xong vào tay cô, thúc giục: “Mau ăn đi, mau ăn đi, bị em hại thảm quá rồi đây này.”

Ngày đó bên cạnh có anh, cô hầu như không biết mùi vị của sự buồn phiền, anh là hộp châu báu của cô, là cái chuông nhỏ của cô, là tiểu quản gia của cô, những tháng ngày đó còn vui vẻ hơn cả làm thần tiên.

Cô đắm chìm trong ký ức, không cầm lòng được hướng về phía khuôn mặt nhìn nghiêng đó kêu lên cái tên đã chôn sâu trong lòng: “Ngôn...” Sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Vi Trần quay sang, bong bóng ảo tưởng của cô bị vỡ vụn. Bỗng nhiên cô định thần lại, “Vi Trần, không ngờ em cũng biết nấu mì, ha ha...”

Nét mặt thất vọng thoáng qua đó của cô bị anh thu hết vào đáy mắt, anh định thần lại, biết cô nghĩ đến ai, trên mặt có chút ảm đạm. Nhưng không ngừng tay, tắt bếp một cách dứt khoát, đổ mì vào tô sứ viền hoa xanh, bưng đến trước mặt cô, “Mau ăn đi, lúc nãy mẹ Long gọi điện đến giục rồi, nói không về nhà trước bữa trưa nay sẽ không cho chúng ta ăn cơm.”

Long Vịnh Thanh rầu rĩ ăn mì. Khi cô ăn, Quan Vi Trần đã đến bên máy giặt trong phòng vệ sinh lấy quần áo ra phơi ở ban công.

“Vi Trần, em đừng phơi quần áo nữa, chị vẫn còn mấy bộ áo quần lót sạch nữa mà.” Long Vịnh Thanh đang ăn, bỗng nhiên nhớ ra việc đáng xấu hổ gì đó, bưng tô chạy ra ban công hét lên ầm ĩ. Đúng lúc Quan Vi Trần đang dứng dưng treo hết quần lót, áo lót của cô lên dây phơi, còn quay đầu lại liếc mắt nhìn cô; “Mấy thứ này em giúp chị giặt từ năm em mười hai tuổi, chị Vịnh Thanh ạ.”

Giọng nói mang chút hờn trách, rất rõ ràng nhắc nhở cô, anh gọi cô bằng chị, đúng ra anh mới là người đáng được chăm sóc, mỗi kỳ nghỉ hè và nghỉ đông bị đưa đến ở nhà cô, là vì muốn có một tuổi thơ bình thường và vui vẻ, chứ không phải làm tiểu nô lệ cho cô tùy tiện sai khiến.

“Chị có làm việc thất đức đó bao giờ đâu, Vi Trần, em đừng nghĩ oan cho chị.” Long Vịnh Thanh ngước mắt lên, vừa nhét mì vào mồm, vừa phủ nhận tội danh đã phạm phải của mình.

Quan Vi Trần lại bị cô chọc giận muốn cười, quyết định không thèm để ý đến cô nữa, phơi từng chiếc từng, chiếc quần áo lên, xách chậu đựng quần áo không lên quay về phòng vệ sinh, đi ngang qua cô, thuận tay úp cái chậu quần áo lên đầu cô luôn.

“Quan Quan chết tiệt.” Long Vịnh Thanh lấy chậu quần áo xuống, hét ầm ĩ với anh như hồi nhỏ, nhưng hét một hồi rồi lại phá lên cười, cảm thấy hành động vừa rồi làm cô nhớ lại ngày xưa, kỳ diệu một điều là, cô không hề bài xích những kỉ niệm vừa thoáng nhớ ra đó nữa.

Cô bưng tô mì đứng một bên ban công, nhìn bóng Quan Vi Trần đi vào phòng khách, âm thầm cảm thấy “trở về” có lẽ không đáng sợ như cô nghĩ, xét cho cùng có người đi cùng với cô, không đúng à?”

Mãi mới ăn xong tô mì, tất cả đã sắp xếp đâu vào đấy, trước khi lên xe Quan Vi Trần lại phải làm cu li. Lưng anh ướt đẫm mồ hôi, hai tay xách hai va ly to, hai cái túi ngoại cỡ và bốn năm cái túi to nhỏ đủ kiểu, xách bộ từ tầng năm xuống, vì chung cư này không có thang máy, cuối cùng chịu không nối cất giọng hỏi: “Mấy thứ này là cái gì vậy? Chị định về nhà luôn không quay lại nữa hả?”

“Đều là mấy thứ linh tinh và quần áo chị không mặc nữa, thì cũng tại mẹ Long không cho chị vứt bỏ quần áo, cho nên chị gom lại tất, đưa hết về cho bà.” Long Vịnh Thanh vừa nói, vừa bước chân lên ô tô màu xanh ngọc hiệu Porsche, ngồi bên ghế phụ, nhổm mông quay tới quay lui quan sát bên trong xe, vừa nhìn vừa tặc lưỡi cảm thán, “Không hổ là công tử của Quan Dịch Phong, chiếc xe này đẹp quá.”

“Chiếc xe này là ba em mua cho anh trai, đáng tiếc là anh trai em lại tia trúng chiếc BMW, cho nên em lời to.” Quan Vi Trần dựa vào cửa xe thở dốc, “Nếu chị thích, thì chị qua lái đi, em không thích lái xe cho lắm.’’

Nghe được những lời này, hai mắt Long Vịnh Thanh sáng rực lên, chui ra khỏi ghế phụ, không khách sáo mở cửa xe phía bên người lái, hoan hỉ ngồi vào, “Em chịu cho chị lái thật hả? Chao ôi, đúng là Quan Quan tốt thật, không uổng công chị cưng chiều em.”

“Đúng là cho chị lái, nhưng chị làm ơn thu lại lời nói cưng chiều em lại được không?” Quan Vi Trần nhìn dáng vẻ thích thú của cô cũng bật cười, thoái mái ngồi bên ghế phụ, “Tại sao em lại không nhớ ra nhỉ? Chị cưng chiều em hồi nào?”

Khởi động xe, mới đầu cô lái có vẻ lái rất đằm nhưng rất nhanh sau đó, Quan Vi Trần phát hiện ra quyết định lúc nãy của mình là sai lầm. Kỹ thuật lái xe của Long Vịnh Thanh quả thật không thể nào hình dung nổi, lái xe lượn qua trái, nghiêng qua phải y như người say rượu, làm anh cảm thấy thấp thỏm lo sợ, đã thế lại còn không thuộc biển
<<1 ... 89101112 ... 55>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
3163/3999
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT