Tiểu thuyết Trăm Ngày Hôn Nhân-full
Lượt xem : |
này có lẽ chính là hơn phân nửa tân khách đều đoán trong bụng cô dâu 99% là đã có em bé, nên trong chớp nhoáng mới có thể gả vào hào môn.
“Aizz.” Đêm tân hôn, Giang Xuân Tuệ đứng ở trước gương thở dài, xoa bóp bụng của mình, rõ ràng nó đâu có nhô ra mấy đâu. Trong lòng, cô kêu oan cho chính cô, lại có chút oán trách mẹ mình gần đây hầu như mỗi ngày cho cô “thêm đồ ăn”, lần nào cũng đều dùng những món ăn ngon, thơm ngào ngạt để dụ hoặc cô.
Ban đầu cô đã ăn no nhưng đồ ăn bày ra lại không ăn thì rất lãng phí, nên cô đành phải cố mà nhận chúng…
Trời ạ, thật may là cô gả sớm, nếu trễ thêm một tháng nữa mới gả, chỉ sợ đã béo đến nỗi đi không ra khỏi cửa lớn!
Cô sờ sờ bụng, đúng là mỉm cười ngu ngơ.
“Thiếu phu nhân, chúng tôi đưa thiếu gia trở lại đây.” Lão quản gia gõ cửa, đem chú rể uống say đưa đến cửa.
Cô kéo áo ngủ đang vén cao xuống, lập tức chạy tới mở cửa, cho quản gia chỉ huy người hầu nam dìu Đoàn Bồi Nguyên vốn đã đi loạng choạng đến trên giường.
“Một mình thiếu phu nhân có thể chứ?” Lão quản gia thấy cô nhỏ nhắn xinh xắn, có lẽ chăm sóc một người đàn ông không nổi, sợ là còn phải tìm vài người hầu tới giúp.
“Có thể, bình thường tôi khiêng con nít cũng không phải là khiêng giả.” Cô cười giơ lên cánh tay, vỗ vỗ cánh tay gầy yếu vốn không thể thuyết phục ai của mình.
Tuy rằng lão quản gia không tin tưởng nhưng thấy cô dâu tỏ vẻ tự tin, ông cũng không thể vào ngày vui này còn ở lại tân phòng của người ta không đi, làm hỏng không khí.
“Vậy chúng tôi đi ra ngoài trước.” Quản gia rất thức thời dẫn người hầu lui ra, sau đó còn phải đến đầu nhà bên kia báo cáo tin tức bên này với phu nhân nữa.
Giang Xuân Tuệ tiễn hai người ra cửa phòng, cô lập tức vào phòng tắm vắt hai cái khăn lông ướt, trở lại bày lên bên đầu giường, chuẩn bị thay hắn cởi áo và thắt lưng trước rồi sẽ giúp hắn lau mặt lau tay.
Mấy việc này cô rất tự tin, bởi vì từ nhỏ cô đã thường giúp mẹ chăm sóc một em trai, một em gái, sau này làm cô giáo thì mấy việc này là làm thường ngày, kể cả sau đó còn phải giúp hắn thay quần ướt nước tiểu…
Ai ya! Nghĩ xa quá, căn bản bọn họ sẽ không đi đến đó.
Cô kéo suy nghĩ lạc đề lại, thay hắn cởi áo khoác tây trang, cởi xuống cà vạt nơ, rồi lại cởi nút áo… Một nút… Hai nút… Ba…
Ớ, sao lại cảm thấy là lạ?
Giang Xuân Tuệ vốn tràn đầy tự tin, bỗng nhiên dừng lại động tác, cô phát hiện cảm giác giúp các bạn nhỏ cởi quần áo với giúp người lớn cởi quần áo thật sự khác nhau rất nhiều.
Đầu tiên, các bạn nhỏ sẽ không có loại màu da ngăm đen giống sữa sôcôla, ở dưới ánh đèn hiện lên ánh sáng nhu hòa như tơ lụa này. Đầu ngón tay lơ đãng chạm đến, “khuynh hướng cảm xúc” quả thật làm cho người ta liên tưởng đến cảm giác sôcôla chậm rãi hòa tan ở đầu lưỡi…
Còn nữa, các bạn nhỏ cũng không có loại cơ ngực lớn rắn chắc này, cơ sáu múi lộ lên rõ ràng, mỹ cảm căng tràn, ngập đầy sức mạnh, làm cô trước giờ chưa từng nhìn cẩn thận qua thân thể đàn ông như vậy, chỉ có thấy qua bụng béo phệ của ba và một thân xương sườn gầy gò của em trai, giờ đây khuôn mặt cô không tự giác nóng lên, ngón tay liên tục run run.
Đặc biệt, các bạn nhỏ không thể nào có được gương mặt anh tuấn nổi bật kia của hắn, cho dù đã nhẹ nhắm hai mắt lại nhưng ngũ quan cương nghị kiêu ngạo vẫn xuất sắc làm cho người ta không thể xem nhẹ, tản ra một cỗ mị lực dương cương, quả thực giống “mỹ nhân ngủ” phiên bản nam, làm cho cô không phân tâm cũng khó, hai tay đặt trên thắt lưng của hắn, cô cư nhiên có loại cảm giác như đang “xâm phạm” hắn…
Cô nhìn động tác của mình, bỗng nhiên xấu hổ thu tay lại, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của hắn, tim cô lại đập nhanh hơn…
Ô! Giang Xuân Tuệ, mày là sắc ma sao? Sao lại suy nghĩ miên man!
Cô gõ gõ cái đầu vốn đang suy nghĩ lệch lạc của mình, hơi muốn buông tha cho thử thách đang thách thức nhịp tim của cô này…
Nhưng không được! Bởi vì nghiêm túc mà nói, Đoàn Bồi Nguyên là bị thân hữu bên nhà gái chuốc say. Ở tiệc mừng, không biết có phải là do thân hữu bên nhà trai là gia đình có tiền lại được giáo dục tương đối “cẩn thận” hay không, hay là do kiêng kị hắn thường ngày uy nghiêm nên không dám tùy tiện làm càn với hắn, tóm lại rõ ràng ở khoảng kính rượu bọn họ tiết chế rất nhiều. Thế nhưng nhà gái bên này lại rất nghĩa khí, nhất là một số trưởng bối thân thích vai vế cao, chính mình uống nhiều đã đành, lại còn bức người ta uống rượu đến hào khí ngất trời, hơn nữa không cho cô mời rượu, bằng không thì phạt hắn thêm một ly, mấy lần như vậy hắn bị ép uống biến thành bộ dạng này.
Không được, cô không thể để hắn quần áo đã cởi đến một nửa thì quăng hắn mặc kệ… Ý tứ là, cô có nghĩa vụ cùng nghĩa khí giúp hắn ngủ một giấc thật ngon.
Có rồi!
Linh cơ vừa động, cô đứng dậy rút khăn giấy, nhẹ nhàng mà phủ lên khuôn mặt tuấn tú đủ để mê hoặc lòng người kia của hắn…
Ừm, quá hiệu quả, nhưng cảm giác rất quỷ dị, giống như làm cho đêm động phòng hoa chúc của cô biến thành lễ cúng 49 ngày…
Phi phi phi (nhổ nước miếng)! Cô lại lần nữa bỏ cái loại ý tưởng không nên xuất hiện này ra khỏi đầu, nhanh chóng cởi áo sơmi của hắn, cởi bỏ dây lưng của hắn, kéo xuống quần dài…
Oa! Thứ người đàn ông này mặc lại không phải là quần đùi, mà là quần tam giác màu đen rất khêu gợi… Hơn nữa thứ nổi lên ở giữa kia là cái gì?!
Rất kích thích… Đầu ngón tay phát run, trái tim kinh hoàng, ánh mắt cô không tự giác nhìn chằm chằm vào khối màu đen nổi lên kia, không hiểu sao cô lại nuốt ngụm nước miếng…
Roẹt… Cô kéo khóa kéo lại, quyết định giữ lại quần thì có vẻ đỡ nguy hiểm hơn, bằng không ánh mắt cô cũng không biết phải nhìn về chỗ nào.
Lấy bàn tay quạt quạt bản thân, cô không yên lòng kéo tờ khăn giấy trên mặt hắn xuống…
Hắn trợn tròn mắt nhìn cô!
“Anh, anh… tỉnh hồi nào?” Cô lắp bắp, hơi thấp thỏm không yên lo lắng hắn sẽ không phải là nhìn thấy cô vừa rồi “kìm lòng không đậu” quan sát… của hắn… của hắn…
Người đàn ông chậm rãi chuyển mình, thấy nửa thân trần, quần lót bị cởi bỏ của chính mình…
“Bởi vì tôi muốn anh ngủ ngon một chút nên mới giúp anh lau tay, lau mặt rồi mới cởi chúng nó.” Cô vội vàng giải thích, nói một mạch không dám ngừng để thở, chỉ sợ hắn hiểu lầm cô có ý đồ gây rối đối với hắn.
Con ngươi hẹp dài nhìn cô chằm chằm, một lời cũng không nói, trong con ngươi trong chớp mắt tựa hồ hiện lên chút sắc bén, sau lại tan rã ra thành cát…
Cô phát hiện hình như hắn vẫn còn quá say, thật ra ý thức không được rõ ràng lắm.
Phù… Cô thoáng an tâm, cầm lấy khăn lông ướt đặt ở một bên.
“Đây, tôi giúp anh lau mặt trước.” Cô dùng giọng điệu khi dỗ con nít nói, nhẹ nhàng lau gương mặt giống như tác phẩm nghệ thuật kia, lực đạo hầu như là dịu dàng hơn cả khi đụng chạm con nít.
Hắn nghiêng đầu, mặc cho tay cô chà tới chà lui trên mặt hắn, rồi lại kéo đến gáy, môi mỏng không nói gì hơi hơi cong lên.
“Cười cái gì?” Cô chú ý tới biến hóa trên cơ mặt hắn.
“Mát mát, rất thoải mái.” Con ngươi dài nửa che nửa khép, mắt đen lòe lòe nhấp nháy ở dưới lông mi dài rậm, thiếu đi lãnh trầm lúc bình thường nhưng lại hơn vài phần sương mờ, nụ cười của hắn… tựa như thiên sứ.
“Thoải mái là tốt rồi.” Cô nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia có
“Aizz.” Đêm tân hôn, Giang Xuân Tuệ đứng ở trước gương thở dài, xoa bóp bụng của mình, rõ ràng nó đâu có nhô ra mấy đâu. Trong lòng, cô kêu oan cho chính cô, lại có chút oán trách mẹ mình gần đây hầu như mỗi ngày cho cô “thêm đồ ăn”, lần nào cũng đều dùng những món ăn ngon, thơm ngào ngạt để dụ hoặc cô.
Ban đầu cô đã ăn no nhưng đồ ăn bày ra lại không ăn thì rất lãng phí, nên cô đành phải cố mà nhận chúng…
Trời ạ, thật may là cô gả sớm, nếu trễ thêm một tháng nữa mới gả, chỉ sợ đã béo đến nỗi đi không ra khỏi cửa lớn!
Cô sờ sờ bụng, đúng là mỉm cười ngu ngơ.
“Thiếu phu nhân, chúng tôi đưa thiếu gia trở lại đây.” Lão quản gia gõ cửa, đem chú rể uống say đưa đến cửa.
Cô kéo áo ngủ đang vén cao xuống, lập tức chạy tới mở cửa, cho quản gia chỉ huy người hầu nam dìu Đoàn Bồi Nguyên vốn đã đi loạng choạng đến trên giường.
“Một mình thiếu phu nhân có thể chứ?” Lão quản gia thấy cô nhỏ nhắn xinh xắn, có lẽ chăm sóc một người đàn ông không nổi, sợ là còn phải tìm vài người hầu tới giúp.
“Có thể, bình thường tôi khiêng con nít cũng không phải là khiêng giả.” Cô cười giơ lên cánh tay, vỗ vỗ cánh tay gầy yếu vốn không thể thuyết phục ai của mình.
Tuy rằng lão quản gia không tin tưởng nhưng thấy cô dâu tỏ vẻ tự tin, ông cũng không thể vào ngày vui này còn ở lại tân phòng của người ta không đi, làm hỏng không khí.
“Vậy chúng tôi đi ra ngoài trước.” Quản gia rất thức thời dẫn người hầu lui ra, sau đó còn phải đến đầu nhà bên kia báo cáo tin tức bên này với phu nhân nữa.
Giang Xuân Tuệ tiễn hai người ra cửa phòng, cô lập tức vào phòng tắm vắt hai cái khăn lông ướt, trở lại bày lên bên đầu giường, chuẩn bị thay hắn cởi áo và thắt lưng trước rồi sẽ giúp hắn lau mặt lau tay.
Mấy việc này cô rất tự tin, bởi vì từ nhỏ cô đã thường giúp mẹ chăm sóc một em trai, một em gái, sau này làm cô giáo thì mấy việc này là làm thường ngày, kể cả sau đó còn phải giúp hắn thay quần ướt nước tiểu…
Ai ya! Nghĩ xa quá, căn bản bọn họ sẽ không đi đến đó.
Cô kéo suy nghĩ lạc đề lại, thay hắn cởi áo khoác tây trang, cởi xuống cà vạt nơ, rồi lại cởi nút áo… Một nút… Hai nút… Ba…
Ớ, sao lại cảm thấy là lạ?
Giang Xuân Tuệ vốn tràn đầy tự tin, bỗng nhiên dừng lại động tác, cô phát hiện cảm giác giúp các bạn nhỏ cởi quần áo với giúp người lớn cởi quần áo thật sự khác nhau rất nhiều.
Đầu tiên, các bạn nhỏ sẽ không có loại màu da ngăm đen giống sữa sôcôla, ở dưới ánh đèn hiện lên ánh sáng nhu hòa như tơ lụa này. Đầu ngón tay lơ đãng chạm đến, “khuynh hướng cảm xúc” quả thật làm cho người ta liên tưởng đến cảm giác sôcôla chậm rãi hòa tan ở đầu lưỡi…
Còn nữa, các bạn nhỏ cũng không có loại cơ ngực lớn rắn chắc này, cơ sáu múi lộ lên rõ ràng, mỹ cảm căng tràn, ngập đầy sức mạnh, làm cô trước giờ chưa từng nhìn cẩn thận qua thân thể đàn ông như vậy, chỉ có thấy qua bụng béo phệ của ba và một thân xương sườn gầy gò của em trai, giờ đây khuôn mặt cô không tự giác nóng lên, ngón tay liên tục run run.
Đặc biệt, các bạn nhỏ không thể nào có được gương mặt anh tuấn nổi bật kia của hắn, cho dù đã nhẹ nhắm hai mắt lại nhưng ngũ quan cương nghị kiêu ngạo vẫn xuất sắc làm cho người ta không thể xem nhẹ, tản ra một cỗ mị lực dương cương, quả thực giống “mỹ nhân ngủ” phiên bản nam, làm cho cô không phân tâm cũng khó, hai tay đặt trên thắt lưng của hắn, cô cư nhiên có loại cảm giác như đang “xâm phạm” hắn…
Cô nhìn động tác của mình, bỗng nhiên xấu hổ thu tay lại, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của hắn, tim cô lại đập nhanh hơn…
Ô! Giang Xuân Tuệ, mày là sắc ma sao? Sao lại suy nghĩ miên man!
Cô gõ gõ cái đầu vốn đang suy nghĩ lệch lạc của mình, hơi muốn buông tha cho thử thách đang thách thức nhịp tim của cô này…
Nhưng không được! Bởi vì nghiêm túc mà nói, Đoàn Bồi Nguyên là bị thân hữu bên nhà gái chuốc say. Ở tiệc mừng, không biết có phải là do thân hữu bên nhà trai là gia đình có tiền lại được giáo dục tương đối “cẩn thận” hay không, hay là do kiêng kị hắn thường ngày uy nghiêm nên không dám tùy tiện làm càn với hắn, tóm lại rõ ràng ở khoảng kính rượu bọn họ tiết chế rất nhiều. Thế nhưng nhà gái bên này lại rất nghĩa khí, nhất là một số trưởng bối thân thích vai vế cao, chính mình uống nhiều đã đành, lại còn bức người ta uống rượu đến hào khí ngất trời, hơn nữa không cho cô mời rượu, bằng không thì phạt hắn thêm một ly, mấy lần như vậy hắn bị ép uống biến thành bộ dạng này.
Không được, cô không thể để hắn quần áo đã cởi đến một nửa thì quăng hắn mặc kệ… Ý tứ là, cô có nghĩa vụ cùng nghĩa khí giúp hắn ngủ một giấc thật ngon.
Có rồi!
Linh cơ vừa động, cô đứng dậy rút khăn giấy, nhẹ nhàng mà phủ lên khuôn mặt tuấn tú đủ để mê hoặc lòng người kia của hắn…
Ừm, quá hiệu quả, nhưng cảm giác rất quỷ dị, giống như làm cho đêm động phòng hoa chúc của cô biến thành lễ cúng 49 ngày…
Phi phi phi (nhổ nước miếng)! Cô lại lần nữa bỏ cái loại ý tưởng không nên xuất hiện này ra khỏi đầu, nhanh chóng cởi áo sơmi của hắn, cởi bỏ dây lưng của hắn, kéo xuống quần dài…
Oa! Thứ người đàn ông này mặc lại không phải là quần đùi, mà là quần tam giác màu đen rất khêu gợi… Hơn nữa thứ nổi lên ở giữa kia là cái gì?!
Rất kích thích… Đầu ngón tay phát run, trái tim kinh hoàng, ánh mắt cô không tự giác nhìn chằm chằm vào khối màu đen nổi lên kia, không hiểu sao cô lại nuốt ngụm nước miếng…
Roẹt… Cô kéo khóa kéo lại, quyết định giữ lại quần thì có vẻ đỡ nguy hiểm hơn, bằng không ánh mắt cô cũng không biết phải nhìn về chỗ nào.
Lấy bàn tay quạt quạt bản thân, cô không yên lòng kéo tờ khăn giấy trên mặt hắn xuống…
Hắn trợn tròn mắt nhìn cô!
“Anh, anh… tỉnh hồi nào?” Cô lắp bắp, hơi thấp thỏm không yên lo lắng hắn sẽ không phải là nhìn thấy cô vừa rồi “kìm lòng không đậu” quan sát… của hắn… của hắn…
Người đàn ông chậm rãi chuyển mình, thấy nửa thân trần, quần lót bị cởi bỏ của chính mình…
“Bởi vì tôi muốn anh ngủ ngon một chút nên mới giúp anh lau tay, lau mặt rồi mới cởi chúng nó.” Cô vội vàng giải thích, nói một mạch không dám ngừng để thở, chỉ sợ hắn hiểu lầm cô có ý đồ gây rối đối với hắn.
Con ngươi hẹp dài nhìn cô chằm chằm, một lời cũng không nói, trong con ngươi trong chớp mắt tựa hồ hiện lên chút sắc bén, sau lại tan rã ra thành cát…
Cô phát hiện hình như hắn vẫn còn quá say, thật ra ý thức không được rõ ràng lắm.
Phù… Cô thoáng an tâm, cầm lấy khăn lông ướt đặt ở một bên.
“Đây, tôi giúp anh lau mặt trước.” Cô dùng giọng điệu khi dỗ con nít nói, nhẹ nhàng lau gương mặt giống như tác phẩm nghệ thuật kia, lực đạo hầu như là dịu dàng hơn cả khi đụng chạm con nít.
Hắn nghiêng đầu, mặc cho tay cô chà tới chà lui trên mặt hắn, rồi lại kéo đến gáy, môi mỏng không nói gì hơi hơi cong lên.
“Cười cái gì?” Cô chú ý tới biến hóa trên cơ mặt hắn.
“Mát mát, rất thoải mái.” Con ngươi dài nửa che nửa khép, mắt đen lòe lòe nhấp nháy ở dưới lông mi dài rậm, thiếu đi lãnh trầm lúc bình thường nhưng lại hơn vài phần sương mờ, nụ cười của hắn… tựa như thiên sứ.
“Thoải mái là tốt rồi.” Cô nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia có
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1526/5660
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1526/5660
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt