Tiểu thuyết Trăm Ngày Hôn Nhân-full
Lượt xem : |
ch một trận.
Cô gái này còn biết chột dạ à?
Đoàn Bồi Nguyên nhìn vẻ mặt “phấn khích vạn phần” của cô, trong lòng hắn cảm thấy sảng khoái chút, cơn tức giận trước đó khi biết được bản thân bị lường gạt kia cuối cùng cũng cân bằng được một chút.
Hôm nay hắn vừa xuống máy bay thì lập tức mang theo cả một xe quà đến thẳng Giang gia, một lòng muốn đứng ra thay cô “gánh tội”, chỉ sợ hoãn thêm chút nào, cô sẽ chịu dày vò thêm chút đó.
Không ngờ rằng, mẹ Giang vừa nhận ra thân phận của hắn, chẳng những không có cầm chổi đuổi người, ngược lại còn nhiệt liệt chào đón hắn vào cửa, còn lập tức gọi điện thoại kêu ba Giang xin phép về nhà gặp con rể, suốt quá trình không khí chỉ có thể dùng từ “vui” để hình dung.
Bọn họ hàn huyên được một lát, mẹ Giang mới nghĩ đến việc phải báo tin cho con gái nhưng cô đã rời nhà trẻ mà hình như di động lại hết pin, chuyển qua chế độ để lại lời nhắn…
“Thì ra người ăn không ngon, món ăn kho lại có thể ăn một bao lớn như vậy.” Hắn nhíu mày, ánh mắt tập trung vào bao đồ ăn bự chà bá trong tay cô kia, nét mặt thì lộ vẻ kinh ngạc nhàn nhạt nhưng giọng điệu lại rất châm chọc.
Vừa nghĩ đến chính mình cư nhiên bị tiểu hồ li này gạt, hắn đã muốn đánh vào mông một phát, xoay chặt cái đuôi hồ li của cô, để cho cô cũng nếm thử loại tư vị lo lắng, cả đêm không được yên giấc này.
“Cái này là người cả nhà tôi muốn ăn.” Cô giải thích mình không có ăn nhiều như vậy nhưng cũng tương đương gián tiếp thừa nhận mình không chịu đói, một cái sơ hở quá lớn.
Mắt lạnh của hắn vừa bắn tới, cô lập tức “biết sai” cúi đầu. “Thật xin lỗi… Tôi đã lừa anh.”
Giang Xuân Tuệ nhỏ giọng xin lỗi nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được oán trách mẹ mình sao cũng không mật báo cho cô một chút, tốt xấu cũng để cho cô có tâm lý chuẩn bị…
Nhưng mà nghe hắn nói như vậy, ý tứ là hắn đặc biệt từ Nhật Bản trở về gấp là… vì cô?
Thình thịch! Trái tim của cô đập hết sức nhanh.
Hóa ra người đàn ông này quan tâm cô là thật, ngượng ngùng thừa nhận sự quan tâm của hắn cũng là thật, nói qua nói lại hắn thực sự quan tâm cô, lo cho cô…
Ô, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông đêm qua gác điện thoại của cô có chút đáng yêu, về phần vấn đề lễ phép, chuyện nhỏ này, hiện tại cô hoàn toàn không cần, chỉ để ý…
Cô nâng mắt lên, dùng một loại tâm tình “hơi chút ngọt ngào” quan sát hắn…
[1"> obasan: tiếng Nhật: cô,bác gái
[2"> cẩu huyết lâm đầu: Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu hất cẩu huyết (máu chó) lên đầu yêu quái thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị chửi giống như yêu quái bị hất cẩu huyết lên đầu vậy, không có cách gì chống đỡ, bất lực không làm gì được.
[3"> cướp base: đại khái là trong môn bóng chày khi batter đánh không thành công mà runner chạy đụng miếng base thì gọi là cướp base, nói chung là thuật ngữ bên bóng chày nên mình cũng ko rõ lắm, coi hình dưới là một tình huống cướp base thành công.
[4"> cục cưng Bọt Biển (SpongeBob SquarePants) nhân vật phim hoạt hình dài tập SpongeBob SquarePants.
Chương 5
“Ngày mốt phải thử áo cưới, buổi tối tôi sẽ kêu người tới đây đón cô.” Hắn tìm đến cô chủ yếu là do có việc cần nói với cô, không phải vì muốn coi bộ dạng xấu hổ của cô. Cái đó chắc coi như là tính giải trí thêm vô vậy.
Giang Xuân Tuệ vén tóc ra sau tai, nhẹ nhàng gật đầu, lần này cô nhu thuận không có ý kiến ý cò gì hết và cũng không trách hắn tự tiện quyết định thời gian.
“Mẹ tôi nói tân phòng ở biệt thự phải sửa sang lại một lần nữa, hai ngày nữa bà sẽ đi chọn đồ dùng trong nhà, đến lúc đó cô cùng đi với bà.” Thấy cô không có ý kiến, hắn tiếp tục nói, mặc dù mấy cái chuyện vặt này cũng không quan trọng mà bắt buộc phải gặp mặt trực tiếp nói, một cú điện thoại là xong.
Nhưng mà hắn nhận ra rằng mình không chỉ muốn nghe giọng nói của cô mà còn muốn tận mắt thấy cô, luôn cảm thấy như vậy thì mới có thể hoàn toàn an tâm, xác nhận cô bình yên vô sự.
Thấy cô xách cả bao đồ ăn bự như vậy và còn có thể có khí lực mà ầm ĩ với hắn, tâm tình hắn lại thả lỏng, muốn chọc cô một chút.
“Vậy còn anh?” Nghe giọng điệu của hắn, hình như hắn không tính đi với cô và mẹ hắn, không hiểu sao cô cảm thấy có chút thất vọng.
“Phụ nữ coi dạo phố là lạc thú, đàn ông coi dạo phố là địa ngục, tôi đi chỉ khiến mẹ tôi mất hứng, hơn nữa tôi cũng không có thời gian.” Hắn không hề hứng thú đối với việc dạo phố, thà rằng dùng khoảng thời gian này làm việc, kiếm tiền trả hóa đơn còn thoải mái hơn.
“Ờ.” Hắn đã nói như vậy, hình như cô cũng không tìm được lý do miễn cưỡng hắn đi cùng, chỉ có thể chuẩn bị xin phép nghỉ bữa làm thôi, ai bảo mình “bắt người tay ngắn”, sau khi ký hiệp định cũng có thái độ tích cực trả nợ, đối với yêu cầu của hắn cũng sẽ ra sức phối hợp. “Nhưng mà…”
Cô nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
“Có chuyện thì cứ nói.”
“Chúng ta là giả kết hôn, cho nên… chắc là… sẽ không xảy ra “chuyện đó” chứ?” Nói đến tân phòng, cô mới đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, về mặt cá tính, cô quả là “đi một bước, tính một bước”.
“Chuyện nào?” Hắn cười khẽ, đương nhiên không thể nào đơn thuần đến nỗi không hiểu lời cô nói, chỉ là cảm thấy nét mặt xấu hổ không dám hỏi của cô rất tức cười, không thưởng thức nhiều một chút thì thật uổng.
“Chính là chuyện kia… Lên giường.” Cô kéo hắn đến bên cạnh một quầy hàng ít người, lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói.
Bốn phía tuy rằng thỉnh thoảng có một vài ánh mắt tò mò nhưng cô nghĩ cái đó thuần túy là do hắn đẹp trai, không liên quan đến đề tài bọn họ đang thảo luận.
“Tôi không thích giường mềm quá.”
“Cái gì?” Cái này có liên quan gì đến “chuyện đó”?
“Giường mềm quá sẽ làm tôi đau nhức toàn thân, lúc cô đi chọn phải đặc biệt chú ý.”
“Chăn màn gối đệm cũng đừng chọn loại hoa văn hoa hòe quá hoặc màu sắc trắng mềm quá.”
“Vì sao?”
“Tôi sẽ dị ứng.”
“Ô…” Cái gì với cái gì a! Hơn nữa đi một vòng hắn vẫn chưa cho cô đáp án, cô thật sự không còn đủ kiên nhẫn…
“Cho nên rốt cuộc chúng ta sẽ lên giường hay không a!”
Câu hỏi này quá ghê, âm lượng không lớn không nhỏ, vừa khéo làm cho một đống các bà các mẹ chỉ trỏ, làm cô xấu hổ đến nỗi hận dưới chân không có động chui xuống, thực sợ bị phụ huynh học sinh nào đó nhận ra thân phận của cô.
Có lẽ Đoàn Bồi Nguyên nhìn quen trường hợp này rồi, chẳng những hắn miễn dịch với những ánh mắt xung quanh mà còn rất xấu xa “cười ké”, thấy bộ dạng cô lúng túng, trái lại lại lộ ra một mặt thích thú.
Cười cười cười! Từ khi nào thì hắn trở nên “miệng luôn tươi cười” như vậy, rõ ràng trước kia hở chút là bày ra khuôn mặt khối băng, tức chết người đi được…
Cô hung dữ trừng hắn một cái, lúng túng đến nỗi muốn chạy trốn khỏi nơi này…
“Lên xe tôi.” Hắn kéo cô, ôm cô vào lòng, bước đi vững vàng đem cô ra khỏi đám người đang coi vây quanh.
Một khắc trước giống như đang giễu cợt cô, lúc này lại giống như đang bảo vệ cô không bị người khác cười nhạo…
Cô vụng trộm nhìn hắn, không hiểu hành vi của người đàn ông này, trong lòng lại có loại cảm giác ấm áp, ngọt
Cô gái này còn biết chột dạ à?
Đoàn Bồi Nguyên nhìn vẻ mặt “phấn khích vạn phần” của cô, trong lòng hắn cảm thấy sảng khoái chút, cơn tức giận trước đó khi biết được bản thân bị lường gạt kia cuối cùng cũng cân bằng được một chút.
Hôm nay hắn vừa xuống máy bay thì lập tức mang theo cả một xe quà đến thẳng Giang gia, một lòng muốn đứng ra thay cô “gánh tội”, chỉ sợ hoãn thêm chút nào, cô sẽ chịu dày vò thêm chút đó.
Không ngờ rằng, mẹ Giang vừa nhận ra thân phận của hắn, chẳng những không có cầm chổi đuổi người, ngược lại còn nhiệt liệt chào đón hắn vào cửa, còn lập tức gọi điện thoại kêu ba Giang xin phép về nhà gặp con rể, suốt quá trình không khí chỉ có thể dùng từ “vui” để hình dung.
Bọn họ hàn huyên được một lát, mẹ Giang mới nghĩ đến việc phải báo tin cho con gái nhưng cô đã rời nhà trẻ mà hình như di động lại hết pin, chuyển qua chế độ để lại lời nhắn…
“Thì ra người ăn không ngon, món ăn kho lại có thể ăn một bao lớn như vậy.” Hắn nhíu mày, ánh mắt tập trung vào bao đồ ăn bự chà bá trong tay cô kia, nét mặt thì lộ vẻ kinh ngạc nhàn nhạt nhưng giọng điệu lại rất châm chọc.
Vừa nghĩ đến chính mình cư nhiên bị tiểu hồ li này gạt, hắn đã muốn đánh vào mông một phát, xoay chặt cái đuôi hồ li của cô, để cho cô cũng nếm thử loại tư vị lo lắng, cả đêm không được yên giấc này.
“Cái này là người cả nhà tôi muốn ăn.” Cô giải thích mình không có ăn nhiều như vậy nhưng cũng tương đương gián tiếp thừa nhận mình không chịu đói, một cái sơ hở quá lớn.
Mắt lạnh của hắn vừa bắn tới, cô lập tức “biết sai” cúi đầu. “Thật xin lỗi… Tôi đã lừa anh.”
Giang Xuân Tuệ nhỏ giọng xin lỗi nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được oán trách mẹ mình sao cũng không mật báo cho cô một chút, tốt xấu cũng để cho cô có tâm lý chuẩn bị…
Nhưng mà nghe hắn nói như vậy, ý tứ là hắn đặc biệt từ Nhật Bản trở về gấp là… vì cô?
Thình thịch! Trái tim của cô đập hết sức nhanh.
Hóa ra người đàn ông này quan tâm cô là thật, ngượng ngùng thừa nhận sự quan tâm của hắn cũng là thật, nói qua nói lại hắn thực sự quan tâm cô, lo cho cô…
Ô, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông đêm qua gác điện thoại của cô có chút đáng yêu, về phần vấn đề lễ phép, chuyện nhỏ này, hiện tại cô hoàn toàn không cần, chỉ để ý…
Cô nâng mắt lên, dùng một loại tâm tình “hơi chút ngọt ngào” quan sát hắn…
[1"> obasan: tiếng Nhật: cô,bác gái
[2"> cẩu huyết lâm đầu: Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu hất cẩu huyết (máu chó) lên đầu yêu quái thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị chửi giống như yêu quái bị hất cẩu huyết lên đầu vậy, không có cách gì chống đỡ, bất lực không làm gì được.
[3"> cướp base: đại khái là trong môn bóng chày khi batter đánh không thành công mà runner chạy đụng miếng base thì gọi là cướp base, nói chung là thuật ngữ bên bóng chày nên mình cũng ko rõ lắm, coi hình dưới là một tình huống cướp base thành công.
[4"> cục cưng Bọt Biển (SpongeBob SquarePants) nhân vật phim hoạt hình dài tập SpongeBob SquarePants.
Chương 5
“Ngày mốt phải thử áo cưới, buổi tối tôi sẽ kêu người tới đây đón cô.” Hắn tìm đến cô chủ yếu là do có việc cần nói với cô, không phải vì muốn coi bộ dạng xấu hổ của cô. Cái đó chắc coi như là tính giải trí thêm vô vậy.
Giang Xuân Tuệ vén tóc ra sau tai, nhẹ nhàng gật đầu, lần này cô nhu thuận không có ý kiến ý cò gì hết và cũng không trách hắn tự tiện quyết định thời gian.
“Mẹ tôi nói tân phòng ở biệt thự phải sửa sang lại một lần nữa, hai ngày nữa bà sẽ đi chọn đồ dùng trong nhà, đến lúc đó cô cùng đi với bà.” Thấy cô không có ý kiến, hắn tiếp tục nói, mặc dù mấy cái chuyện vặt này cũng không quan trọng mà bắt buộc phải gặp mặt trực tiếp nói, một cú điện thoại là xong.
Nhưng mà hắn nhận ra rằng mình không chỉ muốn nghe giọng nói của cô mà còn muốn tận mắt thấy cô, luôn cảm thấy như vậy thì mới có thể hoàn toàn an tâm, xác nhận cô bình yên vô sự.
Thấy cô xách cả bao đồ ăn bự như vậy và còn có thể có khí lực mà ầm ĩ với hắn, tâm tình hắn lại thả lỏng, muốn chọc cô một chút.
“Vậy còn anh?” Nghe giọng điệu của hắn, hình như hắn không tính đi với cô và mẹ hắn, không hiểu sao cô cảm thấy có chút thất vọng.
“Phụ nữ coi dạo phố là lạc thú, đàn ông coi dạo phố là địa ngục, tôi đi chỉ khiến mẹ tôi mất hứng, hơn nữa tôi cũng không có thời gian.” Hắn không hề hứng thú đối với việc dạo phố, thà rằng dùng khoảng thời gian này làm việc, kiếm tiền trả hóa đơn còn thoải mái hơn.
“Ờ.” Hắn đã nói như vậy, hình như cô cũng không tìm được lý do miễn cưỡng hắn đi cùng, chỉ có thể chuẩn bị xin phép nghỉ bữa làm thôi, ai bảo mình “bắt người tay ngắn”, sau khi ký hiệp định cũng có thái độ tích cực trả nợ, đối với yêu cầu của hắn cũng sẽ ra sức phối hợp. “Nhưng mà…”
Cô nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
“Có chuyện thì cứ nói.”
“Chúng ta là giả kết hôn, cho nên… chắc là… sẽ không xảy ra “chuyện đó” chứ?” Nói đến tân phòng, cô mới đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, về mặt cá tính, cô quả là “đi một bước, tính một bước”.
“Chuyện nào?” Hắn cười khẽ, đương nhiên không thể nào đơn thuần đến nỗi không hiểu lời cô nói, chỉ là cảm thấy nét mặt xấu hổ không dám hỏi của cô rất tức cười, không thưởng thức nhiều một chút thì thật uổng.
“Chính là chuyện kia… Lên giường.” Cô kéo hắn đến bên cạnh một quầy hàng ít người, lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói.
Bốn phía tuy rằng thỉnh thoảng có một vài ánh mắt tò mò nhưng cô nghĩ cái đó thuần túy là do hắn đẹp trai, không liên quan đến đề tài bọn họ đang thảo luận.
“Tôi không thích giường mềm quá.”
“Cái gì?” Cái này có liên quan gì đến “chuyện đó”?
“Giường mềm quá sẽ làm tôi đau nhức toàn thân, lúc cô đi chọn phải đặc biệt chú ý.”
“Chăn màn gối đệm cũng đừng chọn loại hoa văn hoa hòe quá hoặc màu sắc trắng mềm quá.”
“Vì sao?”
“Tôi sẽ dị ứng.”
“Ô…” Cái gì với cái gì a! Hơn nữa đi một vòng hắn vẫn chưa cho cô đáp án, cô thật sự không còn đủ kiên nhẫn…
“Cho nên rốt cuộc chúng ta sẽ lên giường hay không a!”
Câu hỏi này quá ghê, âm lượng không lớn không nhỏ, vừa khéo làm cho một đống các bà các mẹ chỉ trỏ, làm cô xấu hổ đến nỗi hận dưới chân không có động chui xuống, thực sợ bị phụ huynh học sinh nào đó nhận ra thân phận của cô.
Có lẽ Đoàn Bồi Nguyên nhìn quen trường hợp này rồi, chẳng những hắn miễn dịch với những ánh mắt xung quanh mà còn rất xấu xa “cười ké”, thấy bộ dạng cô lúng túng, trái lại lại lộ ra một mặt thích thú.
Cười cười cười! Từ khi nào thì hắn trở nên “miệng luôn tươi cười” như vậy, rõ ràng trước kia hở chút là bày ra khuôn mặt khối băng, tức chết người đi được…
Cô hung dữ trừng hắn một cái, lúng túng đến nỗi muốn chạy trốn khỏi nơi này…
“Lên xe tôi.” Hắn kéo cô, ôm cô vào lòng, bước đi vững vàng đem cô ra khỏi đám người đang coi vây quanh.
Một khắc trước giống như đang giễu cợt cô, lúc này lại giống như đang bảo vệ cô không bị người khác cười nhạo…
Cô vụng trộm nhìn hắn, không hiểu hành vi của người đàn ông này, trong lòng lại có loại cảm giác ấm áp, ngọt
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1366/5500
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1366/5500
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt