Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình-full
Lượt xem : |
chỉ sợ bỏ qua chuyến xe bus cuối cùng, mà mệt mỏi nên cô hoàn toàn không chú ý đên bên kia của trạm xe bus, Táp Nhĩ Đế Tư đang hút thuốc, chờ cô.
“Tom, khi đến trạm, bác gọi con một tiếng, làm ơn!”
Vừa lên xe bus, Hạ Dĩnh liền hướng về tái xế xe bus quen biết hơn năm năm, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi nói xin nhờ.
“Hôm nay sao mệt thế?” Tom quan tâm hỏi.
“Cả buổi tối tẩy rữa chén đĩa, mệt chết rồi.” Hạ Dĩnh đưa ra một thẻ quét trên máy một phen, “Xin nhớ bác!”
Sau khi Tom bày tỏ không thánh vấn đề, Hạ Dĩnh miễng cưỡng nặn ra nụ cười tươi tắn, cảm ơn sự giúp đỡ của Tom, sau đó kéo bước chân nặng nề, chọn ghế dựa dính đôi, liền đặt mông ngồi xuống, mí mắt tựa như nặng ngàn cân tự động khép lại.
Giữa lúc lờ mờ, Hạ Dĩnh cảm thấy chỗ trống bên cạnh có người ngồi đến, đồng thời, một loại hơi thở đàn ông quen thuộc, cũng chạy đến thăm hỏi hơi thở cô.
Cô nhớ rõ ngày đó lúc cùng Táp Nhĩ Đế Tư ôm nhau và khiêu vũ, hương vị này chính là tản ra trên người hắn, mùi Long Thủy hòa cùng Ư Thảo không ngừng bao phủ lấy cô.
Tên đó đáng ghét đó thật sự là đáng giận!
Sự xuất hiện của hắn, nhiễu loạn cuộc sống của cô, bóng dáng của hắn, chiếm lỉnh cả tâm trí cô, bây giờ ngay cả mùi hương của hắn, cũng muốn xâm chiếm không khí hít thở của cô!
Ghét! Tránh ra….tất cả tránh ra….
Hạ Dĩnh tiến vào mộng đẹp, đang cố gắn đuổi Táp Nhĩ Đế Tư trong mộng ra, cả cái đầu cũng không ngừng lắc lắc trên ghế, dường như ngủ không yên lắm.
Cô vồn tựa vào cửa sổ mà ngủ, lúc ý thức mơ hồ hỏi, đổi phương hướng, tìm được chỗ dựa khá thoải mái lại ấm áp, lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt cũng vì cảm giác ấm áp này ma buông lỏng, thay vào đó là nụ cười thỏa mãn ngọt ngào…..Uhm..thật thoải mái nha…
Hạ Dĩnh từ trong giấc mộng tỉnh lại, duỗi duỗi cái lưng, mở mắt ra nhìn thấy mình vẫn còn ở trên xe bus.
ủa? vậy thì lạ rồi! Xe bus thay ghế dựa vừa mềm vừa êm, còn có thiết bị làm ấm nữa khi nào thế? Hạ Dịnh hiếu kì quay đầu, nhưng vừa mới xoay, liền khiến cô không khõi kinh hãi.
“Anh…..sao anh có thể, lại ở đây?”
Vừa mới quay đầu, Hạ Dĩnh liền đối diện với đôi mắt mỉm cười của Táp Nhĩ Đế Tư, cô kinh hãi đến nói không nên lời.
Cô sợ đến mức vội vàng đứng dậy nhìn, chiếc áo khoác phủ trên người cô cũng thuận thế rớt xuống.
Lúc này cô mới phát hiện, trên xe bus đã sớm không còn một bóng người, ngay cả Tom cũng không thấy đâu.
“Tôi còn nằm mơ sao?” Hạ Dĩnh bất giác lẩm bẩm nói.
“Em không có nằm mơ, chúng ta đi thôi.” Táp Nhĩ cho cô đáp án, cầm áo khoác lên, đi trước về phía cửa xe.
Hạ Dĩnh chết đứng tại chỗ, vẫn không rõ tình hình, thấy Táp Nhĩ rời đi, liền lấy hai tay vỗ nhẹ gò má mình, xác định những điều chứng kiến trước mắt đều là sự thật, mới lo lắng bất an cùng đi xuống xe.
“Nhà em ở đâu?”
“Nhà tôi? Anh hỏi nhà tôi làm gì?”
Hạ Dĩnh dùng cái đầu vẫn còn mơ hồ lộn xộn suy nghĩ một chút, lập tức ngạc nhiên hỏi:
“Anh…anh sẽ không muốn đến nhà tôi chứ?”
“Điều có còn phải nói?” Táp Nhĩ cười nói, gương mặt anh tuấn, theo ánh đèn đường trong đêm tối, càng lộ vẻ cuồng ngạo ngang ngạnh.
“Cũng đã trễ thế này, em không sợ bây giờ tôi trở về lại có nguy hiểm sao?” Táp Nhĩ lộ ra đôi mắt suy ngẫm bên trong có sự trêu chọc.
Hắn….hắn đùa cái gì vậy?
Người hắn cao ít nhất 1m85, thân thể cường tráng giống như…ngựa(==’’), đây là cảm giác cô vửa nãy xoa lồng ngực hắn. nhưng vừa nghĩ đến cô cư nhiên liên tục dựa hắn chảy nước bọt, mặt Hạ Dĩnh không khỏi đỏ lên.
“Anh không gây nguy hiểm cho người ta là tốt rồi, anh làm sao có thể bị nguy hiểm, huống chi bây giờ mới…”
Hạ Dĩnh nhìn đồng hồ trên tay một cái, thời gian hiển thị khiến cô phải kinh hô: “Trời ơi! Đã tới hai giờ rồi!”
Bình thường cô về nhà trễ nhất cũng sẽ không vướt quá mười một giờ, rốt cuộc cô ngủ bao lâu? Mà hắn…cứ như vậy mặc cô tùy ý dựa vào! Vào giờ khắc này, một loại chân tình nhỏ bé, khó nói nên lời, lên men ở trong đáy lòng của Hạ Dĩnh…
Sau một hồi lâu, cô lấy lại tinh thần. nghĩ thầm: tuy rằng xe bus đã nghĩ chạy, mà ở nơi lại vắng vẻ, nhưng dù vậy, cô cũng không thể dẫn hắn về nhà nha!
Mẹ nhất định sẽ hiểu lầm, huống chi cũng đã trễ thế này…
“Không được, anh vẫn không thể theo tôi về, có lẻ gần đây có xe hơi khách sạn, anh có thể ở tạm.”
Nói xong, Hạ Dĩnh liền xoay người bước về nhà, chỉ có điều, cô vừa bước một bước, khuỷu tay đã bị Táp Nhĩ giữ chặt, cũng đi không đươc.
“Trong nhà giấu đàn ông, cho nên không dám để tôi đến sao?” Trong nháy mắt, đôi mắt Táp Nhĩ trở nên u ám.
“Đương nhiên…”
Chờ một chut! Cô có giấu đàn ông hay không, mắc mớ gì đến hắn? chính hắn cũng đi ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’ khắp nơi đó!
Giờ phút này trong đầu Hạ Dĩnh hiện lên, là hình ảnh Táp Nhĩ cùng người phụ nữ xinh ở trong nhà hàng lúc nãy vừa nói vừa cười ngọt ngào, mỗi lần nghĩ đến cảnh này, khiến trong cơ thể cô nổi lên một ngọn lửa không tên.
Hạ Dĩnh vẫy khỏi tay của Táp Nhĩ, có ý trả lời: “Đúng a! tôi sợ người đàn ông của tôi sẽ hiểu lầm….Uhm…”
Táp Nhĩ bỗng chốc nghiêng người hôn lên môi cô, chiêc lưỡi linh hoạt dò xét trong miệng cô, trêu chọc khiến cô bởi hoảng sợ mà lưỡi cứng ngắc.
Hạ Dĩnh than nhẹ một tiếng, theo bản nang giẫy giụa, nhưng sức lực của hắn hoàn toàn kiềm chặt cô, khiến cô không có chỗ để trốn.
Nụ hôn của Táp Nhĩ cuồng mãnh, hắn âm mưu gợi lên khát vọng của cô đối với hắn, cũng là lần thứ hai để hắn nhớ lại nụ hôn khiến hắn lưu luyến không thôi.
Dần dần, sự giãy giụa của cô rút đi, sự vuốt ve cùng nụ hôn nóng bỏng của hắn, khiến cô say mê.
“Thì ra là… em thích sự trừng phạt của tôi.” Táp Nhĩ ngừng lại nụ hôn mãnh liệt, cười tà mị bên tai cô, hơi thở ấm áp lướt qua tai cô.
Trừng phạt? thì ra….Hạ Dĩnh nhớ đến hắn uy hiếp cô! Cảm xúc phẫn nộ rất nhanh kéo cô từ trong cơn kích tình trở về hiện thực.
“Anh….anh tránh xa tôi một chút! Cái tên đáng giận này..” Hạ Dĩnh cố gắn muốn đẩy Táp Nhĩ ra, nhưng hắn vẫn ‘bất động như núi’: “Anh có thể dẫn phụ nữ đi ăn cơm, vì sao không thể có đàn ông ở nhà tôi?”
“Em đang ghen sao?” Táp Nhĩ nhẹ vuốt ve đôi môi của cô, trong ánh mắt có ý vẫn chưa thỏa mãn.
Lời của hắn khiến Hạ Dĩnh khẽ cứng đờ.
Ghen? Thì ra ngọn lửa không tên trong người cô là lửa ghen!
“Anh ở đây đùa gì thế?” Hạ Dĩnh đẩy cái tay quấy nhiễu tâm tư cô ra, lần thứ hai cô không thẻm để ý đến tình cảm khó hiểu này.
“Tôi muốn ghen, cũng chỉ ăn dấm chua người đàn ông của tôi, anh muốn ở chung với người phụ nữ nào, đâu có chuyện gì liên quan đến tôi! Còn nữa, anh dựa vào cái gì mà trừng phạt tôi? Tôi muốn nói gì thì nói đó, mắc mớ gì đến anh! Tôi thích giấu đàn ông ở nhà, không liên quan gì đến anh…Ưm..”
Táp Nhĩ lại lần nữa cánh môi nóng bỏng của hắn hôn cô, chiếc lưỡi linh hoạt vọt vào trong miệng cô, dáng vẻ tính chuẩn bị quất quit với cô, vô cùng muốn đoạt đi tất cả hô hấp của cô, và tất cả sự phản kháng trong cái đầu nhỏ của cô, hắn ngang ngược chỉ cho phép cô vì hắn giải phóng tất cả nhiệt tình.
Mắc mớ gì đến hắn? chỉ cần là chuyện của cô, đều thuộc quyền quản l
“Tom, khi đến trạm, bác gọi con một tiếng, làm ơn!”
Vừa lên xe bus, Hạ Dĩnh liền hướng về tái xế xe bus quen biết hơn năm năm, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi nói xin nhờ.
“Hôm nay sao mệt thế?” Tom quan tâm hỏi.
“Cả buổi tối tẩy rữa chén đĩa, mệt chết rồi.” Hạ Dĩnh đưa ra một thẻ quét trên máy một phen, “Xin nhớ bác!”
Sau khi Tom bày tỏ không thánh vấn đề, Hạ Dĩnh miễng cưỡng nặn ra nụ cười tươi tắn, cảm ơn sự giúp đỡ của Tom, sau đó kéo bước chân nặng nề, chọn ghế dựa dính đôi, liền đặt mông ngồi xuống, mí mắt tựa như nặng ngàn cân tự động khép lại.
Giữa lúc lờ mờ, Hạ Dĩnh cảm thấy chỗ trống bên cạnh có người ngồi đến, đồng thời, một loại hơi thở đàn ông quen thuộc, cũng chạy đến thăm hỏi hơi thở cô.
Cô nhớ rõ ngày đó lúc cùng Táp Nhĩ Đế Tư ôm nhau và khiêu vũ, hương vị này chính là tản ra trên người hắn, mùi Long Thủy hòa cùng Ư Thảo không ngừng bao phủ lấy cô.
Tên đó đáng ghét đó thật sự là đáng giận!
Sự xuất hiện của hắn, nhiễu loạn cuộc sống của cô, bóng dáng của hắn, chiếm lỉnh cả tâm trí cô, bây giờ ngay cả mùi hương của hắn, cũng muốn xâm chiếm không khí hít thở của cô!
Ghét! Tránh ra….tất cả tránh ra….
Hạ Dĩnh tiến vào mộng đẹp, đang cố gắn đuổi Táp Nhĩ Đế Tư trong mộng ra, cả cái đầu cũng không ngừng lắc lắc trên ghế, dường như ngủ không yên lắm.
Cô vồn tựa vào cửa sổ mà ngủ, lúc ý thức mơ hồ hỏi, đổi phương hướng, tìm được chỗ dựa khá thoải mái lại ấm áp, lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt cũng vì cảm giác ấm áp này ma buông lỏng, thay vào đó là nụ cười thỏa mãn ngọt ngào…..Uhm..thật thoải mái nha…
Hạ Dĩnh từ trong giấc mộng tỉnh lại, duỗi duỗi cái lưng, mở mắt ra nhìn thấy mình vẫn còn ở trên xe bus.
ủa? vậy thì lạ rồi! Xe bus thay ghế dựa vừa mềm vừa êm, còn có thiết bị làm ấm nữa khi nào thế? Hạ Dịnh hiếu kì quay đầu, nhưng vừa mới xoay, liền khiến cô không khõi kinh hãi.
“Anh…..sao anh có thể, lại ở đây?”
Vừa mới quay đầu, Hạ Dĩnh liền đối diện với đôi mắt mỉm cười của Táp Nhĩ Đế Tư, cô kinh hãi đến nói không nên lời.
Cô sợ đến mức vội vàng đứng dậy nhìn, chiếc áo khoác phủ trên người cô cũng thuận thế rớt xuống.
Lúc này cô mới phát hiện, trên xe bus đã sớm không còn một bóng người, ngay cả Tom cũng không thấy đâu.
“Tôi còn nằm mơ sao?” Hạ Dĩnh bất giác lẩm bẩm nói.
“Em không có nằm mơ, chúng ta đi thôi.” Táp Nhĩ cho cô đáp án, cầm áo khoác lên, đi trước về phía cửa xe.
Hạ Dĩnh chết đứng tại chỗ, vẫn không rõ tình hình, thấy Táp Nhĩ rời đi, liền lấy hai tay vỗ nhẹ gò má mình, xác định những điều chứng kiến trước mắt đều là sự thật, mới lo lắng bất an cùng đi xuống xe.
“Nhà em ở đâu?”
“Nhà tôi? Anh hỏi nhà tôi làm gì?”
Hạ Dĩnh dùng cái đầu vẫn còn mơ hồ lộn xộn suy nghĩ một chút, lập tức ngạc nhiên hỏi:
“Anh…anh sẽ không muốn đến nhà tôi chứ?”
“Điều có còn phải nói?” Táp Nhĩ cười nói, gương mặt anh tuấn, theo ánh đèn đường trong đêm tối, càng lộ vẻ cuồng ngạo ngang ngạnh.
“Cũng đã trễ thế này, em không sợ bây giờ tôi trở về lại có nguy hiểm sao?” Táp Nhĩ lộ ra đôi mắt suy ngẫm bên trong có sự trêu chọc.
Hắn….hắn đùa cái gì vậy?
Người hắn cao ít nhất 1m85, thân thể cường tráng giống như…ngựa(==’’), đây là cảm giác cô vửa nãy xoa lồng ngực hắn. nhưng vừa nghĩ đến cô cư nhiên liên tục dựa hắn chảy nước bọt, mặt Hạ Dĩnh không khỏi đỏ lên.
“Anh không gây nguy hiểm cho người ta là tốt rồi, anh làm sao có thể bị nguy hiểm, huống chi bây giờ mới…”
Hạ Dĩnh nhìn đồng hồ trên tay một cái, thời gian hiển thị khiến cô phải kinh hô: “Trời ơi! Đã tới hai giờ rồi!”
Bình thường cô về nhà trễ nhất cũng sẽ không vướt quá mười một giờ, rốt cuộc cô ngủ bao lâu? Mà hắn…cứ như vậy mặc cô tùy ý dựa vào! Vào giờ khắc này, một loại chân tình nhỏ bé, khó nói nên lời, lên men ở trong đáy lòng của Hạ Dĩnh…
Sau một hồi lâu, cô lấy lại tinh thần. nghĩ thầm: tuy rằng xe bus đã nghĩ chạy, mà ở nơi lại vắng vẻ, nhưng dù vậy, cô cũng không thể dẫn hắn về nhà nha!
Mẹ nhất định sẽ hiểu lầm, huống chi cũng đã trễ thế này…
“Không được, anh vẫn không thể theo tôi về, có lẻ gần đây có xe hơi khách sạn, anh có thể ở tạm.”
Nói xong, Hạ Dĩnh liền xoay người bước về nhà, chỉ có điều, cô vừa bước một bước, khuỷu tay đã bị Táp Nhĩ giữ chặt, cũng đi không đươc.
“Trong nhà giấu đàn ông, cho nên không dám để tôi đến sao?” Trong nháy mắt, đôi mắt Táp Nhĩ trở nên u ám.
“Đương nhiên…”
Chờ một chut! Cô có giấu đàn ông hay không, mắc mớ gì đến hắn? chính hắn cũng đi ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’ khắp nơi đó!
Giờ phút này trong đầu Hạ Dĩnh hiện lên, là hình ảnh Táp Nhĩ cùng người phụ nữ xinh ở trong nhà hàng lúc nãy vừa nói vừa cười ngọt ngào, mỗi lần nghĩ đến cảnh này, khiến trong cơ thể cô nổi lên một ngọn lửa không tên.
Hạ Dĩnh vẫy khỏi tay của Táp Nhĩ, có ý trả lời: “Đúng a! tôi sợ người đàn ông của tôi sẽ hiểu lầm….Uhm…”
Táp Nhĩ bỗng chốc nghiêng người hôn lên môi cô, chiêc lưỡi linh hoạt dò xét trong miệng cô, trêu chọc khiến cô bởi hoảng sợ mà lưỡi cứng ngắc.
Hạ Dĩnh than nhẹ một tiếng, theo bản nang giẫy giụa, nhưng sức lực của hắn hoàn toàn kiềm chặt cô, khiến cô không có chỗ để trốn.
Nụ hôn của Táp Nhĩ cuồng mãnh, hắn âm mưu gợi lên khát vọng của cô đối với hắn, cũng là lần thứ hai để hắn nhớ lại nụ hôn khiến hắn lưu luyến không thôi.
Dần dần, sự giãy giụa của cô rút đi, sự vuốt ve cùng nụ hôn nóng bỏng của hắn, khiến cô say mê.
“Thì ra là… em thích sự trừng phạt của tôi.” Táp Nhĩ ngừng lại nụ hôn mãnh liệt, cười tà mị bên tai cô, hơi thở ấm áp lướt qua tai cô.
Trừng phạt? thì ra….Hạ Dĩnh nhớ đến hắn uy hiếp cô! Cảm xúc phẫn nộ rất nhanh kéo cô từ trong cơn kích tình trở về hiện thực.
“Anh….anh tránh xa tôi một chút! Cái tên đáng giận này..” Hạ Dĩnh cố gắn muốn đẩy Táp Nhĩ ra, nhưng hắn vẫn ‘bất động như núi’: “Anh có thể dẫn phụ nữ đi ăn cơm, vì sao không thể có đàn ông ở nhà tôi?”
“Em đang ghen sao?” Táp Nhĩ nhẹ vuốt ve đôi môi của cô, trong ánh mắt có ý vẫn chưa thỏa mãn.
Lời của hắn khiến Hạ Dĩnh khẽ cứng đờ.
Ghen? Thì ra ngọn lửa không tên trong người cô là lửa ghen!
“Anh ở đây đùa gì thế?” Hạ Dĩnh đẩy cái tay quấy nhiễu tâm tư cô ra, lần thứ hai cô không thẻm để ý đến tình cảm khó hiểu này.
“Tôi muốn ghen, cũng chỉ ăn dấm chua người đàn ông của tôi, anh muốn ở chung với người phụ nữ nào, đâu có chuyện gì liên quan đến tôi! Còn nữa, anh dựa vào cái gì mà trừng phạt tôi? Tôi muốn nói gì thì nói đó, mắc mớ gì đến anh! Tôi thích giấu đàn ông ở nhà, không liên quan gì đến anh…Ưm..”
Táp Nhĩ lại lần nữa cánh môi nóng bỏng của hắn hôn cô, chiếc lưỡi linh hoạt vọt vào trong miệng cô, dáng vẻ tính chuẩn bị quất quit với cô, vô cùng muốn đoạt đi tất cả hô hấp của cô, và tất cả sự phản kháng trong cái đầu nhỏ của cô, hắn ngang ngược chỉ cho phép cô vì hắn giải phóng tất cả nhiệt tình.
Mắc mớ gì đến hắn? chỉ cần là chuyện của cô, đều thuộc quyền quản l
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2604/3440
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2604/3440
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt