Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê-full
Lượt xem : |
.. Chúng ta đi ra ngoài dạo được không?”
“Đi ra ngoài dạo?” Triển Dục Quảng có chút nghi ngờ lỗ tai của mình. “Không phải lúc nãy em nói muốn chụp hình sao?”
Sao chưa đến một giờ, cô đã đổi ý rồi vậy ?
Xem ra, người ta nói phụ nữ rất hay thay đổi quả không sai!
“Em...” Cô rất muốn ở nhà chụp hình để làm kỷ niệm, nhưng cô cũng lo lắng người khác sẽ đến quấy rầy cô. “Em...” Cô một bên làm bộ dáng khó xử.
Triển Dục Quảng dĩ nhiên không cự tuyệt cô, dù sao anh cũng làm công việc này hơn ba năm, rất có kinh nghiệm và đã chuẩn bị tinh thần, đương nhiên là phải chiều theo ý của khách!
“Không sao, em muốn sao thì cứ theo ý của em đi.” Dù sao, anh cũng đã tính toán ở với cô cả ngày rồi.
“Chuyện này...” Rốt cuộc Uông Bội Nhu cũng nghĩ ra một phương pháp giải quyết “Hay là chúng ta ở nhà chụp hình trước, nhưng nếu như... Nếu như...” Cô muốn nói lại thôi.
“Nếu như thế nào? Chỉ cần em nói ra, anh nhất định sẽ toàn lực phối hợp.” Anh sẽ tận lực khiến khách hàng hài lòng.
“Có thật không?” Như vậy cô an tâm rồi. “Vậy nếu như... Em nói là nếu như, nếu như có người bấm chuông cửa, thì chúng ta sẽ giả bộ như không có ai ở nhà?”
Sao? Chẳng lẽ cô gái nhỏ này giao du rộng rãi thế à, mỗi cuối tuần đều có người đến rủ cô ấy đi chơi sao?
Cũng không đúng! Mặc dù trước đó ý tưởng của cô khiến anh không hiểu làm cho anh mất hứng, anh cũng kinh ngạc phát hiện, mình không cách nào nhịn được tò mò, vì cô đã có bạn khác phái... Thì sao lại còn tìm đến dịch vụ này làm gì?
“OK, tất cả cứ nghe theo em đi.” Anh nhẹ nói, trong lòng tính toán sẽ quan sát nhất cử nhất động của cô, chỉ vì anh phát giác mình đối với cô càng ngày càng hứng thú hơn.
Dù sao, cô cũng là người phụ nữ đầu tiên khiến cho anh không thể nhịn được mà phát sinh ý quan tâm, anh muốn tìm hiểu rõ về cô nhiều hơn, để đưa ra quyết định xem cô có thích hợp với anh hay không.
Chỉ cần xác định là cô, thì anh cũng sẽ không để cô chạy thoát.
“Cám ơn.” Vừa nghe Triển Dục Quảng nói sẽ toàn lực phối hợp, tảng đá ở trong lòng cô cuối cùng cũng để xuống. “Vậy chúng ta bắt đầu chụp hình nhé!”
Vì vậy, ở mỗi góc nhìn cô đều vui vẻ bày ra dáng mê người, khiến cho Triển Dục Quảng không ngừng giúp cô lưu lại hình ảnh.
Nhưng cái này cũng không phải chuyện kỳ lạ, chuyện khiến Triển Dục Quảng cảm thấy không hiểu chính là, mỗi khi chụp xong một tấm hình, cô sẽ lấy sổ và viết ra ghi chép, Cô... Đang làm cái gì vậy? Nhưng vì tính chất nghề nghiệp nên anh đành phải dùng sức nén tính tò mò của mình lại không được hỏi.
“Cũng sắp xong rồi !” Tấm hình cuối cùng là kiểu mà cô đứng ở phòng bếp mặc cái tạp dề, Uông Bội Nhu rất vui vẻ vừa dùng viết ghi ghi chép chép, vừa chỉ huy Triển Dục Quảng “Bây giờ chúng ta có thể ra ngoài rồi.”
Sao lại có thể?
Anh còn chưa tặng cô món quà thứ hai trong ngày lễ tình nhân, sao lại ra ngoài rồi?
Làm ơn! Mặc dù anh đang làm thuê cho công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ nhưng anh cũng là người rất có đạo đức nghề nghiệp, đối với mỗi hạng mục quy định của công ty anh cũng sẽ hết sức tuân thủ đầy đủ.
Giống như bọn họ đi làm trong mùa lễ tình nhân này cũng phải tuân thủ tặng cho khách ba món quà... Đầu tiên là hoa tươi, hoa tươi là tặng cho những khách hàng trẻ tuổi, trái cây đương nhiên là tặng cho những vị khách trung niên. Tiếp theo là hôn và vuốt ve, hôn là dành cho những cô gái trẻ tuổi mới nếm thử hương vị tình yêu, đương nhiên vuốt ve sẽ dành cho những phụ nữ dâm đãng gấp gáp. Cuối cùng là món quà lớn nhất dĩ nhiên chính là đem vật của anh đưa ra ngoài!
“Đợi chút...” Cho nên anh phải ngăn cô lại, “Đừng vội như vậy.”
Không khí cần phải bồi dưỡng thêm, anh chuẩn bị tốn thêm chút thời gian để cho cô cảm thụ chút không khí mập mờ, khiến cho cô không thể kìm hãm được mà đắm chìm cùng mê mẩn vật đang nằm trong quần của anh, sau đó hôn lên nóng bỏng.
Nhưng thật sự cô rất gấp nha!
Cô rất sợ những đồng nghiệp khác sẽ lại tới gõ cửa nhà cô!
“Đi thôi...” Cô lôi kéo anh, muốn kéo anh ra ngoài cửa.
Triển Dục Quảng không nghĩ tới tính tình của cô lại vội vã như vậy, cô dùng mọi cách thúc giục, anh đành phải vội vàng đưa ra một cái hôn.
Khi anh đang kéo cô lại gần sát người anh thì đột nhiên chuông cửa vang lên!
Toàn thân Uông Bội Nhu trong nháy mắt... Cứng đờ!
Anh theo bản năng muốn hỏi thăm người tới là ai, dù thế nào đi nữa anh cũng đang đứng sau cánh cửa, nhưng khi vừa mới hé miệng muốn hỏi, thì cô đã bất chấp tất cả nhón chân lên, trực tiếp lấy môi chặn lại.
Mục đích duy nhất của cô là... Ngăn cản anh phát ra âm thanh.
“Kinh kong… Kinh kong…”
Người ngoài cửa như không muốn từ bỏ ý định vậy, như liều mạng muốm bấm hư chuông cửa mới chịu.
Bên trong nhà, hai người đứng sau cánh cửa cũng rất quái dị... Anh! Bị cử chỉ của cô dọa đến… nhất thời quên phản ứng; Còn cô! Thì một mặt giận mình đột ngột cử động, lúng túng không biết nên làm thế nào cho phải, mặt khác thì lo sợ mình sẽ phát ra tiếng động, khiến người ngoài cửa phát hiện cô có ở nhà.
Cứ như vậy, môi của anh cùng môi cô vẫn dính vào nhau, thật lâu cũng không có rời.
Còn cô... Xin lỗi vì đã nếm mùi vị của anh, thì ra là... Cảm giác được hôn sẽ hạnh phúc như vậy! Cô khẩn trương đến nỗi quên cả hô hấp.
Lúc này tinh thần của Triển Dục Quảng đã khôi phục lại bình thường, một tay khéo léo nâng cằm cô lên, để cô hô hấp dễ hơn.
“Đừng khẩn trương...” Anh nhẹ giọng thì thầm.
Nhưng cô lại sợ anh phát ra tiếng động, vì vậy thận trọng dùng sức kề sát anh, hại anh thiếu chút nữa cũng không thở được!
“Uông Bội Nhu, là do cô năn nỉ tôi, cầu xin tôi, nói muốn cùng đi chơi với tôi, vất vả lắm tôi mới đến, cô lại dám to gan không có ở nhà, hừ! Cô nhớ kỹ đó...” ngoài cửa truyền đến một giọng mắng chửi ngoan độc.
Chính là Trần Di Tĩnh - chủ quản của cô.
Uông Bội Nhu ước gì mình ngay lập tức có thể biết thành một cô tắt kè mà vùi đầu vào trong cát, để giả bộ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Ô... Ô... Sao trước đây cô lại phải đi năn nỉ đồng nghiệp cho cô tham gia đi chơi lễ tình nhân làm gì chứ?
Mà kỳ lạ hơn chính là, những đồng nghiệp máu lạnh kia đã cự tuyệt cô, vì sao bây giờ lại đổi ý? Lại không thông báo cho cô biết một tiếng mà chạy đến đây tìm cô?
Hại cô phải tốn nhiều tiền để đi thuê người yêu...
Nhưng người yêu trước mắt cũng đã khiến cho cô ý loạn tình mê!
Cho đến khi tiếng chửi rủa ngoài cửa đã ngưng , tâm tình khẩn trương của Uông Bội Nhu cũng chậm rãi mà buông lỏng, đồng thời cũng ý thức được tình trạng của mình, thân thể nhỏ nhắn của cô đều bị anh ôm vào trong ngực, môi và lưỡi của cô đều bị anh chiếm tiện nghi... “Đừng...” Cô nói lời nói không rõ ràng lắm.
Triển Dục Quảng tính toán trước muốn nếm thử chút hương vị của cô, để buổi tối hai người có thể tiến thêm một bước quan hệ thân mật, không nghĩ tới anh càng hôn cô càng cảm thấy nghiện.
Không phải anh chưa hôn qua phụ nữ, anh cũng không phải là người thích hôn, trên thực tế, nếu như không cần thiết, anh thậm chí cũng lười hôn, mà liền trực tiếp lên giường.
Nhưng cô... Lại không giống những người phụ nữ khác.
Hương vị của cô sao lại ngọt như vậy, so với mật ong còn ngọt hơn; cô thơm như m
“Đi ra ngoài dạo?” Triển Dục Quảng có chút nghi ngờ lỗ tai của mình. “Không phải lúc nãy em nói muốn chụp hình sao?”
Sao chưa đến một giờ, cô đã đổi ý rồi vậy ?
Xem ra, người ta nói phụ nữ rất hay thay đổi quả không sai!
“Em...” Cô rất muốn ở nhà chụp hình để làm kỷ niệm, nhưng cô cũng lo lắng người khác sẽ đến quấy rầy cô. “Em...” Cô một bên làm bộ dáng khó xử.
Triển Dục Quảng dĩ nhiên không cự tuyệt cô, dù sao anh cũng làm công việc này hơn ba năm, rất có kinh nghiệm và đã chuẩn bị tinh thần, đương nhiên là phải chiều theo ý của khách!
“Không sao, em muốn sao thì cứ theo ý của em đi.” Dù sao, anh cũng đã tính toán ở với cô cả ngày rồi.
“Chuyện này...” Rốt cuộc Uông Bội Nhu cũng nghĩ ra một phương pháp giải quyết “Hay là chúng ta ở nhà chụp hình trước, nhưng nếu như... Nếu như...” Cô muốn nói lại thôi.
“Nếu như thế nào? Chỉ cần em nói ra, anh nhất định sẽ toàn lực phối hợp.” Anh sẽ tận lực khiến khách hàng hài lòng.
“Có thật không?” Như vậy cô an tâm rồi. “Vậy nếu như... Em nói là nếu như, nếu như có người bấm chuông cửa, thì chúng ta sẽ giả bộ như không có ai ở nhà?”
Sao? Chẳng lẽ cô gái nhỏ này giao du rộng rãi thế à, mỗi cuối tuần đều có người đến rủ cô ấy đi chơi sao?
Cũng không đúng! Mặc dù trước đó ý tưởng của cô khiến anh không hiểu làm cho anh mất hứng, anh cũng kinh ngạc phát hiện, mình không cách nào nhịn được tò mò, vì cô đã có bạn khác phái... Thì sao lại còn tìm đến dịch vụ này làm gì?
“OK, tất cả cứ nghe theo em đi.” Anh nhẹ nói, trong lòng tính toán sẽ quan sát nhất cử nhất động của cô, chỉ vì anh phát giác mình đối với cô càng ngày càng hứng thú hơn.
Dù sao, cô cũng là người phụ nữ đầu tiên khiến cho anh không thể nhịn được mà phát sinh ý quan tâm, anh muốn tìm hiểu rõ về cô nhiều hơn, để đưa ra quyết định xem cô có thích hợp với anh hay không.
Chỉ cần xác định là cô, thì anh cũng sẽ không để cô chạy thoát.
“Cám ơn.” Vừa nghe Triển Dục Quảng nói sẽ toàn lực phối hợp, tảng đá ở trong lòng cô cuối cùng cũng để xuống. “Vậy chúng ta bắt đầu chụp hình nhé!”
Vì vậy, ở mỗi góc nhìn cô đều vui vẻ bày ra dáng mê người, khiến cho Triển Dục Quảng không ngừng giúp cô lưu lại hình ảnh.
Nhưng cái này cũng không phải chuyện kỳ lạ, chuyện khiến Triển Dục Quảng cảm thấy không hiểu chính là, mỗi khi chụp xong một tấm hình, cô sẽ lấy sổ và viết ra ghi chép, Cô... Đang làm cái gì vậy? Nhưng vì tính chất nghề nghiệp nên anh đành phải dùng sức nén tính tò mò của mình lại không được hỏi.
“Cũng sắp xong rồi !” Tấm hình cuối cùng là kiểu mà cô đứng ở phòng bếp mặc cái tạp dề, Uông Bội Nhu rất vui vẻ vừa dùng viết ghi ghi chép chép, vừa chỉ huy Triển Dục Quảng “Bây giờ chúng ta có thể ra ngoài rồi.”
Sao lại có thể?
Anh còn chưa tặng cô món quà thứ hai trong ngày lễ tình nhân, sao lại ra ngoài rồi?
Làm ơn! Mặc dù anh đang làm thuê cho công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ nhưng anh cũng là người rất có đạo đức nghề nghiệp, đối với mỗi hạng mục quy định của công ty anh cũng sẽ hết sức tuân thủ đầy đủ.
Giống như bọn họ đi làm trong mùa lễ tình nhân này cũng phải tuân thủ tặng cho khách ba món quà... Đầu tiên là hoa tươi, hoa tươi là tặng cho những khách hàng trẻ tuổi, trái cây đương nhiên là tặng cho những vị khách trung niên. Tiếp theo là hôn và vuốt ve, hôn là dành cho những cô gái trẻ tuổi mới nếm thử hương vị tình yêu, đương nhiên vuốt ve sẽ dành cho những phụ nữ dâm đãng gấp gáp. Cuối cùng là món quà lớn nhất dĩ nhiên chính là đem vật của anh đưa ra ngoài!
“Đợi chút...” Cho nên anh phải ngăn cô lại, “Đừng vội như vậy.”
Không khí cần phải bồi dưỡng thêm, anh chuẩn bị tốn thêm chút thời gian để cho cô cảm thụ chút không khí mập mờ, khiến cho cô không thể kìm hãm được mà đắm chìm cùng mê mẩn vật đang nằm trong quần của anh, sau đó hôn lên nóng bỏng.
Nhưng thật sự cô rất gấp nha!
Cô rất sợ những đồng nghiệp khác sẽ lại tới gõ cửa nhà cô!
“Đi thôi...” Cô lôi kéo anh, muốn kéo anh ra ngoài cửa.
Triển Dục Quảng không nghĩ tới tính tình của cô lại vội vã như vậy, cô dùng mọi cách thúc giục, anh đành phải vội vàng đưa ra một cái hôn.
Khi anh đang kéo cô lại gần sát người anh thì đột nhiên chuông cửa vang lên!
Toàn thân Uông Bội Nhu trong nháy mắt... Cứng đờ!
Anh theo bản năng muốn hỏi thăm người tới là ai, dù thế nào đi nữa anh cũng đang đứng sau cánh cửa, nhưng khi vừa mới hé miệng muốn hỏi, thì cô đã bất chấp tất cả nhón chân lên, trực tiếp lấy môi chặn lại.
Mục đích duy nhất của cô là... Ngăn cản anh phát ra âm thanh.
“Kinh kong… Kinh kong…”
Người ngoài cửa như không muốn từ bỏ ý định vậy, như liều mạng muốm bấm hư chuông cửa mới chịu.
Bên trong nhà, hai người đứng sau cánh cửa cũng rất quái dị... Anh! Bị cử chỉ của cô dọa đến… nhất thời quên phản ứng; Còn cô! Thì một mặt giận mình đột ngột cử động, lúng túng không biết nên làm thế nào cho phải, mặt khác thì lo sợ mình sẽ phát ra tiếng động, khiến người ngoài cửa phát hiện cô có ở nhà.
Cứ như vậy, môi của anh cùng môi cô vẫn dính vào nhau, thật lâu cũng không có rời.
Còn cô... Xin lỗi vì đã nếm mùi vị của anh, thì ra là... Cảm giác được hôn sẽ hạnh phúc như vậy! Cô khẩn trương đến nỗi quên cả hô hấp.
Lúc này tinh thần của Triển Dục Quảng đã khôi phục lại bình thường, một tay khéo léo nâng cằm cô lên, để cô hô hấp dễ hơn.
“Đừng khẩn trương...” Anh nhẹ giọng thì thầm.
Nhưng cô lại sợ anh phát ra tiếng động, vì vậy thận trọng dùng sức kề sát anh, hại anh thiếu chút nữa cũng không thở được!
“Uông Bội Nhu, là do cô năn nỉ tôi, cầu xin tôi, nói muốn cùng đi chơi với tôi, vất vả lắm tôi mới đến, cô lại dám to gan không có ở nhà, hừ! Cô nhớ kỹ đó...” ngoài cửa truyền đến một giọng mắng chửi ngoan độc.
Chính là Trần Di Tĩnh - chủ quản của cô.
Uông Bội Nhu ước gì mình ngay lập tức có thể biết thành một cô tắt kè mà vùi đầu vào trong cát, để giả bộ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Ô... Ô... Sao trước đây cô lại phải đi năn nỉ đồng nghiệp cho cô tham gia đi chơi lễ tình nhân làm gì chứ?
Mà kỳ lạ hơn chính là, những đồng nghiệp máu lạnh kia đã cự tuyệt cô, vì sao bây giờ lại đổi ý? Lại không thông báo cho cô biết một tiếng mà chạy đến đây tìm cô?
Hại cô phải tốn nhiều tiền để đi thuê người yêu...
Nhưng người yêu trước mắt cũng đã khiến cho cô ý loạn tình mê!
Cho đến khi tiếng chửi rủa ngoài cửa đã ngưng , tâm tình khẩn trương của Uông Bội Nhu cũng chậm rãi mà buông lỏng, đồng thời cũng ý thức được tình trạng của mình, thân thể nhỏ nhắn của cô đều bị anh ôm vào trong ngực, môi và lưỡi của cô đều bị anh chiếm tiện nghi... “Đừng...” Cô nói lời nói không rõ ràng lắm.
Triển Dục Quảng tính toán trước muốn nếm thử chút hương vị của cô, để buổi tối hai người có thể tiến thêm một bước quan hệ thân mật, không nghĩ tới anh càng hôn cô càng cảm thấy nghiện.
Không phải anh chưa hôn qua phụ nữ, anh cũng không phải là người thích hôn, trên thực tế, nếu như không cần thiết, anh thậm chí cũng lười hôn, mà liền trực tiếp lên giường.
Nhưng cô... Lại không giống những người phụ nữ khác.
Hương vị của cô sao lại ngọt như vậy, so với mật ong còn ngọt hơn; cô thơm như m
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2321/3157
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2321/3157
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt