Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê-full
Lượt xem : |
mọi chuyện “Đây mà là khuyên à? Đây chính là uy hiếp thì có?”
Thoáng chốc, cô cảm thấy mình đụng phải Triển Dục Quảng thật là xui xẻo!
Điều mà Uông Bội Nhu không ngờ tới chính là, động tác cùng lời nói của hai cụ kia thật là nhanh khiến cô trở tay không kịp và cũng không có cơ hội phản bác.
__________________________
Sau hai ngày, cô liền nhận được điện thoại của mợ : “Uông Uông, cô ở bên ngoài gây họa sao?” Từ trong ống nghe truyền đến giọng nói không vui cùng tức giận của mợ.
Uông Bội Nhu khiếp sợ lập tức theo thói quen đứng nghiêm trang cùng ngay ngắn lại, thái độ nhún nhường nhẹ giọng khẽ nói: “Dạ không có... Mợ... Uông Uông không dám.”
“Không dám!” Giọng nói của mợ cô lập tức phát ra hết công suất: “Vậy... Tại sao có người tìm tới nhà cậu mợ, kêu chúng tôi quản giáo lời nói cùng cử chỉ của cô, muốn cô đừng đi phá hư nhân duyên của người khác nữa?”
Chuyện tốt này là do ông cụ và bà cụ đó làm sao?
Uông Bội Nhu còn chưa kịp giải thích, mợ cô lại tiếp tục oanh tạc: “Cô cũng đã tốt nghiệp xong rồi, hãy mau tìm một người đàn ông có tiền để gả đi, ít ra có thể thay cha mẹ cô trả nợ, cô đừng tưởng chạy thật xa là có thể trốn tránh được, cô nghĩ làm như vậy thì khoản nợ của chúng tôi có thể xóa bỏ sao?”
“Dạ cháu không có...” Cô cũng đã rất cố gắng dành dụm tiền.
“Không có sao? Cô còn dám nói à! Người ta cũng đã tìm tới nhà rồi... Đây là sao? Cậu của cô mà cô cũng muốn hại sao?”
“Cháu không có...” Cô hít sâu một hơi, che giấu nghẹn ngào của mình: “Cháu sẽ sớm giải quyết chuyện này!”
Cúp điện thoại, đột nhiên Uông Bội Nhu cảm thấy đau buồn: “Tại sao vậy? Mình không có... Không có ý định đeo bám người kia, là anh tới quấn lấy mình mà!”
Từ sau khi biết anh là người có địa vị, cô đã hết sức tránh né anh... Không phải, là cô không nghĩ đến chuyện cùng anh nữa, chính bản thân anh muốn trêu chọc cô!
“Tại sao lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người con, bắt con gánh chịu hết...” đột nhiên bức xúc tâm tình mất khống chế, liền lớn tiếng khóc lóc: “Mình... Mình cũng không biết nên làm sao đây!”
Đang khóc... Điện thoại lại vang lên.
Uông Bội Nhu nhận điện thoại, lúc này cô cũng không che giấu, sụt sùi khóc đồng thời nghẹn ngào nói: “Mợ... Cháu biết rồi... Cháu sẽ cố gắng kiếm tiền để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cậu mợ... Cháu cũng sẽ rời xa người đàn ông kia, cháu cũng không biết người nhà của Triển Dục Quảng... lại đến quấy rầy cậu mợ... Cháu xin lỗi...!” Cô cũng không đợi mợ cô trả lời: “Cháu sẽ giải quyết chuyện này sớm... Cháu không có quấn người đàn ông đó, mọi người đã hiểu lầm rồi...”
“Đúng vậy! Từ trước đến giờ luôn là anh dây dưa với em mà... Nhu Nhu!”
Tai nghe đột nhiên phát ra giọng nói của Triển Dục Quảng, Uông Bội Nhu nhất thời khiếp sợ, ném điện thoại ra thật xa đụng cái “cạch”: “Hiện tại đã xảy ra gì vậy?”
Chương 8
Triển Dục Quảng hỏa tốc chạy tới!
Anh vừa nghe thấy Uông Bội Nhu khóc lóc kể lể trong lòng anh liền biết rõ, người gây ra tai họa chính là hai bậc trưởng bối nhà anh, hai người đã giở trò ở sau lưng anh!
“Tiêu Dao, cậu mau giúp tôi cảnh cáo hai người kia, nói hai người đó nên an phận một chút, nếu không... Thì đừng trách tôi buông tay, không ngó ngàng đến chuyện của công ty nữa!”
Anh chạy nhanh đến nhà của Uông Bội Nhu, một bên gọi điện thoại dặn dò Lạc Tiêu Dao, nhờ cậu ta nhắn nhủ ý của anh cho hai vị trưởng bối biết.
“Dạ, tổng giám đốc!” Lạc Tiêu Dao nhận lệnh, lập tức gọi hai cuộc điện thoại, đem những lời bức xúc của Triển Dục Quảng ra chuyển cho hai kẻ đầu sỏ chuyên gây họa: “Chúc mừng bà... Triển lão phu nhân, ngài kích thích tổng giám đốc tức giận đã thành công rồi, tổng giám đốc quyết định mặc kệ Triển thị!” Giọng điệu của Lạc Tiêu Dao có chút hả hê.
“Như vậy sao được?” Triển lão phu nhân lập tức bị áp chế sợ tới mức nói không ra lời: “Ta... Ta sẽ sửa đổi!”
“Vậy thì mong ngài cố gắng lên!”
Triển lão phu nhân cố gắng suy nghĩ, xem có cách nào có thể chuộc lỗi hay không.
Lạc Tiêu Dao giải quyết xong lão hồ ly thứ nhất, sau đó tiếp tục tấn công tiếp lão hồ ly thứ hai: “Chúc mừng ngài, Phương cụ... Ngài kích thích tổng giám đốc tức giận đã thành công, tổng giám đốc quyết định không thèm để ý đến sự nghiệp của Phương gia nữa!”
“Như vậy sao được?” Phương cụ cũng không nghĩ chuyện sẽ trở nên tồi tệ như vậy: “Ta... Ta sẽ thử vãn hồi!”
“Vậy thì mong cụ nỗ lực hơn nữa!”
Phương cụ đành phải vận dụng đầu óc rỉ sắt của mình, suy nghĩ xem nên vãn hồi chuyện này như thế nào.
Cúp điện thoại, Lạc Tiêu Dao không nhịn được tự lẩm bẩm: “Uông Uông, tôi chỉ có thể giúp cô đến đó thôi, phần còn lại cũng xem chính bản thân cô mà thôi!”
Trước đây anh cũng đã từng nhắc nhở Triển Dục Quảng, muốn anh nhìn thẳng vào lý do mà Uông Bội Nhu tránh né anh: “Tổng giám đốc, hai người là người của hai thế giới, trừ phi ngài có thể đánh vỡ bức tường rào cản giữa hai người, để cho cô ấy chủ động bước ra, nếu không... Chỉ sợ đoạn tình cảm này sẽ chết già thôi!” Đây là kinh nghiệm mà sau nhiều lần Lạc Tiêu Dao tiếp xúc với Uông Bội Nhu mới rút ra được.
“Tôi tự có tính toán!” Triển Dục Quảng luôn trả lời như vậy.
“Nhưng tổng giám đốc... Hành động của ngài phải nhanh lên!” Lạc Tiêu Dao vẫn cảm thấy, lòng của Uông Bội Nhu thực sự vẫn chưa cảm thấy an toàn.
“Tôi biết rồi!”
“Nếu không mau bắt lấy cô ấy, cô ấy có thể sẽ bay xa đó!”
“Tôi sẽ bắt được cô ấy!”
Tâm trạng tổng giám đốc luôn là khí định thần an, khiến Lạc Tiêu Dao không khỏi lo lắng, mặc dù anh coi trọng tình yêu giữa Uông Bội Nhu cùng tổng giám đốc, nhưng trong lòng của anh biết rõ Uông Bội Nhu là một cô gái có tâm kết luôn phong tỏa trái tim của mình lại, nếu cô ấy không tự mở lòng giải tâm kết, thì sẽ không ai giúp được cô ấy!
“Tổng giám đốc có thể giúp cô ấy mở lòng cùng cởi bỏ khúc mắc sao?” Lời nói này của Lạc Tiêu Dao đã hỏi không dưới trăm lần.
Triển Dục Quảng luôn tự tin nói: “Tôi là cao thủ!”
OK, nếu như tổng giám đốc tự tin như vậy, thì anh cũng không thể nói gì hơn.
“Tổng giám đốc không phải chỉ xem cô ấy như một người bạn chơi đùa thôi chứ?” Lạc Tiêu Dao đã từng lo lắng thăm dò qua ý của anh.
“Coi như cô ấy là bạn chơi đùa của tôi, thì tôi cũng sẽ hết sức quý trọng cùng nâng niu người bạn này!” Đây là đáp án của Triển Dục Quảng.
Ai,… Lạc Tiêu Dao thầm nghĩ, nếu theo tác phong là việc của tổng giám đốc, anh chỉ sợ không cách nào khiến cho Uông Bội Nhu cởi bỏ lo lắng mà mở lòng ra được.
Nhưng anh ở đây mù quáng lo lắng chỉ là vô dụng mà thôi, anh phải giúp tổng giám đốc và Uông Uông một tay, để cho bọn họ thấy rõ ý nghĩa và tầm quan trọng của đối phương.
________________________________
Triển Dục Quảng vừa mới đậu xe xong, liền nhìn thấy trên đường có một bóng dáng nhỏ đang chạy như bay.
“Nhu Nhu...” Anh lo sợ hét lên.
Cũng không nghĩ đến, khi cô vừa nghe đến giọng của anh, thì tốc độ trốn chạy còn nhanh hơn, cô chạy nhanh ra giữa đường, hai người giống như đang trong một cuộc thi chạy vậy!
Triển Dục Quảng nóng lòng kinh khủng, hận không thể phát huy tốc độ chạy trăm mét của mình để bắt lấy cô: “Nhu Nhu, em đứng lại cho anh...” Rất may là bu
Thoáng chốc, cô cảm thấy mình đụng phải Triển Dục Quảng thật là xui xẻo!
Điều mà Uông Bội Nhu không ngờ tới chính là, động tác cùng lời nói của hai cụ kia thật là nhanh khiến cô trở tay không kịp và cũng không có cơ hội phản bác.
__________________________
Sau hai ngày, cô liền nhận được điện thoại của mợ : “Uông Uông, cô ở bên ngoài gây họa sao?” Từ trong ống nghe truyền đến giọng nói không vui cùng tức giận của mợ.
Uông Bội Nhu khiếp sợ lập tức theo thói quen đứng nghiêm trang cùng ngay ngắn lại, thái độ nhún nhường nhẹ giọng khẽ nói: “Dạ không có... Mợ... Uông Uông không dám.”
“Không dám!” Giọng nói của mợ cô lập tức phát ra hết công suất: “Vậy... Tại sao có người tìm tới nhà cậu mợ, kêu chúng tôi quản giáo lời nói cùng cử chỉ của cô, muốn cô đừng đi phá hư nhân duyên của người khác nữa?”
Chuyện tốt này là do ông cụ và bà cụ đó làm sao?
Uông Bội Nhu còn chưa kịp giải thích, mợ cô lại tiếp tục oanh tạc: “Cô cũng đã tốt nghiệp xong rồi, hãy mau tìm một người đàn ông có tiền để gả đi, ít ra có thể thay cha mẹ cô trả nợ, cô đừng tưởng chạy thật xa là có thể trốn tránh được, cô nghĩ làm như vậy thì khoản nợ của chúng tôi có thể xóa bỏ sao?”
“Dạ cháu không có...” Cô cũng đã rất cố gắng dành dụm tiền.
“Không có sao? Cô còn dám nói à! Người ta cũng đã tìm tới nhà rồi... Đây là sao? Cậu của cô mà cô cũng muốn hại sao?”
“Cháu không có...” Cô hít sâu một hơi, che giấu nghẹn ngào của mình: “Cháu sẽ sớm giải quyết chuyện này!”
Cúp điện thoại, đột nhiên Uông Bội Nhu cảm thấy đau buồn: “Tại sao vậy? Mình không có... Không có ý định đeo bám người kia, là anh tới quấn lấy mình mà!”
Từ sau khi biết anh là người có địa vị, cô đã hết sức tránh né anh... Không phải, là cô không nghĩ đến chuyện cùng anh nữa, chính bản thân anh muốn trêu chọc cô!
“Tại sao lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người con, bắt con gánh chịu hết...” đột nhiên bức xúc tâm tình mất khống chế, liền lớn tiếng khóc lóc: “Mình... Mình cũng không biết nên làm sao đây!”
Đang khóc... Điện thoại lại vang lên.
Uông Bội Nhu nhận điện thoại, lúc này cô cũng không che giấu, sụt sùi khóc đồng thời nghẹn ngào nói: “Mợ... Cháu biết rồi... Cháu sẽ cố gắng kiếm tiền để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cậu mợ... Cháu cũng sẽ rời xa người đàn ông kia, cháu cũng không biết người nhà của Triển Dục Quảng... lại đến quấy rầy cậu mợ... Cháu xin lỗi...!” Cô cũng không đợi mợ cô trả lời: “Cháu sẽ giải quyết chuyện này sớm... Cháu không có quấn người đàn ông đó, mọi người đã hiểu lầm rồi...”
“Đúng vậy! Từ trước đến giờ luôn là anh dây dưa với em mà... Nhu Nhu!”
Tai nghe đột nhiên phát ra giọng nói của Triển Dục Quảng, Uông Bội Nhu nhất thời khiếp sợ, ném điện thoại ra thật xa đụng cái “cạch”: “Hiện tại đã xảy ra gì vậy?”
Chương 8
Triển Dục Quảng hỏa tốc chạy tới!
Anh vừa nghe thấy Uông Bội Nhu khóc lóc kể lể trong lòng anh liền biết rõ, người gây ra tai họa chính là hai bậc trưởng bối nhà anh, hai người đã giở trò ở sau lưng anh!
“Tiêu Dao, cậu mau giúp tôi cảnh cáo hai người kia, nói hai người đó nên an phận một chút, nếu không... Thì đừng trách tôi buông tay, không ngó ngàng đến chuyện của công ty nữa!”
Anh chạy nhanh đến nhà của Uông Bội Nhu, một bên gọi điện thoại dặn dò Lạc Tiêu Dao, nhờ cậu ta nhắn nhủ ý của anh cho hai vị trưởng bối biết.
“Dạ, tổng giám đốc!” Lạc Tiêu Dao nhận lệnh, lập tức gọi hai cuộc điện thoại, đem những lời bức xúc của Triển Dục Quảng ra chuyển cho hai kẻ đầu sỏ chuyên gây họa: “Chúc mừng bà... Triển lão phu nhân, ngài kích thích tổng giám đốc tức giận đã thành công rồi, tổng giám đốc quyết định mặc kệ Triển thị!” Giọng điệu của Lạc Tiêu Dao có chút hả hê.
“Như vậy sao được?” Triển lão phu nhân lập tức bị áp chế sợ tới mức nói không ra lời: “Ta... Ta sẽ sửa đổi!”
“Vậy thì mong ngài cố gắng lên!”
Triển lão phu nhân cố gắng suy nghĩ, xem có cách nào có thể chuộc lỗi hay không.
Lạc Tiêu Dao giải quyết xong lão hồ ly thứ nhất, sau đó tiếp tục tấn công tiếp lão hồ ly thứ hai: “Chúc mừng ngài, Phương cụ... Ngài kích thích tổng giám đốc tức giận đã thành công, tổng giám đốc quyết định không thèm để ý đến sự nghiệp của Phương gia nữa!”
“Như vậy sao được?” Phương cụ cũng không nghĩ chuyện sẽ trở nên tồi tệ như vậy: “Ta... Ta sẽ thử vãn hồi!”
“Vậy thì mong cụ nỗ lực hơn nữa!”
Phương cụ đành phải vận dụng đầu óc rỉ sắt của mình, suy nghĩ xem nên vãn hồi chuyện này như thế nào.
Cúp điện thoại, Lạc Tiêu Dao không nhịn được tự lẩm bẩm: “Uông Uông, tôi chỉ có thể giúp cô đến đó thôi, phần còn lại cũng xem chính bản thân cô mà thôi!”
Trước đây anh cũng đã từng nhắc nhở Triển Dục Quảng, muốn anh nhìn thẳng vào lý do mà Uông Bội Nhu tránh né anh: “Tổng giám đốc, hai người là người của hai thế giới, trừ phi ngài có thể đánh vỡ bức tường rào cản giữa hai người, để cho cô ấy chủ động bước ra, nếu không... Chỉ sợ đoạn tình cảm này sẽ chết già thôi!” Đây là kinh nghiệm mà sau nhiều lần Lạc Tiêu Dao tiếp xúc với Uông Bội Nhu mới rút ra được.
“Tôi tự có tính toán!” Triển Dục Quảng luôn trả lời như vậy.
“Nhưng tổng giám đốc... Hành động của ngài phải nhanh lên!” Lạc Tiêu Dao vẫn cảm thấy, lòng của Uông Bội Nhu thực sự vẫn chưa cảm thấy an toàn.
“Tôi biết rồi!”
“Nếu không mau bắt lấy cô ấy, cô ấy có thể sẽ bay xa đó!”
“Tôi sẽ bắt được cô ấy!”
Tâm trạng tổng giám đốc luôn là khí định thần an, khiến Lạc Tiêu Dao không khỏi lo lắng, mặc dù anh coi trọng tình yêu giữa Uông Bội Nhu cùng tổng giám đốc, nhưng trong lòng của anh biết rõ Uông Bội Nhu là một cô gái có tâm kết luôn phong tỏa trái tim của mình lại, nếu cô ấy không tự mở lòng giải tâm kết, thì sẽ không ai giúp được cô ấy!
“Tổng giám đốc có thể giúp cô ấy mở lòng cùng cởi bỏ khúc mắc sao?” Lời nói này của Lạc Tiêu Dao đã hỏi không dưới trăm lần.
Triển Dục Quảng luôn tự tin nói: “Tôi là cao thủ!”
OK, nếu như tổng giám đốc tự tin như vậy, thì anh cũng không thể nói gì hơn.
“Tổng giám đốc không phải chỉ xem cô ấy như một người bạn chơi đùa thôi chứ?” Lạc Tiêu Dao đã từng lo lắng thăm dò qua ý của anh.
“Coi như cô ấy là bạn chơi đùa của tôi, thì tôi cũng sẽ hết sức quý trọng cùng nâng niu người bạn này!” Đây là đáp án của Triển Dục Quảng.
Ai,… Lạc Tiêu Dao thầm nghĩ, nếu theo tác phong là việc của tổng giám đốc, anh chỉ sợ không cách nào khiến cho Uông Bội Nhu cởi bỏ lo lắng mà mở lòng ra được.
Nhưng anh ở đây mù quáng lo lắng chỉ là vô dụng mà thôi, anh phải giúp tổng giám đốc và Uông Uông một tay, để cho bọn họ thấy rõ ý nghĩa và tầm quan trọng của đối phương.
________________________________
Triển Dục Quảng vừa mới đậu xe xong, liền nhìn thấy trên đường có một bóng dáng nhỏ đang chạy như bay.
“Nhu Nhu...” Anh lo sợ hét lên.
Cũng không nghĩ đến, khi cô vừa nghe đến giọng của anh, thì tốc độ trốn chạy còn nhanh hơn, cô chạy nhanh ra giữa đường, hai người giống như đang trong một cuộc thi chạy vậy!
Triển Dục Quảng nóng lòng kinh khủng, hận không thể phát huy tốc độ chạy trăm mét của mình để bắt lấy cô: “Nhu Nhu, em đứng lại cho anh...” Rất may là bu
Bài viết liên quan!