Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê-full
Lượt xem : |
i về việc chỉnh đốn mấy phòng ban trong công ty, tâm trạng đang ảm đạm, hôm nay nhân cơ hội này để thoát khỏi phiền não, dĩ nhiên là đồng ý vô điều kiện rồi .
“Ông chủ Tề, ông đừng khách sáo như vậy, tôi sẽ đến ngay.” Dứt lời liền tắt điện thoại di động, đi tới bàn làm việc nhấn số nội bộ trên điện thoại bàn.
“Tiêu Dao, cậu giúp tôi sửa lại lịch làm việc của tôi một chút, cuối tuần tôi sẽ không đi làm.”
“Dạ, tổng giám đốc.” Lạc Tiêu Dao lập tức bắt đầu thay đổi lịch làm việc của Triển Dục Quảng .
Không lâu sau, anh liền xuất hiện trước bàn làm việc của Triển Dục Quảng.
“Tổng giám đốc, buổi chiều cuối tuần chỉ cần ngài ghé qua công ty một chút là được.”
Triển Dục Quảng nghe vậy, trên mặt đang vốn căng thẳng lập tức được giải tỏa.
“Cám ơn cậu, Tiêu Dao! Tôi biết cậu sẽ làm được, vậy là tôi yên tâm rồi.” Nói xong, Triển Dục Quảng ung dung từ ghế ngồi đứng dậy, nhận lấy áo khoác màu đen mà Lạc Tiêu Dao đưa tới cho anh.
Sau khi Lạc Tiêu Dao giúp ông chủ mặc áo khoác, mới từ trong túi lấy ra cái hộp được gói rất đẹp.
“Tổng giám đốc, ngài nhận xong món này rồi mới khen thưởng tôi.”
Sau khi Triển Dục Quảng nhìn đến hộp bao cao su trên tay anh, không khỏi cười “Cậu được lắm, Tiêu Dao.”
Nhận lấy ‘công cụ’ bảo vệ, Triển Dục Quảng liền rời khỏi phòng làm việc, anh đối với phần ‘công việc’ này giống như đã mong chờ từ rất lâu vậy.
Điều này khiến cho Lạc Tiêu Dao không nhịn được mà đuổi theo dặn dò thêm vài câu “Tổng giám đốc, đi làm nhớ mang vào đó! Ít nhất sẽ an toàn một chút.”
Triển Dục Quảng cũng không có quay đầu lại, nhưng thân thể cũng có chút ngẩn ra, anh… Cũng có lúc nghĩ qua chuyện này, nhưng trước mắt anh thật sự thấy rất phiền khi phải nhớ tới những chuyện này!
Sau một giây dừng lại, Triển Dục Quảng tiếp tục ngẩng đầu bước đi.
Chỉ còn một mình Lạc Tiêu Dao ở phía sau lẩm bẩm nghĩ: “Cũng đã đi làm được ba năm rồi, sao vẫn chưa gặp được người ‘hợp ý’ vậy?”
Trừ phi tổng giám đốc là một con người máu lạnh không có trái tim!
Nhưng đã có anh ở đây, chỉ cần anh còn một ngày là trợ lý của tổng giám đốc, thì anh sẽ hỗ trợ tổng giám đốc có được hạnh phúc, nếu không anh sẽ cảm thấy hổ thẹn và không xứng đáng với vị trí anh đang đảm nhiệm.
Hơn nữa tổng giám đốc lạnh lùng như Triển Dục Quảng thì cũng chỉ có một mình anh là có cách trị thôi!
_______________________
Uông Bội Nhu đến theo sự hướng dẫn trong điện thoại, đi đến công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ vừa vào đến cửa, cô căn bản cũng không có chú ý đến bốn phía xung quanh đều là trai đẹp, cô thật lòng nói rõ thành ý cùng lập trường của mình với nhân viên tiếp tân.
“Tôi... Tôi không có nhiều tiền, cho nên tôi cũng không yêu cầu quá nhiều...” Bởi vì khát vọng của cô là có thể mướn được một người yêu hoàn hảo, làm bạn với cô để cô không cảm thấy cô đơn trong ngày lễ tình nhân, cô muốn hưởng thụ cảm giác lần đầu tiên trong đời được người khác cưng chiều, chăm sóc là như thế nào. Cho nên, cô đành phải tháo chiếc mặt nạ vui vẻ xuống, không đi nịnh nọt van xin người khác nữa, cũng không vì khẩn trương mà gây ra họa.
Cô đang rất nghiêm túc, đến nỗi sự sợ hãi trong mắt bị vẻ mặt cô đơn che khuất.
Đổi lại bất luận ai trông thấy, cũng sẽ tránh né ánh mắt ấy, chỉ có những ai hiểu được ánh mắt cô tịch đó, mới có thể hiểu được trong lòng cô đang cần gì.
Không sai, chỉ có một người đàn ông đang ngồi trong phòng, chỉ duy nhất một người có thể nhìn ra cùng hiểu ánh mắt đang chất chứa nỗi buồn của Uông Bội Nhu.
Đúng vậy, chính là anh...Triển Dục Quảng.
Anh cũng không biết tại sao, gần một tháng nay anh chưa ghé qua chỗ này, nhìn người quen có chút lạ... Ách... Không đúng! Nhìn những đồng nghiệp kia đi qua đi lại, không hiểu sao trong lòng anh lại sinh ra một cảm giác bình thản dễ chịu.
Sau đó ánh mắt của anh thoáng lướt qua mọi chỗ, rồi tập trung vào Uông Bội Nhu, ánh mắt của cô mang theo chút hy vọng, chút khẩn cầu, còn có sợ hãi cùng kinh ngạc.
Dường như... Cô cũng đang rất cô đơn, giống như anh vậy!
Nhất thời thần kinh của anh bị cô làm cho tê liệt.
“Tôi có thể chọn khách được không?” Vào công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ hơn ba năm rồi, lần đầu tiên Triển Dục Quảng có ý muốn ôm lấy người phụ nữ này vào trong ngực để che chở cùng chăm sóc.
Cho nên, anh không nhịn được đành nói ra yêu cầu quá đáng của mình với ông chủ Tề.
Tề Hoạch Sinh có chút kinh ngạc, nhưng cũng bởi vì tình hình trước mắt bận rộn nhiều việc... Ngoài ra hiện tại có một người phụ nữ ngốc nào đó đem theo một túi lớn tiền lớn đến chỉ đích danh anh, nói muốn chọn anh, khiến cho anh không còn thời gian rảnh đi quản những chuyện khác.
“Được... Có thể.” Tề Hoạch Sinh còn phải bận đi giải quyết người phụ nữ kia nữa.
Sau khi Triển Dục Quảng nhận được sự đồng ý của ông chủ Tề, liền đi tới mục tiêu phía trước.
Anh bước nhanh tới bên cạnh Uông Bội Nhu thì nghe được cô đang thảo luận cùng với nhân viên tiếp tân “Tôi... Tôi chỉ muốn một người yêu tốt là được, tôi không cần đẹp trai.” cô không yêu cầu cao, chỉ cần là đàn ông, trên người có đầy đủ chức năng cùng dụng cụ là được, cô không ngại mập hay ốm, xấu hay đẹp, phái dịu dàng hay là phái dã thú.
Ừ... Căn bản mà nói, là ai cô cũng sẽ không cự tuyệt!
Cho nên cô nghĩ mình không hề ‘kén chọn’ như vậy, bọn họ có thể giảm giá cho cô hay không?
Nhưng chuyện cô không nghĩ tới chính là, anh chàng đẹp trai của bộ phận tiếp tân cũng đang rất khinh thường loại khách không biết ‘kén chọn’ như cô vậy.
“Rất xin lỗi, chỗ chúng tôi chỉ có đẹp, tuấn, mỹ, hảo…” ( nghĩa là : đẹp trai , tuấn tú , chất lượng...)
“Vậy cũng được.” Cô đã nói là không chọn lựa rồi mà!
Hắn ghét nhất là người mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ và khách keo kiệt.
“Vậy...” Uông Bội Nhu len lén nắm chặt lấy sổ tiết kiệm chỉ có ít ỏi tiền của mình, sau đó hỏi tiếp tân “Có phải trả toàn bộ số tiền trước hay không?”
Nếu có thể “Sử dụng trước, sau trả tiền” hoặc là “Trả theo từng đợt” thì cô sẽ không lo rồi.
“Nhảm nhí!” Nhân viên tiếp tân đã hết kiên nhẫn, khó chịu ra mặt: “Chúng tôi cùng cô ăn, chơi với cô, ngủ cùng cô... Thì đương nhiên là cô phải thanh toán hết trước chứ...” Đừng nghĩ được dùng thử trai đẹp miễn phí, cô nằm mơ đi!
“Ừ...” xem ra không thể làm gì khác hơn là thương lượng để được giảm giá thôi. “Vậy...” Uông Bội Nhu ngoan ngoãn đưa sổ tiết kiệm của mình ra “Anh có thể cho tôi biết anh bớt được bao nhiêu đi!”
Nếu như không đủ thì lát nữa cô sẽ lấy thẻ ATM đi rút thêm tiền mặt.
Cô không biết rằng có một cánh tay đột nhiên từ bên cạnh cô đưa ra, cầm lấy sổ tiết kiệm của cô: “Chúng ta hãy trực tiếp thương lượng giá cả đi!”
Hả? Anh ta là ai?
Uông Bội Nhu nghi ngờ quan sát cùng đánh giá người đàn ông vừa mới xuất hiện, dáng dấp của anh đúng là rất chuẩn, mặc dù mang theo chút uy nghiêm cùng lạnh lùng, nhưng cũng có cảm giác dịu dàng: “Anh...”
“Anh Triển?” Anh chàng đẹp trai ở bộ phận tiếp tân mang theo bộ dáng không biết điều cùng khinh thường cô mà nói “Cô ấy là khách đến từ châu Úc đó!” ( nghĩa là : khách hạng bét )
Ai... Ai nói cô là khách châu Úc chứ?
“Ông chủ Tề, ông đừng khách sáo như vậy, tôi sẽ đến ngay.” Dứt lời liền tắt điện thoại di động, đi tới bàn làm việc nhấn số nội bộ trên điện thoại bàn.
“Tiêu Dao, cậu giúp tôi sửa lại lịch làm việc của tôi một chút, cuối tuần tôi sẽ không đi làm.”
“Dạ, tổng giám đốc.” Lạc Tiêu Dao lập tức bắt đầu thay đổi lịch làm việc của Triển Dục Quảng .
Không lâu sau, anh liền xuất hiện trước bàn làm việc của Triển Dục Quảng.
“Tổng giám đốc, buổi chiều cuối tuần chỉ cần ngài ghé qua công ty một chút là được.”
Triển Dục Quảng nghe vậy, trên mặt đang vốn căng thẳng lập tức được giải tỏa.
“Cám ơn cậu, Tiêu Dao! Tôi biết cậu sẽ làm được, vậy là tôi yên tâm rồi.” Nói xong, Triển Dục Quảng ung dung từ ghế ngồi đứng dậy, nhận lấy áo khoác màu đen mà Lạc Tiêu Dao đưa tới cho anh.
Sau khi Lạc Tiêu Dao giúp ông chủ mặc áo khoác, mới từ trong túi lấy ra cái hộp được gói rất đẹp.
“Tổng giám đốc, ngài nhận xong món này rồi mới khen thưởng tôi.”
Sau khi Triển Dục Quảng nhìn đến hộp bao cao su trên tay anh, không khỏi cười “Cậu được lắm, Tiêu Dao.”
Nhận lấy ‘công cụ’ bảo vệ, Triển Dục Quảng liền rời khỏi phòng làm việc, anh đối với phần ‘công việc’ này giống như đã mong chờ từ rất lâu vậy.
Điều này khiến cho Lạc Tiêu Dao không nhịn được mà đuổi theo dặn dò thêm vài câu “Tổng giám đốc, đi làm nhớ mang vào đó! Ít nhất sẽ an toàn một chút.”
Triển Dục Quảng cũng không có quay đầu lại, nhưng thân thể cũng có chút ngẩn ra, anh… Cũng có lúc nghĩ qua chuyện này, nhưng trước mắt anh thật sự thấy rất phiền khi phải nhớ tới những chuyện này!
Sau một giây dừng lại, Triển Dục Quảng tiếp tục ngẩng đầu bước đi.
Chỉ còn một mình Lạc Tiêu Dao ở phía sau lẩm bẩm nghĩ: “Cũng đã đi làm được ba năm rồi, sao vẫn chưa gặp được người ‘hợp ý’ vậy?”
Trừ phi tổng giám đốc là một con người máu lạnh không có trái tim!
Nhưng đã có anh ở đây, chỉ cần anh còn một ngày là trợ lý của tổng giám đốc, thì anh sẽ hỗ trợ tổng giám đốc có được hạnh phúc, nếu không anh sẽ cảm thấy hổ thẹn và không xứng đáng với vị trí anh đang đảm nhiệm.
Hơn nữa tổng giám đốc lạnh lùng như Triển Dục Quảng thì cũng chỉ có một mình anh là có cách trị thôi!
_______________________
Uông Bội Nhu đến theo sự hướng dẫn trong điện thoại, đi đến công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ vừa vào đến cửa, cô căn bản cũng không có chú ý đến bốn phía xung quanh đều là trai đẹp, cô thật lòng nói rõ thành ý cùng lập trường của mình với nhân viên tiếp tân.
“Tôi... Tôi không có nhiều tiền, cho nên tôi cũng không yêu cầu quá nhiều...” Bởi vì khát vọng của cô là có thể mướn được một người yêu hoàn hảo, làm bạn với cô để cô không cảm thấy cô đơn trong ngày lễ tình nhân, cô muốn hưởng thụ cảm giác lần đầu tiên trong đời được người khác cưng chiều, chăm sóc là như thế nào. Cho nên, cô đành phải tháo chiếc mặt nạ vui vẻ xuống, không đi nịnh nọt van xin người khác nữa, cũng không vì khẩn trương mà gây ra họa.
Cô đang rất nghiêm túc, đến nỗi sự sợ hãi trong mắt bị vẻ mặt cô đơn che khuất.
Đổi lại bất luận ai trông thấy, cũng sẽ tránh né ánh mắt ấy, chỉ có những ai hiểu được ánh mắt cô tịch đó, mới có thể hiểu được trong lòng cô đang cần gì.
Không sai, chỉ có một người đàn ông đang ngồi trong phòng, chỉ duy nhất một người có thể nhìn ra cùng hiểu ánh mắt đang chất chứa nỗi buồn của Uông Bội Nhu.
Đúng vậy, chính là anh...Triển Dục Quảng.
Anh cũng không biết tại sao, gần một tháng nay anh chưa ghé qua chỗ này, nhìn người quen có chút lạ... Ách... Không đúng! Nhìn những đồng nghiệp kia đi qua đi lại, không hiểu sao trong lòng anh lại sinh ra một cảm giác bình thản dễ chịu.
Sau đó ánh mắt của anh thoáng lướt qua mọi chỗ, rồi tập trung vào Uông Bội Nhu, ánh mắt của cô mang theo chút hy vọng, chút khẩn cầu, còn có sợ hãi cùng kinh ngạc.
Dường như... Cô cũng đang rất cô đơn, giống như anh vậy!
Nhất thời thần kinh của anh bị cô làm cho tê liệt.
“Tôi có thể chọn khách được không?” Vào công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ hơn ba năm rồi, lần đầu tiên Triển Dục Quảng có ý muốn ôm lấy người phụ nữ này vào trong ngực để che chở cùng chăm sóc.
Cho nên, anh không nhịn được đành nói ra yêu cầu quá đáng của mình với ông chủ Tề.
Tề Hoạch Sinh có chút kinh ngạc, nhưng cũng bởi vì tình hình trước mắt bận rộn nhiều việc... Ngoài ra hiện tại có một người phụ nữ ngốc nào đó đem theo một túi lớn tiền lớn đến chỉ đích danh anh, nói muốn chọn anh, khiến cho anh không còn thời gian rảnh đi quản những chuyện khác.
“Được... Có thể.” Tề Hoạch Sinh còn phải bận đi giải quyết người phụ nữ kia nữa.
Sau khi Triển Dục Quảng nhận được sự đồng ý của ông chủ Tề, liền đi tới mục tiêu phía trước.
Anh bước nhanh tới bên cạnh Uông Bội Nhu thì nghe được cô đang thảo luận cùng với nhân viên tiếp tân “Tôi... Tôi chỉ muốn một người yêu tốt là được, tôi không cần đẹp trai.” cô không yêu cầu cao, chỉ cần là đàn ông, trên người có đầy đủ chức năng cùng dụng cụ là được, cô không ngại mập hay ốm, xấu hay đẹp, phái dịu dàng hay là phái dã thú.
Ừ... Căn bản mà nói, là ai cô cũng sẽ không cự tuyệt!
Cho nên cô nghĩ mình không hề ‘kén chọn’ như vậy, bọn họ có thể giảm giá cho cô hay không?
Nhưng chuyện cô không nghĩ tới chính là, anh chàng đẹp trai của bộ phận tiếp tân cũng đang rất khinh thường loại khách không biết ‘kén chọn’ như cô vậy.
“Rất xin lỗi, chỗ chúng tôi chỉ có đẹp, tuấn, mỹ, hảo…” ( nghĩa là : đẹp trai , tuấn tú , chất lượng...)
“Vậy cũng được.” Cô đã nói là không chọn lựa rồi mà!
Hắn ghét nhất là người mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ và khách keo kiệt.
“Vậy...” Uông Bội Nhu len lén nắm chặt lấy sổ tiết kiệm chỉ có ít ỏi tiền của mình, sau đó hỏi tiếp tân “Có phải trả toàn bộ số tiền trước hay không?”
Nếu có thể “Sử dụng trước, sau trả tiền” hoặc là “Trả theo từng đợt” thì cô sẽ không lo rồi.
“Nhảm nhí!” Nhân viên tiếp tân đã hết kiên nhẫn, khó chịu ra mặt: “Chúng tôi cùng cô ăn, chơi với cô, ngủ cùng cô... Thì đương nhiên là cô phải thanh toán hết trước chứ...” Đừng nghĩ được dùng thử trai đẹp miễn phí, cô nằm mơ đi!
“Ừ...” xem ra không thể làm gì khác hơn là thương lượng để được giảm giá thôi. “Vậy...” Uông Bội Nhu ngoan ngoãn đưa sổ tiết kiệm của mình ra “Anh có thể cho tôi biết anh bớt được bao nhiêu đi!”
Nếu như không đủ thì lát nữa cô sẽ lấy thẻ ATM đi rút thêm tiền mặt.
Cô không biết rằng có một cánh tay đột nhiên từ bên cạnh cô đưa ra, cầm lấy sổ tiết kiệm của cô: “Chúng ta hãy trực tiếp thương lượng giá cả đi!”
Hả? Anh ta là ai?
Uông Bội Nhu nghi ngờ quan sát cùng đánh giá người đàn ông vừa mới xuất hiện, dáng dấp của anh đúng là rất chuẩn, mặc dù mang theo chút uy nghiêm cùng lạnh lùng, nhưng cũng có cảm giác dịu dàng: “Anh...”
“Anh Triển?” Anh chàng đẹp trai ở bộ phận tiếp tân mang theo bộ dáng không biết điều cùng khinh thường cô mà nói “Cô ấy là khách đến từ châu Úc đó!” ( nghĩa là : khách hạng bét )
Ai... Ai nói cô là khách châu Úc chứ?
Bài viết liên quan!