Tiểu thuyết Tôi Muốn Ở Biệt Thự-full
Lượt xem : |
ự nói với mình, chỉ là gặp lại người bạn lâu năm không thấy trên đường, thuận miệng nói chuyện vài câu, sau đó thoải mái vẫy tay nói hẹn gặp lại, từ đó cũng không còn gặp nhau nữa.
Cô lại thầm hít sâu một hơi, sau đó đưa tay đặt lên lồng ngực, cảm giác nhịp tim đã khôi phục như bình thường, tâm tình cũng đã vững vàng hơn, không còn hỗn loạn, phức tạp như vừa nãy.
Cô ngẩng đầu, thái độ nghiêm túc, sau đó tiền lên hai bước, đi đến bên cạnh Lệ Hằng, sóng vai với anh.
“Cảm ơn anh.” Đồ Đông Nhan mở miệng, sau đó bổ sung thêm một câu. “Đúng là đã lâu không gặp, tiền bối.” Cô mỉm cười nói.
Chương 3
Sau khi gọi điện cho quản lý một chút, xác định bà lão chỉ trật mắt cá chân, không có gì đáng ngại, Đồ Đông Nhan mới Lệ Hằng vào một quán cà phê trong một ngõ nhỏ.
Vừa qua bữa trưa, còn chưa tới thời gian trà chiều, trong quán cà phê chỉ có năm vị khách, ngồi ra ba bàn.
Hai người họ chọn một chỗ ngồi xuống.
Một giờ rưỡi, ánh mắt trời ngoài của sổ lấp lánh, trong quán phát ra tiếng nhạc du dương. Nhân viên phục vụ trong quán rất bận rộn, mùi cà phê thoang thoảng trong không khí. Một con méo mập nhẹ nhàng đi qua tưởng, lường biếng nằm trên sàn nhà.
An nhàn nhất định là từ ngữ tốt nhất để khắc họa quán cà phê này, đáng tiếc hai người họ không có chút nhàn hạ nào để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
“Anh chị muốn uống gì?” Nhan Viên phục vụ đưa thực đơn cho hai người, mở miệng hỏi.
“Latte đã, cảm ơn.” Cô nhanh chóng nhìn một chút, quay đầu nói với người phục vụ bàn đang đứng chờ.
“Cappuccino.” Anh nói.
Nhan viên phục vụ mỉm cười gật đầu, lấy thực đơn trên bàn lại, sau khi để lại một câu ‘xin đợi’, lập tức yên lặng rời đi.
“Em không thay đổi chút nào.” Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lệ hằng lập tức nói với cô.
“Anh thì thay đổi rất nhiều.” Cô mỉm cười đáp lại.
“Thật sao? Anh trở nên già rồi sao?”
Đồ Đông Nha chỉ cười không nói.
Chỉ cần là những người biết Lệ hằng năm 25 tuổi, không có ai không nói anh đẹp trai, nhưng nếu những người đó nhìn thấy anh bây giờ, mọi người chắc chắn sẽ nói năm đó anh chỉ là một cậu nam sinh xinh đẹp, anh bây giờ mới gọi là đẹp trai, mới gọi là có lực hấp dẫn, là một người đàn ông vô cùng thành thục.
Anh thật sự thay đổi rất nhiều, tóc cũng cắt ngắn đi, giống như mỗi ngày kiếm được một tỷ, là một lãnh đạo, giấc ngủ mỗi ngày không vượt quá năm giờ. Trước kia, mặc dù anh ăn nói cẩn trọng, nghiêm nghị, nhưng trên vẻ mặt anh vẫn tồn lại nét hăm hở, hài lòng, mà bây giờ, trên mặt anh ngoại trừ vẻ thâm trầm, trầm ổn, khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì, tâm trạng có tốt hay không.
Anh thay đổi rất nhiều, trở nên thành thục, kín kẽ, cô đã không thể nhìn ra anh.
“Em khỏe không?” Lệ Hằng nhẹ giọng hỏi.
“Anh vừa hỏi qua những lời này rồi.” Cô mỉm cười, thản nhiên nói.
“Nhưng vừa rồi em cũng không chịu trả lời vấn đề này.”
“Em rất khỏe. Anh thì sao?” Cô mỉm cười, hỏi ngược lại.
Nhìn cô một cái, anh đột nhiên cười khổ lắc đầu. “Chúng ta nhất thiết phải dùng cách thức nói chuyện khách khí này sao?”
“Không bắt buộc, nhưng đây cũng là điều chúng ta không thể khống chế, dù sao đã nhiều năm chúng ta không gặp rồi, không phải sao?” Cô bình tĩnh, nhẹ nhàng nói.
“Tám năm.” Anh nói.
Không ngờ anh có thể nói đúng con số này ra, Đồ Đông Nhan không nhịn được sửng sốt một chút,ngay sau đó lại khôi phục vẻ tự nhiên.
“Tám năm rồi sao? Đã lâu như vậy rồi?” Cô giả bộ kinh ngạc, có ý làm vẻ không thèm để ý.
Lệ Hằng nhìn cô không chớp mắt, mà cô cũng bình tĩnh nhìn lại anh, chân mày nhếch lên, tặng anh một nụ cười khó hiểu.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
“Chẳng lẽ em không có vấn đề gì muốn hỏi anh sao?” Trong con người thâm thúy của anh mơ hồ đè nén một thứ gì đó.
“Về quá khứ của chúng ta sao? Chuyện đã qua chỉ là quá khứ, em quên rồi.”
Anh nhìn cô, đột nhiên không thốt nên lời.
“Xin lỗi.” Một lát sau, anh mới rũ mắt xuống nói. Anh nghĩ, đây là điều mình thiếu cô.
Đồ Đông Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, đúng lúc này, nhân viên phục vụ đưa cà phê tới cho hai người, cô nhẹ cảm ơn, cầm ống hút lên xoay tròn, để cà phê và bọt sữa hòa vào một chỗ.
“Em kết hôn rồi sao?” Anh đột nhiên mở miệng.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, không ngờ anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
“Em chưa kết hôn.” Ánh mắt cô lại không tự chủ dời đến trên bàn tay trái anh.
Một giây sau, cô chỉ cảm thấy dạ dày mình co rút. Trên ngón tay vô danh của anh có một chiếc nhẫn!
“Anh kết hôn rồi?” Ánh mắt cô vẫn không tài nào rời khỏi chiếc nhẫn đó.
Anh nhìn theo ánh mắt cô nhìn xuống bàn tay mình, anh im lặng một hồi, lạnh nhạt nói. “Đính hôn, còn chưa kết hôn.”
Cô nên chúc mừng anh, nhưng miệng cô lại không chịu khống chế, nghe theo lời cô.
Anh đính hôn, đính hôn! Đầu óc Đồ Đông Nhan không ngừng vang vọng lại bốn chữ này, sau đó lập tức trống rỗng.
Cô cảm thấy trong lòng như có cái gì sập xuống, toàn thân vô lực, sống rét run, lông mao dựng đứng. Có phải nơi này quá lạnh mới khiến cô rét run như vậy không? Cô quay đầu tìm kiếm nơi phát ra khí lạnh trong tiệm, nhưng không thấy cái gì.dღđ☆L☆qღđ
Đúng rồi, cô đột nhiên nghĩ đến, cô còn chưa chúc mừng anh!
“Chúc mừng anh, lễ đính hôn tổ chức từ lúc nào? Vị hôn thê của anh nhất định là một cô gái xinh đẹp, đúng không?” Cô nhếch miệng mỉm cười, giọng nói càng nhẹ nhàng khác thường.
Lệ Hằng im lặng nhìn cô.
“Con của hai người nhất định sẽ rất xinh đẹp.” Cô không cách nào ngăn được lời của mình, vì cô có đứa bé của anh, rất đẹp, thật sự rất đẹp, bộ dáng giống anh như đúc.
“Đông Nhan…”
“Em phải đi.” Cô đột nhiên đứng lên nói. “Em chỉ xin công ty nghỉ đến hai giờ chiều thôi.”
“Em cho anh số điện thoại.” Anh lập tức đi theo, không tự chủ thốt ra yêu cầu.
Cô lắc đầu. “Em nghĩ chắc vợ anh sẽ không hy vọng trong máy anh có số điện thoại của một người phụ nữ khác? Chứ đừng nói đến đó còn là số điện thoại của bạn gái cũ đâu.”
Lời này của cô khiến anh không còn lời nào để nói.
“Gặp lại sau, tiền bối.” Đồ Đông Nhan liếc anh một cái, giọng nói vô cùng dịu dàng, xoay người rời đi.
Lệ Hằng không nói gì nữa, cũng không cản cô.
**
Bốn tiểu quỷ tụ tập trong phòng của Hạo Đình, có đứa chơi bóng, có đứa đọc sách, có đứa ngẩn người, có đứa ngủ. Đột nhiên, Dịch Hạo Lôi đang nằm ngửa trên giường ngồi bật dậy, lên tiếng hỏi. “Hạo Đình, mẹ cậu sao vậy?”
Đứa nhóc vốn đang ngẩn người bỗng nhiên ngẩng đầu. “Cậu cũng cảm thấy mẹ mình có điểm là lạ sao?”
“Cái gì mà chỉ có hơi thôi, là rất rất lạ đó, được không?” Đồ Hạo Anh ngẩng đầu lên từ cuốn sách.
“Luôn mỉm cười, rất đáng sợ.” Đồ Hạo Tễ bật dậy từ trên giường.
“Xảy ra chuyện gì?” Dịch Hạo Lôi dừng chơi, ngồi dậy hỏi. Dù gì cậu cũng là anh cả ở đây, không nói chuyên tuổi tác, hay là quyền lực, dù sao hiện tại bọn họ đang ở trong phòng ba cậu.
“Mình cũng muốn biết.” Đồ Hạo Đình cau mày nói.
“Cậu không biết?”
“Mình biết rồi!” Đồ Hạo Tễ đột nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt mừng rỡ
Cô lại thầm hít sâu một hơi, sau đó đưa tay đặt lên lồng ngực, cảm giác nhịp tim đã khôi phục như bình thường, tâm tình cũng đã vững vàng hơn, không còn hỗn loạn, phức tạp như vừa nãy.
Cô ngẩng đầu, thái độ nghiêm túc, sau đó tiền lên hai bước, đi đến bên cạnh Lệ Hằng, sóng vai với anh.
“Cảm ơn anh.” Đồ Đông Nhan mở miệng, sau đó bổ sung thêm một câu. “Đúng là đã lâu không gặp, tiền bối.” Cô mỉm cười nói.
Chương 3
Sau khi gọi điện cho quản lý một chút, xác định bà lão chỉ trật mắt cá chân, không có gì đáng ngại, Đồ Đông Nhan mới Lệ Hằng vào một quán cà phê trong một ngõ nhỏ.
Vừa qua bữa trưa, còn chưa tới thời gian trà chiều, trong quán cà phê chỉ có năm vị khách, ngồi ra ba bàn.
Hai người họ chọn một chỗ ngồi xuống.
Một giờ rưỡi, ánh mắt trời ngoài của sổ lấp lánh, trong quán phát ra tiếng nhạc du dương. Nhân viên phục vụ trong quán rất bận rộn, mùi cà phê thoang thoảng trong không khí. Một con méo mập nhẹ nhàng đi qua tưởng, lường biếng nằm trên sàn nhà.
An nhàn nhất định là từ ngữ tốt nhất để khắc họa quán cà phê này, đáng tiếc hai người họ không có chút nhàn hạ nào để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
“Anh chị muốn uống gì?” Nhan Viên phục vụ đưa thực đơn cho hai người, mở miệng hỏi.
“Latte đã, cảm ơn.” Cô nhanh chóng nhìn một chút, quay đầu nói với người phục vụ bàn đang đứng chờ.
“Cappuccino.” Anh nói.
Nhan viên phục vụ mỉm cười gật đầu, lấy thực đơn trên bàn lại, sau khi để lại một câu ‘xin đợi’, lập tức yên lặng rời đi.
“Em không thay đổi chút nào.” Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lệ hằng lập tức nói với cô.
“Anh thì thay đổi rất nhiều.” Cô mỉm cười đáp lại.
“Thật sao? Anh trở nên già rồi sao?”
Đồ Đông Nha chỉ cười không nói.
Chỉ cần là những người biết Lệ hằng năm 25 tuổi, không có ai không nói anh đẹp trai, nhưng nếu những người đó nhìn thấy anh bây giờ, mọi người chắc chắn sẽ nói năm đó anh chỉ là một cậu nam sinh xinh đẹp, anh bây giờ mới gọi là đẹp trai, mới gọi là có lực hấp dẫn, là một người đàn ông vô cùng thành thục.
Anh thật sự thay đổi rất nhiều, tóc cũng cắt ngắn đi, giống như mỗi ngày kiếm được một tỷ, là một lãnh đạo, giấc ngủ mỗi ngày không vượt quá năm giờ. Trước kia, mặc dù anh ăn nói cẩn trọng, nghiêm nghị, nhưng trên vẻ mặt anh vẫn tồn lại nét hăm hở, hài lòng, mà bây giờ, trên mặt anh ngoại trừ vẻ thâm trầm, trầm ổn, khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì, tâm trạng có tốt hay không.
Anh thay đổi rất nhiều, trở nên thành thục, kín kẽ, cô đã không thể nhìn ra anh.
“Em khỏe không?” Lệ Hằng nhẹ giọng hỏi.
“Anh vừa hỏi qua những lời này rồi.” Cô mỉm cười, thản nhiên nói.
“Nhưng vừa rồi em cũng không chịu trả lời vấn đề này.”
“Em rất khỏe. Anh thì sao?” Cô mỉm cười, hỏi ngược lại.
Nhìn cô một cái, anh đột nhiên cười khổ lắc đầu. “Chúng ta nhất thiết phải dùng cách thức nói chuyện khách khí này sao?”
“Không bắt buộc, nhưng đây cũng là điều chúng ta không thể khống chế, dù sao đã nhiều năm chúng ta không gặp rồi, không phải sao?” Cô bình tĩnh, nhẹ nhàng nói.
“Tám năm.” Anh nói.
Không ngờ anh có thể nói đúng con số này ra, Đồ Đông Nhan không nhịn được sửng sốt một chút,ngay sau đó lại khôi phục vẻ tự nhiên.
“Tám năm rồi sao? Đã lâu như vậy rồi?” Cô giả bộ kinh ngạc, có ý làm vẻ không thèm để ý.
Lệ Hằng nhìn cô không chớp mắt, mà cô cũng bình tĩnh nhìn lại anh, chân mày nhếch lên, tặng anh một nụ cười khó hiểu.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
“Chẳng lẽ em không có vấn đề gì muốn hỏi anh sao?” Trong con người thâm thúy của anh mơ hồ đè nén một thứ gì đó.
“Về quá khứ của chúng ta sao? Chuyện đã qua chỉ là quá khứ, em quên rồi.”
Anh nhìn cô, đột nhiên không thốt nên lời.
“Xin lỗi.” Một lát sau, anh mới rũ mắt xuống nói. Anh nghĩ, đây là điều mình thiếu cô.
Đồ Đông Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, đúng lúc này, nhân viên phục vụ đưa cà phê tới cho hai người, cô nhẹ cảm ơn, cầm ống hút lên xoay tròn, để cà phê và bọt sữa hòa vào một chỗ.
“Em kết hôn rồi sao?” Anh đột nhiên mở miệng.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, không ngờ anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
“Em chưa kết hôn.” Ánh mắt cô lại không tự chủ dời đến trên bàn tay trái anh.
Một giây sau, cô chỉ cảm thấy dạ dày mình co rút. Trên ngón tay vô danh của anh có một chiếc nhẫn!
“Anh kết hôn rồi?” Ánh mắt cô vẫn không tài nào rời khỏi chiếc nhẫn đó.
Anh nhìn theo ánh mắt cô nhìn xuống bàn tay mình, anh im lặng một hồi, lạnh nhạt nói. “Đính hôn, còn chưa kết hôn.”
Cô nên chúc mừng anh, nhưng miệng cô lại không chịu khống chế, nghe theo lời cô.
Anh đính hôn, đính hôn! Đầu óc Đồ Đông Nhan không ngừng vang vọng lại bốn chữ này, sau đó lập tức trống rỗng.
Cô cảm thấy trong lòng như có cái gì sập xuống, toàn thân vô lực, sống rét run, lông mao dựng đứng. Có phải nơi này quá lạnh mới khiến cô rét run như vậy không? Cô quay đầu tìm kiếm nơi phát ra khí lạnh trong tiệm, nhưng không thấy cái gì.dღđ☆L☆qღđ
Đúng rồi, cô đột nhiên nghĩ đến, cô còn chưa chúc mừng anh!
“Chúc mừng anh, lễ đính hôn tổ chức từ lúc nào? Vị hôn thê của anh nhất định là một cô gái xinh đẹp, đúng không?” Cô nhếch miệng mỉm cười, giọng nói càng nhẹ nhàng khác thường.
Lệ Hằng im lặng nhìn cô.
“Con của hai người nhất định sẽ rất xinh đẹp.” Cô không cách nào ngăn được lời của mình, vì cô có đứa bé của anh, rất đẹp, thật sự rất đẹp, bộ dáng giống anh như đúc.
“Đông Nhan…”
“Em phải đi.” Cô đột nhiên đứng lên nói. “Em chỉ xin công ty nghỉ đến hai giờ chiều thôi.”
“Em cho anh số điện thoại.” Anh lập tức đi theo, không tự chủ thốt ra yêu cầu.
Cô lắc đầu. “Em nghĩ chắc vợ anh sẽ không hy vọng trong máy anh có số điện thoại của một người phụ nữ khác? Chứ đừng nói đến đó còn là số điện thoại của bạn gái cũ đâu.”
Lời này của cô khiến anh không còn lời nào để nói.
“Gặp lại sau, tiền bối.” Đồ Đông Nhan liếc anh một cái, giọng nói vô cùng dịu dàng, xoay người rời đi.
Lệ Hằng không nói gì nữa, cũng không cản cô.
**
Bốn tiểu quỷ tụ tập trong phòng của Hạo Đình, có đứa chơi bóng, có đứa đọc sách, có đứa ngẩn người, có đứa ngủ. Đột nhiên, Dịch Hạo Lôi đang nằm ngửa trên giường ngồi bật dậy, lên tiếng hỏi. “Hạo Đình, mẹ cậu sao vậy?”
Đứa nhóc vốn đang ngẩn người bỗng nhiên ngẩng đầu. “Cậu cũng cảm thấy mẹ mình có điểm là lạ sao?”
“Cái gì mà chỉ có hơi thôi, là rất rất lạ đó, được không?” Đồ Hạo Anh ngẩng đầu lên từ cuốn sách.
“Luôn mỉm cười, rất đáng sợ.” Đồ Hạo Tễ bật dậy từ trên giường.
“Xảy ra chuyện gì?” Dịch Hạo Lôi dừng chơi, ngồi dậy hỏi. Dù gì cậu cũng là anh cả ở đây, không nói chuyên tuổi tác, hay là quyền lực, dù sao hiện tại bọn họ đang ở trong phòng ba cậu.
“Mình cũng muốn biết.” Đồ Hạo Đình cau mày nói.
“Cậu không biết?”
“Mình biết rồi!” Đồ Hạo Tễ đột nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt mừng rỡ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
3090/3926
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
3090/3926
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt