Tiểu thuyết Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp-full
Lượt xem : |
ại bắn qua bên phải.
Thật là đầu váng mắt hoa.
Thái Kỳ thở hổn hển, mệt mỏi như là chó già kéo tôi phịch một cái ra phía sau, quay đầu đưa tay tìm lấy tay tôi, luống cuống tay chân oán trách: “Diệp Hồng Kỳ, cô cho là tôi muốn vậy sao, với cái thể loại nhảy như rút gân này của cô, tôi không quăng xa một chút, chẳng lẽ lại đi tìm tự ngược!”
Lúc nói chuyện, chân của tôi không cẩn thận giẫm lên mũi giày hắn, hắn kêu lên một tiếng, khoát tay, liền quăng tôi văng ra ngoài, chẳng qua là chỉ trong không phẩy năm giây, hắn lại vèo một cái, đầu gối trượt trên đất bay qua tiếp lấy tôi, toàn bộ khách khứa đều dùng vẻ mặt hóa đá nhìn màn trình diễn của hai chúng tôi.
Tiễn Đạc lệ rơi đầy mặt giơ cái ly đứng bên ngoài buồn bực: “Hồng Kỳ, đây là điệu slow mà, sờ lâu ấy…”
╮
(
╯▽╰
)
╭
“Hồng Kỳ, giai điệu của vũ khúc này quá mãnh liệt, tôi muốn ói…” Thái Kỳ lè lè lưỡi, đứng tại chỗ đung đưa lảo đảo.
Tôi hoàn toàn chết lặng… lắng nghe tiếng nhạc cất cao dai dẳng, xứng với tà âm của Đăng Lệ Quân, rất có một loại cảm giác như thời gian đã dừng lại.
Giai điệu mãnh liệt ở chỗ quái nào chứ! Thằng nhóc Thái Kỳ này rõ ràng là đang chọc tôi! Tôi hung hăng đạp vào chân hắn một cái, sắp nổ tung!
Ai, ai cho tôi cái khay nào, tôi muốn đập chết thằng nhóc này!
“Thái trợ lý, chúng ta đổi bạn nhảy đi!”
Aiz, tôi đang mờ mịt, bị một bàn tay kéo qua, không cần đóng làm bánh nướng Ấn Độ nữa rồi, tôi hất đầu, giơ móng vuốt ra túm được vị trao đổi tôi kia, cố gắng lấy lại bình tĩnh, kinh ngạc kêu lên: “A?Ninh Mặc?”
Là Ninh Mặc kéo tôi qua.
Hắn nhìn tôi khẽ mỉm cười, con ngươi đen như mực mang theo vài phần ấm áp, nhiều hơn nữa là vẻ mệt mỏi: “Hồng Kỳ, cô bay khắp sàn khiến tôi hoa cả mắt!”
Ai u…. Mẹ của tôi ơi, Ninh tiểu tổng mà cũng biết nói đùa.
“Hồng Kỳ!” Hắn muốn nói lại thôi, đưa tôi chậm rãi chuyển động khắp sàn, tôi nhìn chằm chằm tròng mắt sâu thẳm của hắn , lập tức có một tia khẩn trương, một cước dẫm luôn lên giày hắn.
Mặt của hắn vặn vẹo mấy phần, nhíu nhíu mày, lại đột nhiên nở nụ cười: “Aiz, đau quá, là trả thù sao, Diệp Hồng Kỳ?”
Tôi vô cùng đau lòng nói xin lỗi: “Không phải tôi cố ý đâu. Ninh Mặc, chúng ta đều là bạn học thân thiết, sao lại nói trả thù gì chứ?” Tôi cảm thấy giọng mình vừa khách khí vừa xa lạ. Ninh Mặc đột nhiên siết chặt tay, lông mi rũ xuống.
Tôi còn trả thù hắn cái gì chứ, trước hắn trêu chọc tôi vui đùa, nếu như tự bản thân tôi có chút cốt khí, cũng đâu có trở nên mất mặt như vậy, sai là do tôi, tôi đã đánh giá bản thân quá cao, tôi có quyền gì mà đi trả thù hắn chứ.
“Diệp Hồng Kỳ!” Ninh Mặc nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng tôi, xoay một vòng, đưa tôi khỏi trung tâm sàn nhảy, ra gần phía bên ngoài.
“Ừ?” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, ý bảo hắn cứ hỏi tiếp.
“Cô và Thái Kỳ đang yêu nhau?” Hắn tựa hồ rất khó hỏi ra được, mỗi một chữ phun ra, đều nhíu mày.
“A?” Tôi dùng giọng nói vô cùng kinh ngạc hỏi: “Ninh Mặc, con mắt nào của anh thấy tôi và anh ta đang yêu nhau?”
Ánh mắt Ninh Mặc chậm rãi dời đến cổ tôi, dừng ở nơi nào đó.
Tôi hắc hắc cười gượng: “Thái trợ lý thích đùa dai, anh biết mà, tôi trời sinh bộ dạng ngu ngốc, người thích trêu cợt tôi có khối người.”
Tôi chẳng hề để ý nhún nhún vai: “Aiz, tôi cũng quen rồi, mọi người chẳng qua là vui đùa một chút thôi mà.”
Ninh Mặc chần chừ một chút, liền ngẩng đầu lên, con ngươi nhìn thẳng vào tôi, trong mắt vừa đau đớn vừa hốt hoảng: “Hồng Kỳ, không phải vậy đâu!”
Tôi dùng giọng nói phấn chấn, nắm quyền: “Ninh Mặc, tôi đã nghĩ rồi, tôi muốn học tập Thái trợ lý, cua được Thái tử gia của Thiên Duyệt, sau khi cao cao tại thượng rồi, sẽ không có ai dám trêu chọc tôi nữa.”
Có tiền có quyền, luôn không bao giờ sai.
Ninh Mặc trầm mắt, nhìn tôi thật lâu, cánh tay đặt trên thắt lưng tôi vẫn đang run rẩy.
Lại quay một vòng, hắn cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Hồng Kỳ, bây giờ tôi mới hiểu trước đây…”
Tôi đang tập trung nghe hắn nói, đột nhiên, một sức mạnh kéo tôi ra đằng sau, phục hồi tinh thần lại, đồng chí Thái Kỳ đã mặt đầy hưng phấn kéo cổ tay tôi: “Ninh tiểu tổng, bạn nhảy hoàn bích quy Triệu*!”
* Vật về chủ cũ, điển tích: thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ.
“…” Tôi im lặng, hình như câu hoàn bích quy Triệu không nên dùng vào lúc này thì phải.
Thái Kỳ ngước mắt lên, bí hiểm nhìn Ninh Mặc, dưới ánh đèn ngũ sắc rực rỡ, ánh mắt lóe lên như đám lửa,”Ninh tiểu tổng, hy vọng Hồng Kỳ nhà tôi cũng là hoàn bích quy Triệu.”
Lông mi Ninh Mặc chậm rãi rủ xuống, phủ k
ín tròng mắt của hắn, một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Thái trợ lý, tôi còn chưa kịp nhìn rõ bản thân, anh, vẫn nhanh hơn tôi một bước!”
Thái Kỳ cười cười một tiếng, điệu bộ rất đắc ý mênh mông, kéo cổ tay tôi, đi về phía bàn bánh ngọt mới được đưa lên. “Diệp Hồng Kỳ, mau mau mau, ăn trước món chính đi!”
Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn Ninh Mặc, cảm thấy lúc này không có câu nào an ủi hắn được, vậy nên, vẫy cái khăn nhỏ trên tay đi theo sau Thái Kỳ, vừa chạy vừa gọi: “Thái trợ lý, anh xông lên trước đi, chọn đồ ngon vào ~ phải chọn miếng lớn ấy ~”
“Rồi rồi, cô cầm thêm mấy cái đĩa đi, chúng ta hội họp ở phía trước!” Thái Kỳ vui sướng chạy ở phía trước, giơ đĩa lên, lập tức cả thể xác và tinh thần đều tập trung vào sự nghiệp chọn đồ ăn.
Chương 40
Khi điệu nhảy thứ ba kết thúc, đèn flash chiếu vào Đại công tử của Thiên Duyệt vừa mới bước vào hội trường, toàn trường đều hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Đại công tử, mắt thấy gương mặt lạnh lùng của anh ta, hết sức hờ hững bước lên trên bục, tôi và Thái Kỳ nhìn nhau một cái, đều hết sức không tình nguyện bỏ bánh xuống, vậy nên, hai người song song cúi người làm bộ như không thấy nhân vật chính đã lên sàn.
Tiếng vỗ tay như sấm, tiệc tối lại dấy lên một làn sóng nhỏ. Thừa dịp mọi người đang vỗ tay, Thái Kỳ lén lấy từ trong đĩa của Tiễn Đạc ra mấy miếng dưa Ha Mi tôi thích ăn.
Tôi thấy đồng chí Tô tổng giơ micro, thần thái sáng láng tuyên bố: “Hôm nay, tôi xin phép được tuyên bố một tin vui ở buổi tiệc chào mừng ngày hôm nay…”
Tôi và đồng chí Thái Kỳ bỏ bánh bơ lại, giương mắt nhìn về phía Tô tổng.
“Giang Duyệt nhà chúng tôi, Tổng giám đốc Giang, hôm nay muốn tuyên bố kết hôn!”
Phụt… Tôi phun một miếng dưa hấu ra ngoài, trên đầu Thái Kỳ bắn đầy nước, hắn trợn mắt nhìn, vươn tay cầm lấy bánh bơ bỏ vào trong miệng, nổi khùng nhai nghiến ngấu.
“Cái tên Giang Duyệt này nghe rất quen?” Tôi nhìn Hoàng thái tử mặt lạnh, quay mặt lại nhìn Thái Kỳ, hỏi, “Aiz, đại công tử sắp đính hôn rồi, vậy tôi biết triển khai hoạt động thế nào đây? Anh ta là mục tiêu của đời tôi mà!”
Thái Kỳ nhìn tôi cười lạnh, xoay người qua chỗ khác không để ý tới tôi.
Tên nhóc này, lại bắt đầu giận
Thật là đầu váng mắt hoa.
Thái Kỳ thở hổn hển, mệt mỏi như là chó già kéo tôi phịch một cái ra phía sau, quay đầu đưa tay tìm lấy tay tôi, luống cuống tay chân oán trách: “Diệp Hồng Kỳ, cô cho là tôi muốn vậy sao, với cái thể loại nhảy như rút gân này của cô, tôi không quăng xa một chút, chẳng lẽ lại đi tìm tự ngược!”
Lúc nói chuyện, chân của tôi không cẩn thận giẫm lên mũi giày hắn, hắn kêu lên một tiếng, khoát tay, liền quăng tôi văng ra ngoài, chẳng qua là chỉ trong không phẩy năm giây, hắn lại vèo một cái, đầu gối trượt trên đất bay qua tiếp lấy tôi, toàn bộ khách khứa đều dùng vẻ mặt hóa đá nhìn màn trình diễn của hai chúng tôi.
Tiễn Đạc lệ rơi đầy mặt giơ cái ly đứng bên ngoài buồn bực: “Hồng Kỳ, đây là điệu slow mà, sờ lâu ấy…”
╮
(
╯▽╰
)
╭
“Hồng Kỳ, giai điệu của vũ khúc này quá mãnh liệt, tôi muốn ói…” Thái Kỳ lè lè lưỡi, đứng tại chỗ đung đưa lảo đảo.
Tôi hoàn toàn chết lặng… lắng nghe tiếng nhạc cất cao dai dẳng, xứng với tà âm của Đăng Lệ Quân, rất có một loại cảm giác như thời gian đã dừng lại.
Giai điệu mãnh liệt ở chỗ quái nào chứ! Thằng nhóc Thái Kỳ này rõ ràng là đang chọc tôi! Tôi hung hăng đạp vào chân hắn một cái, sắp nổ tung!
Ai, ai cho tôi cái khay nào, tôi muốn đập chết thằng nhóc này!
“Thái trợ lý, chúng ta đổi bạn nhảy đi!”
Aiz, tôi đang mờ mịt, bị một bàn tay kéo qua, không cần đóng làm bánh nướng Ấn Độ nữa rồi, tôi hất đầu, giơ móng vuốt ra túm được vị trao đổi tôi kia, cố gắng lấy lại bình tĩnh, kinh ngạc kêu lên: “A?Ninh Mặc?”
Là Ninh Mặc kéo tôi qua.
Hắn nhìn tôi khẽ mỉm cười, con ngươi đen như mực mang theo vài phần ấm áp, nhiều hơn nữa là vẻ mệt mỏi: “Hồng Kỳ, cô bay khắp sàn khiến tôi hoa cả mắt!”
Ai u…. Mẹ của tôi ơi, Ninh tiểu tổng mà cũng biết nói đùa.
“Hồng Kỳ!” Hắn muốn nói lại thôi, đưa tôi chậm rãi chuyển động khắp sàn, tôi nhìn chằm chằm tròng mắt sâu thẳm của hắn , lập tức có một tia khẩn trương, một cước dẫm luôn lên giày hắn.
Mặt của hắn vặn vẹo mấy phần, nhíu nhíu mày, lại đột nhiên nở nụ cười: “Aiz, đau quá, là trả thù sao, Diệp Hồng Kỳ?”
Tôi vô cùng đau lòng nói xin lỗi: “Không phải tôi cố ý đâu. Ninh Mặc, chúng ta đều là bạn học thân thiết, sao lại nói trả thù gì chứ?” Tôi cảm thấy giọng mình vừa khách khí vừa xa lạ. Ninh Mặc đột nhiên siết chặt tay, lông mi rũ xuống.
Tôi còn trả thù hắn cái gì chứ, trước hắn trêu chọc tôi vui đùa, nếu như tự bản thân tôi có chút cốt khí, cũng đâu có trở nên mất mặt như vậy, sai là do tôi, tôi đã đánh giá bản thân quá cao, tôi có quyền gì mà đi trả thù hắn chứ.
“Diệp Hồng Kỳ!” Ninh Mặc nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng tôi, xoay một vòng, đưa tôi khỏi trung tâm sàn nhảy, ra gần phía bên ngoài.
“Ừ?” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, ý bảo hắn cứ hỏi tiếp.
“Cô và Thái Kỳ đang yêu nhau?” Hắn tựa hồ rất khó hỏi ra được, mỗi một chữ phun ra, đều nhíu mày.
“A?” Tôi dùng giọng nói vô cùng kinh ngạc hỏi: “Ninh Mặc, con mắt nào của anh thấy tôi và anh ta đang yêu nhau?”
Ánh mắt Ninh Mặc chậm rãi dời đến cổ tôi, dừng ở nơi nào đó.
Tôi hắc hắc cười gượng: “Thái trợ lý thích đùa dai, anh biết mà, tôi trời sinh bộ dạng ngu ngốc, người thích trêu cợt tôi có khối người.”
Tôi chẳng hề để ý nhún nhún vai: “Aiz, tôi cũng quen rồi, mọi người chẳng qua là vui đùa một chút thôi mà.”
Ninh Mặc chần chừ một chút, liền ngẩng đầu lên, con ngươi nhìn thẳng vào tôi, trong mắt vừa đau đớn vừa hốt hoảng: “Hồng Kỳ, không phải vậy đâu!”
Tôi dùng giọng nói phấn chấn, nắm quyền: “Ninh Mặc, tôi đã nghĩ rồi, tôi muốn học tập Thái trợ lý, cua được Thái tử gia của Thiên Duyệt, sau khi cao cao tại thượng rồi, sẽ không có ai dám trêu chọc tôi nữa.”
Có tiền có quyền, luôn không bao giờ sai.
Ninh Mặc trầm mắt, nhìn tôi thật lâu, cánh tay đặt trên thắt lưng tôi vẫn đang run rẩy.
Lại quay một vòng, hắn cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Hồng Kỳ, bây giờ tôi mới hiểu trước đây…”
Tôi đang tập trung nghe hắn nói, đột nhiên, một sức mạnh kéo tôi ra đằng sau, phục hồi tinh thần lại, đồng chí Thái Kỳ đã mặt đầy hưng phấn kéo cổ tay tôi: “Ninh tiểu tổng, bạn nhảy hoàn bích quy Triệu*!”
* Vật về chủ cũ, điển tích: thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ.
“…” Tôi im lặng, hình như câu hoàn bích quy Triệu không nên dùng vào lúc này thì phải.
Thái Kỳ ngước mắt lên, bí hiểm nhìn Ninh Mặc, dưới ánh đèn ngũ sắc rực rỡ, ánh mắt lóe lên như đám lửa,”Ninh tiểu tổng, hy vọng Hồng Kỳ nhà tôi cũng là hoàn bích quy Triệu.”
Lông mi Ninh Mặc chậm rãi rủ xuống, phủ k
ín tròng mắt của hắn, một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Thái trợ lý, tôi còn chưa kịp nhìn rõ bản thân, anh, vẫn nhanh hơn tôi một bước!”
Thái Kỳ cười cười một tiếng, điệu bộ rất đắc ý mênh mông, kéo cổ tay tôi, đi về phía bàn bánh ngọt mới được đưa lên. “Diệp Hồng Kỳ, mau mau mau, ăn trước món chính đi!”
Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn Ninh Mặc, cảm thấy lúc này không có câu nào an ủi hắn được, vậy nên, vẫy cái khăn nhỏ trên tay đi theo sau Thái Kỳ, vừa chạy vừa gọi: “Thái trợ lý, anh xông lên trước đi, chọn đồ ngon vào ~ phải chọn miếng lớn ấy ~”
“Rồi rồi, cô cầm thêm mấy cái đĩa đi, chúng ta hội họp ở phía trước!” Thái Kỳ vui sướng chạy ở phía trước, giơ đĩa lên, lập tức cả thể xác và tinh thần đều tập trung vào sự nghiệp chọn đồ ăn.
Chương 40
Khi điệu nhảy thứ ba kết thúc, đèn flash chiếu vào Đại công tử của Thiên Duyệt vừa mới bước vào hội trường, toàn trường đều hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Đại công tử, mắt thấy gương mặt lạnh lùng của anh ta, hết sức hờ hững bước lên trên bục, tôi và Thái Kỳ nhìn nhau một cái, đều hết sức không tình nguyện bỏ bánh xuống, vậy nên, hai người song song cúi người làm bộ như không thấy nhân vật chính đã lên sàn.
Tiếng vỗ tay như sấm, tiệc tối lại dấy lên một làn sóng nhỏ. Thừa dịp mọi người đang vỗ tay, Thái Kỳ lén lấy từ trong đĩa của Tiễn Đạc ra mấy miếng dưa Ha Mi tôi thích ăn.
Tôi thấy đồng chí Tô tổng giơ micro, thần thái sáng láng tuyên bố: “Hôm nay, tôi xin phép được tuyên bố một tin vui ở buổi tiệc chào mừng ngày hôm nay…”
Tôi và đồng chí Thái Kỳ bỏ bánh bơ lại, giương mắt nhìn về phía Tô tổng.
“Giang Duyệt nhà chúng tôi, Tổng giám đốc Giang, hôm nay muốn tuyên bố kết hôn!”
Phụt… Tôi phun một miếng dưa hấu ra ngoài, trên đầu Thái Kỳ bắn đầy nước, hắn trợn mắt nhìn, vươn tay cầm lấy bánh bơ bỏ vào trong miệng, nổi khùng nhai nghiến ngấu.
“Cái tên Giang Duyệt này nghe rất quen?” Tôi nhìn Hoàng thái tử mặt lạnh, quay mặt lại nhìn Thái Kỳ, hỏi, “Aiz, đại công tử sắp đính hôn rồi, vậy tôi biết triển khai hoạt động thế nào đây? Anh ta là mục tiêu của đời tôi mà!”
Thái Kỳ nhìn tôi cười lạnh, xoay người qua chỗ khác không để ý tới tôi.
Tên nhóc này, lại bắt đầu giận
Bài viết liên quan!