Tiểu thuyết Thuê Boss Làm Bạn Trai
Lượt xem : |
Sau đó Lăng Thiên Tước liền bị đám người kia mang đi.
Khi hắn xuất hiện ở trước mặt cô lần nữa thì đã mặc âu phục màu đen được cắt may khéo vừa người, thân hình hắn được ôm trọn làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú và thân hình chuẩn.
Cô len lén đỏ mặt, không chớp mắt ngắm nhìn vị bạn trai giả trước mắt, anh tuấn phi phàm, năng lực làm việc hạng nhất. Trong lòng cô rõ ràng, hắn ta là đại thiếu gia hào hoa lại có tiền, nên phàm là phụ nữ thì tốt nhất không nên đụng vào loại đàn ông này.
Mặc dù như thế, cô vẫn bị mị lực của hắn hấp dẫn, một lần lại một lần, không để lại dấu vết ở đáy lòng cô, không ngừng sâu kín ảnh hưởng đối với cô.
Cô giằng co thật cực khổ với bản thân, hắn – có biết hay không?
Thật may là, lần chệch đường ray này có kì hạn, một tuần lễ, chỉ cần qua khoảng thời gian này, bọn họ lại có thể khôi phục lại quan hệ cấp trên và thuộc hạ.
Cô tin tưởng, chỉ cần hắn về tới thế giới của hắn, khôi phục lại cuộc sống phong lưu khoái hoạt của hắn, lực hấp dẫn của hắn đối với cô sẽ không còn.
Đợi đến khi bước lên máy bay, tất cả chuyện này đều sẽ bị quên lãng, mặc kệ trong khoảng thời gian này xảy ra cái gì, bọn họ sẽ cùng nhau để đoạn kí ức này lại nước Mĩ và trở lại mối quan hệ ban đầu.
Đây là bọn họ đã nói rồi, không phải sao?
Trong vòng một buổi sáng, bọn họ đã đi đến nhiều nơi để chụp ảnh bao gồm bờ biển, công viên quốc gia... cuối cùng là đi tới một nơi mà nhân viên nói là bí mật và có phong cảnh tuyệt đẹp.
Tiếu Phù nhìn nhân viên làm việc giống như biểu diễn kĩ năng đặc biệt, ở con sông nhỏ chảy xiết, tìm thấy một cái cây không tính là xum xuê, sau đó bắt đầu cột một cái xích đu.
Nghe nói đây là “đạo cụ” chuẩn bị chụp hình cho cô.
Vốn là cô thà chết không theo, kiên định cự tuyệt không muốn lấy ảnh cưới của mình làm di ảnh (ảnh thờ), nhưng nhân viên làm việc nói phải khác người mới lấy được hình đẹp, cũng đảm bảo là họ rất có kinh nghiệm, hoàn toàn không nguy hiểm, cô mới bỏ đi kiên trì như đinh chém sắt mà khuất phục, bởi vì cô không muốn vì chuyện của mình mà làm cho người khác thêm phiền toái, còn nữa cô cũng muốn giữ lại tấm hình này làm kỉ niệm.
Huống chi lời nói của họ cũng có chứng cứ, nơi này lại không có người ở, nhưng bản thân cô còn rất hoài nghi, nơi này gọi là "cảnh quay bí mật”, có phải bởi vì... dễ xảy ra chuyện hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại có lẽ chỉ thuần túy là tự mình hù dọa mình, sau cùng cô rất dũng cảm quyết định là phải ở chỗ này chụp hơn mấy chục tấm hình thật đẹp.
“Được rồi tiểu thư Tiếu Phù, mời tới nơi này” phụ tá đứng ở bên cạnh xích đu, lớn tiếng kêu tên cô.
“Tới.”
Tiếu Phù lập tức lên tiếng, đôi tay nhấc làn váy, đang muốn đứng lên chiếc xích đu nguy hiểm thì có một lực tay đột nhiên xuất hiện, móc nhẹ ở cổ tay của cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Thiên Tước đang cau mày lắc đầu với cô, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng làm thế, tội gì vì vài tấm hình mà nhảy lên để nguy hiểm đến tính mạng.”
“Đây là kinh nghiệm rất đặc biệt, nhảy lên tuy nguy hiểm nhưng rất đáng”, cô nghĩ thông suốt, cô muốn giữ lại khoảnh khắc này làm kỉ niệm.
Khóe miệng cô tràn ra một đóa cười ngọt ngào, phối hợp lễ phục trắng như tuyết, trong nháy mắt, hắn chợt cho rằng cô là thiên sứ hóa thân.
“Vậy rất nguy hiểm.” hắn ngắm nhìn cô thật sâu, đôi con mắt mở to nhấn mạnh sự thực.
“Rất nhiều người chụp rồi đều không có việc, cho nên tôi không cho là nguy hiểm đến như thế.”
Nhìn bộ dáng khẩn trương quá độ của hắn, cô liều mạng nín cười, nhẹ giọng khổ sở khuyên bảo.
“Tôi thử nhìn một chút, nếu không có việc gì thì cô sẽ qua?” hắn tính toán tự mình thử một chút độ an toàn của xích đu, sau khi xác nhận an toàn không ngại thì đổi lại cho cô ra sân.
“Anh?” Tiếu Phù không chút nghĩ ngợi lắc đầu một cái với hắn, “Vốn là không có hư gì, bị anh thử một lần nói không chừng sẽ hư” cô còn chụp cái gì?
“Cô nên suy nghĩ kĩ càng” ánh mắt hắn hướng tới cái xích đu trên sông lần nữa.
“Tôi không muốn suy nghĩ kĩ càng, chờ tôi nghĩ rõ, nói không chừng sẽ không có dũng khí ngồi lên rồi.” Cô nâng cái tay đang bị bắt trên không lên, khi hắn liên tiếp cau mày nhìn soi mói, liền nhẹ nhàng bỏ đi sự giam cầm của hắn, đến cuối cùng khi hắn vung hai tay ra sau, cô mới cất bước đi về xích đu ở trên sông.
Người cô vừa mới tới bờ sông, liền nhận thấy được sự nguy hiểm hơn cô nghĩ rất nhiều, qua cỏ ướt, rất dễ dàng nhận thấy nguyên bản là bước tiếp theo thật là gian nan, càng trở nên kinh hãi hơn.
Kinh khủng nhất là bờ sông cách xích đu một chút cự ly, cô phải cẩn thận từng li từng tí đi tới, rón rén ngồi lên, phải làm ra vẻ không tốn sức dựa vào cái “đạo cụ” trên, mà còn phải làm ra vẻ hoa tiên tử nhẹ nhàng, tươi cười.
Thật sự là chết đã đến nơi mới biết chuyện có nhiều khó khăn.
Vào giờ khắc này Tiếu Phù thật sự muốn bỏ cuộc giữa đường, nhưng nghĩ tới dáng vẻ cau mày phản đối vừa rồi của hắn, cô liền không cách nào đem dễ dàng nói hai chữ “buông tha” khỏi miệng.
Anh phụ tá duỗi tay về phía cô, ý bảo muốn giúp cô ngồi lên xích đu, vào giây phút khi cô vươn tay, một tiếng gầm cường thế bá đạo từ phía sau lưng cô vững vàng truyền tới.
“Để tôi.”
Lăng Thiên Tước vừa lên tiếng thì một giây tiếp theo, bên eo của cô lập tức bị một cánh tay tráng kiện chiếm lĩnh, trước khi cô làm rõ tình trạng thì cả người đã ngã vào trong một lồng ngực bền chắc rộng rãi.
“Anh –“ cô phản ứng kịp là một chuyện, nhưng sau khi phát hiện mình đang bị hắn ôm chặt vào trong ngực, thì một giây kế tiếp đã bị hắn nhẹ nhàng thả vào xích đu.
“Ngoan một chút, cô dâu của tôi” Lăng Thiên Tước có chút tự giễu mở miệng.
Hắn đặt cô ở phần sau xích đu, không dám tùy tiện buông tay, một tay kĩ càng nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, một tay thì kéo nhẹ một sợi dây, xác nhận độ vững chắc.
Một đôi mắt ưng không nhàn rỗi, nhìn lên quan sát nút buộc ở đỉnh nhánh cây, rồi đột nhiên rút cái tay đang giữ chặt eo của cô về, đi về phía nút buộc, động tác gọn gàng buộc thêm 2 nút buộc phức tạp, sau mới thoái mải đi trở về bên người cô.
Tiếu Phù mở to mắt, nhìn cử động cẩn thận của hắn, chỗ tay bị người nâng có một dòng nước ấm từ trong lòng bàn tay chậm rãi chảy vào đáy lòng cô, từ từ tỏa nhiệt ra tế bào toàn thân.
Đây mới thật là ông chủ phong lưu đa tình?
Cô lắc đầu một cái, trách mình là đã không tự nhắc nhở.
Ông chủ vì bà nội hắn nên mới làm như vậy, đối xử tốt với cô, chẳng qua là vì cảm thấy đã kéo cô xuống nước, chỉ nên là ý nghĩ đơn thuần vậy thôi.
Trong mấy phút chụp hình, Tiếu Phù đều không nhìn hắn, chỉ là hướng ống kính mỉm cười, bày ra nét mặt tràn đầy hạnh phúc khi yêu.
“Tốt lắm, cảm ơn chú rể đã giúp đỡ, hiện tại chúng ta chụp mấy tấm hình một mình cô dâu, xin chú rể tránh ra chút được không?” Nhiếp ảnh gia đứng ở vị trí bên bờ sông, mang máy chụp hình, chỉ huy hướng đi của mọi người trên hiện trường.
Hắn ra vẻ không nghe, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô không thả.
“Chú rể?” nhiếp ảnh gia gãi gãi sau đầu, từ phía sau máy chụp hình ngồi dậy, bộ mặt khổ sở khó hiểu nhìn vào chú rể đang có vẻ khẩn trương quá độ. Chú rể và cô dâu khẩn trương hắn đã th
Khi hắn xuất hiện ở trước mặt cô lần nữa thì đã mặc âu phục màu đen được cắt may khéo vừa người, thân hình hắn được ôm trọn làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú và thân hình chuẩn.
Cô len lén đỏ mặt, không chớp mắt ngắm nhìn vị bạn trai giả trước mắt, anh tuấn phi phàm, năng lực làm việc hạng nhất. Trong lòng cô rõ ràng, hắn ta là đại thiếu gia hào hoa lại có tiền, nên phàm là phụ nữ thì tốt nhất không nên đụng vào loại đàn ông này.
Mặc dù như thế, cô vẫn bị mị lực của hắn hấp dẫn, một lần lại một lần, không để lại dấu vết ở đáy lòng cô, không ngừng sâu kín ảnh hưởng đối với cô.
Cô giằng co thật cực khổ với bản thân, hắn – có biết hay không?
Thật may là, lần chệch đường ray này có kì hạn, một tuần lễ, chỉ cần qua khoảng thời gian này, bọn họ lại có thể khôi phục lại quan hệ cấp trên và thuộc hạ.
Cô tin tưởng, chỉ cần hắn về tới thế giới của hắn, khôi phục lại cuộc sống phong lưu khoái hoạt của hắn, lực hấp dẫn của hắn đối với cô sẽ không còn.
Đợi đến khi bước lên máy bay, tất cả chuyện này đều sẽ bị quên lãng, mặc kệ trong khoảng thời gian này xảy ra cái gì, bọn họ sẽ cùng nhau để đoạn kí ức này lại nước Mĩ và trở lại mối quan hệ ban đầu.
Đây là bọn họ đã nói rồi, không phải sao?
Trong vòng một buổi sáng, bọn họ đã đi đến nhiều nơi để chụp ảnh bao gồm bờ biển, công viên quốc gia... cuối cùng là đi tới một nơi mà nhân viên nói là bí mật và có phong cảnh tuyệt đẹp.
Tiếu Phù nhìn nhân viên làm việc giống như biểu diễn kĩ năng đặc biệt, ở con sông nhỏ chảy xiết, tìm thấy một cái cây không tính là xum xuê, sau đó bắt đầu cột một cái xích đu.
Nghe nói đây là “đạo cụ” chuẩn bị chụp hình cho cô.
Vốn là cô thà chết không theo, kiên định cự tuyệt không muốn lấy ảnh cưới của mình làm di ảnh (ảnh thờ), nhưng nhân viên làm việc nói phải khác người mới lấy được hình đẹp, cũng đảm bảo là họ rất có kinh nghiệm, hoàn toàn không nguy hiểm, cô mới bỏ đi kiên trì như đinh chém sắt mà khuất phục, bởi vì cô không muốn vì chuyện của mình mà làm cho người khác thêm phiền toái, còn nữa cô cũng muốn giữ lại tấm hình này làm kỉ niệm.
Huống chi lời nói của họ cũng có chứng cứ, nơi này lại không có người ở, nhưng bản thân cô còn rất hoài nghi, nơi này gọi là "cảnh quay bí mật”, có phải bởi vì... dễ xảy ra chuyện hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại có lẽ chỉ thuần túy là tự mình hù dọa mình, sau cùng cô rất dũng cảm quyết định là phải ở chỗ này chụp hơn mấy chục tấm hình thật đẹp.
“Được rồi tiểu thư Tiếu Phù, mời tới nơi này” phụ tá đứng ở bên cạnh xích đu, lớn tiếng kêu tên cô.
“Tới.”
Tiếu Phù lập tức lên tiếng, đôi tay nhấc làn váy, đang muốn đứng lên chiếc xích đu nguy hiểm thì có một lực tay đột nhiên xuất hiện, móc nhẹ ở cổ tay của cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Thiên Tước đang cau mày lắc đầu với cô, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng làm thế, tội gì vì vài tấm hình mà nhảy lên để nguy hiểm đến tính mạng.”
“Đây là kinh nghiệm rất đặc biệt, nhảy lên tuy nguy hiểm nhưng rất đáng”, cô nghĩ thông suốt, cô muốn giữ lại khoảnh khắc này làm kỉ niệm.
Khóe miệng cô tràn ra một đóa cười ngọt ngào, phối hợp lễ phục trắng như tuyết, trong nháy mắt, hắn chợt cho rằng cô là thiên sứ hóa thân.
“Vậy rất nguy hiểm.” hắn ngắm nhìn cô thật sâu, đôi con mắt mở to nhấn mạnh sự thực.
“Rất nhiều người chụp rồi đều không có việc, cho nên tôi không cho là nguy hiểm đến như thế.”
Nhìn bộ dáng khẩn trương quá độ của hắn, cô liều mạng nín cười, nhẹ giọng khổ sở khuyên bảo.
“Tôi thử nhìn một chút, nếu không có việc gì thì cô sẽ qua?” hắn tính toán tự mình thử một chút độ an toàn của xích đu, sau khi xác nhận an toàn không ngại thì đổi lại cho cô ra sân.
“Anh?” Tiếu Phù không chút nghĩ ngợi lắc đầu một cái với hắn, “Vốn là không có hư gì, bị anh thử một lần nói không chừng sẽ hư” cô còn chụp cái gì?
“Cô nên suy nghĩ kĩ càng” ánh mắt hắn hướng tới cái xích đu trên sông lần nữa.
“Tôi không muốn suy nghĩ kĩ càng, chờ tôi nghĩ rõ, nói không chừng sẽ không có dũng khí ngồi lên rồi.” Cô nâng cái tay đang bị bắt trên không lên, khi hắn liên tiếp cau mày nhìn soi mói, liền nhẹ nhàng bỏ đi sự giam cầm của hắn, đến cuối cùng khi hắn vung hai tay ra sau, cô mới cất bước đi về xích đu ở trên sông.
Người cô vừa mới tới bờ sông, liền nhận thấy được sự nguy hiểm hơn cô nghĩ rất nhiều, qua cỏ ướt, rất dễ dàng nhận thấy nguyên bản là bước tiếp theo thật là gian nan, càng trở nên kinh hãi hơn.
Kinh khủng nhất là bờ sông cách xích đu một chút cự ly, cô phải cẩn thận từng li từng tí đi tới, rón rén ngồi lên, phải làm ra vẻ không tốn sức dựa vào cái “đạo cụ” trên, mà còn phải làm ra vẻ hoa tiên tử nhẹ nhàng, tươi cười.
Thật sự là chết đã đến nơi mới biết chuyện có nhiều khó khăn.
Vào giờ khắc này Tiếu Phù thật sự muốn bỏ cuộc giữa đường, nhưng nghĩ tới dáng vẻ cau mày phản đối vừa rồi của hắn, cô liền không cách nào đem dễ dàng nói hai chữ “buông tha” khỏi miệng.
Anh phụ tá duỗi tay về phía cô, ý bảo muốn giúp cô ngồi lên xích đu, vào giây phút khi cô vươn tay, một tiếng gầm cường thế bá đạo từ phía sau lưng cô vững vàng truyền tới.
“Để tôi.”
Lăng Thiên Tước vừa lên tiếng thì một giây tiếp theo, bên eo của cô lập tức bị một cánh tay tráng kiện chiếm lĩnh, trước khi cô làm rõ tình trạng thì cả người đã ngã vào trong một lồng ngực bền chắc rộng rãi.
“Anh –“ cô phản ứng kịp là một chuyện, nhưng sau khi phát hiện mình đang bị hắn ôm chặt vào trong ngực, thì một giây kế tiếp đã bị hắn nhẹ nhàng thả vào xích đu.
“Ngoan một chút, cô dâu của tôi” Lăng Thiên Tước có chút tự giễu mở miệng.
Hắn đặt cô ở phần sau xích đu, không dám tùy tiện buông tay, một tay kĩ càng nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, một tay thì kéo nhẹ một sợi dây, xác nhận độ vững chắc.
Một đôi mắt ưng không nhàn rỗi, nhìn lên quan sát nút buộc ở đỉnh nhánh cây, rồi đột nhiên rút cái tay đang giữ chặt eo của cô về, đi về phía nút buộc, động tác gọn gàng buộc thêm 2 nút buộc phức tạp, sau mới thoái mải đi trở về bên người cô.
Tiếu Phù mở to mắt, nhìn cử động cẩn thận của hắn, chỗ tay bị người nâng có một dòng nước ấm từ trong lòng bàn tay chậm rãi chảy vào đáy lòng cô, từ từ tỏa nhiệt ra tế bào toàn thân.
Đây mới thật là ông chủ phong lưu đa tình?
Cô lắc đầu một cái, trách mình là đã không tự nhắc nhở.
Ông chủ vì bà nội hắn nên mới làm như vậy, đối xử tốt với cô, chẳng qua là vì cảm thấy đã kéo cô xuống nước, chỉ nên là ý nghĩ đơn thuần vậy thôi.
Trong mấy phút chụp hình, Tiếu Phù đều không nhìn hắn, chỉ là hướng ống kính mỉm cười, bày ra nét mặt tràn đầy hạnh phúc khi yêu.
“Tốt lắm, cảm ơn chú rể đã giúp đỡ, hiện tại chúng ta chụp mấy tấm hình một mình cô dâu, xin chú rể tránh ra chút được không?” Nhiếp ảnh gia đứng ở vị trí bên bờ sông, mang máy chụp hình, chỉ huy hướng đi của mọi người trên hiện trường.
Hắn ra vẻ không nghe, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô không thả.
“Chú rể?” nhiếp ảnh gia gãi gãi sau đầu, từ phía sau máy chụp hình ngồi dậy, bộ mặt khổ sở khó hiểu nhìn vào chú rể đang có vẻ khẩn trương quá độ. Chú rể và cô dâu khẩn trương hắn đã th
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2377/3213
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2377/3213
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt