Tiểu thuyết Thuê Boss Làm Bạn Trai
Lượt xem : |
nội nói rồi, đây là bảo bối bên cạnh của bà.”
“Xin lỗi, tôi thật sự không ngờ sẽ khoa trương như thế này.”
“Không sao, là tôi đồng ý với bà nội, nếu đồng ý làm thì sẽ phải cố gắng làm cho tốt nhất, khiến bà nội thật vui vẻ mà khỏe lại.”
Tiếu Phù đối với hắn mỉm cười, không cho là hắn nên nói câu xin lỗi, hơn nữa điều này cũng làm cho cô nhìn thấy mặt khác của hắn, không chỉ là hoa tâm lạnh lùng, mà còn như thế hiếu thuận, lại như thế ...săn sóc.
Lăng Thiên Tước không nói một câu, lẳng lặng nhìn cô.
Bỏ không nhìn vào thân phận nhân viên của cô, hắn đột nhiên cảm thấy cô gái trước mắt này thật rất chân thật, cũng rất dễ dàng làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Bị ý tưởng đột nhiên của chính mình làm cho hoảng sợ, hắn mày rậm liền nhíu, ra lệnh cho cái ý niệm vừa xuất hiện trong đầu cút ra, hắn không hi vọng một tuần lễ sau quan hệ của bọn họ sẽ có thay đổi.
Ý nghĩ này làm hắn chợt nhớ lại hồi hắn bắt đầu tìm thư kí, mất chừng thời gian hai năm, đổi qua đổi lại không biết bao nhiêu ác mộng thư kí, hắn bây giờ không ý nguyện đi tìm một lần nữa.
Ôm chính mình tâm sự, bọn họ đi tới địa điểm chỉ định.
Nhiếp ảnh gia nói “căn phòng bên cạnh”, hóa ra chính là một gian với cầu thang cung đình đúng tiêu chuẩn, bố trí hết sức hoa lệ quí khí, cùng với khí chất trên người hắn vô cùng tương xứng.
Hắn liền nhận ra bên trong bài trí những cổ vật rất giống như trong phòng khách của biệt thự nhà hắn – căn bản là bà nội hắn đặc phái người từ ngôi biệt thự kia đem “những thứ đạo cụ” này dời ra đây đi?
“Anh đoán xem có vượt quá 100 tấm không?” cô bắt đầu hồi tưởng ngày hôm nay rốt cục là đã chụp bao nhiêu tấm hình?
Tuyệt đối vượt quá.
Chỉ là cái cảnh ở bờ sông, nhiếp ảnh gia chỉ sợ cũng đè được xuống hơn năm mươi tấm, hắn nhíu mày buồn bực “Tại sao hỏi như thế?”
Cô tuyệt sẽ vì không có việc gì mà nhàm chán bắt đầu tính toán những thứ này, có hay không đều được, nhất định có nguyên nhân của cô, mà hắn không biết phiền não của cô là cái gì.
“Tôi đang suy nghĩ, đến lúc chọn hình nhất định sẽ khổ sở.” Nhiều như vậy cô làm sao chọn?
Hay là bà nội muốn sao chọn?
“Tại sao muốn chọn?” hắn không hiểu hỏi ngược lại.
Hắn có dự cảm, lấy tính cách của bà nội,nhất định sẽ cất giữ toàn bộ.
Tiếu Phù tức giận hỏi “Chẳng lẽ muốn thu toàn bộ vào trong bộ ảnh?”
Có bạn học kết hôn tương đối sớm đã từng nói với cô, chụp ảnh cưới sau đó chọn hình rất là khổ sở, chỉ cần nghĩ đến quá trình khổ cực chụp hình, nhìn một chút lại nghĩ đến số tiền phải trả, nội tâm giao chiến giãy giụa rất cực khổ, có thể phải liệt vào một trong mười lựa chọn khổ sở nhất của cuộc sống.
“Bà nội nhất định có tính toán.” Hắn trấn định trả lời nhưng vẫn không hiểu đây rốt cục có cái gì khó khăn?
“Chúng ta sẽ lấy những hình này sao?”
“Sẽ không, đây là đồ cho bà nội.”
“Đó.” không biết sao, nghe lời của hắn, tâm tình của cô tự nhiên không khỏi thấy như đưa đám.
“Cô muốn?” Lăng Thiên Tước hỏi.
“Chỉ là đối với thành phẩm tò mò.” Tiếu Phù mệt mỏi cười một chút.
Nghe vậy hắn sâu sắc nhìn cô một cái không nói gì.
Ngay sau đó nhiếp ảnh gia lên tiếng, muốn hắn đứng lên cầu thang, cô dâu đứng ở giữa cầu thang, chú rể ở dưới thấp hai bậc cầu thang so với cô.
Nghe nói góc độ vị trí như vậy thích hợp nhất cho nam nữ hôn nhau.
“Tốt, hiện tại xin làm ra tình huống là 2 người tình ở trên bậc thang vô tình gặp được nhau, mời chú rể một tay nâng mặt của cô dâu lên, rất tốt, ánh thâm thâm tình, nhớ bảo trì!” . Nhiếp ảnh gia liên tục không ngừng khen ngợi.
Tiếu Phù cảm nhận được bên mặt trái truyền tới nhiệt độ bàn tay hắn, hơn nữa cặp điện quang kia công kích, hại máu toàn thân của cô lại bắt đầu rục rịch chộn rộn.
Giờ khắc này ở trong mắt cô chính là hắn, không phải là ông chủ tràn đầy mị lực, trông coi rất nhiều công ty lớn, mà là – đơn giản là một chú rể - chú rể giả của cô.
“Cô dâu...” nhiếp ảnh gia đột nhiên nản lòng thoái chí giọng điệu than vãn.
Cô đang nhìn hắn, cho nên khi nhiếp ảnh gia than thở , trên mặt hắn nâng lên một nụ cười đùa giỡn xấu xa, chính xác không có nhầm đập vào mắt cô.
Đáng ghét!
Cô ở đáy lòng hung hăng kêu mạnh một tiếng, không muốn thừa nhận bộ dáng hắn xác thực rất thâm tình, không giống cô đầy khẩn trương, đâu để ý cái gì tình hay không tình, không có tại chỗ làm cương thi là đã tạ ơn trời đất.
“Ánh mắt của cô nên thả nhiều một chút tình cảm , nhiều một chút dục vọng, một loại ánh mắt khát vọng chú rể hơn, làm ơn giao cho tôi một cái!” nhiếp ảnh gia tâm tình kích động chỉ chỉ chỏ chỏ.
Cô cũng muốn nha, Tiếu Phù vẻ mặt chán nản suy sụp.
Trọng điểm không phải cô có muốn hay không, mà là cô thật không cho ra được.
Lăng Thiên Tước đáy mắt đều là bộ dáng thất vọng của cô, biết là không nên mềm lòng nhưng hắn lại không nén được tình cảm tại đáy lòng, nghiêng người đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tới gần mình, lên tiếng an ủi “Đừng để ý đến hắn.”
Tiếu Phù bị vẻ trên mặt nghiêm túc của hắn chọc cười, không nhịn được bật cười một tiếng, “Tốt nhất là anh tự tính toán.”
Hắn nghe không giận, ngược lại nhẹ nhàng cười lên, “Chỉ cần cô nói đi, chúng ta liền lập tức rời đi, như thế nào?”
“Không cần.” Cô lập tức phản bác, bình sinh ghét nhất là bỏ dở giữa chừng “Mới vừa nhiếp ảnh gia nói nơi này là địa điểm cuối cùng, chống được tới chỗ này rồi lại vứt bỏ có phải quá ngu ngốc không?”
“Tốt, tôi nghe lời cô.” Lăng Thiên Tước cúi gần sát bên môi cô, ngay cả hắn cũng không nhận thấy được trong mắt mình chứa đầy dịu dàng.
“Hai vị ngọt ngào vợ chồng lời ngon tiếng ngọt xong chưa?” nhiếp ảnh gia lại đang thúc giục hai người.
Khó có thể gặp được một đôi trời đất tạo nên như thế, trai tài gái sắc, chính xác vợ chồng, không chụp nhiều hình , quả thật phải xin lỗi tạo hóa cùng với máy ảnh đắt tiền trong tay mình.
“Tự nhiên, muốn làm gì cũng được.”
Lăng Thiên Tước giọng nói trầm thấp vả lại tà mị vang lên, giống như sa tăng một dáng làm tiêu tan thần kinh não của cô, trên mặt lại nở ra một nụ cười xấu xa làm cô không cẩn thận mất hồn.
“Tốt, vẫn chờ những lời này của chú rể.” nhiếp ảnh gia phóng khoáng cười lên “Cuối cùng cái này là quan trọng nhất, xin chú rể hôn cô dâu, nhớ, thời điểm hôn không nên quá thô lỗ, ác hổ nhào lang, thú tính xin ở trên giường là tốt rồi, trước ống kính nên xin giữ hình tượng, tôi chỉ cần thâm tình mà thôi !” Nhiếp ảnh gia nói chuyện không hề giữ kẽ.
Nhưng lời nói trêu chọc như vậy làm cho Tiểu Phù hai gò má liền đỏ bừng lên “Tôi đột nhiên thấy bỏ dở nửa chừng thật ra thì cũng không có làm sao...”
Nghe cô nhỏ giọng lầu bầu, Lăng Thiên Tước trợn mắt cười vang, giọng cười trầm thấp hùng hậu, tiếng cười dễ dàng làm mê đảo tất cả mọi người tại chỗ.
Nhiếp ảnh gia cũng không chịu bỏ lỡ, âm thầm chụp liền vài tấm ảnh, trong nháy mắt đã bắt được thần sắc, tướng mạo anh tuấn phi phầm của chú rể.
“Ngoan một chút.” hắn yêu thương cúi xuống, cánh môi đưa tới gần sát đôi môi non mịn của cô.
“Tôi đã ngoan một ngày, chú rể tiên sinh
“Xin lỗi, tôi thật sự không ngờ sẽ khoa trương như thế này.”
“Không sao, là tôi đồng ý với bà nội, nếu đồng ý làm thì sẽ phải cố gắng làm cho tốt nhất, khiến bà nội thật vui vẻ mà khỏe lại.”
Tiếu Phù đối với hắn mỉm cười, không cho là hắn nên nói câu xin lỗi, hơn nữa điều này cũng làm cho cô nhìn thấy mặt khác của hắn, không chỉ là hoa tâm lạnh lùng, mà còn như thế hiếu thuận, lại như thế ...săn sóc.
Lăng Thiên Tước không nói một câu, lẳng lặng nhìn cô.
Bỏ không nhìn vào thân phận nhân viên của cô, hắn đột nhiên cảm thấy cô gái trước mắt này thật rất chân thật, cũng rất dễ dàng làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Bị ý tưởng đột nhiên của chính mình làm cho hoảng sợ, hắn mày rậm liền nhíu, ra lệnh cho cái ý niệm vừa xuất hiện trong đầu cút ra, hắn không hi vọng một tuần lễ sau quan hệ của bọn họ sẽ có thay đổi.
Ý nghĩ này làm hắn chợt nhớ lại hồi hắn bắt đầu tìm thư kí, mất chừng thời gian hai năm, đổi qua đổi lại không biết bao nhiêu ác mộng thư kí, hắn bây giờ không ý nguyện đi tìm một lần nữa.
Ôm chính mình tâm sự, bọn họ đi tới địa điểm chỉ định.
Nhiếp ảnh gia nói “căn phòng bên cạnh”, hóa ra chính là một gian với cầu thang cung đình đúng tiêu chuẩn, bố trí hết sức hoa lệ quí khí, cùng với khí chất trên người hắn vô cùng tương xứng.
Hắn liền nhận ra bên trong bài trí những cổ vật rất giống như trong phòng khách của biệt thự nhà hắn – căn bản là bà nội hắn đặc phái người từ ngôi biệt thự kia đem “những thứ đạo cụ” này dời ra đây đi?
“Anh đoán xem có vượt quá 100 tấm không?” cô bắt đầu hồi tưởng ngày hôm nay rốt cục là đã chụp bao nhiêu tấm hình?
Tuyệt đối vượt quá.
Chỉ là cái cảnh ở bờ sông, nhiếp ảnh gia chỉ sợ cũng đè được xuống hơn năm mươi tấm, hắn nhíu mày buồn bực “Tại sao hỏi như thế?”
Cô tuyệt sẽ vì không có việc gì mà nhàm chán bắt đầu tính toán những thứ này, có hay không đều được, nhất định có nguyên nhân của cô, mà hắn không biết phiền não của cô là cái gì.
“Tôi đang suy nghĩ, đến lúc chọn hình nhất định sẽ khổ sở.” Nhiều như vậy cô làm sao chọn?
Hay là bà nội muốn sao chọn?
“Tại sao muốn chọn?” hắn không hiểu hỏi ngược lại.
Hắn có dự cảm, lấy tính cách của bà nội,nhất định sẽ cất giữ toàn bộ.
Tiếu Phù tức giận hỏi “Chẳng lẽ muốn thu toàn bộ vào trong bộ ảnh?”
Có bạn học kết hôn tương đối sớm đã từng nói với cô, chụp ảnh cưới sau đó chọn hình rất là khổ sở, chỉ cần nghĩ đến quá trình khổ cực chụp hình, nhìn một chút lại nghĩ đến số tiền phải trả, nội tâm giao chiến giãy giụa rất cực khổ, có thể phải liệt vào một trong mười lựa chọn khổ sở nhất của cuộc sống.
“Bà nội nhất định có tính toán.” Hắn trấn định trả lời nhưng vẫn không hiểu đây rốt cục có cái gì khó khăn?
“Chúng ta sẽ lấy những hình này sao?”
“Sẽ không, đây là đồ cho bà nội.”
“Đó.” không biết sao, nghe lời của hắn, tâm tình của cô tự nhiên không khỏi thấy như đưa đám.
“Cô muốn?” Lăng Thiên Tước hỏi.
“Chỉ là đối với thành phẩm tò mò.” Tiếu Phù mệt mỏi cười một chút.
Nghe vậy hắn sâu sắc nhìn cô một cái không nói gì.
Ngay sau đó nhiếp ảnh gia lên tiếng, muốn hắn đứng lên cầu thang, cô dâu đứng ở giữa cầu thang, chú rể ở dưới thấp hai bậc cầu thang so với cô.
Nghe nói góc độ vị trí như vậy thích hợp nhất cho nam nữ hôn nhau.
“Tốt, hiện tại xin làm ra tình huống là 2 người tình ở trên bậc thang vô tình gặp được nhau, mời chú rể một tay nâng mặt của cô dâu lên, rất tốt, ánh thâm thâm tình, nhớ bảo trì!” . Nhiếp ảnh gia liên tục không ngừng khen ngợi.
Tiếu Phù cảm nhận được bên mặt trái truyền tới nhiệt độ bàn tay hắn, hơn nữa cặp điện quang kia công kích, hại máu toàn thân của cô lại bắt đầu rục rịch chộn rộn.
Giờ khắc này ở trong mắt cô chính là hắn, không phải là ông chủ tràn đầy mị lực, trông coi rất nhiều công ty lớn, mà là – đơn giản là một chú rể - chú rể giả của cô.
“Cô dâu...” nhiếp ảnh gia đột nhiên nản lòng thoái chí giọng điệu than vãn.
Cô đang nhìn hắn, cho nên khi nhiếp ảnh gia than thở , trên mặt hắn nâng lên một nụ cười đùa giỡn xấu xa, chính xác không có nhầm đập vào mắt cô.
Đáng ghét!
Cô ở đáy lòng hung hăng kêu mạnh một tiếng, không muốn thừa nhận bộ dáng hắn xác thực rất thâm tình, không giống cô đầy khẩn trương, đâu để ý cái gì tình hay không tình, không có tại chỗ làm cương thi là đã tạ ơn trời đất.
“Ánh mắt của cô nên thả nhiều một chút tình cảm , nhiều một chút dục vọng, một loại ánh mắt khát vọng chú rể hơn, làm ơn giao cho tôi một cái!” nhiếp ảnh gia tâm tình kích động chỉ chỉ chỏ chỏ.
Cô cũng muốn nha, Tiếu Phù vẻ mặt chán nản suy sụp.
Trọng điểm không phải cô có muốn hay không, mà là cô thật không cho ra được.
Lăng Thiên Tước đáy mắt đều là bộ dáng thất vọng của cô, biết là không nên mềm lòng nhưng hắn lại không nén được tình cảm tại đáy lòng, nghiêng người đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tới gần mình, lên tiếng an ủi “Đừng để ý đến hắn.”
Tiếu Phù bị vẻ trên mặt nghiêm túc của hắn chọc cười, không nhịn được bật cười một tiếng, “Tốt nhất là anh tự tính toán.”
Hắn nghe không giận, ngược lại nhẹ nhàng cười lên, “Chỉ cần cô nói đi, chúng ta liền lập tức rời đi, như thế nào?”
“Không cần.” Cô lập tức phản bác, bình sinh ghét nhất là bỏ dở giữa chừng “Mới vừa nhiếp ảnh gia nói nơi này là địa điểm cuối cùng, chống được tới chỗ này rồi lại vứt bỏ có phải quá ngu ngốc không?”
“Tốt, tôi nghe lời cô.” Lăng Thiên Tước cúi gần sát bên môi cô, ngay cả hắn cũng không nhận thấy được trong mắt mình chứa đầy dịu dàng.
“Hai vị ngọt ngào vợ chồng lời ngon tiếng ngọt xong chưa?” nhiếp ảnh gia lại đang thúc giục hai người.
Khó có thể gặp được một đôi trời đất tạo nên như thế, trai tài gái sắc, chính xác vợ chồng, không chụp nhiều hình , quả thật phải xin lỗi tạo hóa cùng với máy ảnh đắt tiền trong tay mình.
“Tự nhiên, muốn làm gì cũng được.”
Lăng Thiên Tước giọng nói trầm thấp vả lại tà mị vang lên, giống như sa tăng một dáng làm tiêu tan thần kinh não của cô, trên mặt lại nở ra một nụ cười xấu xa làm cô không cẩn thận mất hồn.
“Tốt, vẫn chờ những lời này của chú rể.” nhiếp ảnh gia phóng khoáng cười lên “Cuối cùng cái này là quan trọng nhất, xin chú rể hôn cô dâu, nhớ, thời điểm hôn không nên quá thô lỗ, ác hổ nhào lang, thú tính xin ở trên giường là tốt rồi, trước ống kính nên xin giữ hình tượng, tôi chỉ cần thâm tình mà thôi !” Nhiếp ảnh gia nói chuyện không hề giữ kẽ.
Nhưng lời nói trêu chọc như vậy làm cho Tiểu Phù hai gò má liền đỏ bừng lên “Tôi đột nhiên thấy bỏ dở nửa chừng thật ra thì cũng không có làm sao...”
Nghe cô nhỏ giọng lầu bầu, Lăng Thiên Tước trợn mắt cười vang, giọng cười trầm thấp hùng hậu, tiếng cười dễ dàng làm mê đảo tất cả mọi người tại chỗ.
Nhiếp ảnh gia cũng không chịu bỏ lỡ, âm thầm chụp liền vài tấm ảnh, trong nháy mắt đã bắt được thần sắc, tướng mạo anh tuấn phi phầm của chú rể.
“Ngoan một chút.” hắn yêu thương cúi xuống, cánh môi đưa tới gần sát đôi môi non mịn của cô.
“Tôi đã ngoan một ngày, chú rể tiên sinh
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
3179/4015
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
3179/4015
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt