Tiểu thuyết Thoát Không Khỏi Ôn Nhu Của Anh
Lượt xem : |
Lời của cô còn chưa nói xong, nghe thấy Ivan ở bên kia điện thoại vội vàng hỏi: Bác sĩ: Thế nào?
Sau đó anh vội vã nói: “Ngày mai anh gọi cho em.”
Điện thoại liền cúp ! Không gọi thì thôi, sau khi gọi xong lòng của cô bỗng thấy trống rỗng, như thể không có điểm tựa!
Buổi sáng hôm sau có chuyên gia nước ngoài đến giảng báo cáo, điện thoại Tiểu Úc đang cầm trong tay bắt đầu rung động, cô phản xạ rất nhanh liền mở ra, vừa nhìn thấy mặt trên lóe ra “Hung linh đêm khuya” thì nhanh chóng bắt máy, vừa đi ra ngoài cửa vừa đè thấp thanh hỏi : “Bạn anh sao rồi?”
“Cuối cùng cứu được mạng về rồi, cắt bỏ hai phần ba dạ dày…. Vừa mới tỉnh lại.” Giọng anh còn còn mỏi mệt hơn đêm qua.
“Anh không sao chứ!”
“Có rảnh không?” Anh dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Anh muốn gặp em!”
“Được rồi, gặp ở đâu?”
“Em ở cửa chính trường học chờ anh, anh sẽ đến nhanh thôi!”
Tiểu Úc ở cửa chính đợi suốt một giờ, chiếc Porsche khó coi đòi mạng kia mới đến. Vài ngày không gặp, Ivan gầy thấy rõ, tiều tụy làm cho cô cảm thấy mủi lòng. “Chúng ta đến một nhà hàng Hongkong không tồi gần trường em đi, lúc này hẳn là rất yên tĩnh.”
“Cám ơn! Em mà thêm một đôi cánh sẽ thành thiên sứ!”
Vào quán, đồ ăn vừa lên đến, Ivan lập tức tập trung ăn, ăn đến trời đất u ám, một chút hình tượng cũng không thèm để ý.
“Uy! Bây giờ là xã hội hài hoà, anh đừng giống như đang chịu áp bức được không?”
“Em thử một ngày một đêm chưa ăn cơm xem!” Anh nuốt đồ ăn trong miệng, uống một ngụm nước, lại tiếp tục nhét một miếng bánh vào miệng, mới ấp úng mở miệng: “Hiện tại Như Lai phật tổ hiện trước mặt anh, anh cũng có thể ăn hắn!”
“Ăn đi, ăn đi, đừng ăn em là được.”
“Em?” anh nở nụ cười chứa vài phần tà khí: “Chờ anh ăn no, hồi sức tinh thần đã! Đừng có gấp!”
“Anh chết đi!”
Đúng là một con sói đói mà, không, là sắc lang!
Cô sao lại nhất thời tốt bụng, để ý việc vớ vẩn của anh ta chứ.
Ivan ăn sạch những thứ có thể ăn trước mặt, mới tao nhã lau khóe miệng hỏi cô: “Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”
“Không được, buổi chiều em còn có tiết.”
“Đi học! Em không lầm chứ? Bây giờ học sinh tiểu học đều biết trốn học, em đừng làm mất mặt sinh viên.”
“Em thi trượt anh có chịu trách nhiệm không?”
“Yên tâm, anh có một ông anh họ làm giảng viên ở trường em, không thi được thì anh bảo anh ấy giúp em.”
“Thật không? Anh họ anh là người khoa nào, tên là gì? Nói nghe một chút, nói không chừng em biết đấy.”
“Có lẽ em không biết đâu, anh ấy mới vừa đến trường các em tên Dương Lam Hàn. Lúc nào rảnh anh giới thiệu hai người làm quen, nếu có việc em có thể tìm anh ấy hỗ trợ.”
“Dương Lam Làng!” Một miệng đầy trà của Tiểu Úc nghẹn tại cổ, ho cả buổi mới nuốt xuống.
“Em quen?”
“Nói thừa! Đó là người chồng lý tưởng của toàn bộ nữ sinh trong trường em, rất có quyến rũ !”
Có một loại đàn ông thích hợp làm chồng, đủ trầm ổn, đủ nội hàm, đạt cảnh giới quan trọng nhất, giống như Dương Lam Hàng!
Có một loại đàn ông thích hợp làm bạn bè, đủ nhẹ nhàng, đủ ân cần, am hiểu, giống như người trước mặt cô!
Bất quá sắc mặt ai đó trước mặt giờ phút này không tốt lắm, thật đen a.
“Anh thấy em nên hết hy vọng đi, lòng anh ấy sớm có người yêu rồi.”
“Phải không? Là ai a?” Cô tò mò vểnh tai, phụ nữ ai cũng thích nhiều chuyện. Nhất là nhiều chuyện về Dương Lam Hàng đặc biệt này.
“Có nói em cũng không biết.”
Tin tức quan trọng như vậy cô không thể buông tha, Tiểu Úc đưa tay lắc lắc cánh tay Ivan, năn nỉ: “Nói cho em nghe một chút! Nói một chút thôi…”
“Không có gì hay để nói. Khi Hàng học ở MIT có thích một người con gái, vì người con gái kia anh ấy đã bỏ cơ hội ở lại MIT, về nước phát triển. Nhưng anh ấy thật không ngờ, người con gái kia đã sớm có bạn trai.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh ấy không chịu quen bạn gái nữa, chỉ muốn chờ đợi người con gái kia suy nghĩ lại.”
“Thật cố chấp a! Nếu em là người con gái đó, đã sớm cảm động bổ nhào vào trong lòng anh ấy!”
“Em nghĩ thật hay!”Ivan hung hăng lấy tay chỉ chỉ cái trán cô: “Hàng đã từng nói: không lấy ai ngoài cô ấy!”
Cô không khỏi cảm động, một tiếng thở dài, tức nói: “Trời ạ, thế giới này còn có người đàn ông như vậy sao?!”
“Phải nói, thế giới này còn có người ngốc như vậy! Anh khuyên anh ấy bao nhiêu lần, yêu chính là yêu, phải đi theo đuổi, bất kể cô ấy có người yêu hay không, có thủ môn không lẽ không ghi được bàn thắng?! Anh ấy nói tình cảm không thể miễn cưỡng, cần chậm rãi vun đắp, kiên nhẫn chờ đợi. Hai năm không đủ, có thể chờ năm năm, sớm muộn gì cũng cảm động cô ấy….”
“Nói có đạo lý a, anh cho là ai cũng da mặt dày giống anh sao?”
“Anh mà giống anh ấy chậm rãi vun đắp, chờ em nuôi dưỡng tình cảm được với anh, con của em có thể đã học đại học!”
“Đừng có làm như chuyên gia tình yêu, anh từng có bạn gái chưa?! với phương pháp theo đuổi của anh, cả đời này cũng không kịp theo đuổi phụ nữ.”
“Thế chẳng lẽ muốn làm nghiên cứu giống anh ấy? Hay dùng sổ để thống kê tính toán xem tỷ lệ nhiều hay ít?
Không biết từ khi nào, tay Ivan từ trên bàn vươn đến, đặt lên tay cầm ly cà phê của cô. “Tiểu Úc, yêu là tranh thủ! Bất luận tỷ lệ thành công lớn bao nhiêu, anh đều làm cho nó biến thành một trăm phần trăm.”
Một dòng điện khác thường truyền khắp người, Tiểu Úc mạnh rút tay về, cầm lấy khăn tay trên bàn lau lau: “Đừng thảo luận với em về vấn đề logic, anh tốt nghiệp tiểu học chưa?”
“Tiểu học! Chẳng lẽ em nhìn không ra anh tốt nghiệp MBA trường Harvard?” “Harvard!? Harvard sao lại có người ngu ngốc như anh!”
“Nếu anh ăn không phải trả tiền, vậy hôm nay em đãi. Đi thôi!” Ivan không chút khách khí đem giấy tính tiền nhét vào trong tay cô
Chờ Tiểu Úc hoàn hồn lại, Ivan đã kéo tay cô, ra cửa.
“Đi đâu a?” Cô hỏi.
“Chỗ con gái thích nhất, shopping.”
“Anh không phải mua trang sức châu báu cấp thấp cho em chứ?”
“Em không thích trang sức sao?” Anh có chút giật mình.
Cũng khó trách, bây giờ rất nhiều người có chút sắc đẹp, bao gồm không ít ngôi sao nữ. Được tặng trang sức, xe nổi tiếng, biệt thự, liền nhanh chóng lên giường, ngay cả cảm tình cũng không cần bồi dưỡng. Cho nên mới sinh ra tật xấu của Âu Dương Y Phàm – cái loại hoa hoa công tử tự cho là đúng. Nhớ tới người ngu ngốc kia, Tiểu Úc lại cảm thấy cơn tức dâng lên, giận dữ nói: “Em đã sớm nói anh phải học chút huấn luyện chuyên nghiệp rồi hãy theo đuổi em tiếp, cái gì tốt không học, lại đi học thủ đoạn cấp thấp của Âu Dương Y Phàm – cái loại công tử nhà giàu này.”
“Em nói vị hôn phu như vậy sao?”
“Nói thì sao, dù sao anh ta cũng không nghe thấy.”
“Cũng đúng.” Anh đồng ý gật đầu: “Vậy em muốn đi đâu?”
Cô nghĩ nghĩ, thật sự không có nơi nào tốt để đi, vì thế nói: “Tùy anh, đừng đi nơi nào thô tục, một nơi có chút đặc sắc là được.”
Chờ xe anh dừng lại, Tiểu Úc thực sự sốc, anh cư nhiên đưa cô đến bệnh viện. Có ai gặp qua, hẹn hò mà đi bệnh viện ?!
Ôm cái mũi bước qua hành lang tràn đầy mùi nước khử trùng, xa xa liền thấy một ông lão đứng ở ngoài cửa một gian phòng bệnh, nhìn xuyên qua tấm kí
Bài viết liên quan!