Tiểu thuyết Thoát Không Khỏi Ôn Nhu Của Anh
Lượt xem : |
bắt điện thoại nhưng không chủ động nói chuyện, bởi anh thật sự không biết nên nói cái gì.
“Y Phàm?!” Lâm Nhĩ Tích hỏi với giọng không chắc chắn.
“Uh!” Anh thản nhiên ý bảo anh đang nghe.
“Anh… Hiện tại không tiện sao? Em có việc tìm anh.”
Ivan nhìn Quan tiểu úc đang ngủ say trong lòng mình, áp chế khát vọng đang phát sinh ở trong lòng “Thật xin lỗi, hiện giờ không tiện lắm.”
“Chỉ cần một phút thôi…” Lâm Nhĩ Tích chần chờ một lát, nói: “Em đang ở ngoài cửa.”
“Ngoài cửa?” Ivan lập tức đem Quan Tiểu Úc thả lại sô pha, đẩy cửa đi ra.
Lâm Nhĩ Tích đứng ở ngoài cửa, nhìn qua cửa đang chậm rãi khép lại nói “Rất khó mà thấy được cô gái nào xuất hiện ở bên cạnh anh hai lần.”
Anh cười khổ khép lại điện thoại, gắt gao nắm ở lòng bàn tay. Câu này thật là châm chọc.
Loại xấu hổ đỏ mặt này, Ivan thật sự tìm không thấy vấn đề có thể hàn huyên, đành phải hỏi: “Em không phải nói tìm anh có việc sao? Chuyện gì?”
Lâm Nhĩ Tích bị hỏi sửng sốt, tựa hồ không ngờ anh sẽ trực tiếp đi vào chủ đề như thế, nhưng cô rất nhanh thay một bộ mặt khác hướng anh nói: “Nghe nói anh muốn mua công ty kia.”
“Làm sao em biết?”
“Em nghe ông nội nói.”
“Thì ra cái gì ông ấy cũng biết” Ivan không khỏi thở dài, không hỗ danh là thần thoại trong giới chứng khoán, không có một đường cong biến hóa có thể qua khỏi mắt hắn.
“Ông nội bảo em nói cho anh. Đừng nhúng tay vào chuyện của Lâm gia.”
“Việc của Lâm gia anh không có hứng thú xen vào nữa nhưng chuyện của bạn bè anh sẽ không thờ ơ đứng nhìn”
“Y Phàm……”
“Xin lỗi, anh còn có việc.” Nói xong, anh đẩy cửa ra.
Anh đang muốn đóng cửa liền nghe thấy Lâm Nhĩ Tích nói. “Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng hay không. Em…”
“Tiểu Úc cần anh chăm sóc…… Anh tuy rằng không hiểu cái gì là yêu, ít nhất còn hiểu cái gì là trách nhiệm.”
“Em xin lỗi!” Lâm Nhĩ Tích đột nhiên giữ chặt cánh tay anh, nói: “Ngày đó tâm trạng em không tốt, lời không nên nói cũng dám nói ra… Anh có thể tha thứ cho em không?”
“Anh không trách em!”
Nhìn vẻ mặt áy náy của Lâm Nhĩ Tích, đôi mắt gần như sắp khóc đến nơi, anh bỗng nhiên phát hiện Lâm Nhĩ Tích nói không sai: “Tình yêu, anh thật sự không hiểu!”
Mặt ngoài tuy rằng làm ra vẻ ung dung, nhưng khi Ivan trở về ghế sô pha trong lòng lại mang theo vài phần buồn bã.
“Đang tìm cái gì?” Anh thấy Tiểu Úc đang mơ mơ màng màng sờ loạn, khó hiểu hỏi.
“Điện thoại của tôi đâu? Tôi giống như nghe thấy điện thoại của tôi vang lên, nhất định là ‘Hung linh đêm khuya’ gọi….”
“Hung linh đêm khuya?” Từ xưng hô này khiến anh thật tò mò, anh tìm ra di động trong túi của cô, quả nhiên hiện một loạt “Hung linh đêm khuya”, mà số điện thoại đúng là của anh. Anh nở nụ cười. Cô gái này có tế bào não gì đây? Thật đáng yêu.
Anh bỗng dưng kéo cô lên nói. “Đi thôi”
“Đi đâu?”
Anh xấu xa cười. “Đi khách sạn tìm phòng!”
“A!” Ánh mắt cô cũng chưa tỉnh, ghé vào trong trong lòng tiếp tục ngủ…
Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên thấu bức màn màu trắng chiếu vào trong phòng hé ra thân thể hai người trên giường, quấy nhiễu mộng đẹp của hai người. Tiểu Úc lấy tay che khuất ánh nắng chói mắt, mở to đôi mắt còn mông lung.
Phòng rất lớn, đập vào mi mắt là căn phòng màu trắng sạch sẽ.
Đây là nơi nào? Đây không phải nhà cô, cũng không phải phòng ngủ của cô.
Một trận đau đầu kịch liệt làm cô đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, Ivan mang cô đi một gi*an KTV, nói mình tâm tình không tốt, kêu một chai XO để cô uống cùng. Cô tự cho là tửu lượng tốt, không nghĩ tới mới uống hai ly liền bắt đầu say, sau đó không biết gì nữa. Anh ta sẽ không chiếm tiện nghi của cô chứ? Vội vàng cúi đầu xem quần áo của mình, may quá, quần áo còn mặc ở trên người.
Yên tâm đi nhiều, cô đảo mắt nhìn bên cạnh, Ivan cư nhiên cùng ngủ cùng giường với cô , hơn nữa còn nắm một bàn tay cô ngủ thật say, hương vị thật ngọt ngào. Cô không chút do dự, một cước đá anh từ trên giường lăn xuống.
“A!” Sau khi hét thảm một tiếng, Ivan xoa cánh tay đứng lên, vẻ mặt oan ức nhìn cô.
“Em sao mới sáng sớm liền mưu sát chồng?!”
“Anh có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không?!”
“Em mà cũng là phụ nữ sao?” Ivan leo lên giường, ôm gối tiếp tục ngủ.
“Anh!” Cô tức giận cầm lấy cái gối, dùng sức đánh.
“Đừng đánh, đừng đánh!” Anh đoạt lấy cái gối trong tay cô, trịnh trọng nói: “Anh chịu trách nhiệm là được chứ gì?!”
“Anh nằm mơ!”
Cô vừa định nâng tay tiếp tục đánh, không ngờ cổ tay bị anh dùng hai tay nắm lấy, thuận thế kéo ngã lên trên giường. Anh đồng thời đặt thân mình ở trên người cô, làm thân thể của cô không thể cử động được.
Ivan nhẹ nhàng nhìn cô, trên khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa “Em đến tột cùng muốn anh thế nào?”
“Tôi…”
Vấn đề này thật đúng là nan giải a, đúng vậy, cuối cùng thì cô muốn anh làm thế nào? “Chẳng lẽ…… em muốn……” Anh cười xấu xa hơn, ánh mắt nheo lại, bắt đầu từ trên mặt cô nhìn xuống phía dưới… con ngươi đen láy chợt lưu động.
Gió thổi nhẹ lên bức màn, mùi hương trên người anh nhẹ nhàng lan tỏa. Hơi thở ấm áp của anh phất vào cô, giống như hôn nhưng lại không phải hôn.
Tiếp xúc gần gũi như thế, tư thế ái muội như thế, một loại khí nóng kì dị xuất hiện, tim Quan Tiểu Úc bắt đầu đập nhanh, lời định nói liền gặp phải chướng ngại, năng lực tự hỏi cũng xuất hiện vấn đề, làm cho cô quên cả cử động tay chân.
Tuy không rõ đây là cảm giác gì, nhưng cô hiểu được loại cảm giác này không gọi là “Chán ghét”. Cô thậm chí có điểm chờ mong, muốn thử xem cảm giác đôi môi chạm nhau có thật sự say lòng người như vậy hay không…
Thời cơ tốt ngàn năm một thuở như thế, Ivan lại buông cô ra, đứng dậy xuống giường.
Áp lực trên thân thể đột nhiên biến mất, lòng Tiểu Úc cũng buông lỏng theo, luồng nhiệt trong mạch máu bắt đầu phục hồi lại.
Cô rốt cục hiểu được Ivan luôn miệng muốn theo đuổi cô, không có việc gì cũng quấy rầy cô, không phải là tình yêu. Kỳ thật anh ta chẳng qua là lấy cô ra tiêu khiển, lấp đầy chỗ trống trong lòng mà thôi.
Trong lòng anh ta vẫn chưa quên được cô gái kia…Cô cười khổ ở trong lòng một chút, cái gì đều có thể miễn cưỡng, duy nhất có tình cảm là không miễn cưỡng được.
Như vậy, sao cô không cởi mở một chút, chân thành làm bạn tốt của anh, giúp anh vượt qua khoảng thời gi*an này.
Tiểu Úc ở trong phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ, sửa sang lại quần áo thật tốt mới đi ra, đang chuẩn bị về nhà, phát hiện Ivan ngồi ở sô pha thất thần nhìn dưới sàn nhà.
Cô xem xem sàn nhà không nhiễm một hạt bụi.
“Anh không sao chứ?” Cô hỏi.
“Cổ phiếu vừa bắt đầu phiên gi*ao dịch liền tăng.”
“Cái gì?!” Lòng của cô trầm xuống.
Biết rõ tất cả an ủi đều không hề ý nghĩa, cô nửa quỳ ở sô pha, hai tay khoát lên tay vịn vào ghế, ngẩng đầu nhìn anh. “Còn khả năng nào cứu vãn không…. Nói không chừng cổ phiếu buổi chiều sẽ rớt xuống.”
“Anh sớm đã biết trước kết quả này.” Ivan ngửa đầu tựa vào sô pha, hô hấp của anh thật sự không tốt, mỗi lần hít vào thở ra đều không có lực, ánh mắt vô hồn. Tiểu Úc thật sự hy vọng anh phát cuồng rống to kêu to, mắng chửi người, hoặc là đập vỡ gì đó, còn
“Y Phàm?!” Lâm Nhĩ Tích hỏi với giọng không chắc chắn.
“Uh!” Anh thản nhiên ý bảo anh đang nghe.
“Anh… Hiện tại không tiện sao? Em có việc tìm anh.”
Ivan nhìn Quan tiểu úc đang ngủ say trong lòng mình, áp chế khát vọng đang phát sinh ở trong lòng “Thật xin lỗi, hiện giờ không tiện lắm.”
“Chỉ cần một phút thôi…” Lâm Nhĩ Tích chần chờ một lát, nói: “Em đang ở ngoài cửa.”
“Ngoài cửa?” Ivan lập tức đem Quan Tiểu Úc thả lại sô pha, đẩy cửa đi ra.
Lâm Nhĩ Tích đứng ở ngoài cửa, nhìn qua cửa đang chậm rãi khép lại nói “Rất khó mà thấy được cô gái nào xuất hiện ở bên cạnh anh hai lần.”
Anh cười khổ khép lại điện thoại, gắt gao nắm ở lòng bàn tay. Câu này thật là châm chọc.
Loại xấu hổ đỏ mặt này, Ivan thật sự tìm không thấy vấn đề có thể hàn huyên, đành phải hỏi: “Em không phải nói tìm anh có việc sao? Chuyện gì?”
Lâm Nhĩ Tích bị hỏi sửng sốt, tựa hồ không ngờ anh sẽ trực tiếp đi vào chủ đề như thế, nhưng cô rất nhanh thay một bộ mặt khác hướng anh nói: “Nghe nói anh muốn mua công ty kia.”
“Làm sao em biết?”
“Em nghe ông nội nói.”
“Thì ra cái gì ông ấy cũng biết” Ivan không khỏi thở dài, không hỗ danh là thần thoại trong giới chứng khoán, không có một đường cong biến hóa có thể qua khỏi mắt hắn.
“Ông nội bảo em nói cho anh. Đừng nhúng tay vào chuyện của Lâm gia.”
“Việc của Lâm gia anh không có hứng thú xen vào nữa nhưng chuyện của bạn bè anh sẽ không thờ ơ đứng nhìn”
“Y Phàm……”
“Xin lỗi, anh còn có việc.” Nói xong, anh đẩy cửa ra.
Anh đang muốn đóng cửa liền nghe thấy Lâm Nhĩ Tích nói. “Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng hay không. Em…”
“Tiểu Úc cần anh chăm sóc…… Anh tuy rằng không hiểu cái gì là yêu, ít nhất còn hiểu cái gì là trách nhiệm.”
“Em xin lỗi!” Lâm Nhĩ Tích đột nhiên giữ chặt cánh tay anh, nói: “Ngày đó tâm trạng em không tốt, lời không nên nói cũng dám nói ra… Anh có thể tha thứ cho em không?”
“Anh không trách em!”
Nhìn vẻ mặt áy náy của Lâm Nhĩ Tích, đôi mắt gần như sắp khóc đến nơi, anh bỗng nhiên phát hiện Lâm Nhĩ Tích nói không sai: “Tình yêu, anh thật sự không hiểu!”
Mặt ngoài tuy rằng làm ra vẻ ung dung, nhưng khi Ivan trở về ghế sô pha trong lòng lại mang theo vài phần buồn bã.
“Đang tìm cái gì?” Anh thấy Tiểu Úc đang mơ mơ màng màng sờ loạn, khó hiểu hỏi.
“Điện thoại của tôi đâu? Tôi giống như nghe thấy điện thoại của tôi vang lên, nhất định là ‘Hung linh đêm khuya’ gọi….”
“Hung linh đêm khuya?” Từ xưng hô này khiến anh thật tò mò, anh tìm ra di động trong túi của cô, quả nhiên hiện một loạt “Hung linh đêm khuya”, mà số điện thoại đúng là của anh. Anh nở nụ cười. Cô gái này có tế bào não gì đây? Thật đáng yêu.
Anh bỗng dưng kéo cô lên nói. “Đi thôi”
“Đi đâu?”
Anh xấu xa cười. “Đi khách sạn tìm phòng!”
“A!” Ánh mắt cô cũng chưa tỉnh, ghé vào trong trong lòng tiếp tục ngủ…
Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên thấu bức màn màu trắng chiếu vào trong phòng hé ra thân thể hai người trên giường, quấy nhiễu mộng đẹp của hai người. Tiểu Úc lấy tay che khuất ánh nắng chói mắt, mở to đôi mắt còn mông lung.
Phòng rất lớn, đập vào mi mắt là căn phòng màu trắng sạch sẽ.
Đây là nơi nào? Đây không phải nhà cô, cũng không phải phòng ngủ của cô.
Một trận đau đầu kịch liệt làm cô đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, Ivan mang cô đi một gi*an KTV, nói mình tâm tình không tốt, kêu một chai XO để cô uống cùng. Cô tự cho là tửu lượng tốt, không nghĩ tới mới uống hai ly liền bắt đầu say, sau đó không biết gì nữa. Anh ta sẽ không chiếm tiện nghi của cô chứ? Vội vàng cúi đầu xem quần áo của mình, may quá, quần áo còn mặc ở trên người.
Yên tâm đi nhiều, cô đảo mắt nhìn bên cạnh, Ivan cư nhiên cùng ngủ cùng giường với cô , hơn nữa còn nắm một bàn tay cô ngủ thật say, hương vị thật ngọt ngào. Cô không chút do dự, một cước đá anh từ trên giường lăn xuống.
“A!” Sau khi hét thảm một tiếng, Ivan xoa cánh tay đứng lên, vẻ mặt oan ức nhìn cô.
“Em sao mới sáng sớm liền mưu sát chồng?!”
“Anh có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không?!”
“Em mà cũng là phụ nữ sao?” Ivan leo lên giường, ôm gối tiếp tục ngủ.
“Anh!” Cô tức giận cầm lấy cái gối, dùng sức đánh.
“Đừng đánh, đừng đánh!” Anh đoạt lấy cái gối trong tay cô, trịnh trọng nói: “Anh chịu trách nhiệm là được chứ gì?!”
“Anh nằm mơ!”
Cô vừa định nâng tay tiếp tục đánh, không ngờ cổ tay bị anh dùng hai tay nắm lấy, thuận thế kéo ngã lên trên giường. Anh đồng thời đặt thân mình ở trên người cô, làm thân thể của cô không thể cử động được.
Ivan nhẹ nhàng nhìn cô, trên khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa “Em đến tột cùng muốn anh thế nào?”
“Tôi…”
Vấn đề này thật đúng là nan giải a, đúng vậy, cuối cùng thì cô muốn anh làm thế nào? “Chẳng lẽ…… em muốn……” Anh cười xấu xa hơn, ánh mắt nheo lại, bắt đầu từ trên mặt cô nhìn xuống phía dưới… con ngươi đen láy chợt lưu động.
Gió thổi nhẹ lên bức màn, mùi hương trên người anh nhẹ nhàng lan tỏa. Hơi thở ấm áp của anh phất vào cô, giống như hôn nhưng lại không phải hôn.
Tiếp xúc gần gũi như thế, tư thế ái muội như thế, một loại khí nóng kì dị xuất hiện, tim Quan Tiểu Úc bắt đầu đập nhanh, lời định nói liền gặp phải chướng ngại, năng lực tự hỏi cũng xuất hiện vấn đề, làm cho cô quên cả cử động tay chân.
Tuy không rõ đây là cảm giác gì, nhưng cô hiểu được loại cảm giác này không gọi là “Chán ghét”. Cô thậm chí có điểm chờ mong, muốn thử xem cảm giác đôi môi chạm nhau có thật sự say lòng người như vậy hay không…
Thời cơ tốt ngàn năm một thuở như thế, Ivan lại buông cô ra, đứng dậy xuống giường.
Áp lực trên thân thể đột nhiên biến mất, lòng Tiểu Úc cũng buông lỏng theo, luồng nhiệt trong mạch máu bắt đầu phục hồi lại.
Cô rốt cục hiểu được Ivan luôn miệng muốn theo đuổi cô, không có việc gì cũng quấy rầy cô, không phải là tình yêu. Kỳ thật anh ta chẳng qua là lấy cô ra tiêu khiển, lấp đầy chỗ trống trong lòng mà thôi.
Trong lòng anh ta vẫn chưa quên được cô gái kia…Cô cười khổ ở trong lòng một chút, cái gì đều có thể miễn cưỡng, duy nhất có tình cảm là không miễn cưỡng được.
Như vậy, sao cô không cởi mở một chút, chân thành làm bạn tốt của anh, giúp anh vượt qua khoảng thời gi*an này.
Tiểu Úc ở trong phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ, sửa sang lại quần áo thật tốt mới đi ra, đang chuẩn bị về nhà, phát hiện Ivan ngồi ở sô pha thất thần nhìn dưới sàn nhà.
Cô xem xem sàn nhà không nhiễm một hạt bụi.
“Anh không sao chứ?” Cô hỏi.
“Cổ phiếu vừa bắt đầu phiên gi*ao dịch liền tăng.”
“Cái gì?!” Lòng của cô trầm xuống.
Biết rõ tất cả an ủi đều không hề ý nghĩa, cô nửa quỳ ở sô pha, hai tay khoát lên tay vịn vào ghế, ngẩng đầu nhìn anh. “Còn khả năng nào cứu vãn không…. Nói không chừng cổ phiếu buổi chiều sẽ rớt xuống.”
“Anh sớm đã biết trước kết quả này.” Ivan ngửa đầu tựa vào sô pha, hô hấp của anh thật sự không tốt, mỗi lần hít vào thở ra đều không có lực, ánh mắt vô hồn. Tiểu Úc thật sự hy vọng anh phát cuồng rống to kêu to, mắng chửi người, hoặc là đập vỡ gì đó, còn
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
3080/3916
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
3080/3916
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt