Tiểu thuyết Thiên Nga Đen Bị Phản Bội-full
Lượt xem : |
Tác giả: Ký Thu
Tình trạng: Hoàn Thành
Tên truyện: Thiên Nga Đen Bị Phản Bội
Thể loại: Tiểu thuyết tình yêu,truyện ngôn tình
Đọc truyện ngôn tình hiện đại, wap đọc truyện trên điện thoại, tiểu thuyết ngôn tình, tiểu thuyết tình yêu, truyện tiểu thuyết hay, chuyện tình cảm mới
Giới thiệu
Nếu như thiên nga đen lạnh lùng gặp gỡ đại ma đầu tàn bạo---
Trước mặt người khác họ là một đôi vợ chồng mô phạm, sau lưng lại là bạn trên giường tốt nhất, nhưng không phải là hạnh phúc giai ngẫu.
Anh lấy cô chỉ vì nghe theo mệnh lệnh của ông ngoại, anh yêu em gái của cô, cô đã sớm biết.
Hôn nhân của bọn họ không có tình yêu làm cơ sở, chỉ vì lợi ích của hai nhà, cô cũng hiểu được..
Mà cô, một con thiên nga đen lãnh khốc vô tình, cả đời không thể nào có được hạnh phúc, cô càng hiểu rõ;
Điều duy nhất cô không rõ chính là anh luôn miệng nói muốn cùng cô đi suốt một đời.
Đại ma đầu này đang nghĩ cái gì, cô không hiểu cũng không muốn hiểu.
Hai người biểu hiện ân ái, thực tế là giả tạo thôi, điều này không phải đã ước định rõ sao?
Vậy anh giận dỗi lại còn giống như kẹo singum bám dính lấy cô, cùng cô đi làm là thế nào?
Nhưng mà cô thừa nhận, ma đầu kia tuy ác liệt ngoài mặt nhưng lại rất tri kỷ.
Nhân viên trong công ty làm khó cô, anh không suy nghĩ đã bảo hộ cô, giận dữ vì cô lập uy.
Cô suýt bị người đẩy xuống lầu, anh vừa nghe đã tức giận, muốn đem đầu sỏ gây ra đánh chết.
Có người cố ý lái xe xông tới cô, anh không để ý nguy hiểm, xả thân che chở cho cô!!!
Đại ma đầu rốt cuộc bị sao vậy? Đầu óc bị vô nước hay bị chập mạch rồi?
Tốt với cô như vậy, quấy nhiễu lòng cô, bảo cô làm sao đóng giả vợ chồng với anh được đây..
văn án đặt gạch nhé, ta sẽ làm từ từ nhưng sẽ chậm vì còn truyện chông ấm giường nữa, truyện này ta rất thích , mong ủng hộ nha
Chương 2
Chị, em không cần rời căn nhà này được không, em không muốn rời xa chị, chị đừng đuổi em đi mà, được không?
Em sẽ chăm sóc chị, chị để cho em ở lại đi…
Đừng quên, là ai làm con có nhà lại không thể về? Là ai nhẫn tâm vứt con ở nước ngoài, không quan tâm đến? Bọn họ đã sớm quên con rồi, con chỉ là gánh nặng vướng víu. Người một nhà của người ta rất vui vẻ, con chỉ là người ngoài, một đứa con riêng của chồng, không ai quan tâm….
Chị, đừng đuổi em đi, cha mẹ không còn, em chỉ còn có chị, chị là chị của em, người thân duy nhất của em, không có chị, em phải sống thế nào đây?
Người làm đại sự phải nhẫn tâm, đừng vì một chút thâm tình máu mủ mà mềm lòng, nghĩ lại xem, nó chiếm của con rất nhiều thứ, con chỉ là lấy về thôi. Con làm rất đúng, không ai có thể nói con sai…
Ô ….. Ô …. Chị, tình yêu vô địch, chị nhất định có thể giải được lời chú của Phù thủy. Chúng ta móc tay rồi, thiên nga trắng bay về phía tình yêu, thiên nga đen tìm được hạnh phúc…. Chị ơi… Chị… phải hạnh phúc, chúng ta cùng nhau cố gắng…
Mặt trời ngả về tây, ánh sáng nhàn nhạt lan tỏa giữa bầu trời, ánh chiều tà đỏ rực gần đường chân trời. Phía Bắc xuất hiện ngôi sao đầu tiên thắp sáng màn đêm, dần dần, đêm tối tiến đến.
“Tình yêu vô địch, giải được lời chú của Phù thủy. Thiên nga trắng bay về phía tình yêu, thiên nga đen tìm được hạnh phúc…. Tìm được hạnh phúc..” Bạch Oanh Man nhớ lời em gái nói với cô, không tự giác lẩm bẩm đọc lên. Đây là tâm nguyện của hai chị em cô trong quá khứ, nhưng hôm nay, thiên nga đen cô đã sớm không còn tư cách được hạnh phúc.
Cô chua xót dụi mắt, bóng dáng cô đơn đứng ở sát cửa sổ, nhìn từng cái đèn đường sáng lên nhưng trong nội tâm lại là một mảnh ảm đạm
Cô làm sai sao?
Nhìn ảnh của mình trong cửa sổ, cô mờ mịt tự hỏi, đáy mắt trỗi lên tịch mịch.
Tiếng khóc của Nguyệt vẫn vang trong tai, cô rất đau lòng, rõ ràng là người vô tội nhất tại sao lại gặp phải thương tổn, bị ép rời đi ngôi nhà từ nhỏ đến lớn với hai bàn tay trắng? Cô chỉ muốn em gái không bị tổn thương, nhưng cuối cùng vẫn làm nó đau lòng…
Nhưng mà,tiếng của dì Chân, người mà cô coi như mẹ vẫn ong ong trong đầu cô, một lần lại một lần nhắc nhở cô là một đứa trẻ không được thương yêu, chỉ có quyết tâm hung ác mới có đường ra. Tuy cuối cùng vẫn biết đây là âm mưu ly gián của dì Chân nhưng năm này tháng nọ bị tẩy não, cô đã không thể đơn giản mà tin tưởng bất cứ kẻ nào, đã thành thói quen giữ khoảng cách với người khác.
Dù biết dì Chân có sai, nhưng một người là em gái thân yêu nhất, một người đã sống cùng cô nhiều năm, hai người đều là người thân mà cô không thể vứt bỏ được, cô biết chọn thế nào?
Cho nên, cô chỉ có thể im lặng, nuốt đau khổ vào lòng, biểu hiện thuận theo dì chân, bí mật quan tâm em gái. Cô không muốn đứa em khờ dại biết được tình hình thực tế, biết rõ những chuyện phức tạp này chỉ càng thêm rắc rối, những âm mưu thủ đoạn đen tối đó không thích hợp với thế giời đơn thuần vui vẻ của Nguyệt, đuổi nó đi, chỉ vì bảo vệ nó khỏi cuốn vào vòng nguy hiểm.
“Cha, cha có thể nói cho con biết con nên làm thế nào không? Con trở về quá muộn, không thể giúp cha san sẻ lo lắng…” Một giọt nước mắt trong suốt nhẹ nhàng chảy xuống, cô lặng lẽ lau đi, kiên cường nuốt nỗi khổ vào lòng, không để tình cảm yếu ớt ảnh hưởng quyết tâm của cô.
Từ khi vào Xuân Dương thuyền vận, cô không có một ngày thư thái, mỗi ngày tới sớm hơn tất cả mọi người, cũng tan tầm trễ hơn bọn họ, một ngày hai mươi bốn tiếng, cô có gần mười tám tiếng ở công ty, chỉ vì muốn nhanh chóng quen thuộc quá trình vận tải đường biển, bảo vệ cơ nghiệp của cha.
Đương nhiên, kéo chân cô không ít người, nhất là chú của cô – Bạch Cảnh Địa, ông ta liên kết một đám cựu thần ngăn cản cô, ý đồ độc tài, ngầm chiếm cơ nghiệp mà cha cô vất vả tạo dựng.
Nếu không phải cô phản ứng kịp thời, trong tay còn khống chế một lượng cổ phần lớn, chỉ sợ đã sớm bị đá văng, vì tuổi còn nhỏ, không đủ đảm nhiệm trọng trách.
Nhớ tới nét mặt buồn nôn của những người kia, đôi mắt xinh đẹp của Bạch Oanh Man trầm xuống, cất văn kiện trọng yếu vào két sắt, ra thang máy, rời khỏi đại sảnh không một bóng người.
Tám giờ năm mươi phút, đây đại khái là lần đầu tiên cô được “Về sớm”
“Cô đến muộn.”
Sau cánh cửa lớn, ở chỗ tối tăm sáng lên một điểm hồng, khói thuốc phiêu tán trong không khí, người đàn ông đang hút thuốc nghiêng người tựa vào cột, âm điệu lạnh lùng. Bóng tối che khuất thần sắc của hắn nhưng cũng che không được khí phách xâm lược tản mát từ hắn, như một con sư tử hoang dại, làm người ta cảm thấy run sợ.
“Nhờ anh ban tặng, thời gian nhàn rỗi của tôi không nhiều.” Bạch Oanh Man không kiêu ngạo, không nịnh nọt, lại không chút nào nhát gan, nói.
Người đàn ông giống như cười mà lại không phải cười, nhẹ xuy một tiếng, nhíu mày, “Phụ nữ dám để tôi đợi không nhiều lắm, cô là người đầu tiên.”
Cô đáp trả. “Nếu anh có thể thu bớt móng vuốt của anh lại, có lẽ tôi sẽ biểu hiện dịu dàng một chút, không nhọc người có địa vị cao như anh nhân nhượng trước người có địa vị thấp.”
“Cô biết tôi muốn là cái gì, lúc trước c
Bài viết liên quan!