Tiểu thuyết - Than Đen Hoàng Hậu
Lượt xem : |
br />
“LụcTụ khấu kiến Hoàng Thượng.” Nữ quan cung kính cúi đầu.
HạHầu Dận không lên tiếng, chỉ nhíu mày.
“HoàngThượng, Thái hậu lệnh cho Lục Tụ ở chỗ này chờ ngài, thay Thái hậu truyền mộtcâu.”
“Câugì?”
“Quânvô hí ngôn.” (= Vua không nói xạo, haha)
Haycho một câu ‘quân vô hí ngôn’! Hạ Hầu Dận cảm thấy thái dương giật giật, mẫuhậu không buông tha cho hắn? Hắn cũng có thể mặc kệ không cần để ý tới, thếnhưng có thể suy ra được rằng chẳng cần qua bao lâu thì mẫu hậu cũng sẽ đíchthân tới Thanh Linh cung. Hạ Hầu Dận thì còn lạ gì cá tính của mẫu thân cơ chứ.
HạHầu Dận bất đắc dĩ nhắm mắt, xoay người.
“HoàngThượng?” Vĩnh Phúc nhanh chóng mở miệng.
“ĐếnPhượng Nghi cung.” Không đợi Vĩnh Phúc, Hạ Hầu Dận tự mình cất bước hướngPhượng Nghi cung,“Vĩnh Phúc đi theo là được, còn lại cho lui.”
VĩnhPhúc nhanh chóng chạy theo phía sau chủ tử, hắn thông minh mà ngậm chặt miệng,biết rằng giờ này khắc này cái gì cũng không nên nói, đỡ khiến cho chủ tử tâmtình đã kém lại càng kém.
Khiđến Phượng Nghi cung, hắn mới thật cẩn thận mở miệng, “Hoàng Thượng, có cầntiểu nhân đi vào trước thông báo...”
“Khôngcần.” Dù sao thông báo hay không thông báo cũng giống nhau, đêm nay nhất địnhthực nhàm chán, “Trực tiếp tiến...”
HạHầu Dận dừng bước, mày nhăn lại.
“HoàngThượng làm sao vậy?” Vĩnh Phúc cũng dừng lại theo, hắn nghi hoặc nhìn vương tử,“Có cái gì không... A? Sao lại có mùi gì?”
Hắnngẩng đầu dùng sức ngửi ngửi, “Mùi này...” Sao lại có cảm giác như là từ trongPhượng Nghi cung bay ra?
HạHầu Dận không nói chuyện, chỉ bước vào Phượng Nghi cung, Vĩnh Phúc cũng vộivàng đuổi theo.
Càngđến gần, mùi cũng càng nồng, Vĩnh Phúc liếm liếm môi, nhịn không được vẫn hítlấy hít để mùi hương kia, nước miếng không ngừng trào ra, lại tiến thêm vàibước, khi tới gần cổng vòm nội cung, chợt nghe được thanh âm từ bên trongtruyền ra.
“Nươngnương, cái này thực sự có thể ăn sao?”
“Đươngnhiên có thể, phao câu gà chính là món ăn ngon của nhân gian.”
“Thậtkhông......”
“Khôngtin em ăn thử một cái.”
“Ưm......Nóng quá nóng quá...... A? Thực sự ăn rất ngonnha! Hạ Hỉ, ngươi cũng ăn một miếng xem.”
“Chờmột chút, nương nương, đùi gà nướng được rồi.”
“A,ngon , á...... Nóng quá!”
“Nươngnương cẩn thận!”
“Khôngcó việc gì, đừng chỉ lo cho ta, các em cũng ăn đi.”
Nghemẩu đối thoại này, Hạ Hầu Dận nhíu mày. Hắnđi vào cổng vòm, lập tức nhìn thấy ba người ngồi vây quanh, ở giữa đặt một tảngđá, trên tảng đá đặt lưới sắt, ở trên để vài miếng thịt, trong cái bát bên cạnhcó rất nhiều thịt tươi, Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ tay cầm bút lông, chấm vào một cáibát đựng tương, lại phết lên trên miếng thịt, mà mùi chính là phát ra từ lướisắt.
MàHoàng Hậu của hắn...
HạHầu Dận mặt mày càng nhăn chặt lại, Tô Tú Dung dịu ngoan rụt rè, ăn mặc đúngmực, giờ phút này chỉ mặc một bộ độc y mỏng manh -- thật đúng là một bộ màthôi, ngay cả đai lưng cũng chưa thắt, không chỉ lộ ra da thịt, ngay cả mộtkhoảng ngực màu hồng đào cũng đều lộ ra hết, mái tóc tết thành bím tùy ý lấychâu sai búi lại, nàng ngồi trên ghế, hai chân thô lỗ để trên bàn, tay phải cầmlấy một cái đùi gà, há mồm thật to ra mà cắn.
VĩnhPhúc đương nhiên cũng thấy được, hắn vội vàng cúi đầu, không dám tiếp tục nhìnHoàng Hậu, nhưng trong lòng cũng bị rung động.
Ôngtrời! Hắn có nhìn lầm hay không, kia thật là Hoàng Hậu sao?
“HạHỉ, ta muốn ăn cánh gà.” Miệng đầy thịt, GiangSơ Vi ậm ờ nói, vừa nhai đùi gà, tay lại cầm lấy bầu rượu bên cạnh, mà nàngcũng không đổ ra chén rượu, thực hào khí trực tiếp đổ vào miệng uống, sau đóthở ra thực thỏa mãn.
“Rượuhoa quế này thật không tồi.” Nàng chậc lưỡi, tuy rằng không có nhạc, nhưng rượuhoa quế này uống cũng không tệ, đáng tiếc không có ít đá, bằng không uống rượulạnh nhất định rất ngon!
Đốivới hành động phóng khoáng của chủ tử, Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ sớm thành thói quen,các nàng cũng từng nghi hoặc, làm sao mà chỉ qua một đêm mà chủ tử lại thay đổilớn như vậy? Tuy nhiên, nhìn chủ tử thật sự rất vui vẻ, các nàng cũng thấy vuivẻ, không hề nghiên cứu tại sao chủ tử lại có biến hóa như vậy.
“Nếunương nương thích, bên này vẫn còn.” Xuân Hỉ lập tức lại lấy ra một bầu hoarượu quế, “Nhưng nương nương, rượu hoa quế này ngấm cực chậm, ngài cũng đừnguống nhiều quá.”
“Đượcrồi, ta biết.” Một ngụm rượu một miếng thịt, Giang Sơ Vi ăn thật sự thỏa mãn,nàng còn không quên nói:“Hạ Hỉ, cánh gà!”
“Dạ,Hạ Hỉ biết.” Hạ Hỉ quay đầu cười, chuẩn bị lấy cánh gà từ bàn, khóe mắt lạinhìn thấy có người đang đứng ở cổng vòm! Nàng sợ tới mức kêu lên sợ hãi, vộivàng đứng dậy, “Hoàng… Hoàng Thượng?!”
Hạ Hỉđứng lên, Xuân Hỉ cũng nhìn thấy Hạ Hầu Dận đứng ở cổng vòm, nàng sợ tới mứcchiếc đũa trên tay rơi xuống, vội vàng đứng dậy, “Hoàng Thượng!”
GiangSơ Vi vẫn còn gặm đùi gà, hàm răng còn gắn vào miếng thịt, nghe thấy hai nhađầu kêu lên như thế, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía cổng vòm, thẳng tắp mắt đốimắt với Hạ Hầu Dận.
Nàngtrừng mắt nhìn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Thượng. Vớiviệc hắn còn trẻ nàng không bất ngờ bởi trước đó đã biết được tuổi của hoàng đếtừ trong miệng Hạ Hỉ, điều mà nàng không ngờ chính là vị hoàng đế này... bộdạng cũng không tệ lắm! Được rồi, coi như là nàng dùng con mắt tổng biên tậptạp chí dành cho phái nữ mà phát biểu đi, phải nói là thực hoàn hảo.
Nàngtưởng rằng hoàng đế ở trong cung, sống an nhàn sung sướng, việc nặng gì cũngkhông phải làm, hẳn là bộ dạng sẽ ẻo lả, bằng không thì là loại hạ lưu bại hoạicó cái bụng cực lớn -- nàng vẫn còn ghi hận chuyện thị tẩm, không ngờ rằng thựctế bộ dạng hắn lại nằm ngoài suy đoán của nàng.
Nàngnhìn ra, nam nhân này hẳn là cao hơn 1m80, lam bào thêu ngũ trảo bàn long(=áo bào màu lam thêu rồng vươn 5 móng vuốt) tỏara khí thế cao quý, hoàn toàn không giống loại lùn tịt trắng nõn ẻo lả như nàngtưởng tượng. Màu da Hạ Hầu Dận mặc dù không ngăm đen, nhưng nhìn vào lại khôngcó chút nào yếu ớt, dáng người cao lớn cường tráng, đừng nói bụng to, nàng nghĩcó khi hắn còn có cơ bụng sáu múi!
Bộdạng hắn cũng không thuộc loại âm nhu thanh tú, mà rất có vị nam nhân, ngũ quangóc cạnh rõ ràng, vẻ thì tuấn mỹ nhưng không lộ vẻ âm nhu (= yếu ớt, nữ tính),đôi mắt hẹp dài khiến nàng nghĩ đến Thái hậu -- thời gian vừa qua, Thái hậu cóđôi khi cũng sẽ đến Phượng Nghi cung thăm nàng. Ngaylần đầu tiên gặp mặt là nàng đã biết Thái hậu này không đơn giản, sẽ không dễdàng bị lừa giống như hai nha đầu bên người nàng, bởi vậy khi đối với mặt Tháihậu, nàng liền giả dạng bộ dáng Tô Tú Dung.
Điểmnày cũng không khó, chỉ cần giả bộ dáng vẻ dễ bảo vâng lời, lại bày ra bộ dángsuy yếu, nàng đã dễ dàng lừa gạt được Thái hậu khôn khéo; mà hoàng đế này, ánhmắt của hắn rất giống của Thái hậu, tuy rằng thuộc loại nam nhân dương cương,nhưng trong mắt có sự khôn khéo và lạnh lùng nghiêm nghị, khiến nàng hiểu đượclần này sẽ không may mắn vượt qua như vậy.
Cắnkhối thịt tiếp theo, Giang Sơ Vi hạ ánh mắt, miệng vẫn không quên nhai thịt, cốgắng nghĩ xem phải giải quyết tình huống hiện tại này như thế nào.
KhiGiang Sơ Vi đánh giá hắn, Hạ Hầu Dận cũng đem phản ứng của nàng thu hết vàotrong mắt, trong cặp
“LụcTụ khấu kiến Hoàng Thượng.” Nữ quan cung kính cúi đầu.
HạHầu Dận không lên tiếng, chỉ nhíu mày.
“HoàngThượng, Thái hậu lệnh cho Lục Tụ ở chỗ này chờ ngài, thay Thái hậu truyền mộtcâu.”
“Câugì?”
“Quânvô hí ngôn.” (= Vua không nói xạo, haha)
Haycho một câu ‘quân vô hí ngôn’! Hạ Hầu Dận cảm thấy thái dương giật giật, mẫuhậu không buông tha cho hắn? Hắn cũng có thể mặc kệ không cần để ý tới, thếnhưng có thể suy ra được rằng chẳng cần qua bao lâu thì mẫu hậu cũng sẽ đíchthân tới Thanh Linh cung. Hạ Hầu Dận thì còn lạ gì cá tính của mẫu thân cơ chứ.
HạHầu Dận bất đắc dĩ nhắm mắt, xoay người.
“HoàngThượng?” Vĩnh Phúc nhanh chóng mở miệng.
“ĐếnPhượng Nghi cung.” Không đợi Vĩnh Phúc, Hạ Hầu Dận tự mình cất bước hướngPhượng Nghi cung,“Vĩnh Phúc đi theo là được, còn lại cho lui.”
VĩnhPhúc nhanh chóng chạy theo phía sau chủ tử, hắn thông minh mà ngậm chặt miệng,biết rằng giờ này khắc này cái gì cũng không nên nói, đỡ khiến cho chủ tử tâmtình đã kém lại càng kém.
Khiđến Phượng Nghi cung, hắn mới thật cẩn thận mở miệng, “Hoàng Thượng, có cầntiểu nhân đi vào trước thông báo...”
“Khôngcần.” Dù sao thông báo hay không thông báo cũng giống nhau, đêm nay nhất địnhthực nhàm chán, “Trực tiếp tiến...”
HạHầu Dận dừng bước, mày nhăn lại.
“HoàngThượng làm sao vậy?” Vĩnh Phúc cũng dừng lại theo, hắn nghi hoặc nhìn vương tử,“Có cái gì không... A? Sao lại có mùi gì?”
Hắnngẩng đầu dùng sức ngửi ngửi, “Mùi này...” Sao lại có cảm giác như là từ trongPhượng Nghi cung bay ra?
HạHầu Dận không nói chuyện, chỉ bước vào Phượng Nghi cung, Vĩnh Phúc cũng vộivàng đuổi theo.
Càngđến gần, mùi cũng càng nồng, Vĩnh Phúc liếm liếm môi, nhịn không được vẫn hítlấy hít để mùi hương kia, nước miếng không ngừng trào ra, lại tiến thêm vàibước, khi tới gần cổng vòm nội cung, chợt nghe được thanh âm từ bên trongtruyền ra.
“Nươngnương, cái này thực sự có thể ăn sao?”
“Đươngnhiên có thể, phao câu gà chính là món ăn ngon của nhân gian.”
“Thậtkhông......”
“Khôngtin em ăn thử một cái.”
“Ưm......Nóng quá nóng quá...... A? Thực sự ăn rất ngonnha! Hạ Hỉ, ngươi cũng ăn một miếng xem.”
“Chờmột chút, nương nương, đùi gà nướng được rồi.”
“A,ngon , á...... Nóng quá!”
“Nươngnương cẩn thận!”
“Khôngcó việc gì, đừng chỉ lo cho ta, các em cũng ăn đi.”
Nghemẩu đối thoại này, Hạ Hầu Dận nhíu mày. Hắnđi vào cổng vòm, lập tức nhìn thấy ba người ngồi vây quanh, ở giữa đặt một tảngđá, trên tảng đá đặt lưới sắt, ở trên để vài miếng thịt, trong cái bát bên cạnhcó rất nhiều thịt tươi, Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ tay cầm bút lông, chấm vào một cáibát đựng tương, lại phết lên trên miếng thịt, mà mùi chính là phát ra từ lướisắt.
MàHoàng Hậu của hắn...
HạHầu Dận mặt mày càng nhăn chặt lại, Tô Tú Dung dịu ngoan rụt rè, ăn mặc đúngmực, giờ phút này chỉ mặc một bộ độc y mỏng manh -- thật đúng là một bộ màthôi, ngay cả đai lưng cũng chưa thắt, không chỉ lộ ra da thịt, ngay cả mộtkhoảng ngực màu hồng đào cũng đều lộ ra hết, mái tóc tết thành bím tùy ý lấychâu sai búi lại, nàng ngồi trên ghế, hai chân thô lỗ để trên bàn, tay phải cầmlấy một cái đùi gà, há mồm thật to ra mà cắn.
VĩnhPhúc đương nhiên cũng thấy được, hắn vội vàng cúi đầu, không dám tiếp tục nhìnHoàng Hậu, nhưng trong lòng cũng bị rung động.
Ôngtrời! Hắn có nhìn lầm hay không, kia thật là Hoàng Hậu sao?
“HạHỉ, ta muốn ăn cánh gà.” Miệng đầy thịt, GiangSơ Vi ậm ờ nói, vừa nhai đùi gà, tay lại cầm lấy bầu rượu bên cạnh, mà nàngcũng không đổ ra chén rượu, thực hào khí trực tiếp đổ vào miệng uống, sau đóthở ra thực thỏa mãn.
“Rượuhoa quế này thật không tồi.” Nàng chậc lưỡi, tuy rằng không có nhạc, nhưng rượuhoa quế này uống cũng không tệ, đáng tiếc không có ít đá, bằng không uống rượulạnh nhất định rất ngon!
Đốivới hành động phóng khoáng của chủ tử, Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ sớm thành thói quen,các nàng cũng từng nghi hoặc, làm sao mà chỉ qua một đêm mà chủ tử lại thay đổilớn như vậy? Tuy nhiên, nhìn chủ tử thật sự rất vui vẻ, các nàng cũng thấy vuivẻ, không hề nghiên cứu tại sao chủ tử lại có biến hóa như vậy.
“Nếunương nương thích, bên này vẫn còn.” Xuân Hỉ lập tức lại lấy ra một bầu hoarượu quế, “Nhưng nương nương, rượu hoa quế này ngấm cực chậm, ngài cũng đừnguống nhiều quá.”
“Đượcrồi, ta biết.” Một ngụm rượu một miếng thịt, Giang Sơ Vi ăn thật sự thỏa mãn,nàng còn không quên nói:“Hạ Hỉ, cánh gà!”
“Dạ,Hạ Hỉ biết.” Hạ Hỉ quay đầu cười, chuẩn bị lấy cánh gà từ bàn, khóe mắt lạinhìn thấy có người đang đứng ở cổng vòm! Nàng sợ tới mức kêu lên sợ hãi, vộivàng đứng dậy, “Hoàng… Hoàng Thượng?!”
Hạ Hỉđứng lên, Xuân Hỉ cũng nhìn thấy Hạ Hầu Dận đứng ở cổng vòm, nàng sợ tới mứcchiếc đũa trên tay rơi xuống, vội vàng đứng dậy, “Hoàng Thượng!”
GiangSơ Vi vẫn còn gặm đùi gà, hàm răng còn gắn vào miếng thịt, nghe thấy hai nhađầu kêu lên như thế, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía cổng vòm, thẳng tắp mắt đốimắt với Hạ Hầu Dận.
Nàngtrừng mắt nhìn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Thượng. Vớiviệc hắn còn trẻ nàng không bất ngờ bởi trước đó đã biết được tuổi của hoàng đếtừ trong miệng Hạ Hỉ, điều mà nàng không ngờ chính là vị hoàng đế này... bộdạng cũng không tệ lắm! Được rồi, coi như là nàng dùng con mắt tổng biên tậptạp chí dành cho phái nữ mà phát biểu đi, phải nói là thực hoàn hảo.
Nàngtưởng rằng hoàng đế ở trong cung, sống an nhàn sung sướng, việc nặng gì cũngkhông phải làm, hẳn là bộ dạng sẽ ẻo lả, bằng không thì là loại hạ lưu bại hoạicó cái bụng cực lớn -- nàng vẫn còn ghi hận chuyện thị tẩm, không ngờ rằng thựctế bộ dạng hắn lại nằm ngoài suy đoán của nàng.
Nàngnhìn ra, nam nhân này hẳn là cao hơn 1m80, lam bào thêu ngũ trảo bàn long(=áo bào màu lam thêu rồng vươn 5 móng vuốt) tỏara khí thế cao quý, hoàn toàn không giống loại lùn tịt trắng nõn ẻo lả như nàngtưởng tượng. Màu da Hạ Hầu Dận mặc dù không ngăm đen, nhưng nhìn vào lại khôngcó chút nào yếu ớt, dáng người cao lớn cường tráng, đừng nói bụng to, nàng nghĩcó khi hắn còn có cơ bụng sáu múi!
Bộdạng hắn cũng không thuộc loại âm nhu thanh tú, mà rất có vị nam nhân, ngũ quangóc cạnh rõ ràng, vẻ thì tuấn mỹ nhưng không lộ vẻ âm nhu (= yếu ớt, nữ tính),đôi mắt hẹp dài khiến nàng nghĩ đến Thái hậu -- thời gian vừa qua, Thái hậu cóđôi khi cũng sẽ đến Phượng Nghi cung thăm nàng. Ngaylần đầu tiên gặp mặt là nàng đã biết Thái hậu này không đơn giản, sẽ không dễdàng bị lừa giống như hai nha đầu bên người nàng, bởi vậy khi đối với mặt Tháihậu, nàng liền giả dạng bộ dáng Tô Tú Dung.
Điểmnày cũng không khó, chỉ cần giả bộ dáng vẻ dễ bảo vâng lời, lại bày ra bộ dángsuy yếu, nàng đã dễ dàng lừa gạt được Thái hậu khôn khéo; mà hoàng đế này, ánhmắt của hắn rất giống của Thái hậu, tuy rằng thuộc loại nam nhân dương cương,nhưng trong mắt có sự khôn khéo và lạnh lùng nghiêm nghị, khiến nàng hiểu đượclần này sẽ không may mắn vượt qua như vậy.
Cắnkhối thịt tiếp theo, Giang Sơ Vi hạ ánh mắt, miệng vẫn không quên nhai thịt, cốgắng nghĩ xem phải giải quyết tình huống hiện tại này như thế nào.
KhiGiang Sơ Vi đánh giá hắn, Hạ Hầu Dận cũng đem phản ứng của nàng thu hết vàotrong mắt, trong cặp
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1341/2177
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1341/2177
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt