Tiểu thuyết Sống Chung Với Mẹ Chồng
Lượt xem : |
ến các đồng nghiệp trong phòng giật nảy mình.
Hết giờ làm, các đồng nghiệp đã lục tục ra về, Hy Lôi còn chần chừ ở văn phòng rất lâu, chẳng muốn về nhà. Về tới nhà, nghĩ đến cái không khí bí bách ở nhà là cô đã thấy ngực mình đau nhói. Nhìn thấy sắc mặt vui buồn bất chợt của mẹ chồng, nghe những lời cằn nhằn của bà là Hy Lôi đã thấy đau đầu, còn Hứa Bân, trên mặt lúc nào cũng là cái vẻ vô âu vô lo như thể thiên hạ luôn thái bình, cô cảm thấy mình giống như một thần dân thấp hèn của anh, còn anh thì không bao giờ biết được nỗi khổ của nhân dân bách tính. Chỉ nghĩ tới những lời lẽ chuyên quyền của anh ngày hôm qua là Hy Lôi đã chẳng muốn về nhà nữa.
Lang thang trên đường rất lâu, tìm một trạm điện thoại công cộng gọi điện cho Mai Lạc, định hẹn bạn ra ngoài ăn cơm, nói chuyện, không ngờ Mai Lạc đang buồn bã:
- Nàng ơi, nàng còn tâm tư dạo phố à, tớ đang buồn chết đây!
- Sao thế? Cậu vừa mới cưới, có gì mà buồn.
- Ôi trời, tớ có thai rồi, làm thế nào đây?
- Sao mà cậu bất cẩn thế, làm thế nào, không thể phá nữa được, không tốt cho sức khỏe.
- Tại gã khốn Tùng Phi, nói gì cũng không chịu dùng cái đó, giờ thì tốt rồi. Công việc thì không có khởi sắc, nhà thì vẫn chưa trả tiền xong, lại có thêm đứa con thì tớ còn sống sao được nữa.
- Thế làm thế nào?
- Tớ đang về nhà để bàn bạc với anh ấy xem làm thế nào đây!
Một gia đình hạnh phúc thì nhà nào cũng như nhau, nhưng gia đình bất hạnh thì mỗi nhà một kiểu. Câu này thật chí lý.
Hy Lôi còn định gọi điện thoại hẹn những người bạn khác, nhưng phát hiện ra không có di động, trong đầu cô trống không, chẳng nhớ nổi số điện thoại của ai. Một mình cô ngơ ngác đi mãi trên phố, cô độc, buồn bã, lạc lõng, thất vọng, cảm giác bất lực dâng lên trong tim.
Còn lúc này, Hứa Bân ở nhà cũng đã sốt ruột tới mức không ngồi im được nữa. Hy Lôi rất ít khi về nhà không đúng giờ, cho dù không về nhà thì cũng sẽ gọi điện thoại thông báo. Còn hôm nay, anh biết là cô giận, cố ý để anh không tìm thấy, mà anh thì lại đang cầm di động của Hy Lôi, không có di động thì muốn biết cô đi đâu cũng khó. Đã hơn 10 giờ tối rồi, cuối cùng không nhịn được nữa, anh ấn số điện thoại lưu trong danh bạ của Hy Lôi, gọi cho Mai Lạc, biết là Hy Lôi không ở cùng với Mai Lạc, Hứa Bân thực sự sốt ruột.
Mẹ anh cũng thể hiện sự bất an, dường như đang an ủi bản thân mình:
- Chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?
Hứa Bân đang rối như bòng bong, hét lên với mẹ:
- Tất cả cũng tại mẹ, mẹ bảo con tịch thu di động của cô ấy, bây giờ thì hay rồi, nổi giận nên bỏ nhà đi rồi!
Mẹ thấy thế lại vội vàng giải thích:
- Thì cũng là muốn tốt cho con! Con đúng là kẻ hồ đồ, nếu không quản lý nó, để mặc nó ở bên ngoài kết bạn thì mất vợ có ngày. Yên tâm đi, lớn thế rồi không mất được đâu, bướng bỉnh một tí thôi mà. Ở đây nó cũng chẳng có họ hàng thân thích gì, lại không ở chỗ bạn bè, không có chỗ nào đi rồi sẽ về nhà thôi.
Hứa Bân do dự một lát rồi đứng lên:
- Không được, con phải đi tìm cô ấy.
Đúng lúc này thì điện thoại di động của Hứa Bân đổ chuông, nghe điện thoại xong, mặt Hứa Bân biến sắc.
Mẹ vội vàng hỏi:
- Sao thế? Sao thế?
- Bệnh viện gọi điện đến, Hy Lôi bị tai nạn rồi.
4.
Lúc cả nhà tới bệnh viện thì Hy Lôi vừa mới tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, nhìn thấy Hứa Bân, cô lại buồn bã quay đầu đi, sự im lặng đó mang theo cả nỗi thất vọng khiến trái tim Hứa Bân đau nhói.
Bác sĩ nói, khi cô sang đường bị một chiếc xe Audi màu đen đâm trúng, cũng may chỉ bị xây xước ở cánh tay và đầu gối, sợ quá nên ngất đi chứ không làm sao cả. Cảnh sát giao thông tìm thấy số điện thoại nhà trong sổ tay của Hy Lôi. Tai nạn được cho là trách nhiệm của cả hai bên nên mỗi bên chịu trách nhiệm một nửa.
Mẹ chồng thấy thế lập tức không buông tha:
- Kẻ gây chuyện là ai? Ai đâm vào con dâu tôi, người bị thế này mà chỉ phải chịu một nửa trách nhiệm là xong à. Cảnh sát các anh làm ăn kiểu gì thế?
Y tá nhắc nhở:
- Nơi này là bệnh viện, bệnh nhân đang nghỉ ngơi, xin giữ yên lặng! - Lúc này mẹ chồng mới chịu yên lặng lại.
Một người đàn ông mặc chiếc áo len màu vàng nhạt bước vào, khoảng 30 tuổi, nói mình là người đâm phải Hy Lôi. Mẹ chồng lập tức bước lên một bước, lên giọng uy hiếp:
- Anh đâm con dâu tôi thành ra thế này, nói đi, làm thế nào? Người ta đang đi trên đường mà còn bị xe anh đâm phải, sao lại nói là cùng chịu trách nhiệm? Nhỡ sau này có di chứng gì thì làm sao?
Chàng trai cũng rất thẳng thắn, sắc mặt thể hiện sự xin lỗi:
- Tại tôi đang bận nên lái hơi nhanh. - Nói rồi anh lấy ra các hóa đơn xét nghiệm mà mình vừa thanh toán cùng với một xấp tiền, nói, - Đây là bồi thường của tôi, coi như là tiền điều trị và bồi dưỡng cho cô đây sau này! Nếu có vấn đề gì thì đây là danh thiếp của tôi, có thể gọi điện tới tìm tôi! - Người đàn ông lại đưa danh thiếp của mình ra.
Hy Lôi lúc này mới quay đầu lại, từ chối:
- Không cần đâu, tôi cũng có trách nhiệm, vả lại tôi cũng chẳng làm sao, chỉ bị chút xây xát thôi.
Hứa Bân xua tay nói:
- Thôi được rồi, người không sao là tốt, anh đi đi.
Bố chồng cũng tỏ vẻ khoan dung:
- Thôi bỏ đi.
Người đàn ông vẫn kiên quyết bắt mọi người phải nhận tiền. Mẹ chồng nhìn thấy một xấp tiền chắc phải tới 5000 tệ, bèn đưa tay ra nhận:
- Sao lại không cần, người đã bị thương như thế rồi, lại bị sợ hãi, cũng phải bồi thường tinh thần chứ. Sau này có di chứng gì còn phải tìm anh nữa đấy!
Người đàn ông thấy bên kia đã nhận tiền thì yên tâm hơn, chuẩn bị bỏ đi, quay sang nói với Hy Lôi:
- Tôi còn chút việc, xin phép đi trước. Nếu có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi. Hôm nay tôi thực sự xin lỗi.
Hy Lôi gật đầu, cái kiểu nhỏ mọn và tầm thường của mẹ chồng khi đòi tiền người ta ban nãy khiến cô thấy mất hết cả thể diện, chỉ hy vọng anh ta mau bỏ đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại người nhà Hứa Bân.
Hy Lôi đau lòng, vết thương trên cánh tay cũng âm ỉ đau. Cô lại quay đầu đi, những giọt nước mắt tủi thân trào ra. Nếu không phải vì nghĩ ngợi quá nhiều, nếu không phải vì tinh thần hoảng hốt thì làm gì đến nỗi bị xe tông!
Bố chồng lên tiếng trước:
- Về nhà thôi! Hy Lôi, có chuyện gì thì về nhà nói.
Hy Lôi nghẹn ngào:
- Bố, bố cứ về đi, mặc kệ con.
Mẹ chồng định nói gì đó, nhưng bị bố chồng đánh mắt ra hiệu nên đành nuốt xuống.
Hứa Bân nói:
- Bố mẹ, bố mẹ về trước đi, tìm thấy Hy Lôi rồi, bố mẹ cũng yên tâm. Bố mẹ về đi, con ở đây với cô ấy.
Bố mẹ chồng đi rồi, phòng bệnh chỉ còn lại Hy Lôi với Hứa Bân.
Hy Lôi vẫn quay đầu sang hướng khác, những giọt nước mắt tủi thân ầng ậng trong mắt.
Hứa Bân ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng xoa lên vết thương của Hy Lôi, xót xa hỏi:
- Còn đau không?
Câu hỏi này trong phút chốc chạm vào sợi dây thần kinh bị đè chặt tới căng cứng của cô, cô bật khóc lớn. Hứa Bân vội vàng ôm lấy cô, rối rít xin lỗi:
- Là anh không đúng, anh sai rồi, anh không nên nghi ngờ em, em đừng đau lòng nữa. Hy Lôi, em đánh anh đi, em đánh anh mấy cái là sẽ thoải mái hơn.
Hy Lôi vẫn không nói gì, chỉ khẽ đẩy anh ra.
Hứa Bân cầm điện thoại của Hy Lôi r
Hết giờ làm, các đồng nghiệp đã lục tục ra về, Hy Lôi còn chần chừ ở văn phòng rất lâu, chẳng muốn về nhà. Về tới nhà, nghĩ đến cái không khí bí bách ở nhà là cô đã thấy ngực mình đau nhói. Nhìn thấy sắc mặt vui buồn bất chợt của mẹ chồng, nghe những lời cằn nhằn của bà là Hy Lôi đã thấy đau đầu, còn Hứa Bân, trên mặt lúc nào cũng là cái vẻ vô âu vô lo như thể thiên hạ luôn thái bình, cô cảm thấy mình giống như một thần dân thấp hèn của anh, còn anh thì không bao giờ biết được nỗi khổ của nhân dân bách tính. Chỉ nghĩ tới những lời lẽ chuyên quyền của anh ngày hôm qua là Hy Lôi đã chẳng muốn về nhà nữa.
Lang thang trên đường rất lâu, tìm một trạm điện thoại công cộng gọi điện cho Mai Lạc, định hẹn bạn ra ngoài ăn cơm, nói chuyện, không ngờ Mai Lạc đang buồn bã:
- Nàng ơi, nàng còn tâm tư dạo phố à, tớ đang buồn chết đây!
- Sao thế? Cậu vừa mới cưới, có gì mà buồn.
- Ôi trời, tớ có thai rồi, làm thế nào đây?
- Sao mà cậu bất cẩn thế, làm thế nào, không thể phá nữa được, không tốt cho sức khỏe.
- Tại gã khốn Tùng Phi, nói gì cũng không chịu dùng cái đó, giờ thì tốt rồi. Công việc thì không có khởi sắc, nhà thì vẫn chưa trả tiền xong, lại có thêm đứa con thì tớ còn sống sao được nữa.
- Thế làm thế nào?
- Tớ đang về nhà để bàn bạc với anh ấy xem làm thế nào đây!
Một gia đình hạnh phúc thì nhà nào cũng như nhau, nhưng gia đình bất hạnh thì mỗi nhà một kiểu. Câu này thật chí lý.
Hy Lôi còn định gọi điện thoại hẹn những người bạn khác, nhưng phát hiện ra không có di động, trong đầu cô trống không, chẳng nhớ nổi số điện thoại của ai. Một mình cô ngơ ngác đi mãi trên phố, cô độc, buồn bã, lạc lõng, thất vọng, cảm giác bất lực dâng lên trong tim.
Còn lúc này, Hứa Bân ở nhà cũng đã sốt ruột tới mức không ngồi im được nữa. Hy Lôi rất ít khi về nhà không đúng giờ, cho dù không về nhà thì cũng sẽ gọi điện thoại thông báo. Còn hôm nay, anh biết là cô giận, cố ý để anh không tìm thấy, mà anh thì lại đang cầm di động của Hy Lôi, không có di động thì muốn biết cô đi đâu cũng khó. Đã hơn 10 giờ tối rồi, cuối cùng không nhịn được nữa, anh ấn số điện thoại lưu trong danh bạ của Hy Lôi, gọi cho Mai Lạc, biết là Hy Lôi không ở cùng với Mai Lạc, Hứa Bân thực sự sốt ruột.
Mẹ anh cũng thể hiện sự bất an, dường như đang an ủi bản thân mình:
- Chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?
Hứa Bân đang rối như bòng bong, hét lên với mẹ:
- Tất cả cũng tại mẹ, mẹ bảo con tịch thu di động của cô ấy, bây giờ thì hay rồi, nổi giận nên bỏ nhà đi rồi!
Mẹ thấy thế lại vội vàng giải thích:
- Thì cũng là muốn tốt cho con! Con đúng là kẻ hồ đồ, nếu không quản lý nó, để mặc nó ở bên ngoài kết bạn thì mất vợ có ngày. Yên tâm đi, lớn thế rồi không mất được đâu, bướng bỉnh một tí thôi mà. Ở đây nó cũng chẳng có họ hàng thân thích gì, lại không ở chỗ bạn bè, không có chỗ nào đi rồi sẽ về nhà thôi.
Hứa Bân do dự một lát rồi đứng lên:
- Không được, con phải đi tìm cô ấy.
Đúng lúc này thì điện thoại di động của Hứa Bân đổ chuông, nghe điện thoại xong, mặt Hứa Bân biến sắc.
Mẹ vội vàng hỏi:
- Sao thế? Sao thế?
- Bệnh viện gọi điện đến, Hy Lôi bị tai nạn rồi.
4.
Lúc cả nhà tới bệnh viện thì Hy Lôi vừa mới tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, nhìn thấy Hứa Bân, cô lại buồn bã quay đầu đi, sự im lặng đó mang theo cả nỗi thất vọng khiến trái tim Hứa Bân đau nhói.
Bác sĩ nói, khi cô sang đường bị một chiếc xe Audi màu đen đâm trúng, cũng may chỉ bị xây xước ở cánh tay và đầu gối, sợ quá nên ngất đi chứ không làm sao cả. Cảnh sát giao thông tìm thấy số điện thoại nhà trong sổ tay của Hy Lôi. Tai nạn được cho là trách nhiệm của cả hai bên nên mỗi bên chịu trách nhiệm một nửa.
Mẹ chồng thấy thế lập tức không buông tha:
- Kẻ gây chuyện là ai? Ai đâm vào con dâu tôi, người bị thế này mà chỉ phải chịu một nửa trách nhiệm là xong à. Cảnh sát các anh làm ăn kiểu gì thế?
Y tá nhắc nhở:
- Nơi này là bệnh viện, bệnh nhân đang nghỉ ngơi, xin giữ yên lặng! - Lúc này mẹ chồng mới chịu yên lặng lại.
Một người đàn ông mặc chiếc áo len màu vàng nhạt bước vào, khoảng 30 tuổi, nói mình là người đâm phải Hy Lôi. Mẹ chồng lập tức bước lên một bước, lên giọng uy hiếp:
- Anh đâm con dâu tôi thành ra thế này, nói đi, làm thế nào? Người ta đang đi trên đường mà còn bị xe anh đâm phải, sao lại nói là cùng chịu trách nhiệm? Nhỡ sau này có di chứng gì thì làm sao?
Chàng trai cũng rất thẳng thắn, sắc mặt thể hiện sự xin lỗi:
- Tại tôi đang bận nên lái hơi nhanh. - Nói rồi anh lấy ra các hóa đơn xét nghiệm mà mình vừa thanh toán cùng với một xấp tiền, nói, - Đây là bồi thường của tôi, coi như là tiền điều trị và bồi dưỡng cho cô đây sau này! Nếu có vấn đề gì thì đây là danh thiếp của tôi, có thể gọi điện tới tìm tôi! - Người đàn ông lại đưa danh thiếp của mình ra.
Hy Lôi lúc này mới quay đầu lại, từ chối:
- Không cần đâu, tôi cũng có trách nhiệm, vả lại tôi cũng chẳng làm sao, chỉ bị chút xây xát thôi.
Hứa Bân xua tay nói:
- Thôi được rồi, người không sao là tốt, anh đi đi.
Bố chồng cũng tỏ vẻ khoan dung:
- Thôi bỏ đi.
Người đàn ông vẫn kiên quyết bắt mọi người phải nhận tiền. Mẹ chồng nhìn thấy một xấp tiền chắc phải tới 5000 tệ, bèn đưa tay ra nhận:
- Sao lại không cần, người đã bị thương như thế rồi, lại bị sợ hãi, cũng phải bồi thường tinh thần chứ. Sau này có di chứng gì còn phải tìm anh nữa đấy!
Người đàn ông thấy bên kia đã nhận tiền thì yên tâm hơn, chuẩn bị bỏ đi, quay sang nói với Hy Lôi:
- Tôi còn chút việc, xin phép đi trước. Nếu có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi. Hôm nay tôi thực sự xin lỗi.
Hy Lôi gật đầu, cái kiểu nhỏ mọn và tầm thường của mẹ chồng khi đòi tiền người ta ban nãy khiến cô thấy mất hết cả thể diện, chỉ hy vọng anh ta mau bỏ đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại người nhà Hứa Bân.
Hy Lôi đau lòng, vết thương trên cánh tay cũng âm ỉ đau. Cô lại quay đầu đi, những giọt nước mắt tủi thân trào ra. Nếu không phải vì nghĩ ngợi quá nhiều, nếu không phải vì tinh thần hoảng hốt thì làm gì đến nỗi bị xe tông!
Bố chồng lên tiếng trước:
- Về nhà thôi! Hy Lôi, có chuyện gì thì về nhà nói.
Hy Lôi nghẹn ngào:
- Bố, bố cứ về đi, mặc kệ con.
Mẹ chồng định nói gì đó, nhưng bị bố chồng đánh mắt ra hiệu nên đành nuốt xuống.
Hứa Bân nói:
- Bố mẹ, bố mẹ về trước đi, tìm thấy Hy Lôi rồi, bố mẹ cũng yên tâm. Bố mẹ về đi, con ở đây với cô ấy.
Bố mẹ chồng đi rồi, phòng bệnh chỉ còn lại Hy Lôi với Hứa Bân.
Hy Lôi vẫn quay đầu sang hướng khác, những giọt nước mắt tủi thân ầng ậng trong mắt.
Hứa Bân ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng xoa lên vết thương của Hy Lôi, xót xa hỏi:
- Còn đau không?
Câu hỏi này trong phút chốc chạm vào sợi dây thần kinh bị đè chặt tới căng cứng của cô, cô bật khóc lớn. Hứa Bân vội vàng ôm lấy cô, rối rít xin lỗi:
- Là anh không đúng, anh sai rồi, anh không nên nghi ngờ em, em đừng đau lòng nữa. Hy Lôi, em đánh anh đi, em đánh anh mấy cái là sẽ thoải mái hơn.
Hy Lôi vẫn không nói gì, chỉ khẽ đẩy anh ra.
Hứa Bân cầm điện thoại của Hy Lôi r
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1525/5659
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1525/5659
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt