Tiểu thuyết Sống Chung Với Mẹ Chồng
Lượt xem : |
hời gian rất dài, hình ảnh Châu Cường hầu như đã biến mất khỏi trái tim Hy Lôi, nếu nói rằng yêu thầm cũng là một hình thức yêu thì có thể coi Châu Cường như mối tình đầu của cô.
Cú điện thoại bất ngờ này khiến trái tim Hy Lôi thoáng đập lỗi một nhịp.
Hứa Bân cảnh giác hỏi:
- Ai thế? - Sau đó lại quay sang hỏi mẹ mình. - Anh ta nói gì hả mẹ?
- Nói là tìm Diệp Hy Lôi, mẹ nói là nó không có nhà, thì hỏi mẹ là ai, mẹ nói là mẹ của Hy Lôi, thế là cậu ta lập tức vui vẻ, chào mẹ bằng cô, rồi dặn Hy Lôi về thì gọi điện lại cho cậu ta. Cuối cùng mẹ nói, mẹ là mẹ chồng của Hy Lôi, cậu ta có vẻ không tin, rất kinh ngạc, hỏi Hy Lôi cưới lúc nào? Sao lại cưới sớm thế? Cuối cùng mẹ cúp điện thoại đi.
Nghe lời kể của mẹ chồng, Hy Lôi hầu như có thể chắc chắn rằng đó chính là Châu Cường.
Còn Hứa Bân thì đã không kìm chế được ngọn lửa ghen tuông trong lòng, cầm điện thoại lên, chỉ vào Hy Lôi hét:
- Ai hả? Rốt cuộc là ai?
- Làm sao mà em biết được là ai?
- Gọi đi, gọi đi!
Bố chồng bình thường vốn luôn là người đứng ra dàn hòa trong mọi chuyện, giờ cũng chẳng nói năng gì, ăn cơm xong là đi vào thư phòng.
Hy Lôi thấy lòng dạ rối bời, cuối cùng nghĩ lại, dù sao mình với Châu Cường cũng chẳng có gì, gọi thì gọi. Cô ấn số điện thoại, Hứa Bân và mẹ chồng chăm chú ngồi cạnh lắng nghe.
Điện thoại đổ chuông. Thực sự là Châu Cường. Vẫn là giọng nói trầm trầm đầy sức hút ấy:
- Hy Lôi, cậu phải không?
- Là tớ, cậu là? - Hy Lôi đã nhận ra, nhưng trước mặt Hứa Bân và mẹ chồng, cô giả vờ như không biết.
- Là tớ đây, Châu Cường, cậu không nghe ra hả?
- Ồ! - Hy Lôi làm như bất ngờ. - Là cậu à? Cậu khỏe không, bạn cũ!
- Tớ khỏe, cậu thì sao?
- Tớ cũng ổn, làm việc ở một tạp chí.
Bên kia im lặng một lát, lại hỏi:
- Cậu kết hôn rồi à? Hôm nay người nhận điện thoại là ai thế? Cậu thực sự kết hôn rồi sao!
Hy Lôi làm ra vẻ thản nhiên:
- Đúng thế, người nhận điện thoại là mẹ chồng tớ!
Bên kia lại im lặng giây lát, nói:
- Chúc cậu hạnh phúc nhé!
- Cảm ơn!
Rồi cúp điện thoại.
Mặt mẹ chồng thoáng qua một nụ cười không dễ phát giác, nụ cười đắc ý như nắm được thóp của một ai đó.
Nội dung cuộc điện thoại bà nghe rõ không sót một chữ nào. Mặc dù không có gì bất thường, nhưng Hứa Bân có thể đoán chắc rằng trước đây Hy Lôi từng có quan hệ tình cảm với người này. Trên bàn ăn, Hứa Bân cố kìm lại, không hề lên tiếng.
Lúc rửa bát, nghe thấy tiếng mẹ chồng nói nhỏ với con trai ngoài phòng khách:
- Sao con không quản lý nó, vừa nghe là đã thấy có vấn đề, nếu không thì nghe thấy nó kết hôn rồi, việc gì phải kích động như thế. Con trai mẹ ngốc quá, trước con, nó yêu ai chưa, có còn là gái trinh không, mẹ nói cho con biết, con gái xinh đẹp thì thường rất tùy tiện trong chuyện đó!
Hứa Bân suỵt một tiếng, ra hiệu bảo mẹ nói nhỏ thôi. Hai mẹ con lại thì thào cái gì đó, nhưng vì tiếng bé quá nên nghe không rõ.
2.
Buổi tối, Hứa Bân vào phòng nhưng không hề nổi giận. Hy Lôi đang nằm bò trên giường viết nhật ký. Hứa Bân cầm cái điện thoại để ở đầu giường, nói:
- Từ ngày mai em đừng dùng điện thoại nữa.
- Sao lại thế?
- Anh sợ em bị người khác cướp mất. Anh sợ thằng nhãi đó lại gọi điện thoại cho em, nhìn xem, vừa nãy lúc gọi điện thoại, mặt em đỏ bừng cả lên, giống như một kẻ dâm đãng vậy.
Hy Lôi không nhịn được, nói to, ném quyển sách sang bên:
- Sao anh nói chuyện khó nghe thế! Ai dâm đãng, sao mà anh lưu manh thế!
- Nói đi, nó là ai, mối tình đầu? Người tình cũ? Anh vừa nghe đã biết quan hệ không bình thường.
- Hứa Bân, đừng như thế, cậu ấy thực sự chỉ là bạn đại học của em thôi, chẳng có gì cả.
- Em làm gì để chứng minh là hai người không có gì.
- Em nói không có là không có, phải chứng minh thế nào?
- Thế thì làm theo lời anh, từ ngày hôm nay không dùng di động nữa. Nếu mà không có gì thì chắc là không gọi điện thoại nữa đâu. Nếu mà có gì thì chắc còn gọi cho em nữa.
Hứa Bân nhét cái điện thoại vào cặp táp của mình, Hy Lôi xuống giường, giằng điện thoại từ tay Hứa Bân. Hứa Bân gạt tay một cái, Hy Lôi ngã ngồi xuống giường.
- Có tật giật mình à? Giằng cái gì? Xem ra biện pháp của mẹ anh rất tốt.
Hy Lôi sững sờ đứng im, một lúc lâu sau không nói được gì. Thì ra ban nãy hai mẹ con họ ở ngoài kia thì thầm với nhau một hồi là để nghĩ làm thế nào để đối phó với cô.
Hy Lôi ném mạnh cái gối vào người Hứa Bân, hét lên:
- Anh có não không hả?
Cả một đêm yên lặng.
Những giọt nước mắt lạnh lẽo chảy theo gò má rồi chảy tới tận tai. Hy Lôi nhớ lại cái hình bóng mơ hồ trong ký ức, giây phút đó, trong đầu óc cô, nó càng trở nên rõ ràng hơn. Châu Cường vẫn cao lớn, rụt rè như thế, thấy con gái là đỏ mặt, mỉm cười xấu hổ. Nhưng biết làm những bài thơ tình thơ mộng:
Khi không làm thơ.
Tôi đứng dưới cửa sổ của em và hát.
Tôi nghĩ.
Em không thể nào từ chối ánh sáng
Từ cánh cửa sổ phòng em.
Xuân qua thu tới.
Cho dù em không thể đáp trả lại tôi
Nhưng ít nhất
Tôi nghĩ
Mái tóc dài mượt mà của em
Bàn tay dịu dàng của em
Luôn ở trong miệng tôi
Trở thành những lời ca tuyệt mỹ.
Hy Lôi thầm đọc lại bài thơ của Châu Cường từng được đăng trên báo tường của trường, bài thơ này Hy Lôi vẫn nhớ như in, vì cô đã thuộc nằm lòng. Nhưng tuổi thanh xuân lãng mạn và rụt rè ấy đã qua đi, không bao giờ còn quay lại được nữa.
3.
Sáng sớm tỉnh dậy đi làm, Hứa Bân vẫn còn ngủ. Hy Lôi rón rén định lấy lại di động nhưng vẫn bị Hứa Bân phát hiện ra. Hai người lại giằng nhau một hồi, cuối cùng sức của đàn ông vẫn khỏe hơn, Hy Lôi không giằng được, đành phải bỏ qua, giận dữ lao ra khỏi nhà.
Cả ngày cô cứ buồn rầu ủ rũ, ngồi trước máy tính, nhìn một đống bản thảo, những chữ viết màu đen như những con giun chạy qua chạy lại trước mắt cô. Ai có thể ngờ rằng bên ngoài cô là một nhân viên công sở năng động, hiện đại, nhưng ở nhà lại bị chồng và mẹ chồng khống chế, bây giờ tự do của bản thân cô cũng hầu như đã mất, ngay cả việc dùng di động cũng trở thành một việc xa xỉ.
Cả ngày Hứa Bân cũng không hề rảnh rỗi, cứ cách vài phút lại xem điện thoại của Hy Lôi, xem có cuộc điện thoại nào không, nhưng cả ngày nó vẫn im ỉm. Buổi trưa, anh không nhịn được nữa, gọi điện thoại tới văn phòng của Hy Lôi, Tiểu Lộc nhấc máy, cô ngạc nhiên:
- Chồng cậu này, gọi tới máy bàn, sao cậu lại quên mang di động vậy!
Hy Lôi chỉ cười cười rồi lắc đầu, nhấc máy. Cô tưởng là Hứa Bân gọi điện tới xin lỗi cô, cô nghĩ, nếu Hứa Bân xin lỗi thì cô sẽ tha thứ cho anh, dù sao thì anh ghen cũng chứng tỏ là anh rất yêu cô.
Nhưng kết quả lại khiến Hy Lôi vô cùng thất vọng, Hứa Bân nói vòng vo một lúc:
- Cái... cái người đàn ông đó hôm nay có gọi điện thoại cho em không?
Vừa nghe thấy anh nói thế, Hy Lôi đã nổi giận đùng đùng, bực mình trả lời:
- Làm sao mà tôi biết được, điện thoại ở chỗ anh còn gì.
Hứa Bân cười he he:
- Ý anh là hắn ta có gọi tới văn phòng tìm em không?
- Anh bệnh à! - Hy Lôi dập mạnh điện thoại khi
Cú điện thoại bất ngờ này khiến trái tim Hy Lôi thoáng đập lỗi một nhịp.
Hứa Bân cảnh giác hỏi:
- Ai thế? - Sau đó lại quay sang hỏi mẹ mình. - Anh ta nói gì hả mẹ?
- Nói là tìm Diệp Hy Lôi, mẹ nói là nó không có nhà, thì hỏi mẹ là ai, mẹ nói là mẹ của Hy Lôi, thế là cậu ta lập tức vui vẻ, chào mẹ bằng cô, rồi dặn Hy Lôi về thì gọi điện lại cho cậu ta. Cuối cùng mẹ nói, mẹ là mẹ chồng của Hy Lôi, cậu ta có vẻ không tin, rất kinh ngạc, hỏi Hy Lôi cưới lúc nào? Sao lại cưới sớm thế? Cuối cùng mẹ cúp điện thoại đi.
Nghe lời kể của mẹ chồng, Hy Lôi hầu như có thể chắc chắn rằng đó chính là Châu Cường.
Còn Hứa Bân thì đã không kìm chế được ngọn lửa ghen tuông trong lòng, cầm điện thoại lên, chỉ vào Hy Lôi hét:
- Ai hả? Rốt cuộc là ai?
- Làm sao mà em biết được là ai?
- Gọi đi, gọi đi!
Bố chồng bình thường vốn luôn là người đứng ra dàn hòa trong mọi chuyện, giờ cũng chẳng nói năng gì, ăn cơm xong là đi vào thư phòng.
Hy Lôi thấy lòng dạ rối bời, cuối cùng nghĩ lại, dù sao mình với Châu Cường cũng chẳng có gì, gọi thì gọi. Cô ấn số điện thoại, Hứa Bân và mẹ chồng chăm chú ngồi cạnh lắng nghe.
Điện thoại đổ chuông. Thực sự là Châu Cường. Vẫn là giọng nói trầm trầm đầy sức hút ấy:
- Hy Lôi, cậu phải không?
- Là tớ, cậu là? - Hy Lôi đã nhận ra, nhưng trước mặt Hứa Bân và mẹ chồng, cô giả vờ như không biết.
- Là tớ đây, Châu Cường, cậu không nghe ra hả?
- Ồ! - Hy Lôi làm như bất ngờ. - Là cậu à? Cậu khỏe không, bạn cũ!
- Tớ khỏe, cậu thì sao?
- Tớ cũng ổn, làm việc ở một tạp chí.
Bên kia im lặng một lát, lại hỏi:
- Cậu kết hôn rồi à? Hôm nay người nhận điện thoại là ai thế? Cậu thực sự kết hôn rồi sao!
Hy Lôi làm ra vẻ thản nhiên:
- Đúng thế, người nhận điện thoại là mẹ chồng tớ!
Bên kia lại im lặng giây lát, nói:
- Chúc cậu hạnh phúc nhé!
- Cảm ơn!
Rồi cúp điện thoại.
Mặt mẹ chồng thoáng qua một nụ cười không dễ phát giác, nụ cười đắc ý như nắm được thóp của một ai đó.
Nội dung cuộc điện thoại bà nghe rõ không sót một chữ nào. Mặc dù không có gì bất thường, nhưng Hứa Bân có thể đoán chắc rằng trước đây Hy Lôi từng có quan hệ tình cảm với người này. Trên bàn ăn, Hứa Bân cố kìm lại, không hề lên tiếng.
Lúc rửa bát, nghe thấy tiếng mẹ chồng nói nhỏ với con trai ngoài phòng khách:
- Sao con không quản lý nó, vừa nghe là đã thấy có vấn đề, nếu không thì nghe thấy nó kết hôn rồi, việc gì phải kích động như thế. Con trai mẹ ngốc quá, trước con, nó yêu ai chưa, có còn là gái trinh không, mẹ nói cho con biết, con gái xinh đẹp thì thường rất tùy tiện trong chuyện đó!
Hứa Bân suỵt một tiếng, ra hiệu bảo mẹ nói nhỏ thôi. Hai mẹ con lại thì thào cái gì đó, nhưng vì tiếng bé quá nên nghe không rõ.
2.
Buổi tối, Hứa Bân vào phòng nhưng không hề nổi giận. Hy Lôi đang nằm bò trên giường viết nhật ký. Hứa Bân cầm cái điện thoại để ở đầu giường, nói:
- Từ ngày mai em đừng dùng điện thoại nữa.
- Sao lại thế?
- Anh sợ em bị người khác cướp mất. Anh sợ thằng nhãi đó lại gọi điện thoại cho em, nhìn xem, vừa nãy lúc gọi điện thoại, mặt em đỏ bừng cả lên, giống như một kẻ dâm đãng vậy.
Hy Lôi không nhịn được, nói to, ném quyển sách sang bên:
- Sao anh nói chuyện khó nghe thế! Ai dâm đãng, sao mà anh lưu manh thế!
- Nói đi, nó là ai, mối tình đầu? Người tình cũ? Anh vừa nghe đã biết quan hệ không bình thường.
- Hứa Bân, đừng như thế, cậu ấy thực sự chỉ là bạn đại học của em thôi, chẳng có gì cả.
- Em làm gì để chứng minh là hai người không có gì.
- Em nói không có là không có, phải chứng minh thế nào?
- Thế thì làm theo lời anh, từ ngày hôm nay không dùng di động nữa. Nếu mà không có gì thì chắc là không gọi điện thoại nữa đâu. Nếu mà có gì thì chắc còn gọi cho em nữa.
Hứa Bân nhét cái điện thoại vào cặp táp của mình, Hy Lôi xuống giường, giằng điện thoại từ tay Hứa Bân. Hứa Bân gạt tay một cái, Hy Lôi ngã ngồi xuống giường.
- Có tật giật mình à? Giằng cái gì? Xem ra biện pháp của mẹ anh rất tốt.
Hy Lôi sững sờ đứng im, một lúc lâu sau không nói được gì. Thì ra ban nãy hai mẹ con họ ở ngoài kia thì thầm với nhau một hồi là để nghĩ làm thế nào để đối phó với cô.
Hy Lôi ném mạnh cái gối vào người Hứa Bân, hét lên:
- Anh có não không hả?
Cả một đêm yên lặng.
Những giọt nước mắt lạnh lẽo chảy theo gò má rồi chảy tới tận tai. Hy Lôi nhớ lại cái hình bóng mơ hồ trong ký ức, giây phút đó, trong đầu óc cô, nó càng trở nên rõ ràng hơn. Châu Cường vẫn cao lớn, rụt rè như thế, thấy con gái là đỏ mặt, mỉm cười xấu hổ. Nhưng biết làm những bài thơ tình thơ mộng:
Khi không làm thơ.
Tôi đứng dưới cửa sổ của em và hát.
Tôi nghĩ.
Em không thể nào từ chối ánh sáng
Từ cánh cửa sổ phòng em.
Xuân qua thu tới.
Cho dù em không thể đáp trả lại tôi
Nhưng ít nhất
Tôi nghĩ
Mái tóc dài mượt mà của em
Bàn tay dịu dàng của em
Luôn ở trong miệng tôi
Trở thành những lời ca tuyệt mỹ.
Hy Lôi thầm đọc lại bài thơ của Châu Cường từng được đăng trên báo tường của trường, bài thơ này Hy Lôi vẫn nhớ như in, vì cô đã thuộc nằm lòng. Nhưng tuổi thanh xuân lãng mạn và rụt rè ấy đã qua đi, không bao giờ còn quay lại được nữa.
3.
Sáng sớm tỉnh dậy đi làm, Hứa Bân vẫn còn ngủ. Hy Lôi rón rén định lấy lại di động nhưng vẫn bị Hứa Bân phát hiện ra. Hai người lại giằng nhau một hồi, cuối cùng sức của đàn ông vẫn khỏe hơn, Hy Lôi không giằng được, đành phải bỏ qua, giận dữ lao ra khỏi nhà.
Cả ngày cô cứ buồn rầu ủ rũ, ngồi trước máy tính, nhìn một đống bản thảo, những chữ viết màu đen như những con giun chạy qua chạy lại trước mắt cô. Ai có thể ngờ rằng bên ngoài cô là một nhân viên công sở năng động, hiện đại, nhưng ở nhà lại bị chồng và mẹ chồng khống chế, bây giờ tự do của bản thân cô cũng hầu như đã mất, ngay cả việc dùng di động cũng trở thành một việc xa xỉ.
Cả ngày Hứa Bân cũng không hề rảnh rỗi, cứ cách vài phút lại xem điện thoại của Hy Lôi, xem có cuộc điện thoại nào không, nhưng cả ngày nó vẫn im ỉm. Buổi trưa, anh không nhịn được nữa, gọi điện thoại tới văn phòng của Hy Lôi, Tiểu Lộc nhấc máy, cô ngạc nhiên:
- Chồng cậu này, gọi tới máy bàn, sao cậu lại quên mang di động vậy!
Hy Lôi chỉ cười cười rồi lắc đầu, nhấc máy. Cô tưởng là Hứa Bân gọi điện tới xin lỗi cô, cô nghĩ, nếu Hứa Bân xin lỗi thì cô sẽ tha thứ cho anh, dù sao thì anh ghen cũng chứng tỏ là anh rất yêu cô.
Nhưng kết quả lại khiến Hy Lôi vô cùng thất vọng, Hứa Bân nói vòng vo một lúc:
- Cái... cái người đàn ông đó hôm nay có gọi điện thoại cho em không?
Vừa nghe thấy anh nói thế, Hy Lôi đã nổi giận đùng đùng, bực mình trả lời:
- Làm sao mà tôi biết được, điện thoại ở chỗ anh còn gì.
Hứa Bân cười he he:
- Ý anh là hắn ta có gọi tới văn phòng tìm em không?
- Anh bệnh à! - Hy Lôi dập mạnh điện thoại khi
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1437/5571
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1437/5571
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt