Tiểu thuyết Sếp Ta Thực Ôn Nhu-full
Lượt xem : |
những lời yêu chân thành nhất. Thiên ngôn vạn ngữ chất chứa trong nụ hôn này. Điều làm anh vui sướng hơn chính là cô đáp lại anh, hơn nữa còn rất nhiệt tình, 2 người từ nụ hôn nhẹ dịu, chuyển thành cuồng dã nóng bỏng. Mãi cho đến lúc cả 2 thở không ra hơi mới buông ra, 2 người gắt gao ôm chặt lấy nhau, không ai muốn phá vỡ giây phút bình yêu hạnh phúc này.
Cổ Ngự Hoài trong lòng hạ quyết tâm, tên Tề Chính Minh kia nhất định phãi chịu 1 chút trừng phạt vì tội hại anh hiễu lầm cô, lạnh nhạt khiến cô phải đau khổ tận 2 tuần. Tên kia lại còn dám nắm tay bảo bối của anh, anh đoán chắc 10 phần thì có 9 phần là hắn muốn câu dẫn cô. Dám dụ dỗ bảo bối của anh bỏ rơi anh, tội này không nhẹ. Tề Chính Minh hẵn là cũng đáng tội chết đi.
Chương 8: Bình dấm Cổ Ngự Hoài chính thức bùng nổ, và người chịu trận chính là…
Thời gian gần đây Cổ Ngự Hoài bận rộn suốt, công việc không biết từ lúc nào tựa núi chồng chất chờ anh giải quyết, ngay cả thời gian hiếm hoi dùng bữa với cô cũng chẳng có. Lâm Trình Tử thấy thế thì xót xa không thôi, cô đã từng ngõ ý muốn giúp nhưng lại bị từ chối, anh nói là không nỡ nhìn thấy cô mệt, nhưng nhìn thấy anh mệt cô càng đau lòng hơn.
Dạo này anh thường tổ chức các cuộc họp đột xuất, dường như công ty đang tiến hành 1 dự án lớn và khá rắc rối vì thế đích thân Cổ Ngự Hoài lên kế hoạch, xuất trình đề án, Lâm Trình Tử cũng muốn giúp 1 tay, nhiều lần cô hỏi anh đang làm cái gì anh đều đánh trống lảng, không nói cho cô nghe.
Cho đến khi cô nhìn thấy 1 mẫu tin tức to đùng trên trang nhất của tờ báo “Chính- Thương” thì mới ngộ ra chân lý.
Tiêu đề của bài viết chính là: Tập đoàn Đằng Lân chính thức ‘nuốt gọn’ công ty Định Lập đã từng là đối tác làm ăn của mình. Một lần nữa bành trướng thế lực trong thị trường chứng khoán.
Việc Đằng Lân có thâu tóm bao nhiêu công ty cũng chẳng liên quan gì đến cô, chỉ là 2 chữ Định Lập kia làm cho cô có linh cảm rằng việc này không chỉ đơn giản là sát nhập Định Lập trở thành 1 phần của Đằng Lân mà nó còn có liên quan đến cô.
Lâm Trình Tử siết chặt tờ báo trong tay, cô hướng phòng làm việc của Cổ Ngự Hoài đi tới, vừa đi đến gần cánh cửa, điện thoại của cô đột nhiên vang lên. 1 dãy số lạ hiễn thị trên màn hình của cô. Lâm Trình Tử bắt máy, bên trong vọng ra 1 giọng nói đã từng rất quen thuộc với cô.
- Anh có thể gặp em 1 chút không? Tề Chính Minh nói.
- Lý do? Lâm Trình Tử nhàn nhạt hỏi, mặc dù cô đã đoán biết được 7, 8 phần.
- Anh… Anh muốn xin em giúp 1 việc. Tề Chính Minh ngập ngừng nói.
Lâm Trình Tử yên lặng hồi lâu rồi chậm rãi đồng ý, 2 người hẹn gặp tại tiệm cafe gần công ty của Lâm Trình Tử. Cô cố tình không báo cho Cổ Ngự Hoài biết, để anh lo lắng 1 chút, cô muốn phạt anh vì đã dấu cô trong vụ Định Lập.
Lâm Trình Tử xoay người, tiêu sái bước ra khỏi Đằng Lân, hướng tiệm cafe hôm nọ đi.
Vừa bước vào tiệm, cô đã nhìn thấy Tề Chính Minh quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù, bộ dạng muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu. Anh vừa nhìn thấy cô thì mắt sáng lên hệt như nhìn thấy đấng cứu thế giáng lâm. Lâm Trình Tử vờ như không nhìn thấy ánh mắt kia, cô nhàn nhã ngồi vào ghế đối diện với anh. Lâm Trình Tử có thói quen phân định rõ ranh giới qua cách chọn chổ ngồi, chỉ những người thật sự thân thiết cô mới ngồi cạnh họ, cô còn nhớ rõ có 1 lần cô cùng Cổ Ngự Hoài đến nhà hàng dùng cơm, từ đối diện, cô chuyển sang ngồi cạnh anh thì anh vui mừng ra mặt, ngày hôm đó dường như cười không khép miệng, làm cô cũng thấy buồn cười theo. Từ đó về sau cô vẫn ngồi cạnh anh như vậy, mỗi lần như thế anh đều bất giác nhoẻn miệng cười, có lẽ anh đã phát hiện ra thói quen này của cô chăng?
Thấy Lâm Trình Tử có xu hướng đắm chìm trong suy nghĩ, Tề Chính Minh lên tiếng, gọi cô trở về thực tại:
- Em dùng gì?
- Tôi không uống, anh hẹn tôi ra có việc gì? Lâm Trình Tử thoáng nhíu mày vì có kẽ phá hư hồi tưởng của cô.
- Anh… Tề Chính Minh ngập ngừng, anh với lấy cốc nước, tu 1 hơi hết sạch như tiếp thêm can đảm, sau lại nói: - Anh muốn cầu em, giúp anh ngăn Cổ tiên sinh.
- Hửm? Lâm Trình Tử có hơi khó hiểu nhìn Tề Chính Minh, chẳng phải nói Định Lập đã về tay Đằng Lân hay sao? Còn bảo cô ngăn cái gì, chẳng nhẽ bảo cô ngăn Cổ Ngự Hoài sát nhập Định Lập vào Đằng Lân? Nếu là việc đó thì không có khả năng, khoãng thời gian ở bên Cổ Ngự Hoài, cô cũng hiểu được chút ít về tính cách của anh, nếu anh đã quyết định thì rất khó xoay chuyễn cục diện.
Như nhận ra sự ngờ vực của Lâm Trình Tử, Tề Chính Minh gấp gáp nói:
- Không phải, anh cũng biết Định Lập đã về tay Đằng Lân thì khó mà lấy lại, nhưng các công ty con của Định Lập thì không cần, anh muốn cầu em giúp anh ngăn Cổ tiên sinh, bảo anh ta không cần triệt đường sống của anh như vậy. Nói xong, Tề Chính Minh lấm lét nhìn Lâm Trình Tử, anh lại nói:
- Anh chỉ là lỡ lời, nếu Cổ tiên sinh đồng ý cho anh con đường sống, cho dù có bắt anh quỳ ở giữa phố van xin anh cũng đồng ý.
- Lỡ lời? Anh đã lỡ lời cái gì? Lâm Trình Tử nghi ngờ trong cái việc lỡ lời này chắc chắn là có liên quan đến cô.
- Anh… Tề Chính Minh ấp úng. – Anh… Là do lúc trước em từ chối anh… Lúc gặp lại Cổ tiên sinh ở công ty, anh đã lỡ lời thách thức.
- Thách thức? Lâm Trình Tử lờ mờ hiểu ra vấn đề.
- Đúng vậy… Anh biết em và Cổ tiên sinh qua lại với nhau, vì chút tự tôn của đàn ông, anh đã nói với anh ta rằng… Em nhất định sẽ quay lại với anh, Em quen anh ta chỉ là muốn chọc tức anh, rằng em còn yêu anh… Tề Chính Minh đầu cúi gằm xuống bàn, lí nhí nói.
- Anh… Lâm Trình Tử giận dữ đứng bật dậy, mắt trợn trắng, khinh bỉ nhìn Tề Chính Minh, con người này thật vô sỉ quá mức.
- Anh sai rồi, anh xin lỗi, xin em hãy giúp anh, chỉ cần Cổ tiên sinh tha cho anh, anh ta muốn gì anh đều có thể đáp ứng, cho dù là quỳ dưới đất van xin anh ta. Tề Chính Minh gấp gáp nói.
- Mặc kệ anh, đây là họa do anh gây ra, chẳng liên quan gì đến tôi. Lâm Trình Tử nói xong, dợm bước định rời đi.
Đột nhiên 1 bóng người chắn trước mặt cô, Tề Chính Minh đột nhiên quỳ sụp xuống, năn nỉ:
- Anh xin em, hãy giúp anh, cha vợ của anh vì vụ việc Định Lập mà bệnh tim tái phát đang nằm trong bệnh viện, vợ của anh vì lo lắng quá độ mà cũng suy sụp theo, nếu em không giúp sẽ xãy ra án mạng.
Nghe Tề Chính Minh nói thế Lâm Trình Tử thoáng động tâm, lời là do anh ta nói, người đáng chết nên chỉ có mình anh ta, còn 2 cha con họ Trình lại là vô tội, chỉ là vô tình bị liên can. Nhưng là cô còn tức vì mấy lời lẽ của Tề Chính Minh, anh ta dám nói như thế với Cổ Ngự Hoài, thật làm phật cũng nổi lửa mà. Lâm Trình Tử cố tình lờ qua những ánh mắt tò mò của những người trong tiệm, cô bước sang bên cạnh, tránh cái người đang quỳ sụp dưới sàn nhà, vừa đi được vài bước đột nhiên cô bị kéo bật ra đằng sau, Lâm Trình Tử giật mình nhìn theo cánh tay kia thì thấy Tề Chính Minh đang nắm chặt tay cô không buông, ánh mắt hằn học nói:
- Nếu em không đồng ý giúp anh thì đừng hòng rời khỏi nơi này.
- Anh, tên khốn… Lâm Trình Tử tức giận, mắng còn chưa hết câu liền thấy 1 bóng người quen thuộc từ sau lưng cô lao đến, anh vung tay tặng ngay 1 cú đấm hết sức đẹp mắt vào mặt của Tề Chính Minh.
Tề Chính Minh đau đớn buông tay Lâm Trình Tử ra, ôm lấy một bên mặt, vừa mới ngẩng mặt lên định nhìn xem là tên khốn nào đánh anh thì lại nhận thêm 1 đấm vào bên mặt còn lại. Mặt đau ê ẩm, Tề Chính Minh còn chưa kịp phản ứng lại nhận thêm 1 cú vào bụng, anh gậ
Cổ Ngự Hoài trong lòng hạ quyết tâm, tên Tề Chính Minh kia nhất định phãi chịu 1 chút trừng phạt vì tội hại anh hiễu lầm cô, lạnh nhạt khiến cô phải đau khổ tận 2 tuần. Tên kia lại còn dám nắm tay bảo bối của anh, anh đoán chắc 10 phần thì có 9 phần là hắn muốn câu dẫn cô. Dám dụ dỗ bảo bối của anh bỏ rơi anh, tội này không nhẹ. Tề Chính Minh hẵn là cũng đáng tội chết đi.
Chương 8: Bình dấm Cổ Ngự Hoài chính thức bùng nổ, và người chịu trận chính là…
Thời gian gần đây Cổ Ngự Hoài bận rộn suốt, công việc không biết từ lúc nào tựa núi chồng chất chờ anh giải quyết, ngay cả thời gian hiếm hoi dùng bữa với cô cũng chẳng có. Lâm Trình Tử thấy thế thì xót xa không thôi, cô đã từng ngõ ý muốn giúp nhưng lại bị từ chối, anh nói là không nỡ nhìn thấy cô mệt, nhưng nhìn thấy anh mệt cô càng đau lòng hơn.
Dạo này anh thường tổ chức các cuộc họp đột xuất, dường như công ty đang tiến hành 1 dự án lớn và khá rắc rối vì thế đích thân Cổ Ngự Hoài lên kế hoạch, xuất trình đề án, Lâm Trình Tử cũng muốn giúp 1 tay, nhiều lần cô hỏi anh đang làm cái gì anh đều đánh trống lảng, không nói cho cô nghe.
Cho đến khi cô nhìn thấy 1 mẫu tin tức to đùng trên trang nhất của tờ báo “Chính- Thương” thì mới ngộ ra chân lý.
Tiêu đề của bài viết chính là: Tập đoàn Đằng Lân chính thức ‘nuốt gọn’ công ty Định Lập đã từng là đối tác làm ăn của mình. Một lần nữa bành trướng thế lực trong thị trường chứng khoán.
Việc Đằng Lân có thâu tóm bao nhiêu công ty cũng chẳng liên quan gì đến cô, chỉ là 2 chữ Định Lập kia làm cho cô có linh cảm rằng việc này không chỉ đơn giản là sát nhập Định Lập trở thành 1 phần của Đằng Lân mà nó còn có liên quan đến cô.
Lâm Trình Tử siết chặt tờ báo trong tay, cô hướng phòng làm việc của Cổ Ngự Hoài đi tới, vừa đi đến gần cánh cửa, điện thoại của cô đột nhiên vang lên. 1 dãy số lạ hiễn thị trên màn hình của cô. Lâm Trình Tử bắt máy, bên trong vọng ra 1 giọng nói đã từng rất quen thuộc với cô.
- Anh có thể gặp em 1 chút không? Tề Chính Minh nói.
- Lý do? Lâm Trình Tử nhàn nhạt hỏi, mặc dù cô đã đoán biết được 7, 8 phần.
- Anh… Anh muốn xin em giúp 1 việc. Tề Chính Minh ngập ngừng nói.
Lâm Trình Tử yên lặng hồi lâu rồi chậm rãi đồng ý, 2 người hẹn gặp tại tiệm cafe gần công ty của Lâm Trình Tử. Cô cố tình không báo cho Cổ Ngự Hoài biết, để anh lo lắng 1 chút, cô muốn phạt anh vì đã dấu cô trong vụ Định Lập.
Lâm Trình Tử xoay người, tiêu sái bước ra khỏi Đằng Lân, hướng tiệm cafe hôm nọ đi.
Vừa bước vào tiệm, cô đã nhìn thấy Tề Chính Minh quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù, bộ dạng muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu. Anh vừa nhìn thấy cô thì mắt sáng lên hệt như nhìn thấy đấng cứu thế giáng lâm. Lâm Trình Tử vờ như không nhìn thấy ánh mắt kia, cô nhàn nhã ngồi vào ghế đối diện với anh. Lâm Trình Tử có thói quen phân định rõ ranh giới qua cách chọn chổ ngồi, chỉ những người thật sự thân thiết cô mới ngồi cạnh họ, cô còn nhớ rõ có 1 lần cô cùng Cổ Ngự Hoài đến nhà hàng dùng cơm, từ đối diện, cô chuyển sang ngồi cạnh anh thì anh vui mừng ra mặt, ngày hôm đó dường như cười không khép miệng, làm cô cũng thấy buồn cười theo. Từ đó về sau cô vẫn ngồi cạnh anh như vậy, mỗi lần như thế anh đều bất giác nhoẻn miệng cười, có lẽ anh đã phát hiện ra thói quen này của cô chăng?
Thấy Lâm Trình Tử có xu hướng đắm chìm trong suy nghĩ, Tề Chính Minh lên tiếng, gọi cô trở về thực tại:
- Em dùng gì?
- Tôi không uống, anh hẹn tôi ra có việc gì? Lâm Trình Tử thoáng nhíu mày vì có kẽ phá hư hồi tưởng của cô.
- Anh… Tề Chính Minh ngập ngừng, anh với lấy cốc nước, tu 1 hơi hết sạch như tiếp thêm can đảm, sau lại nói: - Anh muốn cầu em, giúp anh ngăn Cổ tiên sinh.
- Hửm? Lâm Trình Tử có hơi khó hiểu nhìn Tề Chính Minh, chẳng phải nói Định Lập đã về tay Đằng Lân hay sao? Còn bảo cô ngăn cái gì, chẳng nhẽ bảo cô ngăn Cổ Ngự Hoài sát nhập Định Lập vào Đằng Lân? Nếu là việc đó thì không có khả năng, khoãng thời gian ở bên Cổ Ngự Hoài, cô cũng hiểu được chút ít về tính cách của anh, nếu anh đã quyết định thì rất khó xoay chuyễn cục diện.
Như nhận ra sự ngờ vực của Lâm Trình Tử, Tề Chính Minh gấp gáp nói:
- Không phải, anh cũng biết Định Lập đã về tay Đằng Lân thì khó mà lấy lại, nhưng các công ty con của Định Lập thì không cần, anh muốn cầu em giúp anh ngăn Cổ tiên sinh, bảo anh ta không cần triệt đường sống của anh như vậy. Nói xong, Tề Chính Minh lấm lét nhìn Lâm Trình Tử, anh lại nói:
- Anh chỉ là lỡ lời, nếu Cổ tiên sinh đồng ý cho anh con đường sống, cho dù có bắt anh quỳ ở giữa phố van xin anh cũng đồng ý.
- Lỡ lời? Anh đã lỡ lời cái gì? Lâm Trình Tử nghi ngờ trong cái việc lỡ lời này chắc chắn là có liên quan đến cô.
- Anh… Tề Chính Minh ấp úng. – Anh… Là do lúc trước em từ chối anh… Lúc gặp lại Cổ tiên sinh ở công ty, anh đã lỡ lời thách thức.
- Thách thức? Lâm Trình Tử lờ mờ hiểu ra vấn đề.
- Đúng vậy… Anh biết em và Cổ tiên sinh qua lại với nhau, vì chút tự tôn của đàn ông, anh đã nói với anh ta rằng… Em nhất định sẽ quay lại với anh, Em quen anh ta chỉ là muốn chọc tức anh, rằng em còn yêu anh… Tề Chính Minh đầu cúi gằm xuống bàn, lí nhí nói.
- Anh… Lâm Trình Tử giận dữ đứng bật dậy, mắt trợn trắng, khinh bỉ nhìn Tề Chính Minh, con người này thật vô sỉ quá mức.
- Anh sai rồi, anh xin lỗi, xin em hãy giúp anh, chỉ cần Cổ tiên sinh tha cho anh, anh ta muốn gì anh đều có thể đáp ứng, cho dù là quỳ dưới đất van xin anh ta. Tề Chính Minh gấp gáp nói.
- Mặc kệ anh, đây là họa do anh gây ra, chẳng liên quan gì đến tôi. Lâm Trình Tử nói xong, dợm bước định rời đi.
Đột nhiên 1 bóng người chắn trước mặt cô, Tề Chính Minh đột nhiên quỳ sụp xuống, năn nỉ:
- Anh xin em, hãy giúp anh, cha vợ của anh vì vụ việc Định Lập mà bệnh tim tái phát đang nằm trong bệnh viện, vợ của anh vì lo lắng quá độ mà cũng suy sụp theo, nếu em không giúp sẽ xãy ra án mạng.
Nghe Tề Chính Minh nói thế Lâm Trình Tử thoáng động tâm, lời là do anh ta nói, người đáng chết nên chỉ có mình anh ta, còn 2 cha con họ Trình lại là vô tội, chỉ là vô tình bị liên can. Nhưng là cô còn tức vì mấy lời lẽ của Tề Chính Minh, anh ta dám nói như thế với Cổ Ngự Hoài, thật làm phật cũng nổi lửa mà. Lâm Trình Tử cố tình lờ qua những ánh mắt tò mò của những người trong tiệm, cô bước sang bên cạnh, tránh cái người đang quỳ sụp dưới sàn nhà, vừa đi được vài bước đột nhiên cô bị kéo bật ra đằng sau, Lâm Trình Tử giật mình nhìn theo cánh tay kia thì thấy Tề Chính Minh đang nắm chặt tay cô không buông, ánh mắt hằn học nói:
- Nếu em không đồng ý giúp anh thì đừng hòng rời khỏi nơi này.
- Anh, tên khốn… Lâm Trình Tử tức giận, mắng còn chưa hết câu liền thấy 1 bóng người quen thuộc từ sau lưng cô lao đến, anh vung tay tặng ngay 1 cú đấm hết sức đẹp mắt vào mặt của Tề Chính Minh.
Tề Chính Minh đau đớn buông tay Lâm Trình Tử ra, ôm lấy một bên mặt, vừa mới ngẩng mặt lên định nhìn xem là tên khốn nào đánh anh thì lại nhận thêm 1 đấm vào bên mặt còn lại. Mặt đau ê ẩm, Tề Chính Minh còn chưa kịp phản ứng lại nhận thêm 1 cú vào bụng, anh gậ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1153/1989
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1153/1989
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt