Tiểu thuyết Sao Song Ngư
Lượt xem : |
i thoại của bọn họ, anh đột nhiên hỏi: “Uỷ viên thể dục là gì?”
“Người từ ngoài hành tinh?” Trần Kiện Phong nói lầu bầu.
“Cậu ta đến từ nước ngoài.” Gia Hòa giải thích, “Uỷ viên thể dục chính là bạn học chuyên giúp thầy thể dục làm một số việc.”
“Là một chức vị sao?”
“Gần như thế.” Cô gật đầu.
“Có tiền lương không?”
Gia Hòa và Kiện Phong đồng thời ngừng đũa, nhìn anh rồi không hẹn cùng mỉm cười.
“Không có đâu, ở đây không giống với Australia, không phải mỗi khi làm việc đều phải có tiền mới đi làm.”
Thiếu gia nhìn Gia Hòa chăm chú, bỗng nhiên gật đầu: “Tôi hiểu.”
Vì thế cô cũng vì anh làm rất nhiều chuyện, mà không phải xem tiền lương thế nào.
“Thực ra ngẫm lại bộ dáng của cậu khi đó cùng anh chàng kia chẳng khác là mấy, không hiểu tại sao có người thích cậu.” Trần Kiện Phong tiếp tục lải nhải.
“Vì tôi thanh tú thôi.” Cô có chút đắc ý.
“Cho cậu ba phần màu cậu liền mở xưởng nhuộm.” Anh ta không dám gật bừa, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới “hoàng tử” ngồi bên cạnh cô, vì thế hơi ngượng ngùng, “Tôi xin lỗi, tôi chỉ đùa chút thôi, không phải nói Tăng Gia Hòa khó coi.”
Thiếu gia cười trả lời: “Không sao, tôi cũng không phải cần bề ngoài.”
Trần Kiện Phong cười ha hả: “Chẳng lẽ cậu cần nội tạng của cô ấy à?”
Gia Hòa không đáp lời, chỉ là mỉm cười ăn uống. Mà trong lòng cũng cảm động.
Dường như cho đến giờ phút này, cô mới thực sự có phần tin tưởng, ít nhất thiếu gia có chút thích cô. Về phần một chút kia bao nhiêu, cô không dám khẳng định, cũng không dám suy nghĩ. Vấn đề này tựa như lỗ đen của tình yêu, lúc người kia yêu bạn sâu đậm, chính bạn bị hấp dẫn từng chút một vào đó, trong phút chốc ngẩng đầu, bạn mới phát hiện hoá ra mình đã yêu người ấy sâu đậm.
Trần Kiện Phong cũng cười ăn tiếp. Thực ra anh ta làm sao không hiểu ý của “hoàng tử”, anh ta cũng thích một người, anh ta cũng không cần vẻ bề ngoài. Nhưng anh ta không biết làm sao nói ra “tiếng lòng” dễ dàng, có lẽ đôi khi trực tiếp là phương pháp tốt nhất.
Một câu này của thiếu gia khiến bọn họ đều tự xét lại con đường mình đã từng đi qua, hồi tưởng rất nhiều người từng không muốn để vuột mất, và những chuyện quá khứ hết sức lông bông trong thời niên thiếu.
Ánh trăng đêm nay bị áng mây che khuất một bên, nhưng nó vẫn sáng ngời.
Sau khi hoàn thành quảng cáo kem lạnh, Tony và Gia Hòa thanh toán một lần, trả hết phí quảng cáo trước đó của thiếu gia.
Gia Hòa khẩn trương mở to mắt nhìn màn hình máy ATM, thiếu gia thì lười nhác dựa vào tường, hình như không quan tâm cho lắm.
“Hơn hai mươi vạn…” Cô nhìn con số hiện lên mà thì thào.
Trước khi tới Thượng Hải, ông chủ công ty nói với cô rằng, chỉ cần cô bằng lòng tiếp tục làm người đại diện của anh, sau này công ty sẽ không khấu trừ khoản thù lao của anh, bọn họ nhận hai phần trọn vẹn, nhưng công ty ngoài tiền thuê nhà và tiền ăn ra thì không trả cô tiền lương. Nếu cô không làm người đại diện của anh, như thế cô vẫn ở lại công ty với số tiền lương không tính là ít, đợi dẫn dắt người mới.
Cuối cùng cô lựa chọn đi theo thiếu gia đến Thượng Hải….
“Ba phần trăm trong đó cũng là hơn sáu vạn…” Cô tính toán cẩn thận. Giữa thiếu gia và công ty luôn là ba bảy.
“Năm tháng hơn sáu vạn…” Cô cúi đầu, kéo thẻ ra bỏ vào ví, trước kia lương căn bản của cô đều hơn hai vạn một tháng đấy.
“Em không đủ tiền dùng sao?” Thiếu gia nhìn cô.
“Không…không phải…” Cô thở dài, “Chỉ là bỗng nhiên nhận ít tiền lương nên có chút không thích ứng…”
“Toàn bộ tiền lần này đều cho em.”
Gia Hòa ngẩng đầu nhìn anh, dùng sức lắc đầu: “Em không muốn xài bậy một phân tiền của anh.”
Thiếu gia mỉm cười: “Cho em xài bậy đó.”
Cô phát hiện gần đây anh hay cười, cười đến không mở mắt ra được.
“Thôi đi. Em tin anh cố gắng làm việc sẽ kiếm được nhiều tiền, em không muốn vì bây giờ mà cầm số tiền này của anh, sau này không chia khấu trừ được.” Cô nhăn nhó mặt mày với anh.
Thiếu gia cười cười nhìn cô, bỗng nhiên hôn cô một cái.
Thượng Hải vào tháng 10, tâm trạng thoải mái. Mỗi ngày ánh mặt trời vẫn xuất hiện giữa không trung đánh thức thành phố này.
“Dậy đi…” Âm thanh Gia Hòa bình thường nhưng có từ tính, từ trong chăn truyền đến có chín phần gợi cảm.
“Không muốn….” Thiếu gia khàn giọng làm nũng, uốn éo trong chăn.
“Hôm nay em phải đi mua đồ…” Lời còn chưa dứt, cô đã bị người ta che miệng lại.
Bầu không khí trong phòng bởi vì hai người trên giường mà trở nên mập mờ lục đục.
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
Gia Hòa giãy dụa muốn đẩy anh ra, nhưng vẫn bị anh đè nặng không thể nhúc nhích.
“Có người tới…” Cô nhỏ giọng oán giận.
“Kệ đi, chắc là mấy người ở tổ dân phố…” Ở Thượng Hải hơn nửa năm, anh đã dần dần biết được tổ dân phố là gì.
Cô bị anh hôn lên vành tai, ngứa đến buồn cười.
“Hey James! It’s me! Ray!”
Cô đẩy anh, từ trong chăn nhô đầu ra, trên trán tuôn ra mồ hôi lạnh.
Bạn anh tới đây! Không xong, người bạn này lại là con trai của ông chủ.
Một giây trước thiếu gia còn đang thân mật, giây tiếp theo đã bị cô đẩy ra, anh vô cùng ảo não, xanh cả mặt.
Gia Hòa vội vàng bọc chăn đứng dậy nhặt quần áo trên mặt đất.
“Đừng để ý tới cậu ta!” Anh thất bại gầm nhẹ.
“Anh mau mặc quần áo đi, không thể cho anh ta biết chúng ta ở cùng nhau.” Cô sốt ruột đến nỗi khẽ la lên.
“Why?!”
“Why?!” Cô trừng mắt hỏi lại, “Anh ta là con trai ông chủ, em không thể để bọn họ biết em và anh ở bên nhau, như thế vi phạm quy tắc của nhân viên, understand?”
“Anh mặc kệ!” Anh đùa giỡn, ném quần áo cô sang chỗ khác.
Gia Hòa chậm rãi đứng thẳng người nhìn anh chăm chăm, chẳng nói gì cả.
Mười giây sau, thiếu gia nhận lệnh đầu hàng.
Tên của Ray là Trịnh Á Thụy, nghe ra giống tên con gái, vì thế anh ta chưa bao giờ cho phép người khác gọi mình như thế. Cũng như thiếu gia, anh ta sinh tại nước ngoài, sau khi tốt nghiệp trung học mới quay về Hồng Kông. Ba anh ta muốn tìm việc cho anh ta làm, anh ta dựa vào dáng người tốt mà chụp một số quảng cáo.
Gia Hòa từng nghe ông chủ nói rất nhiều lần, ông ta không muốn con trai mình làm việc này, nhưng dường như anh ta chẳng có hứng thứ với chuyện nào khác. Đồng thời, tại Hồng Kông, dựa vào bằng cấp trung học vứt đi ở Canada cũng chẳng thể tìm được công việc. Vì thế ông chủ rất không tình nguyện để đứa con yêu quý dấn than vào giới này. Trên cơ bản mỗi khi ông chủ phát tiền lương thì sẽ kể “phiền não” này với mọi người, giống như là tú bà không thể cho con mình đi vào thanh lâu.
Ray và thiếu gia có tính khí tương tự nhau, thực ra anh ta mới là thiếu gia chân chính —— con trai ông chủ.
“Sao lâu thế?!” Ray mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn Gia Hòa, trừng đủ rồi mới thong thả bước vào nhà, thuận tiện dặn dò, “Cô xách hành lý của tôi vào đi.”
“Ờ.” Gia Hòa dùng đầu lưỡi liếm chiếc răng trong cùng, tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng vẫn cười trừ gật đầu, đi xách chiếc va ly to đùng ở cửa. Nhưng mà va ly rất nặng, cô dùng hết sức mới kéo vào cửa. Bỗng nhiên cô cảm thấy tay mình nhẹ hơn, thì ra thiếu gia đi qua giúp cô đẩy va ly vào.
“Cậu tới làm gì?” Thiếu
“Người từ ngoài hành tinh?” Trần Kiện Phong nói lầu bầu.
“Cậu ta đến từ nước ngoài.” Gia Hòa giải thích, “Uỷ viên thể dục chính là bạn học chuyên giúp thầy thể dục làm một số việc.”
“Là một chức vị sao?”
“Gần như thế.” Cô gật đầu.
“Có tiền lương không?”
Gia Hòa và Kiện Phong đồng thời ngừng đũa, nhìn anh rồi không hẹn cùng mỉm cười.
“Không có đâu, ở đây không giống với Australia, không phải mỗi khi làm việc đều phải có tiền mới đi làm.”
Thiếu gia nhìn Gia Hòa chăm chú, bỗng nhiên gật đầu: “Tôi hiểu.”
Vì thế cô cũng vì anh làm rất nhiều chuyện, mà không phải xem tiền lương thế nào.
“Thực ra ngẫm lại bộ dáng của cậu khi đó cùng anh chàng kia chẳng khác là mấy, không hiểu tại sao có người thích cậu.” Trần Kiện Phong tiếp tục lải nhải.
“Vì tôi thanh tú thôi.” Cô có chút đắc ý.
“Cho cậu ba phần màu cậu liền mở xưởng nhuộm.” Anh ta không dám gật bừa, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới “hoàng tử” ngồi bên cạnh cô, vì thế hơi ngượng ngùng, “Tôi xin lỗi, tôi chỉ đùa chút thôi, không phải nói Tăng Gia Hòa khó coi.”
Thiếu gia cười trả lời: “Không sao, tôi cũng không phải cần bề ngoài.”
Trần Kiện Phong cười ha hả: “Chẳng lẽ cậu cần nội tạng của cô ấy à?”
Gia Hòa không đáp lời, chỉ là mỉm cười ăn uống. Mà trong lòng cũng cảm động.
Dường như cho đến giờ phút này, cô mới thực sự có phần tin tưởng, ít nhất thiếu gia có chút thích cô. Về phần một chút kia bao nhiêu, cô không dám khẳng định, cũng không dám suy nghĩ. Vấn đề này tựa như lỗ đen của tình yêu, lúc người kia yêu bạn sâu đậm, chính bạn bị hấp dẫn từng chút một vào đó, trong phút chốc ngẩng đầu, bạn mới phát hiện hoá ra mình đã yêu người ấy sâu đậm.
Trần Kiện Phong cũng cười ăn tiếp. Thực ra anh ta làm sao không hiểu ý của “hoàng tử”, anh ta cũng thích một người, anh ta cũng không cần vẻ bề ngoài. Nhưng anh ta không biết làm sao nói ra “tiếng lòng” dễ dàng, có lẽ đôi khi trực tiếp là phương pháp tốt nhất.
Một câu này của thiếu gia khiến bọn họ đều tự xét lại con đường mình đã từng đi qua, hồi tưởng rất nhiều người từng không muốn để vuột mất, và những chuyện quá khứ hết sức lông bông trong thời niên thiếu.
Ánh trăng đêm nay bị áng mây che khuất một bên, nhưng nó vẫn sáng ngời.
Sau khi hoàn thành quảng cáo kem lạnh, Tony và Gia Hòa thanh toán một lần, trả hết phí quảng cáo trước đó của thiếu gia.
Gia Hòa khẩn trương mở to mắt nhìn màn hình máy ATM, thiếu gia thì lười nhác dựa vào tường, hình như không quan tâm cho lắm.
“Hơn hai mươi vạn…” Cô nhìn con số hiện lên mà thì thào.
Trước khi tới Thượng Hải, ông chủ công ty nói với cô rằng, chỉ cần cô bằng lòng tiếp tục làm người đại diện của anh, sau này công ty sẽ không khấu trừ khoản thù lao của anh, bọn họ nhận hai phần trọn vẹn, nhưng công ty ngoài tiền thuê nhà và tiền ăn ra thì không trả cô tiền lương. Nếu cô không làm người đại diện của anh, như thế cô vẫn ở lại công ty với số tiền lương không tính là ít, đợi dẫn dắt người mới.
Cuối cùng cô lựa chọn đi theo thiếu gia đến Thượng Hải….
“Ba phần trăm trong đó cũng là hơn sáu vạn…” Cô tính toán cẩn thận. Giữa thiếu gia và công ty luôn là ba bảy.
“Năm tháng hơn sáu vạn…” Cô cúi đầu, kéo thẻ ra bỏ vào ví, trước kia lương căn bản của cô đều hơn hai vạn một tháng đấy.
“Em không đủ tiền dùng sao?” Thiếu gia nhìn cô.
“Không…không phải…” Cô thở dài, “Chỉ là bỗng nhiên nhận ít tiền lương nên có chút không thích ứng…”
“Toàn bộ tiền lần này đều cho em.”
Gia Hòa ngẩng đầu nhìn anh, dùng sức lắc đầu: “Em không muốn xài bậy một phân tiền của anh.”
Thiếu gia mỉm cười: “Cho em xài bậy đó.”
Cô phát hiện gần đây anh hay cười, cười đến không mở mắt ra được.
“Thôi đi. Em tin anh cố gắng làm việc sẽ kiếm được nhiều tiền, em không muốn vì bây giờ mà cầm số tiền này của anh, sau này không chia khấu trừ được.” Cô nhăn nhó mặt mày với anh.
Thiếu gia cười cười nhìn cô, bỗng nhiên hôn cô một cái.
Thượng Hải vào tháng 10, tâm trạng thoải mái. Mỗi ngày ánh mặt trời vẫn xuất hiện giữa không trung đánh thức thành phố này.
“Dậy đi…” Âm thanh Gia Hòa bình thường nhưng có từ tính, từ trong chăn truyền đến có chín phần gợi cảm.
“Không muốn….” Thiếu gia khàn giọng làm nũng, uốn éo trong chăn.
“Hôm nay em phải đi mua đồ…” Lời còn chưa dứt, cô đã bị người ta che miệng lại.
Bầu không khí trong phòng bởi vì hai người trên giường mà trở nên mập mờ lục đục.
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
Gia Hòa giãy dụa muốn đẩy anh ra, nhưng vẫn bị anh đè nặng không thể nhúc nhích.
“Có người tới…” Cô nhỏ giọng oán giận.
“Kệ đi, chắc là mấy người ở tổ dân phố…” Ở Thượng Hải hơn nửa năm, anh đã dần dần biết được tổ dân phố là gì.
Cô bị anh hôn lên vành tai, ngứa đến buồn cười.
“Hey James! It’s me! Ray!”
Cô đẩy anh, từ trong chăn nhô đầu ra, trên trán tuôn ra mồ hôi lạnh.
Bạn anh tới đây! Không xong, người bạn này lại là con trai của ông chủ.
Một giây trước thiếu gia còn đang thân mật, giây tiếp theo đã bị cô đẩy ra, anh vô cùng ảo não, xanh cả mặt.
Gia Hòa vội vàng bọc chăn đứng dậy nhặt quần áo trên mặt đất.
“Đừng để ý tới cậu ta!” Anh thất bại gầm nhẹ.
“Anh mau mặc quần áo đi, không thể cho anh ta biết chúng ta ở cùng nhau.” Cô sốt ruột đến nỗi khẽ la lên.
“Why?!”
“Why?!” Cô trừng mắt hỏi lại, “Anh ta là con trai ông chủ, em không thể để bọn họ biết em và anh ở bên nhau, như thế vi phạm quy tắc của nhân viên, understand?”
“Anh mặc kệ!” Anh đùa giỡn, ném quần áo cô sang chỗ khác.
Gia Hòa chậm rãi đứng thẳng người nhìn anh chăm chăm, chẳng nói gì cả.
Mười giây sau, thiếu gia nhận lệnh đầu hàng.
Tên của Ray là Trịnh Á Thụy, nghe ra giống tên con gái, vì thế anh ta chưa bao giờ cho phép người khác gọi mình như thế. Cũng như thiếu gia, anh ta sinh tại nước ngoài, sau khi tốt nghiệp trung học mới quay về Hồng Kông. Ba anh ta muốn tìm việc cho anh ta làm, anh ta dựa vào dáng người tốt mà chụp một số quảng cáo.
Gia Hòa từng nghe ông chủ nói rất nhiều lần, ông ta không muốn con trai mình làm việc này, nhưng dường như anh ta chẳng có hứng thứ với chuyện nào khác. Đồng thời, tại Hồng Kông, dựa vào bằng cấp trung học vứt đi ở Canada cũng chẳng thể tìm được công việc. Vì thế ông chủ rất không tình nguyện để đứa con yêu quý dấn than vào giới này. Trên cơ bản mỗi khi ông chủ phát tiền lương thì sẽ kể “phiền não” này với mọi người, giống như là tú bà không thể cho con mình đi vào thanh lâu.
Ray và thiếu gia có tính khí tương tự nhau, thực ra anh ta mới là thiếu gia chân chính —— con trai ông chủ.
“Sao lâu thế?!” Ray mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn Gia Hòa, trừng đủ rồi mới thong thả bước vào nhà, thuận tiện dặn dò, “Cô xách hành lý của tôi vào đi.”
“Ờ.” Gia Hòa dùng đầu lưỡi liếm chiếc răng trong cùng, tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng vẫn cười trừ gật đầu, đi xách chiếc va ly to đùng ở cửa. Nhưng mà va ly rất nặng, cô dùng hết sức mới kéo vào cửa. Bỗng nhiên cô cảm thấy tay mình nhẹ hơn, thì ra thiếu gia đi qua giúp cô đẩy va ly vào.
“Cậu tới làm gì?” Thiếu
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1550/2386
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1550/2386
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt