watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Sao Song Ngư

Lượt xem :
ong tay anh, giúp anh lau khô tóc.

Anh đột nhiên ôm lấy cô: “Em chỉ được để ý tới anh.”

Gia Hòa nghi hoặc cúi đầu nhìn anh, dần dần cô dường như hiểu ra, vui vẻ nở nụ cười.

Thiếu gia bị cô cười khiến anh hơi lúng túng, không được tự nhiên mà giành lấy khăn về choàng qua cổ.

Cô cười càng vui vẻ, cô vươn tay che đôi mắt của anh, cảm giác được độ nóng trên mặt anh, cô bất ngờ hôn anh một cái.

Năm giờ sáng, Gia Hòa đột nhiên ngồi dậy, thiếu gia thì nằm bên cạnh dùng gối đầu che mắt ngủ say sưa, trong phòng khách vang vọng tiếng chuông cửa và tiếng khàn khàn.

Cô kêu to không ổn, nhất định Ray đã trở về.

Cô vội vàng xoay người xuống giường, nhặt lên áo choàng mau chóng mặc vào, sau khi chạy vội về phòng mình thì hình như nhớ tới gì đó mà chạy ra phòng khách kéo hành lý còn dán nhãn sân bay về phòng mình, ngay sau đó mở va ly ra, dùng sức kéo ra bộ đồ ngủ màu vàng nhạt rồi mặc vào. Tất cả động tác vô cùng trôi chảy.

Cô buộc dây lưng của áo choàng ngủ xong thì chạy tới phòng khách, mới đi vài bước cô cúi đầu nhìn, trên chân là đôi dép của thiếu gia, cô lập tức vọt vào phòng thiếu gia đổi lại đôi dép của mình, tiện tay đóng cửa phòng rồi chạy ra cửa chính, hít sâu một hơi, nheo mắt mở cửa ra.

Ngoài cửa quả nhiên là Ray, miệng anh ta vẫn ngậm điếu thuốc không châm lửa kia, tóc tai rối bù, trên người chỉ mặc chiếc áo thun mỏng, chân mang đôi dép xỏ ngón.

Gia Hòa làm bộ lấy tay che miệng ngáp một cái, vừa định nói mình đang ngủ, nhưng anh ta vừa đếm tiền vừa đi vào, không nhìn cô một cái.

Sau khi đếm tiền xong anh ta ném trên bàn trà, cầm vài bộ đồ trên sofa, tâm trạng vui vẻ ngậm thuốc đi vào toilet rồi đóng cửa lại.

Gia Hòa mở to mắt nhìn cánh cửa, nói không ra lời.

Đường phố ngoài cửa sổ cho đến mười một giờ mới náo nhiệt, trên con đường đối diện có một trường trung học, thực ra mỗi sáng đều dùng loa phát thanh, nhưng đến giữa trưa thiếu gia mới bị các tiếng động ồn ào đánh thức.

Anh xoay người qua, cảm giác được người bên cạnh, rồi từ từ nhắm hai mắt dựa lại gần, khóe miệng là nụ cười thỏa mãn.

“Cậu ngủ say ghê.”

Thiếu gia bỗng chốc mở hai mắt, trước mắt là một bên mặt tuấn tú của Ray.

Anh ngồi dậy, đưa tay gãi đầu, hình như còn chưa tỉnh táo.

“Spring ở sát vách.” Quốc ngữ của Ray tuy rằng rất kém nhưng cũng có thể nói đùa.

Anh quay đầu nhìn Ray, mặt vênh lên, bỗng nhiên mỉm cười. Ray cũng cười.

“Ngày đầu tiên tôi thấy cậu giúp đẩy hành lý của tôi thì đã biết hai người có vấn đề.” Ray vươn chân đạp lưng thiếu gia, “Bạn bè lâu năm làm sao tôi không hiểu cậu chứ.”

Thiếu gia nheo mắt: “Đúng, ánh mắt cậu rất lợi hại…”

Hai người nhìn nhau vài giây, rồi cùng cười lên.

Cửa hàng mới của Y4 mau chóng khai trương tại Thượng Hải, nhìn thấy áp-phích của thiếu gia xuất hiện trong tủ kính bày hàng tại lầu một của công ty bách hóa, Gia Hòa vô cùng đắc ý.

“Tôi đã nói cậu ấy sẽ thông qua mà.” Tony đứng trước cửa sổ, văn phòng của anh ta đã sửa chữa, cửa sổ kính biến thành tường kính.

“Thật sự phải cám ơn anh.” Gia Hòa nói từ đáy lòng, “Không bằng mời anh ăn cơm nhé?”

“Không cần đâu, tôi đã năm ngày liền không về nhà ăn cơm, vợ tôi muốn mắng người rồi.” Anh ta nói với vẻ bất đắc dĩ, nhưng trên mặt lại tươi cười.

“Vậy mời vợ anh cùng đi.” Gia Hòa không thể ngồi lâu được, nghe nói văn phòng của anh ta mới trang hoàng xong hai tuần trước, mùi dầu chuối rất nồng nặc, cô lấy tay che mũi.

“Không cần đâu, nếu để cô ấy thấy James, sau này tôi không thể về nhà ăn cơm.” Anh ta buồn cười nói, vừa lật tạp chí trên tay.

Gia Hòa bật cười: “Thế thì bảo James đừng tới là được.”

“Oh vậy thì càng nghiêm trọng hơn, vợ tôi sẽ hỏi vì sao chúng ta phải đi ăn riêng cùng một cô gái, vì sao cô ấy mời anh, hai người có quan hệ gì, anh giúp cô ấy việc gì, có phải nhận lợi ích của cô ấy không —— tôi có nhảy xuống sông Hoàng Phố cũng chẳng rửa sạch được.”

Cô quên mất mùi dầu chuối nồng nặc mà cười ha ha. Có đôi khi sợ sệt cũng là một loại hạnh phúc.

“Nếu cô thật sự muốn cám ơn tôi, thực ra không cần mời tôi ăn cơm. Tôi chỉ có một tâm nguyện…” Tony từ quyển tạp chí ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc.

“Cái gì…” Cô cảm thấy miệng mình hơi co giật.

“…Giúp tôi đổi tường kính trở về cửa sổ kính như ban đầu đi.”

Gia Hòa vừa hắt xì vừa xoa cái cằm vọp bẻ của mình từ văn phòng Tony đi tới, đối diện gặp phải Hàn Khải.

“Hi, cô thấy hình nền của tủ kính bày hàng lầu một thế nào? Cá nhân tôi thấy rằng đó là tấm ảnh cool nhất của James.” Lúc anh ta nháy mắt hình như rất nghiêm túc.

“Tôi nghe Tony nói, tủ kính bày hàng là do anh thiết kế, rất đẹp.” Cô cười lịch sự.

“Last one đương nhiên phải làm tốt một chút.” Anh ta cười như không cười.

Gia Hòa kinh ngạc nhìn anh ta.

“Tháng một năm sau tôi đi Singapore.”

“À.” Cô gật đầu, đàn ông giống như Hàn Khải khá thích hợp lang thang khắp nơi.

“Đúng rồi,” anh ta kéo Gia Hòa đến bàn công tác của mình, sau đó tìm đồ trong ngăn kéo, “Có chuyện nhờ cô.”

Cô nhìn anh ta lục lọi, nghĩ rằng có lẽ anh ta muốn tìm gì đó, nhưng anh ta có thứ gì mà phải nhờ đến cô?

Rốt cuộc anh ta tìm được thứ mình muốn tìm trong ngăn kéo, đó là một cuốn sổ tay du lịch, bìa mặt quyển sách dường như đã lật rất nhiều lần.

“Giúp tôi giao cho Michelle.”

Gia Hòa kinh ngạc nhận lấy cuốn sổ tay kia, bắt đầu nghĩ tới lúc Michelle cầm lấy thì sẽ có phản ứng gì. Cô chợt có chút không hiểu, Hàn Khải và Michelle không phải là người thích dây dưa, vì sao qua lâu như vậy, anh ta mới muốn giao “quà tặng” thế này cho cô ta.

“Phiền cô nói với cô ấy,” Hàn Khải hơi ngượng ngùng nói, “Tôi hy vọng cô ấy tha thứ cho tôi, ngoài ra…cảm ơn cô ấy.”

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm như thế trên khuôn mặt người đàn ông này, thế cho nên trên đường trở về cô nhịn không được mà lấy ra cuốn sổ tay du lịch vốn hơi cũ kia trong túi xách.

Cuốn sổ tay này giới thiệu nước Pháp, từ Paris đến Lyon, vườn nho xinh đẹp, mỗi một trang đều có vết gấp lại, có dấu hiệu trên bản đồ. Hình ảnh đầy màu sắc đã hơi mờ nhạt, phong cảnh trong ảnh vẫn xinh đẹp động lòng người. Lật đến trang cuối cùng, Gia Hòa ngừng ánh mắt.

Trên đó in một tấm ảnh, là hai vị tác giả của cuốn sổ tay này, cô nhận ra một người là Hàn Khải. Bọn họ đứng giữa vườn hoa oải hương, đội mũ rơm thật to, cười ngây ngô dưới ánh mặt trời. Bên cạnh anh ta là một cô gái đội mũ rơm.

Gia Hòa bỗng nhiên ngẩng đầu, dường như hiểu được gì đó. Lần ấy ở trên đường cô trông thấy anh ta ôm một cô gái đi qua, cảm thấy cô gái kia như là thấy ở đâu rồi. Hóa ra, cô gái ấy giống Michelle.

Cô cúi đầu nhìn tấm ảnh, cô gái kia và Michelle đều có phần giống cô gái trên tấm ảnh.

Michelle mở cửa phòng lầu hai, Gia Hòa đi vào, phát hiện cô ta đang thu xếp hộp hóa trang.

“Hi, cô đến rồi.” Michelle quỳ trên mặt đất, vươn tay xuống dưới sofa nhặt đồ.

Gia Hòa trầm ngâm một chút. Michelle ngẩng đầu nhìn cô: “What?”

Từ trong túi xách cô chậm rãi lấy ra cuốn sổ tay kia: “Hàn Khải bảo tôi đưa cho cô.”

Michelle ngừng động tác, đứng lên, nhìn cuốn sổ tay màu đỏ trong tay cô, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Mi
<<1 ... 272829
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
399/735
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT