watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full

Lượt xem :
t ngắn gọn: “Buổi tối điện thoại”.

Phùng Hy lại thở dài, thực sự là anh coi cô như khẩu súng để sử dụng. Nhớ đến ánh mắt của Phụ Minh Ý tối hôm qua, trong lòng lại thấy sợ. Về đến công ty, lúc xuống xe, Vương Thiết cười nói: “Phùng Hy đây là lần đầu tiên cô làm về vật liệu, nếu giá cả và nhà cung cấp không thạo thì cô có thể tìm tôi”.

Phùng Hy rất hiểu ý.

Ngày trước Vương Thiết và Trần Mông cùng làm vật liệu, được chia tiền từ chỗ Trần Mông. Hiện nay ông ta muốn chặn cả hai đầu, tìm một nhà cung cấp đáng tin cậy, để chia tiền từ chỗ cô, thảo nào ông ta không cần Phùng Hy giao hợp đồng cho Trần Mông. Hợp đồng mua sắm vật liệu mà cô ký, Trần Mông không thể giở trò gì trong hợp đồng, có lợi nhuận cũng không giấu được.

Cô phục Vương Thiết sát đất. Đừng nói đến cô, ngay cả Dương Thành Thượng cũng không thạo mảng vật liệu. Phụ Minh Ý mới chân ướt chân ráo về công ty, cũng không hiểu lắm về giá thép và nhà cung cấp ở thành phố này. Khi thương lượng giá cả ký hợp đồng với tổng giám đốc Thái và tìm nhà cung cấp, cô buộc phải nhờ Vương Thiết giúp.

Lẽ nào Phụ Minh Ý không biết được tình hình này? Lại một câu hỏi nữa hiện lên trong đầu Phùng Hy.

Cô quay về phòng mình với bao suy nghĩ trong đầu. Buổi chiều triệu tập nhân viên trong phòng để soạn thảo văn kiện đấu thầu, còn mình thì ngồi bên máy tính để soạn thảo hợp đồng. Thời gian cả buổi chiều đã trôi qua như vậy. Lúc gần sáu giờ Mạnh Thời gọi điện đến nói đang đứng đợi cô ở dưới, Phùng Hy vội vàng thu dọn đồ đạc ra về.

Lúc vào thang máy cô lại gặp Phụ Minh Ý, Phùng Hy thấy may vì thấy có không ít đồng nghiệp cùng đứng đợi thang máy, cô bèn lên tiếng chào Phụ Minh Ý rồi ung dung bước vào.

Bước ra khỏi cổng lớn của cơ quan cô liền nhìn thấy Mạnh Thời đang tựa vào cửa chiếc xe taxi cũ của anh. Anh mặc một chiếc áo phông màu xám, quần bò loại vải mỏng, giống như cây bạch dương đang đứng uy nghi trước gió. Phùng Hy bất giác cúi đầu nhìn bộ váy mình đang mặc, trong tích tắc đó, cô vội nghĩ, lẽ nào cô sợ không xứng với anh sao? Nghĩ vậy, cô lại bắt đầu dè dặt, do dự không rảo bước nhanh nữa.

Phụ Minh Ý đứng ở sau lưng cô, đột nhiên khẽ nói một câu: “Không ngờ anh ta lại lái taxi à?”.

Phùng Hy lập tức ngẩng đầu lên cười: “Sao cơ, anh khinh à?”.

Trong mắt Phụ Minh Ý chỉ có vẻ tư lự, nghe giọng cô là anh biết cô đã hiểu lầm, bèn khẽ nói một câu: “Ý anh không phải là như vậy. Ý anh muốn nói là phong độ của anh ta không giống”.

Phùng Hy đã hiểu lầm rồi nên cô không muốn nghe giải thích gì thêm, nói với vẻ mỉa mai: “Công việc chẳng qua chỉ là bát cơm mà thôi, anh ấy làm nghề gì cũng thế thôi, lẽ nào cứ nhất thiết phải ngồi trên ghế của tổng giám đốc thì mới được coi là hùng dũng oai phong?”.

Một nét bực bội hiện thoáng qua trên mặt Phụ Minh Ý, anh cố gắng kìm chế nói: “Em cẩn thận thì hơn”.

Nói rồi anh bỏ đi ngay, lái chiếc xe Audi mà công ty cấp cho anh đi lướt qua. Lúc đi qua chỗ Mạnh Thời, Phụ Minh Ý lạnh lùng nhìn anh, cách bảo vệ Mạnh Thời của Phùng Hy và sự châm chọc của cô dành cho anh đã khiến anh vô cùng chua xót, bực bội. Anh rất ngạc nhiên khi thấy Mạnh Thời lái xe taxi, đây hoàn toàn là sự phán đoán trực giác của anh đối với người đàn ông này. Phụ Minh Ý khẽ chửi thầm. Một lát sau, xe đã ra đường lớn, hòa vào dòng xe tấp nập trên đường, mãi lâu sau, Phụ Minh Ý mới bình tĩnh trở lại.

Mạnh Thời dõi theo bóng xe của Phụ Minh Ý. Anh nghĩ, Phùng Hy không thể tiếp tục ở lại công ty này được nữa, suốt ngày bị sếp của mình theo dõi, dù có muốn tránh cũng chỉ tránh được một hai ngày, không thể tránh mãi được. Lần nào chạm mặt với Phụ Minh Ý, anh đều cảm nhận được một sự đối địch, và sự đối địch này có thể sẽ khiến Phùng Hy bị tổn thương trong công việc. Sự ghen tuông của phụ nữ rất đáng sợ, cái ghen của đàn ông có lẽ còn ngông cuồng hơn.

Phùng Hy bước đến bên xe Mạnh Thời cũng không quay đầu lại, điều này khiến cô có phần ngại ngùng.

Ở Hàng Châu, cô nói rõ với Mạnh Thời rằng đây là khu vực có gài mìn, tối qua ở Hoàng Đô, trước khi ra về Phụ Minh Ý còn buông ra một câu rất mờ ám. Ánh mắt Phùng Hy lặng lẽ nhìn xuống, cảm giác muốn rút lui lại bao trùm lấy cô. Cô gọi anh bằng một tiếng rất khẽ.

Lúc này Mạnh Thời mới quay đầu lại, ánh mắt của Phùng Hy đang né tránh, anh khẽ cau mày, một cảm giác khó chịu từ đâu ập tới. Anh cười, mở cửa xe ra nói: “Đừng đứng ngẩn tò te ở cổng công ty em nữa, lên xe đi em!”.

Sau khi rời khỏi công ty Phùng Hy, Mạnh Thời lái xe đến công viên Nam Hồ, hào hứng nói: “Chúng ta đến ăn cơm ở nhà hàng Sơn Dã Nhân Gia ở Bán Sơn”.

Công viên Nam Hồ nằm trên khu đất rộng mấy trăm mẫu, trước kia là một vùng đầm lầy, sau này thành phố cải tạo dẫn nước sông vào xây thành hồ. Bên hồ là những kiến trúc phỏng cổ, mọi người đến đây để ăn uống vui chơi, ngay cả ngọn núi vốn là núi hoang bên cạnh công viên cũng được xây thành viên lâm, xung quanh là những quán trà, nhà hàng lớn nhỏ.

Nhà hàng Sơn Dã Nhân Gia nằm ở sườn núi Bán Sơn, không rộng nhưng rất đông khách. Một phần là do tầm nhìn tuyệt đẹp, một phần là do ông chủ ở đây có món ăn đặc biệt - thịt thỏ rút xương. Thơm ngon đặc biệt, giá cả cũng vừa phải, suất thịt thỏ cho hai người ăn hết bốn mươi tám tệ, tặng thêm ba đĩa rau xanh, cơm ăn thoải mái.

Phùng Hy đã từng đến đây ăn, chỉ cần vào giờ cao điểm, chắc chắn không có chỗ ngồi. Lúc lên núi cô cười, nói: “Bây giờ là bảy giờ, hai chúng ta ít nhất phải xếp hàng đợi đến chín giờ mới có chỗ ngồi”.

Mạnh Thời chỉ cười không nói gì. Đến nơi, quả nhiên thấy các bàn nhìn ra hồ đã kín người, ngoài cửa vẫn còn nhiều thực khách đang ngồi trên ghế trúc để đợi bàn. Phùng Hy khẽ thở dài, nói: “Phải đợi thôi”.

“Đi theo anh”. Mạnh Thời kéo Phùng Hy đi vào trong, đi qua các phòng rồi vào đến sân sau.

Trong sân mọi người đang bận rộn, dưới chân tường có đặt bảy tám chiếc lồng sắt, bên trong toàn là thỏ. Mạnh Thời gọi một tiếng: “Bác Đặng!”.

Phía trong cửa sổ có người lên tiếng thưa. Chỉ trong chốc lát, một người từ cửa bếp đi ra, tầm bốn mươi tuổi, thân hình béo mập. Ngang eo có thắt một chiếc tạp dề dính đầy vết dầu mỡ đen, tay cầm một bát sứ đang ướp gia vị cho thỏ, cười hềnh hệch đáp: “Đặt ở trên sàn rồi, tự vào thôi”.

“Xong việc bác ra uống cốc bia nhé”. Mạnh Thời chào một câu, kéo Phùng Hy đi vào trong.

“Ok! Tôi đã chuẩn bị cho cậu trà Long Tỉnh mới của năm nay rồi đấy, tự pha đi nhé. Bia cũng là loại cậu thích!”, ông Đặng nói thêm một câu rồi lại quay vào bếp.

Phía trong là một cái sân, xây theo kiểu nhà hai tầng phỏng cổ, rõ ràng là nhà của ông Đặng. Trong sân có bày ba bồn đá lớn trồng hoa súng, đúng phía nhìn ra Nam Hồ, có bày một tấm bình phong bốn cánh được điêu khắc hoa văn để ngăn cách, qua bình phong là thấy bàn ghế đã bày sẵn. Mạnh Thời dắt Phùng Hy vào ngồi với vẻ rất thành thạo, cầm phích nước lên pha hai cốc trà.

Gió thổi khiến đám đèn lồng treo trên cao lắc lư, mở nắp cốc ra, hương trà thơm ngát. Phùng Hy hỏi với vẻ tò mò: “Nhà hàng của bạn anh mở hả?”.

Mạnh Thời ngồi trên ghế trúc với vẻ rất thư giãn, nhấp một ngụm trà, nói: “Anh là ân nhân cứu mạng của ông ấy”.

Thấy Phùng Hy không hiểu, Mạnh Thời liền cười đáp: “Anh quen ông ấy trong chợ đồ cổ, thấy ông ấy tính tình thẳng thắn, không nỡ để ông ấy bị lừa. Có một bà già cầm một chiếc lư hương, chiếc lư hương này được gói trong tấm v
<<1 ... 4647484950 ... 80>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
424/6513
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT