Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full
Lượt xem : |
như chú hổ con vừa được xổng chuồng.
Chi Hoa bèn mắng con: “Cảm ơn mẹ nuôi chưa? Hôm nay mẹ nuôi có xinh không?”
Cả hai cậu con trai bèn đồng thanh trả lời “Xinh ạ?”
Phùng Hy vừa giơ tay ôm hai cậu vừa cười, “Con trai, có biết thế nào là xinh không?”.
Gấu em liền ngửa mặt lên trả lời: “Xinh hơn người yêu của anh Gấu!”.
Hai người giật mình, đồng thanh hỏi: “Gấu anh có người yêu rồi hả?”.
Gấu anh liền đỏ mặt, bất ngờ vồ lấy Gấu em: “Em nói dối, Vương Tịnh Mỹ không phải là người yêu của anh!”.
Phùng Hy vội can hai cậu bé ra. Gấu em vẫn không chịu, nói: “Mẹ ơi, hôm nay anh Gấu suýt nữa thì đánh nhau với Trần Kiếm Phi, anh ấy không cho Trần Kiếm Phi nắm tay Vương Tịnh Mỹ! Vương Tịnh Mỹ là người yêu của anh ấy!”.
Gấu anh vồ vào mấy lần không vồ được Gấu em, mặt đỏ tía tai, lườm Gấu em nói: “Em đã hứa với anh sẽ không nói cơ mà, anh không thèm chơi với em nữa”.
Gấu em chớp chớp đôi mắt đen, cười đắc ý: “Không chơi thì có sao, em sẽ chơi với Trần Kiếm Phi!”.
Chi Hoa liền đỗ xe bên vệ đường, quay đầu nhìn thấy Gấu anh đang hậm hực, nói: “Gấu anh, con có bạn gái thật à?”.
Gấu anh đột nhiên khóc thút thít.
“Nam nhi đại trượng phu, thích thì bảo là thích, có bạn gái rồi thì sao nào, khóc làm gì chứ?”. Chi Hoa hừ một tiếng, lườm gấu em nói: “Dám bán đứng anh, con có còn là đàn ông nữa không? Giờ cứ suy nghĩ đi, về nhà cho mẹ câu trả lời”.
Rồi cô quay người nổ máy ô tô, liếc nhìn Phùng Hy một cái rồi tiếp tục lái xe.
Gấu em hơi sững người rồi cũng bắt đầu khóc. Phùng Hy bất lực mỗi tay ôm một Gấu, nhẹ nhàng khuyên: “Đừng sợ mẹ con, có mẹ nuôi rồi!”.
Cả hai Gấu liền như tìm được vị cứu tinh, chui đầu vào lòng Phùng Hy, nước mắt làm ướt cả quần áo cô, trong tay vẫn nắm chặt món đồ chơi mà cô mua cho.
Đợi về đến nhà Gấu anh và Gấu em mỗi người bê một chiếc ghế con, cởi quần ra nằm sấp xuống đó, đợi Chi Hoa vào xử lý. Cảnh tượng này không phải là lần đầu tiên Phùng Hy gặp, vừa tức và buồn cười, bèn giả bộ gà mẹ đang bảo vệ gà con.
Chi Hoa liền giả bộ khua khua tay nói: “Thôi nể mặt mẹ nuôi nên không đánh hai Gấu nữa, về phòng tự kiểm điểm đi, xếp xong bức tranh mẹ nuôi cho mới được phép ra đây”.
Gấu anh và Gấu em kéo ngay quần lên, chạy vội về phòng nhỏ của mình. Lúc này Chi Hoa mới cười, nói: “Giờ mới được yên ổn”.
Phùng Hy cười trách cô: “Chẳng có ai làm mẹ như nhà ngươi?”.
Chi Hoa nói với vẻ đắc ý: “Hai thằng con trai nghịch như quỷ sứ, tao phải hầu hạ bọn chúng, làm gì có thời gian nào chuyện trò với ngươi? Nhóc con mà đã có người yêu, đợi bố chúng nó về sẽ hỏi tội”.
Hai người ngả đầu trên ghế sofa uống trà, Chi Hoa cười nói: “Được rồi, nói đi, gặp phải rắc rối gì nào?”.
Phùng Hy cũng không khách sáo, kể ra mọi chuyện diễn ra trong hai tháng qua, Chi Hoa vừa nghe lúc thì xuýt xoa lúc thì phẫn nộ, véo tay Phùng Hy nói: “Hay đấy, chắc chắn là hay đấy? Phùng Hy, mày phải bám chắc vào”.
Chi Hoa véo mạnh đến nỗi Phùng Hy phải cau mày, nói: “Anh ta thích tao vì cái gì chứ? Tao béo như thế, lại không phải là cô gái trong trắng mới ra trường. Chi Hoa, tao phải cố gắng nhịn, coi như mình không hiểu chuyện gì. Mày thử nói xem liệu đầu óc Mạnh Thời có vấn đề gì không?”.
Chi Hoa sững người, sau đó bật cười. Cô kéo áo Phùng Hy nói: “Phùng Hy, sao nhà ngươi chẳng tự tin chút nào cả? Ngươi thử nhìn xem, mặt mày thanh tú, da dẻ đẹp đẽ, có điểm nào giống với người gần ba mươi đâu? Tao nhìn cũng còn thấy hấp dẫn, gã Mạnh Thời đó lại không muốn cắn một cái à? Mày xem mấy gã có tình ý với mày, gã nào không khôi ngô tuấn tú? Mày đừng vì gã Điền Đại Vĩ đó mà hạ thấp mình. Thằng cha đó là kẻ bần tiện!”.
“Tao thực sự không thể hiểu, tại sao Điền Đại Vĩ lại như vậy? Hồi yêu nhau, hồi mới lấy nhau cũng không như thế”. Phùng Hy thắc mắc.
Chi Hoa buột miệng nói: “Chỉ có mỗi mày là không biết. Hắn ta yêu Linh Tử từ trước rồi”.
Phùng Hy sững người, ngồi thẳng người lên, nhìn chằm chằm vào Chi Hoa nói: “Thế có nghĩa là gì?”.
Lúc này Chi Hoa mới hạ thấp giọng nói: “Trước khi mày và Điền Đại Vĩ yêu nhau, hình như Điền Đại Vĩ đã từng theo đuổi Linh Tử, sau đó lại không thành. Vừa nãy nghe mày nói, tao mới biết bọn họ đang yêu nhau. Mày không hài lòng về hắn ta, đặt ra yêu cầu với hắn ta, hơn nữa mày lại bị béo lên, cộng thêm con bé Linh Tử đó nữa, tao nghĩ chắc là vì thế nên hắn mới kiên quyết đòi ly hôn”.
Cuối cùng thì đã hiểu ra được vấn đề, Phùng Hy vô cùng tức giận, cầm chiếc gối ôm lên đập mạnh, “Mẹ nó chứ, mất toi mười mấy vạn! Gã đê tiện này, sao lại trơ mặt thế nhỉ! Mày không biết hắn sỉ nhục tao như thế nào đâu, tao làm gì được hắn chứ?”.
“Liệu có cần bắt hắn nôn tiền ra không?”.
Phùng Hy tức một lát, bê cốc trà lên, nghiến răng nói: “Tao không còn muốn có dính líu gì với hắn ta nữa”.
Chi Hoa nhìn thấy Phùng Hy tức một hồi nhưng vẫn không có ý định đi tìm Điền Đại Vĩ để tính sổ, bất giác cũng thấy bực vì sự mềm yếu của bạn, cô lườm Phùng Hy một cái nói: “Như thế thì khác gì tha cho hắn để hắn hưởng lợi?”.
“Ông trời sẽ báo ứng hắn! Tao coi như cho chó ăn! Chi Hoa, tao biết mày nghĩ tao mềm yếu, nhưng hiện giờ tao cũng không bực nữa. Giống như vừa nãy mày nói, tao không tự tin. Năm xưa Phụ Minh Ý bỏ tao đi lấy vợ, Điền Đại Vĩ lấy tao về rồi đối xử với tao như thế, tao thực sự không biết mình sai ở chỗ nào. Cộng với việc tao bị béo lên, khiến tao càng thêm tự ti. Giờ thì khác rồi, những chuyện đó không phải là lỗi của tao, tao được giải thoát rồi”.
Chi Hoa nhìn thấy ánh sáng trong mắt Phùng Hy, thấy cô đã trút được gánh nặng cũng là điều tốt, bèn cười, nói: “Tự ti cái đếch gì! Xem xem mày cũng đào hoa đó chứ, vừa ly hôn đã gặp được Mạnh Thời! Để ý tới hắn ta đi”.
“Không phải tao không nhận ra vẻ khác thường của Mạnh Thời. Buổi sáng hôm anh ta bê sữa đến, tao vô cùng cảm động. Mạnh Thời trông cũng đẹp trai, lại rất khéo tay, biết quan tâm. Không phải là tao không tự tin, nhưng khi gặp anh ta tao béo như vậy, có người đàn ông nào lại không thích dáng vóc đẹp? Chỉ cần nghĩ đến điều đó là tao không tin lại có miếng bánh ngon rơi xuống đầu mình. Chi Hoa, tao không hiểu nổi, tao thấy bực quá”.
Phùng Hy nói, tựa đầu vào người Chi Hoa.
Chi Hoa ôm Phùng Hy, nghĩ đến chuyện Mạnh Thời cũng thấy có phần nghi hoặc. Tính cô vốn lạc quan, khi không hiểu chuyện gì thì cũng không suy nghĩ nữa, bèn đưa tay đẩy Phùng Hy ra, cười đáp: “Có gì mà bực? Có người thích nhà ngươi cũng tốt chứ sao! Lẽ nào ngươi định sống một mình cho đến hết đời à! Tranh thủ lúc còn đang trẻ mà nắm lấy cơ hội đi. Nếu để kéo dài đến ba mươi mấy tuổi thì mới gọi là phiền hà! Có khi Mạnh Thời lại thật lòng với mày ấy chứ?”.
Thật lòng? Cô là người phụ nữ đã từng ly hôn, có bao nhiêu người đàn ông tỏ ra thật lòng sau khi biết chuyện này? Không còn là chuyện yêu đương đơn thuần như hồi còn học đại học, chỉ cần tình cảm, không cần suy nghĩ gì về những cái khác. Phùng Hy cười đau khổ: “Tỉnh táo đi Chi Hoa, tao lười, lười nghĩ cả việc xem anh ta có phải thật lòng hay không. Hiện giờ người làm tao đau đầu nhất là Phụ Minh Ý”.
“À, không phải mày nói thứ hai tuần sau sẽ quay về đi làm đó sao, sợ phải đối mặt với Phụ Minh Ý à? Đây cũng là mục tiêu tốt đấy, vợ mất rồi, hiện đang đơn thân, đi Hàng Châu chứng tỏ vẫn còn tình cảm với mày. Hay là nố
Chi Hoa bèn mắng con: “Cảm ơn mẹ nuôi chưa? Hôm nay mẹ nuôi có xinh không?”
Cả hai cậu con trai bèn đồng thanh trả lời “Xinh ạ?”
Phùng Hy vừa giơ tay ôm hai cậu vừa cười, “Con trai, có biết thế nào là xinh không?”.
Gấu em liền ngửa mặt lên trả lời: “Xinh hơn người yêu của anh Gấu!”.
Hai người giật mình, đồng thanh hỏi: “Gấu anh có người yêu rồi hả?”.
Gấu anh liền đỏ mặt, bất ngờ vồ lấy Gấu em: “Em nói dối, Vương Tịnh Mỹ không phải là người yêu của anh!”.
Phùng Hy vội can hai cậu bé ra. Gấu em vẫn không chịu, nói: “Mẹ ơi, hôm nay anh Gấu suýt nữa thì đánh nhau với Trần Kiếm Phi, anh ấy không cho Trần Kiếm Phi nắm tay Vương Tịnh Mỹ! Vương Tịnh Mỹ là người yêu của anh ấy!”.
Gấu anh vồ vào mấy lần không vồ được Gấu em, mặt đỏ tía tai, lườm Gấu em nói: “Em đã hứa với anh sẽ không nói cơ mà, anh không thèm chơi với em nữa”.
Gấu em chớp chớp đôi mắt đen, cười đắc ý: “Không chơi thì có sao, em sẽ chơi với Trần Kiếm Phi!”.
Chi Hoa liền đỗ xe bên vệ đường, quay đầu nhìn thấy Gấu anh đang hậm hực, nói: “Gấu anh, con có bạn gái thật à?”.
Gấu anh đột nhiên khóc thút thít.
“Nam nhi đại trượng phu, thích thì bảo là thích, có bạn gái rồi thì sao nào, khóc làm gì chứ?”. Chi Hoa hừ một tiếng, lườm gấu em nói: “Dám bán đứng anh, con có còn là đàn ông nữa không? Giờ cứ suy nghĩ đi, về nhà cho mẹ câu trả lời”.
Rồi cô quay người nổ máy ô tô, liếc nhìn Phùng Hy một cái rồi tiếp tục lái xe.
Gấu em hơi sững người rồi cũng bắt đầu khóc. Phùng Hy bất lực mỗi tay ôm một Gấu, nhẹ nhàng khuyên: “Đừng sợ mẹ con, có mẹ nuôi rồi!”.
Cả hai Gấu liền như tìm được vị cứu tinh, chui đầu vào lòng Phùng Hy, nước mắt làm ướt cả quần áo cô, trong tay vẫn nắm chặt món đồ chơi mà cô mua cho.
Đợi về đến nhà Gấu anh và Gấu em mỗi người bê một chiếc ghế con, cởi quần ra nằm sấp xuống đó, đợi Chi Hoa vào xử lý. Cảnh tượng này không phải là lần đầu tiên Phùng Hy gặp, vừa tức và buồn cười, bèn giả bộ gà mẹ đang bảo vệ gà con.
Chi Hoa liền giả bộ khua khua tay nói: “Thôi nể mặt mẹ nuôi nên không đánh hai Gấu nữa, về phòng tự kiểm điểm đi, xếp xong bức tranh mẹ nuôi cho mới được phép ra đây”.
Gấu anh và Gấu em kéo ngay quần lên, chạy vội về phòng nhỏ của mình. Lúc này Chi Hoa mới cười, nói: “Giờ mới được yên ổn”.
Phùng Hy cười trách cô: “Chẳng có ai làm mẹ như nhà ngươi?”.
Chi Hoa nói với vẻ đắc ý: “Hai thằng con trai nghịch như quỷ sứ, tao phải hầu hạ bọn chúng, làm gì có thời gian nào chuyện trò với ngươi? Nhóc con mà đã có người yêu, đợi bố chúng nó về sẽ hỏi tội”.
Hai người ngả đầu trên ghế sofa uống trà, Chi Hoa cười nói: “Được rồi, nói đi, gặp phải rắc rối gì nào?”.
Phùng Hy cũng không khách sáo, kể ra mọi chuyện diễn ra trong hai tháng qua, Chi Hoa vừa nghe lúc thì xuýt xoa lúc thì phẫn nộ, véo tay Phùng Hy nói: “Hay đấy, chắc chắn là hay đấy? Phùng Hy, mày phải bám chắc vào”.
Chi Hoa véo mạnh đến nỗi Phùng Hy phải cau mày, nói: “Anh ta thích tao vì cái gì chứ? Tao béo như thế, lại không phải là cô gái trong trắng mới ra trường. Chi Hoa, tao phải cố gắng nhịn, coi như mình không hiểu chuyện gì. Mày thử nói xem liệu đầu óc Mạnh Thời có vấn đề gì không?”.
Chi Hoa sững người, sau đó bật cười. Cô kéo áo Phùng Hy nói: “Phùng Hy, sao nhà ngươi chẳng tự tin chút nào cả? Ngươi thử nhìn xem, mặt mày thanh tú, da dẻ đẹp đẽ, có điểm nào giống với người gần ba mươi đâu? Tao nhìn cũng còn thấy hấp dẫn, gã Mạnh Thời đó lại không muốn cắn một cái à? Mày xem mấy gã có tình ý với mày, gã nào không khôi ngô tuấn tú? Mày đừng vì gã Điền Đại Vĩ đó mà hạ thấp mình. Thằng cha đó là kẻ bần tiện!”.
“Tao thực sự không thể hiểu, tại sao Điền Đại Vĩ lại như vậy? Hồi yêu nhau, hồi mới lấy nhau cũng không như thế”. Phùng Hy thắc mắc.
Chi Hoa buột miệng nói: “Chỉ có mỗi mày là không biết. Hắn ta yêu Linh Tử từ trước rồi”.
Phùng Hy sững người, ngồi thẳng người lên, nhìn chằm chằm vào Chi Hoa nói: “Thế có nghĩa là gì?”.
Lúc này Chi Hoa mới hạ thấp giọng nói: “Trước khi mày và Điền Đại Vĩ yêu nhau, hình như Điền Đại Vĩ đã từng theo đuổi Linh Tử, sau đó lại không thành. Vừa nãy nghe mày nói, tao mới biết bọn họ đang yêu nhau. Mày không hài lòng về hắn ta, đặt ra yêu cầu với hắn ta, hơn nữa mày lại bị béo lên, cộng thêm con bé Linh Tử đó nữa, tao nghĩ chắc là vì thế nên hắn mới kiên quyết đòi ly hôn”.
Cuối cùng thì đã hiểu ra được vấn đề, Phùng Hy vô cùng tức giận, cầm chiếc gối ôm lên đập mạnh, “Mẹ nó chứ, mất toi mười mấy vạn! Gã đê tiện này, sao lại trơ mặt thế nhỉ! Mày không biết hắn sỉ nhục tao như thế nào đâu, tao làm gì được hắn chứ?”.
“Liệu có cần bắt hắn nôn tiền ra không?”.
Phùng Hy tức một lát, bê cốc trà lên, nghiến răng nói: “Tao không còn muốn có dính líu gì với hắn ta nữa”.
Chi Hoa nhìn thấy Phùng Hy tức một hồi nhưng vẫn không có ý định đi tìm Điền Đại Vĩ để tính sổ, bất giác cũng thấy bực vì sự mềm yếu của bạn, cô lườm Phùng Hy một cái nói: “Như thế thì khác gì tha cho hắn để hắn hưởng lợi?”.
“Ông trời sẽ báo ứng hắn! Tao coi như cho chó ăn! Chi Hoa, tao biết mày nghĩ tao mềm yếu, nhưng hiện giờ tao cũng không bực nữa. Giống như vừa nãy mày nói, tao không tự tin. Năm xưa Phụ Minh Ý bỏ tao đi lấy vợ, Điền Đại Vĩ lấy tao về rồi đối xử với tao như thế, tao thực sự không biết mình sai ở chỗ nào. Cộng với việc tao bị béo lên, khiến tao càng thêm tự ti. Giờ thì khác rồi, những chuyện đó không phải là lỗi của tao, tao được giải thoát rồi”.
Chi Hoa nhìn thấy ánh sáng trong mắt Phùng Hy, thấy cô đã trút được gánh nặng cũng là điều tốt, bèn cười, nói: “Tự ti cái đếch gì! Xem xem mày cũng đào hoa đó chứ, vừa ly hôn đã gặp được Mạnh Thời! Để ý tới hắn ta đi”.
“Không phải tao không nhận ra vẻ khác thường của Mạnh Thời. Buổi sáng hôm anh ta bê sữa đến, tao vô cùng cảm động. Mạnh Thời trông cũng đẹp trai, lại rất khéo tay, biết quan tâm. Không phải là tao không tự tin, nhưng khi gặp anh ta tao béo như vậy, có người đàn ông nào lại không thích dáng vóc đẹp? Chỉ cần nghĩ đến điều đó là tao không tin lại có miếng bánh ngon rơi xuống đầu mình. Chi Hoa, tao không hiểu nổi, tao thấy bực quá”.
Phùng Hy nói, tựa đầu vào người Chi Hoa.
Chi Hoa ôm Phùng Hy, nghĩ đến chuyện Mạnh Thời cũng thấy có phần nghi hoặc. Tính cô vốn lạc quan, khi không hiểu chuyện gì thì cũng không suy nghĩ nữa, bèn đưa tay đẩy Phùng Hy ra, cười đáp: “Có gì mà bực? Có người thích nhà ngươi cũng tốt chứ sao! Lẽ nào ngươi định sống một mình cho đến hết đời à! Tranh thủ lúc còn đang trẻ mà nắm lấy cơ hội đi. Nếu để kéo dài đến ba mươi mấy tuổi thì mới gọi là phiền hà! Có khi Mạnh Thời lại thật lòng với mày ấy chứ?”.
Thật lòng? Cô là người phụ nữ đã từng ly hôn, có bao nhiêu người đàn ông tỏ ra thật lòng sau khi biết chuyện này? Không còn là chuyện yêu đương đơn thuần như hồi còn học đại học, chỉ cần tình cảm, không cần suy nghĩ gì về những cái khác. Phùng Hy cười đau khổ: “Tỉnh táo đi Chi Hoa, tao lười, lười nghĩ cả việc xem anh ta có phải thật lòng hay không. Hiện giờ người làm tao đau đầu nhất là Phụ Minh Ý”.
“À, không phải mày nói thứ hai tuần sau sẽ quay về đi làm đó sao, sợ phải đối mặt với Phụ Minh Ý à? Đây cũng là mục tiêu tốt đấy, vợ mất rồi, hiện đang đơn thân, đi Hàng Châu chứng tỏ vẫn còn tình cảm với mày. Hay là nố
Bài viết liên quan!