watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Phó Bang Chủ Cưỡng Tình-full

Lượt xem :
Trở thành bạn gái của hắn đã hơn nửa năm, hôm nay là lần đầu tiên nhận được hoa do hắn tặng, nhưng mà như vậy nàng cũng đã rất thỏa mãn .

“Cám ơn anh.” Nàng cho hắn một nụ hôn nồng nhiệt, chất chứa tình cảm nóng bỏng.

“Nếu sớm biết rằng chỉ cần một bó hoa là có thể đổi lấy sự nhiệt tình như vậy của em, vậy thì sau này mỗi ngày anh đều tặng hoa cho em.” Hắn khẽ cười nói.

“Thật vậy sao?”

“Ừ, mặt khác, anh quyết định chờ cho đến khi em tốt nghiệp, em sẽ gả cho anh.” Hắn nói ra tính toán nấn ná trong lòng đã lâu.

“Cái gì?” Tô Doanh San chấn động, bọn họ chỉ mới trở thành người yêu của nhau, tại sao lại kết hôn nhanh như vậy?

“Không chịu sao?” Đôi cánh tay cứng như thép của Đổng Thiệu Vĩ gắt gao ôm chặt cô gái mà hắn đã xác định sẽ là vợ hắn. Hắn thích tính tình khờ dại mà lãng mạn của nàng, muốn khóa chặt nàng bên người, để phòng ngừa cá tính ngây ngốc kia của nàng, sẽ quăng mình qua một bên.

Những nụ hôn nồng nàn say đắm liên tục được phủ xuống, chặt chẽ khóa trên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của nàng.

“Người ta không nghĩ sớm như vậy phải lấy chồng, em còn muốn thi đại học, đi du lịch ở nhiều quốc gia trên thế giới.” Nàng vừa mới tròn mười tám tuổi, mà bây giờ đã nói đến chuyện kết hôn, không phải quá sớm sao? “Xã hội bây giờ thịnh hành mốt kết hôn muộn, chúng ta phải đi theo trào lưu nha.”

“Đi theo trào lưu á?” Hắn không thèm phân bua đã ôm lấy nàng, đi nhanh về hướng phòng nghỉ ở sát bên, cả hai cùng ngã lên chiếc giường mềm mại.

Hắn không khách sáo cởi bỏ quần áo của nàng, mặc cho nàng không ngừng giãy dụa, “Đừng! Anh đã hứa với em, trước khi kết hôn sẽ không làm xằng làm bậy.”

“Ai bảo em nói muốn đi theo trào lưu, bây giờ thịnh hành trào lưu có con trước, kết hôn sau.” Da thịt nõn nà của nàng làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay, những nụ hôn tinh tế rải dọc từ vành tai nàng, chậm rãi di chuyển xuống dưới.

“Không cần! Người ta không đi theo trào lưu là được mà.” Nàng vỗ về khuôn mặt nhã nhặn của hắn, hai má đỏ bừng nói: “Em . . . . . Em hứa với anh sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nhưng từ giờ cho đến lúc đó, anh không thể. . . . . .”

Nghe vậy, Đổng Thiệu Vĩ mỉm cười hài lòng, ôm nhanh thân thể mềm mại vào trong lòng ngực, tâm tình sung sướng ngân nga một tiếng.

Nàng, là thuộc về hắn.

“Gọi tên của anh.” Hắn xoa nhẹ đôi môi mềm mại bị hôn đến sưng đỏ của nàng.

“Vĩ.”

“Còn gì nữa?”

Còn cái gì? Tô Doanh San mở to hai mắt, không biết hắn còn muốn nàng gọi hắn cái gì.

Đổng Thiệu Vĩ đưa tay vào trong váy nàng xoa nhẹ bắp đùi mềm mịn, làm cho nàng nhịn không được phải run rẩy thở gấp, hét lên: “Không thể!”

“Gọi là gì?” Hắn cố ý muốn nghe được lời hứa hẹn được thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn làm cho hắn mê muội kia, muốn nghe được nàng thẹn thùng gọi tên hắn với giọng nói dịu dàng.

“Vĩ!”

Bàn tay to lớn mạnh mẽ bao trùm lấy mảnh đất thần bí của nàng, nàng hít sâu một hơi, tim đập suýt chút nữa rớt ra ngoài, hắn chưa từng táo bạo như vậy, “Đừng! Không thể!”

“Anh là gì của em?” Ngón tay hắn miết nhẹ lên quần lót của nàng, khiến cho cả người nàng run rẩy cùng yêu kiều thở gấp, hắn cười khẽ liếc nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng.

“Anh là bạn trai thân yêu…thân yêu nhất của em.”

Tay hắn vẫn quấy nhiễu trong váy nàng, còn tay kia kéo cánh tay nhỏ bé có ý đồ ngăn cản của nàng qua một bên, để tránh cho nàng làm trở ngại lạc thú mới của hắn.

“Không thể như vậy, anh đã hứa với em.” Nàng cuồng loạn giãy dụa, nhưng không có cách nào ngăn cản ngón tay tà ác của hắn, hắn ở ……của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, ma sát, khiến cho lòng của nàng nổi lửa.

“Còn gì nữa?” Hắn thấp giọng cười nói.

“Không còn nữa.” Nàng thở gấp, hắn dùng ngón tay ma sát xoa nắn bụng của nàng

Làm cho nàng run rẩy, yêu kiều la lên.

“Đừng. . . . . . Ông xã yêu dấu. . . . . . dừng nha!” Một cỗ khoái cảm nóng bỏng lủi qua toàn thân nàng không chừa một chỗ, nàng đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.

“Nói lại lần nữa xem.”

Nàng xấu hổ đến mức trốn vào trong lòng ngực của hắn, dịu dàng ngọt ngào nói: “Ông xã.”

Dựa vào trong lòng ngực dày rộng của hắn, Tô Doanh San cảm thấy cực kỳ an toàn, thấp giọng nói: “Em rất yêu anh!”

“Anh cũng yêu em.” Ánh mắt nóng rực của Đổng Thiệu Vĩ nhìn chăm chú khuôn mặt đỏ bừng của nàng.

“Em phải làm vợ của anh.”

“Đời này em là người vợ duy nhất của anh.” Hắn gật đầu hứa hẹn.

*********

Khi lần đầu tiên mắt Tiết Trấn Kỳ đầu tiên nhìn thấy Tô Hạo Ân, đã biết mọi chuyện không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, tình hình năm đó nhất định sẽ bị điều tra ra, nhưng hắn vẫn kiên trì mang Tô Hạo Ân đi gặp Đổng Thiệu Vĩ.

Tô Hạo Ân đã hơn hai tuổi, vừa nhìn thấy bóng dáng mẹ, lập tức chạy chậm từng bước về phía Tô Doanh San, ôm chặt nàng, cúi đầu khóc nức nở .

Nó nghĩ mẹ nó không cần nó!

Trước đây mẹ luôn nhìn nhìn nó rồi khóc, nó ngoan ngoãn không quậy phá cũng không ầm ĩ, tại sao mẹ luôn nhìn nó mà khóc?

Nó làm sai chuyện gì sao?

Nó rất yêu thương người mẹ xinh đẹp của mình, không muốn mẹ bỏ lại nó một mình ở Mỹ, nó phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ với mẹ.

Tô Doanh San phát hiện bản thân bị một đứa bé trai ôm chặt, nó cúi đầu khóc nức nở, vẻ mặt tủi thân nói: “Mẹ đừng bỏ lại con, Hạo Ân sẽ thật ngoan ngoãn, mẹ đừng bỏ lại con.”

Mẹ? Nàng kinh hãi vuốt ve đầu của đứa bé, buồn bực nói: “Con là con trai của ta?” Nàng theo bản năng vuốt bụng, “Đứa nhỏ không phải ở trong bụng sao?”

“Mẹ, mẹ không cần Hạo Ân nữa sao?” Nghe thấy giọng nói xa lạ của mẹ, cảm giác bị vứt bỏ trong lòng nó dâng lên càng thêm mãnh liệt.

“Con là con trai của ta?” Nàng nghiêng đầu nhìn nó.

“Mẹ!” Đứa bé trai khóc càng lớn tiếng hơn, sao mẹ lại có thể không cần nó, nó đã rất ngoan ngoãn, khi ở nhà cùng bảo mẫu, nó không có cãi lời, nó vẫn ngoan ngoãn chờ mẹ trở về!

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Có lẽ là bản năng người mẹ, có lẽ là nước mắt của đứa nhỏ làm cho nàng mềm lòng, ôm nó vào trong ngực, cẩn thận che chở yêu thương.

Đổng Thiệu Vĩ lặng lẽ đi đến trước mặt nàng, biết đứa bé trai mà Tô Doanh San ôm trong lòng ngực chính là đứa nhỏ mà năm đó nàng chịu nhục sinh ra.

“Đừng khóc. Mẹ của con bị bệnh, cho nên có rất nhiều chuyện đều đã quên, con phải thông cảm hơn cho mẹ, ngoan ngoãn một chút mới có thể khiến cho mẹ từ từ nhớ tới con.” Đổng Thiệu Vĩ nhẹ giọng an ủi đứa bé trai chôn ở trong lòng ngực mẹ khóc nghẹn ngào.

“Mẹ bị bệnh?” Tô Hạo Ân vội vàng quẹt nước mắt, quan tâm hỏi: “Mẹ bị bệnh gì?”

“Sau này rồi nói, bây giờ giúp đỡ mẹ của con lên ghế ngồi đi.” Đổng Thiệu Vĩ nâng Tô Hạo Ân dậy, sau khi thấy rõ khuôn mặt của nó, hắn bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, không dám tin đứa bé trai đang đứng trước mắt.

Đứa bé trai này giống như bản sao thu nhỏ của hắn!

Hắn khiếp sợ không thôi nhìn về phía Tiết Trấn Kỳ, đã thấy Tiết Trấn Kỳ lảng tránh ánh mắt hắn, cuối cùng hắn nhịn không được lẩm bẩm tự hỏi: “Tại sao có thể như vậy. . . . . .”

Ba mươi triệu là do bác Đổng trực tiếp gửi vào sổ tiết kiệm của Tô Doanh San, ngày mà Tô Doanh San mất tích là ở trong phòng của bác Đổng. Trong đầu h
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
980/1816
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT