Tiểu thuyết Phó Bang Chủ Cưỡng Tình-full
Lượt xem : |
hắn đã gắt gao ngăn chận đầu nàng, cùng môi nàng dán chặt
vào nhau.
Tô Doanh San sợ tới mức mở miệng kêu cứu, muốn hắn buông nàng ra, nhưng hắn lại thừa cơ đem đầu lưỡi nóng bỏng vói vào trong miệng nàng,
cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, gắt gao vây quanh sự vô lực phản kháng của nàng, để mặc cho lửa nóng của hắn cuồng dã đoạt lấy.
Đổng Thiệu Vĩ lại trở mình một cái, đem nàng đặt ở dưới thân, làm sâu sắc nụ hôn này, hoàn toàn nhấm nháp hương vị ngọt ngào trong miệng nàng.
Nụ hôn của hắn thật là nóng nha!
Nàng mở to hai tròng mắt mờ sương, tò mò muốn biết hai tròng mắt của
hắn có còn giống băng sơn ngàn năm không thay đổi hay không, nhưng
nàng lại kinh ngạc khi phát hiện ánh mắt của hắn không hề lạnh như
băng, bỗng nhiên làm cho mặt nàng ửng hồng như ngọn lửa, toàn thân
nàng nhũn ra, nằm ở dưới thân hắn.
“Thích không?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Tôi nghĩ cả người anh giống băng, hôn lên cảm giác cũng nên là lạnh
như băng.” Tô Doanh San thở phì phì nói: “Cho nên hôm nào tôi muốn tìm người khác thử xem sao.”
“Em nói cái gì?” Trong hai tròng mắt tràn ngập lửa tình của hắn phút
chốc biến thành lửa giận.
A, có phải nàng đã nói quá nhanh hay không? Bị hắn đặt ở dưới thân
không có đường trốn, nàng đành phải kiên trì nói: “Tôi không có kinh
nghiệm hôn môi gì cả, cho nên muốn tìm người khác để so sánh, so sánh
một chút thôi. Tôi cũng không có hàm ý khinh thường gì hết, anh đừng có hiểu lầm.”
Đổng Thiệu Vĩ không khách sáo kéo khuôn mặt nhỏ nhắn muốn trốn tránh của nàng qua, đối diện với sắc mặt xanh mét của hắn, hắn hét to trong lỗ tai yếu ớt của nàng: “So sánh, một chút?”
“Chỉ nói mà thôi.” Nàng vội vàng che cái lỗ tai đáng thương lại, nếu
hắn còn tiếp tục rống như vậy, sớm muộn gì nàng cũng biến thành kẻ
điếc.
“Nói chính là nghĩ muốn, nghĩ muốn chính là muốn làm, muốn làm chính là có tính toán. Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, em còn muốn giải thích gì nữa.”
Lửa giận bùng lên làm cho hắn điên cuồng chất vấn.
“Anh đừng có phản ứng lớn như vậy, đừng khẩn trương, đừng khẩn trương.”
“Em còn muốn nói xạo.”
Tô Doanh San khẽ thở dài, tuy rằng có thể đem vẻ bề ngoài lạnh như băng biến thành bộ dạng khác, nhưng với loại dáng vẻ hung dữ này, chi bằng nàng lãnh đạm để được an toàn.
“Làm ơn đi, tôi là con tin đáng thương của anh, làm sao cũng thoát không được uy quyền của anh, tôi nào dám tìm người luyện tập. Ai da! Ngoại trừ anh ra, bên ngoài chắc không có ai hứng thú với con nhóc miệng còn hôi sữa như tôi đâu.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, không để ý tới lời nói lấy lòng của nàng.
Nàng vỗ vỗ lưng hắn, trọng lượng của hắn đè nàng sắp chết rồi, nén giận nói: “Tôi không muốn ngày mai trên trang bìa của tạp chí viết ‘một cô gái vị thành niên bị thịt đè chết’, làm phiền anh dời thân thể đi, để cho tôi quay về ghế sofa ngủ một giấc thật ngon.”
“Không cho phép.” Đổng Thiệu Vĩ cố ý hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của nàng một cái, sau đó khép lại hai mắt ngủ.
“Này, anh rất nặng nha!” Nàng giãy dụa gọi.
“Im lặng!”
Tô Doanh San bất đắc dĩ nghĩ thầm, ai ya, thân là bạn gái của hắn, thời gian này cũng không thấy thật sự hạnh phúc a!
Bị bắt trở thành bạn gái của Đổng Thiệu Vĩ đã được nửa tháng, từ ngày đó tới nay, nàng có thể chạy loạn ở chung quanh, nhưng mỗi ngày nhất định phải lo cho hắn ba bữa cơm, buổi tối còn phải ngoan ngoãn để cho hắn ôm ngủ, hắn cũng không có tùy tiện ăn hiếp nàng nữa, chỉ là thường thừa dịp nàng ngủ, hôn nàng đến mức trời đất quay cuồng, bàn tay sờ loạn bên ngoài cơ thể nàng, hắn cũng coi như là chính nhân quân tử.
Đến lúc ăn cơm trưa, Đổng Thiệu Vĩ đem thức ăn nhanh đặt trên bàn của nàng, Tô Doanh San mở ra, ăn hết ngụm này tới ngụm khác, hai tròng mắt di chuyển nhanh như chớp, không biết phải nói như thế nào, cuối cùng nàng quyết định nói ra tình hình thực tế.
“Ngày mai em phải đi khai giảng .”
“Ừ.” Đổng Thiệu Vĩ lên tiếng, sự chú ý vẫn đặt trên tờ tạp chí.
“Em phải về trường đi học.”
“Ừ.” Hắn hơi nhíu mi, phun rau xanh trong miệng ra, dường như hắn không thích rau thì phải, chán ghét lộ rõ ra ngoài mặt.
“Sau khai giảng, em không thể cùng anh ăn cơm được nữa.”
“Ừ.” Hắn mở ra một tờ báo khác.
“Em phải trở về nhà.” Chỉ cần hắn tiếp tục trả lời “Ừ”, là nàng có thể rời đi nơi này, thoát khỏi bàn tay của hắn.
“Không cho phép!” Đổng Thiệu Vĩ lắc đầu, trừng mắt nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẻ nếu nàng còn dám giở trò quỷ, cẩn thận sẽ bị tét vào mông.
“Em đã hai tháng không có về nhà rồi.” Tô Doanh San nén giận, làm ra vẻ đáng thương.
“Người nhà của em sẽ đến thăm em.”
Cứ cách vài ngày thì người nhà lại hẹn nàng gặp mặt ở bên ngoài, tuy rằng hắn cũng không có phản đối nàng gặp người nhà của mình, chỉ là người nhà của nàng vô cùng khiếp sợ hắn, hy vọng có thể không gặp mặt hắn là tốt nhất.
“Nhưng mà. . . . . .” Nàng muốn về nhà ngủ.
“Lại đây.” Đổng Thiệu Vĩ vỗ vỗ đùi nói.
Sau nhiều ngày huấn luyện làm cho nàng hiểu được sâu sắc không nên cãi lời hắn, nếu không nàng chắc chắn sẽ thê thảm, bởi vậy, nàng ngoan ngoãn đến ngồi trên đùi hắn.
Hắn đem toàn bộ rau xanh trong hộp thức ăn nhanh đút cho nàng: “Ăn!”
Lúc nào cũng đem những thứ hắn không thích ăn trong thức ăn nhanh đẩy hết cho nàng, Tô Doanh San bất mãn trừng mắt hắn, mãi cho đến khi ánh mắt khó chịu của hắn liếc nhìn nàng, nàng mới vội vàng cúi đầu nhanh chóng ăn rau xanh.
Hắn ôm cánh tay vòng quanh thắt lưng mảnh khảnh của nàng, mặt tựa trên mái tóc tỏa ra mùi thơm mát của nàng, cơ thể thoải mái duỗi ra, nói: “Đừng tốn công suy nghĩ, ngoan ngoãn đi học, sau tan học thì trở lại, không cho phép tham gia hoạt động ngoại khóa, không được quá mức thân cận với những người đàn ông khác, có nghe thấy không!”
“Anh cũng là đàn ông, có thể tránh xa em một chút được không?” Nàng lập tức yêu cầu hắn xử lý công bằng.
“Chặt. . . . . .”
Nàng dùng một tay che cái miệng của hắn, tựa trong lòng ngực hắn, khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện ra vẻ thẹn thùng rạng rỡ, “Em phát hiện ra một chuyện rất thú vị, anh chỉ là thích uy hiếp em, nhưng em biết anh sẽ không khi dễ em, có phải hay không?”
“Phải không?” Nàng còn không kịp trả lời, cái miệng nhỏ nhắn đã bị hắn cuồng nhiệt dùng nụ hôn che lại.
Thật ra vòng ôm của hắn rất ấm áp, hắn hôn, cảm giác cũng rất hài lòng thỏa mãn.
Chớp mắt thời gian nửa năm đã trôi qua.
Vĩ đối với nàng cũng càng ngày càng tốt, hắn vốn dĩ lạnh tựa hàn băng, nhưng đối xử với nàng càng ngày càng ... dịu dàng hơn.
Lễ tình nhân, ngày 14-2!
Cái tên không biết lãng mạn là gì kia, liệu có biết hôm nay là lễ tình nhân không? Có biết hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của nàng không?
Tô Doanh San vừa tiến vào văn phòng, kinh ngạc khi phát hiện hắn không có điên cuồng làm việc, mà là dùng ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú nàng. Nàng nhìn thấy trong tay hắn có một bó hoa hồng thật lớn, trái tim không khỏi đập loạn nhịp, hắn ngoắc ngoắc ngón tay gọi nàng, nàng lập tức đi đến bên cạnh hắn.
Đổng Thiệu Vĩ ôm chặt nàng, “Bé cưng, sinh nhật vui vẻ!”
“Cho em sao?
vào nhau.
Tô Doanh San sợ tới mức mở miệng kêu cứu, muốn hắn buông nàng ra, nhưng hắn lại thừa cơ đem đầu lưỡi nóng bỏng vói vào trong miệng nàng,
cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, gắt gao vây quanh sự vô lực phản kháng của nàng, để mặc cho lửa nóng của hắn cuồng dã đoạt lấy.
Đổng Thiệu Vĩ lại trở mình một cái, đem nàng đặt ở dưới thân, làm sâu sắc nụ hôn này, hoàn toàn nhấm nháp hương vị ngọt ngào trong miệng nàng.
Nụ hôn của hắn thật là nóng nha!
Nàng mở to hai tròng mắt mờ sương, tò mò muốn biết hai tròng mắt của
hắn có còn giống băng sơn ngàn năm không thay đổi hay không, nhưng
nàng lại kinh ngạc khi phát hiện ánh mắt của hắn không hề lạnh như
băng, bỗng nhiên làm cho mặt nàng ửng hồng như ngọn lửa, toàn thân
nàng nhũn ra, nằm ở dưới thân hắn.
“Thích không?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Tôi nghĩ cả người anh giống băng, hôn lên cảm giác cũng nên là lạnh
như băng.” Tô Doanh San thở phì phì nói: “Cho nên hôm nào tôi muốn tìm người khác thử xem sao.”
“Em nói cái gì?” Trong hai tròng mắt tràn ngập lửa tình của hắn phút
chốc biến thành lửa giận.
A, có phải nàng đã nói quá nhanh hay không? Bị hắn đặt ở dưới thân
không có đường trốn, nàng đành phải kiên trì nói: “Tôi không có kinh
nghiệm hôn môi gì cả, cho nên muốn tìm người khác để so sánh, so sánh
một chút thôi. Tôi cũng không có hàm ý khinh thường gì hết, anh đừng có hiểu lầm.”
Đổng Thiệu Vĩ không khách sáo kéo khuôn mặt nhỏ nhắn muốn trốn tránh của nàng qua, đối diện với sắc mặt xanh mét của hắn, hắn hét to trong lỗ tai yếu ớt của nàng: “So sánh, một chút?”
“Chỉ nói mà thôi.” Nàng vội vàng che cái lỗ tai đáng thương lại, nếu
hắn còn tiếp tục rống như vậy, sớm muộn gì nàng cũng biến thành kẻ
điếc.
“Nói chính là nghĩ muốn, nghĩ muốn chính là muốn làm, muốn làm chính là có tính toán. Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, em còn muốn giải thích gì nữa.”
Lửa giận bùng lên làm cho hắn điên cuồng chất vấn.
“Anh đừng có phản ứng lớn như vậy, đừng khẩn trương, đừng khẩn trương.”
“Em còn muốn nói xạo.”
Tô Doanh San khẽ thở dài, tuy rằng có thể đem vẻ bề ngoài lạnh như băng biến thành bộ dạng khác, nhưng với loại dáng vẻ hung dữ này, chi bằng nàng lãnh đạm để được an toàn.
“Làm ơn đi, tôi là con tin đáng thương của anh, làm sao cũng thoát không được uy quyền của anh, tôi nào dám tìm người luyện tập. Ai da! Ngoại trừ anh ra, bên ngoài chắc không có ai hứng thú với con nhóc miệng còn hôi sữa như tôi đâu.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, không để ý tới lời nói lấy lòng của nàng.
Nàng vỗ vỗ lưng hắn, trọng lượng của hắn đè nàng sắp chết rồi, nén giận nói: “Tôi không muốn ngày mai trên trang bìa của tạp chí viết ‘một cô gái vị thành niên bị thịt đè chết’, làm phiền anh dời thân thể đi, để cho tôi quay về ghế sofa ngủ một giấc thật ngon.”
“Không cho phép.” Đổng Thiệu Vĩ cố ý hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của nàng một cái, sau đó khép lại hai mắt ngủ.
“Này, anh rất nặng nha!” Nàng giãy dụa gọi.
“Im lặng!”
Tô Doanh San bất đắc dĩ nghĩ thầm, ai ya, thân là bạn gái của hắn, thời gian này cũng không thấy thật sự hạnh phúc a!
Bị bắt trở thành bạn gái của Đổng Thiệu Vĩ đã được nửa tháng, từ ngày đó tới nay, nàng có thể chạy loạn ở chung quanh, nhưng mỗi ngày nhất định phải lo cho hắn ba bữa cơm, buổi tối còn phải ngoan ngoãn để cho hắn ôm ngủ, hắn cũng không có tùy tiện ăn hiếp nàng nữa, chỉ là thường thừa dịp nàng ngủ, hôn nàng đến mức trời đất quay cuồng, bàn tay sờ loạn bên ngoài cơ thể nàng, hắn cũng coi như là chính nhân quân tử.
Đến lúc ăn cơm trưa, Đổng Thiệu Vĩ đem thức ăn nhanh đặt trên bàn của nàng, Tô Doanh San mở ra, ăn hết ngụm này tới ngụm khác, hai tròng mắt di chuyển nhanh như chớp, không biết phải nói như thế nào, cuối cùng nàng quyết định nói ra tình hình thực tế.
“Ngày mai em phải đi khai giảng .”
“Ừ.” Đổng Thiệu Vĩ lên tiếng, sự chú ý vẫn đặt trên tờ tạp chí.
“Em phải về trường đi học.”
“Ừ.” Hắn hơi nhíu mi, phun rau xanh trong miệng ra, dường như hắn không thích rau thì phải, chán ghét lộ rõ ra ngoài mặt.
“Sau khai giảng, em không thể cùng anh ăn cơm được nữa.”
“Ừ.” Hắn mở ra một tờ báo khác.
“Em phải trở về nhà.” Chỉ cần hắn tiếp tục trả lời “Ừ”, là nàng có thể rời đi nơi này, thoát khỏi bàn tay của hắn.
“Không cho phép!” Đổng Thiệu Vĩ lắc đầu, trừng mắt nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẻ nếu nàng còn dám giở trò quỷ, cẩn thận sẽ bị tét vào mông.
“Em đã hai tháng không có về nhà rồi.” Tô Doanh San nén giận, làm ra vẻ đáng thương.
“Người nhà của em sẽ đến thăm em.”
Cứ cách vài ngày thì người nhà lại hẹn nàng gặp mặt ở bên ngoài, tuy rằng hắn cũng không có phản đối nàng gặp người nhà của mình, chỉ là người nhà của nàng vô cùng khiếp sợ hắn, hy vọng có thể không gặp mặt hắn là tốt nhất.
“Nhưng mà. . . . . .” Nàng muốn về nhà ngủ.
“Lại đây.” Đổng Thiệu Vĩ vỗ vỗ đùi nói.
Sau nhiều ngày huấn luyện làm cho nàng hiểu được sâu sắc không nên cãi lời hắn, nếu không nàng chắc chắn sẽ thê thảm, bởi vậy, nàng ngoan ngoãn đến ngồi trên đùi hắn.
Hắn đem toàn bộ rau xanh trong hộp thức ăn nhanh đút cho nàng: “Ăn!”
Lúc nào cũng đem những thứ hắn không thích ăn trong thức ăn nhanh đẩy hết cho nàng, Tô Doanh San bất mãn trừng mắt hắn, mãi cho đến khi ánh mắt khó chịu của hắn liếc nhìn nàng, nàng mới vội vàng cúi đầu nhanh chóng ăn rau xanh.
Hắn ôm cánh tay vòng quanh thắt lưng mảnh khảnh của nàng, mặt tựa trên mái tóc tỏa ra mùi thơm mát của nàng, cơ thể thoải mái duỗi ra, nói: “Đừng tốn công suy nghĩ, ngoan ngoãn đi học, sau tan học thì trở lại, không cho phép tham gia hoạt động ngoại khóa, không được quá mức thân cận với những người đàn ông khác, có nghe thấy không!”
“Anh cũng là đàn ông, có thể tránh xa em một chút được không?” Nàng lập tức yêu cầu hắn xử lý công bằng.
“Chặt. . . . . .”
Nàng dùng một tay che cái miệng của hắn, tựa trong lòng ngực hắn, khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện ra vẻ thẹn thùng rạng rỡ, “Em phát hiện ra một chuyện rất thú vị, anh chỉ là thích uy hiếp em, nhưng em biết anh sẽ không khi dễ em, có phải hay không?”
“Phải không?” Nàng còn không kịp trả lời, cái miệng nhỏ nhắn đã bị hắn cuồng nhiệt dùng nụ hôn che lại.
Thật ra vòng ôm của hắn rất ấm áp, hắn hôn, cảm giác cũng rất hài lòng thỏa mãn.
Chớp mắt thời gian nửa năm đã trôi qua.
Vĩ đối với nàng cũng càng ngày càng tốt, hắn vốn dĩ lạnh tựa hàn băng, nhưng đối xử với nàng càng ngày càng ... dịu dàng hơn.
Lễ tình nhân, ngày 14-2!
Cái tên không biết lãng mạn là gì kia, liệu có biết hôm nay là lễ tình nhân không? Có biết hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của nàng không?
Tô Doanh San vừa tiến vào văn phòng, kinh ngạc khi phát hiện hắn không có điên cuồng làm việc, mà là dùng ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú nàng. Nàng nhìn thấy trong tay hắn có một bó hoa hồng thật lớn, trái tim không khỏi đập loạn nhịp, hắn ngoắc ngoắc ngón tay gọi nàng, nàng lập tức đi đến bên cạnh hắn.
Đổng Thiệu Vĩ ôm chặt nàng, “Bé cưng, sinh nhật vui vẻ!”
“Cho em sao?
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1866/2702
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1866/2702
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt