Tiểu thuyết Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ
Lượt xem : |
, anh hai, em tình nguyện làm người hào phóng chút, cũng sợ đợi đến bà xã bỏ nhà trốn đi lúc đó lại hao tổn tâm trí. "Đỗ Thiên Hải lập tức cười mị.
Xem thái độ anh hai bây giờ mới thảnh thơi, cùng với ban đầu bà xã anh rời nhà trốn lúc vẻ đó mặt sầu thảm thật là không thể so sánh nha.
"Hừ hừ hừ, chớ ở trước mặt anh nhắc tới bốn chữ kia." Thật không may mắn! Đỗ Thiên Vân ghét trừng mắt nhìn em trai một cái, cảm thấy hắn thật là ….
Hôm nay hắn và vợ hắn như là keo như sơn, tình cảm rất tốt!
"Yên tâm đi, bất kể bà xã của em rời nhà trốn đi mấy lần, anh cũng sẽ giúp em khuyên cô ấy trở lại." Hắn vỗ ngực bảo đảm.
Một quyển hồ sơ dầy cộm nặng nề bay nhanh về phía hắn ——
"Ha ha ha. . . . . ." Hắn nhanh nhẹn đón lấy, lần nữa ngửa đầu cười to.
Vừa nghĩ tới Đông Ánh Thần vĩnh viễn cũng không thể rời bỏ hắn, hắn thật là muốn không vui cũng rất khó nha! Wow ha ha. . . . . .
Chương 6
Đêm đó, Đông Ánh Thần xử lý xong tất cả công việc, chuyện riêng về đến trong nhà. Đặc biệt định tắm thoải mái loại bỏ mệt nhọc, từ trong phòng tắm đi ra. . . . .
"Làm sao anh ở chỗ này!" Cô thấy Đỗ Thiên Hải xuất hiện ở trong phòng sợ hết hồn, theo bản năng kéo áo tắm rộng thùng thình bó sát người.
"Em nói đi?" Đỗ Thiên Hải ngồi một mình ở trên giường, tầm mắt dời xuống đến áo tắm không có che kín hai bắp chân cân xứng kia, có ý thưởng thức mỉm cười.
Cô bị hắn thấy cảm thấy ngại ngùng, rụt chân lại nhưng không chỗ có thể ẩn nấp, quan trọng hơn là ——
"Anh muốn ngủ ở nơi này?" Không tự nhiên nhất chính là nhìn người ngồi ở trên giường, trên người còn mặc đồ ngủ, dáng vẻ như muốn chuẩn bị đi ngủ.
"Nơi này vốn chính là gian phòng của chúng ta a." Hai tay chống ở bên cạnh, hơi chút ngưỡng về phía sau, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Nghe cô hỏi như thế, đột nhiên để cho hắn nhớ lại đêm tân hôn của bọn họ. Hơn nữa trước mắt cô bây giờ và lúc đó, lại có vẻ mặt xấu hổ giống như trước. . . . . . A, thật sự là đáng yêu!
"Nhưng mà. . . . . . Anh vẫn đều ngủ ở phòng khách mà." Cô biết mình không có lý do gì đuổi hắn đi ra ngoài, nhưng là kể từ khi cô đem một giường đổi thành hai giường, hắn ngủ mấy ngày liền đem đồ đến phòng khách ngủ, cho nên nơi đó mới xem như phòng của hắn. . . . .
"Xin lỗi, trong khoảng thời gian này anh cũng thật lạnh nhạt với em, em nhất định rất khó chịu." Hắn dùng một loại ánh mắt thương hoa tiếc ngọc nhìn cô, cố ý đem lời của cô đổi thành lời ai oán.
"Em một chút cũng không khó khăn, anh trở về phòng khách ngủ đi a.” Cùng hắn phân phòng ngủ, cô mới "vô tư" mừng rỡ.
"Không được, anh muốn giúp em ngủ ngon, như vậy mới có thể bồi dưỡng tình cảm nha!" Ban đầu hắn chuyển ra gian phòng kia thành phần tức giận chiếm đa số nha, nghĩ thầm cô và hắn phân giường, hắn và cô cũng phân phòng, mới không hiếm lạ nhìn sắc mặt cô.
Bất quá từ giờ trở đi, hắn muốn xóa vạch tuyến giữa hai người, nghĩ cách hấp dẫn chú ý của cô, làm cho cô cũng không thể bỏ qua sự hiện hữu của hắn.
"Chuyện tiền bạc, anh nói thật sao?" Nhìn hắn điên điên khùng khùng, cô thật sự không xác định hắn câu nào là thật, câu nào là giả.
"Ánh Thần. . . . . . bà xã của anh, anh không phải đã nói nói đến tiền sẽ tổn thương tình cảm sao, em không thể quên mấy chữ đáng ghét đó sao." Hắn cười hì hì tái diễn lời nói ban ngày, muốn cô đừng đem tiền để ở trong lòng, sau này chỉ cần mỗi ngày ở bên cạnh hắn bồi dưỡng tình cảm là được.
Cô nheo lại mắt, nhìn thấy thái độ dễ dàng kia thì bốc hỏa, cảm thấy hắn thật giống như đem một một chuyện lớn làm thành trò, cái gì cũng muốn chiếu vào ý của mình đi, đều không để ý suy nghĩ của người khác ——
"Tùy anh nghĩ như thế nào, tóm lại em sẽ tiếp tục gửi tiền đến cho anh một lần nữa."
Cô nói xong liền đến trong phòng thay quần áo đổi lại đồ ngủ, không muốn lại cùng sự việc tranh luận không ngớt với hắn, tâm tình không khống chế đựơc. Dù sao bất kể tùy tên quỷ này quyết định như thế nào, đợi cô kiếm đủ tiền trả hết nợ cho hắn, kết thúc cuộc hôn nhân làm cô đau khổ, thoát khỏi người đàn ông hại cô hao tổn tinh thần.
Hắn cười nhìn cô đi vào phòng thay quần áo, cũng không vội vã cùng cô tranh giành ra một cái kết luận. Dù sao cô có tự tin trả tiền lại, hắn cũng có lòng tin, tin tưởng cô, hắn còn có rất nhiều thời gian thuyết phục cô hồi tâm chuyển ý.
"Đỗ Thiên Hải." Cô đi vào không bao lâu, lại đột nhiên vọt ra.
"Chuyện gì? Muốn anh giúp em thay quần áo sao?" Hắn khoái trá ngó chừng áo ngủ của cô có chút xốc xếch, giống như là cởi xuống sau đó vội vã mặc lên —— vừa lúc quần áo xốc xếch làm cho người ta mơ màng. . . . . .
"Tại sao đụng quần áo của em?" Cô không để ý tới hắn nêu vấn đề, không đứng đắn nổi giận đùng đùng chất vấn hắn.
Mới vừa rồi mở tủ treo quần áo ra chuẩn bị thay quần áo, phát hiện bộ phận quần áo nào cũng bị đổi vị trí. Ngay cả áo lót của cô cũng. . . . . .
Chương 6.2
"Đó là do anh muốn về phòng ngủ, dĩ nhiên cũng phải đem quần áo để lại nơi này. Nếu không em muốn anh thân thể trần truồng ở trước mặt em đi tới đi lui sao?" Hắn vô tội đáp trả.
"Anh dám!"
"Nếu như em muốn nhìn, anh đành phải. . . . . ." Hắn nhún nhún vai, hắn chuẩn bị cho cô xem, làm bộ muốn cởi xuống đồ ngủ. . . . . .
"Không cho phép cởi, em không muốn xem." Cô kéo giọng to cảnh cáo hắn, chợt quay đầu trở về đổi lại áo ngủ của cô.
Hắn nở một nụ cười thật lớn, thoải mái nằm xuống, hắn đột nhiên cảm giác đùa giỡn với bà xã của mình thật là một niềm vui, nhìn dáng vẻ cô vừa tức vừa thẹn, thật là làm cho lòng người khoáng cái vui vẻ.
"Yên tâm, anh không có để loạn quần lót của em, mỗi cái anh đều để bọn chúng theo bộ dáng lúc trước dọn xong." Hắn rướn cổ lên hét to.
Phanh ——
Bên trong cửa truyền đến một tiếng vang thật lớn, hẳn là tiếng động tủ treo quần áo bị người dùng lực đóng sầm.
Hmm, quá vui vẻ!
Đỗ Thiên Hải nằm ở trên giường cười to, tưởng tượng vẻ mặt cô bốc hỏa, tâm tình hắn thật tốt.
Một lát sau, Đông Ánh Thần lạnh nhạt đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi về phía giường mình, vén chăn lên.
"Ngày mai tìm người đổi lại giường ." Hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
"Cái gì?" Cô sửng sốt, nhìn hắn.
Hắn nghiêng người, ngón tay chống cằm mỉm cười nói: "Đâu có cặp vợ chồng nào phân giường ngủ."
Nói giỡn, hắn chuyển đồ vào trong phòng cũng không phải là vì muốn cùng cô phân giường ngủ, cho nên yêu cầu cô đem giường trong phòng khôi phục hinh dáng cũ —— một giường đôi khách.
"Tách ra ngủ sẽ không ảnh hưởng giấc ngủ lẫn nhau." Cô lạnh lùng cự tuyệt, cẩn thận lên giường, đắp kín mền.
Lúc này không giống ngày xưa, hiện tại cô chỉ muốn cùng hắn ngủ chung một phòng , còn sợ mình có mất ngủ, huống chi là cùng một cái giường. . . . . .
Ai, đây đại khái là "thấp thỏm không yên", bởi vì cô đối với người đàn ông này cảm giác quá phức tạp, cho nên mới không cách nào tâm vô tạp niệm cùng hắn sống chung một phòng, hay là cảm thấy giữ một khoảng cách tương đối khá, có thể nhanh chóng thì nhanh chóng.
"Trước kia chúng ta cùng nhau ngủ cũng ngủ rất được mà." Hắn nhớ được trước kia cho dù bọn họ làm việc và nghỉ ngơi thời gian bất đồng, thời gian lên giường cũng bất đồng, nhưng tỉnh lại vẫn rất thoải mái a.
Xem thái độ anh hai bây giờ mới thảnh thơi, cùng với ban đầu bà xã anh rời nhà trốn lúc vẻ đó mặt sầu thảm thật là không thể so sánh nha.
"Hừ hừ hừ, chớ ở trước mặt anh nhắc tới bốn chữ kia." Thật không may mắn! Đỗ Thiên Vân ghét trừng mắt nhìn em trai một cái, cảm thấy hắn thật là ….
Hôm nay hắn và vợ hắn như là keo như sơn, tình cảm rất tốt!
"Yên tâm đi, bất kể bà xã của em rời nhà trốn đi mấy lần, anh cũng sẽ giúp em khuyên cô ấy trở lại." Hắn vỗ ngực bảo đảm.
Một quyển hồ sơ dầy cộm nặng nề bay nhanh về phía hắn ——
"Ha ha ha. . . . . ." Hắn nhanh nhẹn đón lấy, lần nữa ngửa đầu cười to.
Vừa nghĩ tới Đông Ánh Thần vĩnh viễn cũng không thể rời bỏ hắn, hắn thật là muốn không vui cũng rất khó nha! Wow ha ha. . . . . .
Chương 6
Đêm đó, Đông Ánh Thần xử lý xong tất cả công việc, chuyện riêng về đến trong nhà. Đặc biệt định tắm thoải mái loại bỏ mệt nhọc, từ trong phòng tắm đi ra. . . . .
"Làm sao anh ở chỗ này!" Cô thấy Đỗ Thiên Hải xuất hiện ở trong phòng sợ hết hồn, theo bản năng kéo áo tắm rộng thùng thình bó sát người.
"Em nói đi?" Đỗ Thiên Hải ngồi một mình ở trên giường, tầm mắt dời xuống đến áo tắm không có che kín hai bắp chân cân xứng kia, có ý thưởng thức mỉm cười.
Cô bị hắn thấy cảm thấy ngại ngùng, rụt chân lại nhưng không chỗ có thể ẩn nấp, quan trọng hơn là ——
"Anh muốn ngủ ở nơi này?" Không tự nhiên nhất chính là nhìn người ngồi ở trên giường, trên người còn mặc đồ ngủ, dáng vẻ như muốn chuẩn bị đi ngủ.
"Nơi này vốn chính là gian phòng của chúng ta a." Hai tay chống ở bên cạnh, hơi chút ngưỡng về phía sau, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Nghe cô hỏi như thế, đột nhiên để cho hắn nhớ lại đêm tân hôn của bọn họ. Hơn nữa trước mắt cô bây giờ và lúc đó, lại có vẻ mặt xấu hổ giống như trước. . . . . . A, thật sự là đáng yêu!
"Nhưng mà. . . . . . Anh vẫn đều ngủ ở phòng khách mà." Cô biết mình không có lý do gì đuổi hắn đi ra ngoài, nhưng là kể từ khi cô đem một giường đổi thành hai giường, hắn ngủ mấy ngày liền đem đồ đến phòng khách ngủ, cho nên nơi đó mới xem như phòng của hắn. . . . .
"Xin lỗi, trong khoảng thời gian này anh cũng thật lạnh nhạt với em, em nhất định rất khó chịu." Hắn dùng một loại ánh mắt thương hoa tiếc ngọc nhìn cô, cố ý đem lời của cô đổi thành lời ai oán.
"Em một chút cũng không khó khăn, anh trở về phòng khách ngủ đi a.” Cùng hắn phân phòng ngủ, cô mới "vô tư" mừng rỡ.
"Không được, anh muốn giúp em ngủ ngon, như vậy mới có thể bồi dưỡng tình cảm nha!" Ban đầu hắn chuyển ra gian phòng kia thành phần tức giận chiếm đa số nha, nghĩ thầm cô và hắn phân giường, hắn và cô cũng phân phòng, mới không hiếm lạ nhìn sắc mặt cô.
Bất quá từ giờ trở đi, hắn muốn xóa vạch tuyến giữa hai người, nghĩ cách hấp dẫn chú ý của cô, làm cho cô cũng không thể bỏ qua sự hiện hữu của hắn.
"Chuyện tiền bạc, anh nói thật sao?" Nhìn hắn điên điên khùng khùng, cô thật sự không xác định hắn câu nào là thật, câu nào là giả.
"Ánh Thần. . . . . . bà xã của anh, anh không phải đã nói nói đến tiền sẽ tổn thương tình cảm sao, em không thể quên mấy chữ đáng ghét đó sao." Hắn cười hì hì tái diễn lời nói ban ngày, muốn cô đừng đem tiền để ở trong lòng, sau này chỉ cần mỗi ngày ở bên cạnh hắn bồi dưỡng tình cảm là được.
Cô nheo lại mắt, nhìn thấy thái độ dễ dàng kia thì bốc hỏa, cảm thấy hắn thật giống như đem một một chuyện lớn làm thành trò, cái gì cũng muốn chiếu vào ý của mình đi, đều không để ý suy nghĩ của người khác ——
"Tùy anh nghĩ như thế nào, tóm lại em sẽ tiếp tục gửi tiền đến cho anh một lần nữa."
Cô nói xong liền đến trong phòng thay quần áo đổi lại đồ ngủ, không muốn lại cùng sự việc tranh luận không ngớt với hắn, tâm tình không khống chế đựơc. Dù sao bất kể tùy tên quỷ này quyết định như thế nào, đợi cô kiếm đủ tiền trả hết nợ cho hắn, kết thúc cuộc hôn nhân làm cô đau khổ, thoát khỏi người đàn ông hại cô hao tổn tinh thần.
Hắn cười nhìn cô đi vào phòng thay quần áo, cũng không vội vã cùng cô tranh giành ra một cái kết luận. Dù sao cô có tự tin trả tiền lại, hắn cũng có lòng tin, tin tưởng cô, hắn còn có rất nhiều thời gian thuyết phục cô hồi tâm chuyển ý.
"Đỗ Thiên Hải." Cô đi vào không bao lâu, lại đột nhiên vọt ra.
"Chuyện gì? Muốn anh giúp em thay quần áo sao?" Hắn khoái trá ngó chừng áo ngủ của cô có chút xốc xếch, giống như là cởi xuống sau đó vội vã mặc lên —— vừa lúc quần áo xốc xếch làm cho người ta mơ màng. . . . . .
"Tại sao đụng quần áo của em?" Cô không để ý tới hắn nêu vấn đề, không đứng đắn nổi giận đùng đùng chất vấn hắn.
Mới vừa rồi mở tủ treo quần áo ra chuẩn bị thay quần áo, phát hiện bộ phận quần áo nào cũng bị đổi vị trí. Ngay cả áo lót của cô cũng. . . . . .
Chương 6.2
"Đó là do anh muốn về phòng ngủ, dĩ nhiên cũng phải đem quần áo để lại nơi này. Nếu không em muốn anh thân thể trần truồng ở trước mặt em đi tới đi lui sao?" Hắn vô tội đáp trả.
"Anh dám!"
"Nếu như em muốn nhìn, anh đành phải. . . . . ." Hắn nhún nhún vai, hắn chuẩn bị cho cô xem, làm bộ muốn cởi xuống đồ ngủ. . . . . .
"Không cho phép cởi, em không muốn xem." Cô kéo giọng to cảnh cáo hắn, chợt quay đầu trở về đổi lại áo ngủ của cô.
Hắn nở một nụ cười thật lớn, thoải mái nằm xuống, hắn đột nhiên cảm giác đùa giỡn với bà xã của mình thật là một niềm vui, nhìn dáng vẻ cô vừa tức vừa thẹn, thật là làm cho lòng người khoáng cái vui vẻ.
"Yên tâm, anh không có để loạn quần lót của em, mỗi cái anh đều để bọn chúng theo bộ dáng lúc trước dọn xong." Hắn rướn cổ lên hét to.
Phanh ——
Bên trong cửa truyền đến một tiếng vang thật lớn, hẳn là tiếng động tủ treo quần áo bị người dùng lực đóng sầm.
Hmm, quá vui vẻ!
Đỗ Thiên Hải nằm ở trên giường cười to, tưởng tượng vẻ mặt cô bốc hỏa, tâm tình hắn thật tốt.
Một lát sau, Đông Ánh Thần lạnh nhạt đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi về phía giường mình, vén chăn lên.
"Ngày mai tìm người đổi lại giường ." Hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
"Cái gì?" Cô sửng sốt, nhìn hắn.
Hắn nghiêng người, ngón tay chống cằm mỉm cười nói: "Đâu có cặp vợ chồng nào phân giường ngủ."
Nói giỡn, hắn chuyển đồ vào trong phòng cũng không phải là vì muốn cùng cô phân giường ngủ, cho nên yêu cầu cô đem giường trong phòng khôi phục hinh dáng cũ —— một giường đôi khách.
"Tách ra ngủ sẽ không ảnh hưởng giấc ngủ lẫn nhau." Cô lạnh lùng cự tuyệt, cẩn thận lên giường, đắp kín mền.
Lúc này không giống ngày xưa, hiện tại cô chỉ muốn cùng hắn ngủ chung một phòng , còn sợ mình có mất ngủ, huống chi là cùng một cái giường. . . . . .
Ai, đây đại khái là "thấp thỏm không yên", bởi vì cô đối với người đàn ông này cảm giác quá phức tạp, cho nên mới không cách nào tâm vô tạp niệm cùng hắn sống chung một phòng, hay là cảm thấy giữ một khoảng cách tương đối khá, có thể nhanh chóng thì nhanh chóng.
"Trước kia chúng ta cùng nhau ngủ cũng ngủ rất được mà." Hắn nhớ được trước kia cho dù bọn họ làm việc và nghỉ ngơi thời gian bất đồng, thời gian lên giường cũng bất đồng, nhưng tỉnh lại vẫn rất thoải mái a.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2931/3767
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2931/3767
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt