Tiểu thuyết - Ông xã của tôi là xã hội đen
Lượt xem : |
c đá văng các nữ sinh xung quanh, Văn Nhược Khanh muốn ngăn cản cậu ấy, lại bị cậu ấy đạp bay ra ngoài.
Em cơ bắp bị đập mạnh vô tường, bị ghìm chặt cổ, tôi rõ ràng nhìn thấy người kẹp cổ họng em cơ bắp là Thiệu Tễ Huyên! ! !
Anh tại sao lại ở chỗ này, Tễ Huyên không nói lời nào nhìn em cơ bắp, tất cả mọi người bị ánh mắt lạnh băng của anh ấy làm cho kinh sợ rồi. Tôi không thấy được anh ấy xuất hiện như thế nào, khi anh ấy xuất hiện với tốc độ cực nhanh nắm đầu em cơ bắp, khiến cho tôi nghĩ rằng anh ấy từ trên trời rơi xuống. Tất cả mọi người không dám động, Mạn Trữ đã chạy tới, "Lan Trăn! Lan Trăn! Cậu không sao chứ?" Cậu ấy lo lắng nhìn miệng vết thương trên đầu tôi, bản thân lại không nhìn thấy nó nghiêm trọng như thế nào, Mạn Trữ và Uyển Nhu muốn chạm vào lại không dám.
"Khụ. . . , khụ khụ. . . , khụ. . . ." Em cơ bắp dùng sức giãy dụa, Tễ Huyên bấm cổ cô ta đến nổi thở không được .
"Mày muốn chết?" giọng Tễ Huyên lạnh như băng, làm cho người ta run run. Anh ấy cũng không đánh nữ sinh, ít nhất cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy anh ấy đánh qua con gái, khi tôi cưỡng hôn anh ấy, anh ấy cũng chỉ là uy hiếp tôi, cũng không có ra tay. Nhưng bây giờ Tễ Huyên tựa hồ rất tức giận, mặc dù anh ấy không có đập em cơ bắp, nhưng vẫn nhấn cô ta trên tường, bấm chặt.
Ánh mắt Tễ Huyên nhìn em cơ bắp càng ngày càng lạnh, tôi nhìn ra lực tay của anh ấy bấm em cơ bắp không ngừng gia tăng, mặt em cơ bắp từ hồng sang xanh, thoạt nhìn đang thiếu dưỡng khí đến cực độ. Nhìn thấy em cơ bắp đánh tôi chịu khổ một chút, làm cho tôi cảm thấy thật sự rất hả hê, bất quá cứ theo đà này thì tỷ lệ cô ta đi theo tổ tiên rất cao."Tễ Huyên. . ." Tôi ngây ngô kinh hô một tiếng, tôi nghĩ Tễ Huyên sẽ không nghe thấy, nhưng Tễ Huyên lại chuyển mắt nhìn về phía tôi, anh ấy vừa nhìn tôi vừa chậm rãi buông tay.
Chương 30 : Lần đầu tiên hôn nhân gặp rắc rối (bốn)
“Văn Nhược Khanh. . . , cút cho tôi. . . , mang theo thụ hạ của cô, cút cho tôi! !”
“Tễ Huyên. . . . . . .” Văn Nhược Khanh cũng bị dọa, khiếp sợ kêu một tiếng.
“Cút! Có nghe không?” Ánh mắt Tễ Huyên lạnh như băng xẹt qua mọi người, kết quả các nữ sinh lập tức đều nhảy dựng lên bỏ chạy, chỉ có Văn Nhược Khanh ngơ ngác đứng.
“Cậu vì nhỏ ngốc này mà làm dữ với tớ! Tớ là thanh mai trúc mã của cậu đó, tớ vẫn luôn thích. . .” đôi mắt Văn Nhược Khanh trở nên ngập nước .
“Bị điếc sao? Lập tức cút cho tôi! Nếu không tôi nhất định lấy mạng cả nhà cô!”
“Chê cười! Văn gia chúng tôi cũng là gia tộc hắc đạo, chẳng lẽ lại sợ Thiệu gia nhà cậu sao?” Văn Nhược Khanh nói thì nói như thế, nhưng nhìn ánh mắt của cô ấy nhìn chằm chằm Tễ Huyên, nói xong câu đó cũng bỏ đi .
Tất cả kẻ địch dưới sự uy hiếp của Tễ Huyên đều chạy hết, anh ấy đi đến bên cạnh tôi, nâng tôi dậy. Tôi nhìn anh ấy, không thể phủ nhận khi anh ấy nhìn tôi ánh mắt có nét quan tâm, làm cho tôi có chút vui sướng, tự nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ. “Đi bệnh viện.”
“. . . . . . , hả.” Anh ấy như thế nào vừa mở miệng nói chuyện với tôi, vì sao anh ấy không giải thích chuyện anh ấy với Văn Nhược Khanh, vừa mới biết bọn họ là thanh mai trúc mã, có gì đặc biệt hơn người, thanh mai trúc mã thì được gì? Tôi mới là vợ của Thiệu Tễ Huyên! Mạn Trữ và Uyển Nhu nhìn Tễ Huyên đi tới, lập tức nhanh như chớp lùi mấy bước. Lúc này tôi mới phát hiện có một người đi cùng Tễ Huyên là 1. 88, nhưng tôi vừa rồi chỉ thấy Tễ Huyên, không nhìn ra anh ta cũng ở chỗ này.
Tễ Huyên đưa tôi đến bệnh viện, vô luận là bác sĩ khám cho tôi, hay băng bó cho tôi, anh ấy đều luôn luôn ở bên cạnh tôi, “A! Đau quá!”
“Lúc sát trùng có chút đau, nhịn chút.” Bác sĩ trấn an tôi.
“Ô ~~! Bác sĩ, cháu, . . . , trên đầu cháu có phải bị tróc không. . . .” Trước kia tôi chê cười thầy chủ nhiệm, bây giờ thì hay rồi, không ngờ tới Lâm Lan Trăn tôi đây cũng trọc rồi, ô ~~~!
“Không có, chỉ là một vết sọc nhỏ.”
Tễ Huyên không biết khi nào đã ra ngoài, tôi một mình đi từ khoa ngoại ra, nhìn thấy 1. 88 ở đó, “Tễ Huyên đâu?”
“Cậu ấy đi mua uống đồ cho cô.” 1. 88 trả lời tôi.
“Ờ.”
“Chị dâu, chị cãi nhau với Tễ Huyên à?”
“Cũng không thể nói vậy, chỉ có chút hiểu lầm mà thôi.”
“Là vì Văn Nhược Khanh. Chuyện kia tôi biết.”
“Cậu biết?” Tôi thực ngạc nhiên 1. 88 cư nhiên biết chuyện này, bất quá cậu ấy là anh em của Tễ Huyên biết cũng là chuyện hợp lý.
“Lần trước trên đường muốn bắt cóc cô chính là người Văn gia làm, còn lần trước đánh nhau với Chu Việt, đều là Văn gia bày mưu đặt kế để đối phó cô. Văn Nhược Khanh từ tiểu học đã bắt đầu học cùng Tễ Huyên, cho nên. . . , cô ta thích Tễ Huyên, bất quá Tễ Huyên. . . . Cho nên ngày đó Tễ Huyên mới đi cảnh cáo cô ta. Chị dâu, chị không phải người trong bang hội chúng tôi, rất nhiều chuyện. . . , Tễ Huyên không muốn để chị bị dính vào, cho nên cậu ấy mới nói dối. Văn gia cũng không khác gì chúng ta, Tễ Huyên không muốn để chị mạo hiểm .”
Thì ra là như vậy, “Cám ơn cậu nói cho tôi biết.” Tôi cười cười với 1. 88, “Nếu cậu không nói, tôi đại khái cả đời sẽ không biết.”
“Nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Tễ Huyên đã trở lại, anh ta đi tới, đưa một ly trà chanh nóng cho tôi, là đồ uống tôi thích nhất, anh ấy biết tôi thích uống cái gì, nhưng tôi giống như. . . . . .
“Đang nói xấu anh.” Tôi uống một ngụm trà chanh, chua chua ngọt ngọt, giống như tâm trạng tôi lúc này.
“Đại ca, tôi không có sao?” 1. 88 hỏi.
“Tự mình đi mua.” Nghe Tễ Huyên nói xong…, 1. 88 liếc mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt ý vị thâm trường bỏ đi.
“Cái kia, Tễ Huyên. . . , anh có chuyện muốn nói với tôi không?”
“. . . . . . , Ê! Đồ ngốc! Cô ở đó đủ rồi. Nên trở về nhà!”
Mọi người nhìn coi, thái độ cực kém! “. . . . . . . Tôi làm gì phải về cùng anh?.” Nói thì nói như thế, nhưng tôi lại đi theo anh ta. Kỳ thật tôi luôn luôn chờ anh ấy tới đón tôi về.
Tễ Huyên và tôi đến nhà tôi dọn đồ về, đương nhiên còn đem luôn chó con Đóa Đóa về, mama đang nấu cơm, “Sao hôm nay con còn về đây?”
“Mama! Sao mẹ có thể lạnh lùng như thế? Con là con gái của mẹ nha, chẳng lẽ về nhà không đúng sao?”
“Ý? Con rể cũng tới, tới đón Tiểu Trăn đi.”
“Mẹ.” Tễ Huyên lễ phép gật gật đầu chào mẹ.
“Thật tốt quá, con rể không biết Tiểu Trăn ở nhà mẹ và ba . . . . . . , ai! Con gái bất hiếu này, mẹ và ba nó không còn thế giới của hai người nữa!”
“Mama!” Ô ~~! Mẹ sao mẹ có thể trước mặt tôi và Tễ Huyên nói chuyện này! Tôi còn là hoàng hoa khuê nữ mà!
“Đầu con bị gì vậy?” Mẹ rốt cục nhìn thấy vết thương của con .
“Không có gì, đụng trúng.” Vẫn là không nên nói cho mẹ nghe có lẽ sẽ tốt hơn.
“Mẹ, tụi con đi trước, đợi lát nữa thím Trữ sẽ phái người tới đón mẹ với ba.” Tễ Huyên nói với mẹ tôi.
“Hả? Sao vậy? Ba mẹ cũng phải qua bên kia? Sao vậy?”
“Không có gì.” Lại không nói với tôi.
“Ông nội! Mama!” Tôi ngọt ngào gọi.
“Thế nào, không có chuyện gì chớ?” Ánh mắt ông nội tập trung trên đầu chỗ đầu trọc của tôi.
“Không có việc gì, rụng vài cọng tóc mà thôi.” Tôi ra vẻ thoải mái nói, kỳ thật đau muốn chết.
“Thực xin lỗi a, Lan Trăn. . . .” Ông nội trầm mặc một hồi đột nhiên nói với tôi, “Thực xin lỗi. . . .” Ông nội sao lại muốn xin lỗi với tôi?
“Ba!” Biểu tình mẹ vẫn ôn hòa, nhưng hôm nay biểu tình bà cũng có chút không bình thường, có vẻ rất kích động: “Ba, chuyện của Lan Trăn không thể cứ như vậy bỏ qua, nếu giống chị năm đó. . . .” bà liếc mắt nhìn tôi một cái, tựa hồ có cái gì cấm kỵ không thể nói cho tôi biết, nói đến đây liền dừng
Em cơ bắp bị đập mạnh vô tường, bị ghìm chặt cổ, tôi rõ ràng nhìn thấy người kẹp cổ họng em cơ bắp là Thiệu Tễ Huyên! ! !
Anh tại sao lại ở chỗ này, Tễ Huyên không nói lời nào nhìn em cơ bắp, tất cả mọi người bị ánh mắt lạnh băng của anh ấy làm cho kinh sợ rồi. Tôi không thấy được anh ấy xuất hiện như thế nào, khi anh ấy xuất hiện với tốc độ cực nhanh nắm đầu em cơ bắp, khiến cho tôi nghĩ rằng anh ấy từ trên trời rơi xuống. Tất cả mọi người không dám động, Mạn Trữ đã chạy tới, "Lan Trăn! Lan Trăn! Cậu không sao chứ?" Cậu ấy lo lắng nhìn miệng vết thương trên đầu tôi, bản thân lại không nhìn thấy nó nghiêm trọng như thế nào, Mạn Trữ và Uyển Nhu muốn chạm vào lại không dám.
"Khụ. . . , khụ khụ. . . , khụ. . . ." Em cơ bắp dùng sức giãy dụa, Tễ Huyên bấm cổ cô ta đến nổi thở không được .
"Mày muốn chết?" giọng Tễ Huyên lạnh như băng, làm cho người ta run run. Anh ấy cũng không đánh nữ sinh, ít nhất cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy anh ấy đánh qua con gái, khi tôi cưỡng hôn anh ấy, anh ấy cũng chỉ là uy hiếp tôi, cũng không có ra tay. Nhưng bây giờ Tễ Huyên tựa hồ rất tức giận, mặc dù anh ấy không có đập em cơ bắp, nhưng vẫn nhấn cô ta trên tường, bấm chặt.
Ánh mắt Tễ Huyên nhìn em cơ bắp càng ngày càng lạnh, tôi nhìn ra lực tay của anh ấy bấm em cơ bắp không ngừng gia tăng, mặt em cơ bắp từ hồng sang xanh, thoạt nhìn đang thiếu dưỡng khí đến cực độ. Nhìn thấy em cơ bắp đánh tôi chịu khổ một chút, làm cho tôi cảm thấy thật sự rất hả hê, bất quá cứ theo đà này thì tỷ lệ cô ta đi theo tổ tiên rất cao."Tễ Huyên. . ." Tôi ngây ngô kinh hô một tiếng, tôi nghĩ Tễ Huyên sẽ không nghe thấy, nhưng Tễ Huyên lại chuyển mắt nhìn về phía tôi, anh ấy vừa nhìn tôi vừa chậm rãi buông tay.
Chương 30 : Lần đầu tiên hôn nhân gặp rắc rối (bốn)
“Văn Nhược Khanh. . . , cút cho tôi. . . , mang theo thụ hạ của cô, cút cho tôi! !”
“Tễ Huyên. . . . . . .” Văn Nhược Khanh cũng bị dọa, khiếp sợ kêu một tiếng.
“Cút! Có nghe không?” Ánh mắt Tễ Huyên lạnh như băng xẹt qua mọi người, kết quả các nữ sinh lập tức đều nhảy dựng lên bỏ chạy, chỉ có Văn Nhược Khanh ngơ ngác đứng.
“Cậu vì nhỏ ngốc này mà làm dữ với tớ! Tớ là thanh mai trúc mã của cậu đó, tớ vẫn luôn thích. . .” đôi mắt Văn Nhược Khanh trở nên ngập nước .
“Bị điếc sao? Lập tức cút cho tôi! Nếu không tôi nhất định lấy mạng cả nhà cô!”
“Chê cười! Văn gia chúng tôi cũng là gia tộc hắc đạo, chẳng lẽ lại sợ Thiệu gia nhà cậu sao?” Văn Nhược Khanh nói thì nói như thế, nhưng nhìn ánh mắt của cô ấy nhìn chằm chằm Tễ Huyên, nói xong câu đó cũng bỏ đi .
Tất cả kẻ địch dưới sự uy hiếp của Tễ Huyên đều chạy hết, anh ấy đi đến bên cạnh tôi, nâng tôi dậy. Tôi nhìn anh ấy, không thể phủ nhận khi anh ấy nhìn tôi ánh mắt có nét quan tâm, làm cho tôi có chút vui sướng, tự nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ. “Đi bệnh viện.”
“. . . . . . , hả.” Anh ấy như thế nào vừa mở miệng nói chuyện với tôi, vì sao anh ấy không giải thích chuyện anh ấy với Văn Nhược Khanh, vừa mới biết bọn họ là thanh mai trúc mã, có gì đặc biệt hơn người, thanh mai trúc mã thì được gì? Tôi mới là vợ của Thiệu Tễ Huyên! Mạn Trữ và Uyển Nhu nhìn Tễ Huyên đi tới, lập tức nhanh như chớp lùi mấy bước. Lúc này tôi mới phát hiện có một người đi cùng Tễ Huyên là 1. 88, nhưng tôi vừa rồi chỉ thấy Tễ Huyên, không nhìn ra anh ta cũng ở chỗ này.
Tễ Huyên đưa tôi đến bệnh viện, vô luận là bác sĩ khám cho tôi, hay băng bó cho tôi, anh ấy đều luôn luôn ở bên cạnh tôi, “A! Đau quá!”
“Lúc sát trùng có chút đau, nhịn chút.” Bác sĩ trấn an tôi.
“Ô ~~! Bác sĩ, cháu, . . . , trên đầu cháu có phải bị tróc không. . . .” Trước kia tôi chê cười thầy chủ nhiệm, bây giờ thì hay rồi, không ngờ tới Lâm Lan Trăn tôi đây cũng trọc rồi, ô ~~~!
“Không có, chỉ là một vết sọc nhỏ.”
Tễ Huyên không biết khi nào đã ra ngoài, tôi một mình đi từ khoa ngoại ra, nhìn thấy 1. 88 ở đó, “Tễ Huyên đâu?”
“Cậu ấy đi mua uống đồ cho cô.” 1. 88 trả lời tôi.
“Ờ.”
“Chị dâu, chị cãi nhau với Tễ Huyên à?”
“Cũng không thể nói vậy, chỉ có chút hiểu lầm mà thôi.”
“Là vì Văn Nhược Khanh. Chuyện kia tôi biết.”
“Cậu biết?” Tôi thực ngạc nhiên 1. 88 cư nhiên biết chuyện này, bất quá cậu ấy là anh em của Tễ Huyên biết cũng là chuyện hợp lý.
“Lần trước trên đường muốn bắt cóc cô chính là người Văn gia làm, còn lần trước đánh nhau với Chu Việt, đều là Văn gia bày mưu đặt kế để đối phó cô. Văn Nhược Khanh từ tiểu học đã bắt đầu học cùng Tễ Huyên, cho nên. . . , cô ta thích Tễ Huyên, bất quá Tễ Huyên. . . . Cho nên ngày đó Tễ Huyên mới đi cảnh cáo cô ta. Chị dâu, chị không phải người trong bang hội chúng tôi, rất nhiều chuyện. . . , Tễ Huyên không muốn để chị bị dính vào, cho nên cậu ấy mới nói dối. Văn gia cũng không khác gì chúng ta, Tễ Huyên không muốn để chị mạo hiểm .”
Thì ra là như vậy, “Cám ơn cậu nói cho tôi biết.” Tôi cười cười với 1. 88, “Nếu cậu không nói, tôi đại khái cả đời sẽ không biết.”
“Nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Tễ Huyên đã trở lại, anh ta đi tới, đưa một ly trà chanh nóng cho tôi, là đồ uống tôi thích nhất, anh ấy biết tôi thích uống cái gì, nhưng tôi giống như. . . . . .
“Đang nói xấu anh.” Tôi uống một ngụm trà chanh, chua chua ngọt ngọt, giống như tâm trạng tôi lúc này.
“Đại ca, tôi không có sao?” 1. 88 hỏi.
“Tự mình đi mua.” Nghe Tễ Huyên nói xong…, 1. 88 liếc mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt ý vị thâm trường bỏ đi.
“Cái kia, Tễ Huyên. . . , anh có chuyện muốn nói với tôi không?”
“. . . . . . , Ê! Đồ ngốc! Cô ở đó đủ rồi. Nên trở về nhà!”
Mọi người nhìn coi, thái độ cực kém! “. . . . . . . Tôi làm gì phải về cùng anh?.” Nói thì nói như thế, nhưng tôi lại đi theo anh ta. Kỳ thật tôi luôn luôn chờ anh ấy tới đón tôi về.
Tễ Huyên và tôi đến nhà tôi dọn đồ về, đương nhiên còn đem luôn chó con Đóa Đóa về, mama đang nấu cơm, “Sao hôm nay con còn về đây?”
“Mama! Sao mẹ có thể lạnh lùng như thế? Con là con gái của mẹ nha, chẳng lẽ về nhà không đúng sao?”
“Ý? Con rể cũng tới, tới đón Tiểu Trăn đi.”
“Mẹ.” Tễ Huyên lễ phép gật gật đầu chào mẹ.
“Thật tốt quá, con rể không biết Tiểu Trăn ở nhà mẹ và ba . . . . . . , ai! Con gái bất hiếu này, mẹ và ba nó không còn thế giới của hai người nữa!”
“Mama!” Ô ~~! Mẹ sao mẹ có thể trước mặt tôi và Tễ Huyên nói chuyện này! Tôi còn là hoàng hoa khuê nữ mà!
“Đầu con bị gì vậy?” Mẹ rốt cục nhìn thấy vết thương của con .
“Không có gì, đụng trúng.” Vẫn là không nên nói cho mẹ nghe có lẽ sẽ tốt hơn.
“Mẹ, tụi con đi trước, đợi lát nữa thím Trữ sẽ phái người tới đón mẹ với ba.” Tễ Huyên nói với mẹ tôi.
“Hả? Sao vậy? Ba mẹ cũng phải qua bên kia? Sao vậy?”
“Không có gì.” Lại không nói với tôi.
“Ông nội! Mama!” Tôi ngọt ngào gọi.
“Thế nào, không có chuyện gì chớ?” Ánh mắt ông nội tập trung trên đầu chỗ đầu trọc của tôi.
“Không có việc gì, rụng vài cọng tóc mà thôi.” Tôi ra vẻ thoải mái nói, kỳ thật đau muốn chết.
“Thực xin lỗi a, Lan Trăn. . . .” Ông nội trầm mặc một hồi đột nhiên nói với tôi, “Thực xin lỗi. . . .” Ông nội sao lại muốn xin lỗi với tôi?
“Ba!” Biểu tình mẹ vẫn ôn hòa, nhưng hôm nay biểu tình bà cũng có chút không bình thường, có vẻ rất kích động: “Ba, chuyện của Lan Trăn không thể cứ như vậy bỏ qua, nếu giống chị năm đó. . . .” bà liếc mắt nhìn tôi một cái, tựa hồ có cái gì cấm kỵ không thể nói cho tôi biết, nói đến đây liền dừng
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1582/5716
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1582/5716
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt