Tiểu thuyết - Ông xã của tôi là xã hội đen
Lượt xem : |
o phải nói cho mày biết?" Mạn Trữ đứng đối diện Văn Nhược Khanh, hai cô gái từng tham gia giải thi đấu võ thuật, không ai chịu yếu thế hay nhượng bộ.
"You have seed ,I will give you some color to see, sisters together up!" Em cơ bắp hoàn toàn không thấy sự bất đắc dĩ cực lớn của đại tỷ, lại xông tới trước mặt chúng tôi hô to. A a má ơi, giọng của cô ta còn lợi hại hơn Mạn Trữ, nó chấn động cả tai tôi.
"Vũ khí sinh hóa của mày vừa nói gì?" Mạn Trữ hỏi Văn Nhược Khanh.
". . . . . . , ý của cô ấy là ‘mày có gan, tao cho mày biết chút nhan sắc, chị em, lên!’"
". . . . . . ." Những lời đó là nói như vậy sao? Tuy rằng tiếng Anh của tôi cũng không mấy tốt, nhưng . . . . . . .
"Ha ha ~~! Tụi bây đúng là những đứa thiếu hiểu biết, đương nhiên tao không thể hiểu được trí tuệ của tụi bây, nói đi, tao thay mặt. . . . ." Mạn Trữ thật sự không thèm để ý trăm pose của cô ta, một cước đá cô ta sang một bên.
"Mày tìm Lan Trăn làm gì?" Uyển Nhu theo bản năng che trước mặt tôi.
"Kêu nó cách xa Thiệu Tễ Huyên một chút!"
"Dựa vào cái gì?" Mạn Trữ nhìn đến nữ sinh Kiếm Lan dần dần tụ lại chỗ chúng tôi, cậu ấy che tôi và Uyển Nhu phía sau. Bây giờ không còn bạn học nào ở trường, chúng tôi có thể nói là tứ cố vô thân, hơn nữa hẻm này người ở rất thưa thớt.
"Chỉ bằng tao thích anh ấy, Thiệu Tễ Huyên là người tao thích, ai cũng không có quyền giành với tao!"
"Ai dám cùng Văn tỷ của tụi này giành đàn ông! Chết!" nhóm thủ hạ của Văn Nhược Khanh bắt đầu phụ họa.
"Chỉ có Văn tỷ mới có thể cùng một chỗ với Thiệu Tễ Huyên."
"Tễ Huyên cũng không phải món đồ của mày, vì sao không thể giành với mày?" Tễ Huyên là chồng của tôi, nhỏ này cư nhiên muốn tôi tránh xa chồng mình một chút, cũng bởi vì cô ta yêu chồng tôi, quá buồn cười! Đây không phải là một đám chó điên sao!
"Văn tỷ, em nhớ ra rồi, nhỏ kia chính là Lâm Lan Trăn, em ở khu vui chơi Mộng Huyên thấy nó đi với Thiệu Tễ Huyên." Có một nữ sinh nhận ra tôi, tức chết đi được! Hiện tại mới nhận ra tôi, này không phải chứng minh bộ dạng tôi cực kỳ bình thường, nhìn qua liền quên sao!
Văn Nhược Khanh mới liếc mắt nhìn tôi một cái, liền lộ ra vẻ mặt khinh thường, "Tao còn tưởng rằng là người đẹp nào! Nhìn nó coi, một đứa ngu ngốc!" Lời cô ta khiến nữ sinh Kiếm Lan cười mỉa mai.
"Mày cũng không có gì đặc biệt." Mạn Trữ khinh bỉ nhìn lướt qua Văn Nhược Khanh, "Thái Bình công chúa mang theo một vũ khí sinh hóa hình trái lê." Mạn Trữ lại bày ra vẻ mặt coi thường nhìn nhìn em cơ bắp.
"Tụi bây nhìn tao làm gì? ? Dáng người tao đúng tiêu chuẩn của cái xô đó! !" Em cơ bắp phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, tức giận đến nổi trận lôi đình.
Chương 29 : lần đầu tiên hôn nhân gặp rắc rối (ba)
"Aiz! Lâm Lan Trăn! Mày nghe rõ cho tao! Cách xa Tễ Huyên một chút, bằng không, tao sẽ không giống lần trước chỉ hù dọa mày một chút thôi, tao thật sự sẽ để người ta dạy mày một chút!"
"Lần trước?" Cái gì lần trước? Ngoại trừ ngày hôm qua, trước kia cũng chưa từng gặp qua cô nha?
"Lần trước? Vậy là lần trước muốn bắt cóc Lan Trăn đúng không?" Uyển Nhu phản ứng đầu tiên, trí nhớ tôi không tốt lắm, cũng quên mất việc đó rồi.
"Thì ra là mày à, có seed a!" Mạn Trữ đâm ra tức giận, cô vẫn nhìn nhóm nữ sinh xung quanh, có lẽ là đang suy nghĩ làm thế nào để trốn.
"Tao không phải tới tìm mày, Từ Mạn Trữ! Lâm Lan Trăn! Mày nghe thấy tao nói gì không?" Văn Nhược Khanh đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm, "Ê! Mày có nghe hay không? Đừng tưởng rằng những tên vệ sĩ của mày sẽ đến cứu, bọn họ sớm đã bị người của tao dẫn đi rồi." Hai tay cô ấy dùng sức đẩy tôi xuống.
". . . . . . , tao, tao làm gì, phải, phải nghe mày." Bộ dạng cô ta thật hung dữ nha, tôi giống như có chút cà lăm.
Văn Nhược Khanh giơ tay lên, Mạn Trữ lập tức che trước mặt tôi, động thủ là chuyện trong nháy mắt, Mạn Trữ và Văn Nhược Khanh một khi giao đấu, ngươi tới tôi tiến, ra tay không nhẹ, giống như muốn đánh đối phương đến bầm dập. Mạn Trữ một cước đạp lên vai Văn Nhược Khanh, đồng thời lách người né tránh công kích của Văn Nhược Khanh, Mạn Trữ và Văn Nhược Khanh đánh nhau rất phấn khích, tôi rất muốn nhìn thêm một chút, nhưng bây giờ tôi gặp phiền toái lớn rồi.
Nữ sinh Kiếm Lan chia làm hai nhóm, một nhóm giúp đỡ Văn Nhược Khanh đối phó Mạn Trữ, Mạn Trữ không những phải ứng phó Văn Nhược Khanh còn phải đánh tiểu lâu la ở bên cạnh, trái phải đều tấn công; nhóm còn lại bắt đầu hành hung tôi và Uyển Nhu, em cơ bắp trong nhóm đánh tôi, "Mạn Trữ ở bên kia! Đi vào trong đó, không cần đánh tao! Mày không phải đến tìm nó sao! ?"
Nhưng em cơ bắp bị lãng tai, căn bản không để ý tới lời tôi nói. Nữ sinh đánh nhau rất ít giống Mạn Trữ so tay nghề, bởi vậy mới có thể thấy được cá tính độc đáo của Mạn Trữ. Tất cả mọi người đều dùng “cửu âm chân kinh”, ai cũng biết là nữ sinh đánh nhau đơn giản chỉ dùng tay, nhéo, giật: cào da mặt, nhéo đùi, giật tóc. Đáng thương cho tôi và Uyển Nhu bị một đám nữ sinh quần ẩu, tay mấy cô ấy nhiều hơn chúng tôi, cũng mạnh hơn tôi và Uyển Nhu.
"Hai cậu kiên trì một chút thôi, tớ thu phục bọn chó điên này liền cứu hai cậu ra!" Mạn Trữ một cước đá bay một nữ sinh cao lớn vừa khích lệ cho tôi và Uyển Nhu.
"Cậu nhanh một chút!" Tôi kiên trì không được, bọn họ giống như đều rất hận tôi, mỗi người đều xuống tay đều cực kỳ nặng, nhất là em cơ bắp, móng vuốt của cô ta rất nhọn mỗi lần đánh trúng mặt tôi liều đau a ~~! Tôi và Uyển Nhu đương nhiên sẽ không đứng không để người ta đánh, chúng tôi đều dùng hết toàn lực phản kháng. Tôi căn bản không biết đang đánh ai, tôi chỉ lung tung hướng bên này đánh bên kia cào. Tay không đủ dùng, chỉ có thể dùng luôn cả chân, tôi không ngừng đá loạn, hi vọng có thể đánh trúng một ít mục tiêu, ngay lúc tôi đang hung hăng đá người nào đó, bi kịch đã xảy ra!
"Con nhỏ chết tiệt kia!" Tôi cư nhiên đá trúng em cơ bắp, hơn nữa còn đá trúng mặt, hình như làm trầy miệng cô ta, tôi thật sự là bội phục bản thân, em cơ bắp vừa cao vừa bự, tôi cư nhiên có thể dẫm lên bộ mặt cô ấy, có thể thấy được tư thế công kích rất kỳ diệu. Khuôn mặt yêu quý bị đả thương, em cơ bắp tức giận đến mắt sung huyết, ót nổi gân xanh, dựng cả lông chân. Cô ta cũng không khách khí đá thẳng một cước vô mặt tôi, "Mày nhất định phải chết, làm hư mặt của tao, người và thần đều giận!"
Em cơ bắp hung hăng đánh tới, giật tóc tôi, "Buông!" Tôi liều mạng giãy dụa, những người khác cũng nhân cơ hội đánh tôi thêm vài cái.
"Nằm mơ!" Hai người chúng tôi cuộn nhau đánh.
"Buông Lan Trăn ra!" Uyển Nhu cũng tới đây giúp tôi, đáng tiếc không địch lại.
"A!" Đây là tiếng la của tôi, vật nhau hồi lâu, tôi liều mạng giãy dụa, em cơ bắp liều mạng giật tóc tôi, rốt cục tôi cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt, đau đến tận tâm can cũng không đủ để miêu tả, tôi miễn cưỡng ngẩng đầu lên, tất cả mọi người dừng tay lại, đều nhìn tôi, làm sao vậy? Tôi nhìn thấy trong tay em cơ bắp có một đống tóc, đó là tóc tôi à? Trách không được đau như vậy, thì ra bị giật một đống tóc, thật sự là đau chết!
Em cơ bắp cũng không nghĩ đến chính mình sẽ đem tóc của tôi nhổ xuống, ngơ ngác nhìn tóc trong tay, ngây ngẩn cả người.
"Máu. . . . . . , máu, cậu chảy máu, Lan Trăn, trên đầu cậu có máu. . . . . . ." Uyển Nhu run run nói.
"Máu? Nha!" Chính mình sờ soạng chỗ đau một chú, đau muốn rơi nước mắt, tôi nhìn vết máu trên tay mình, nhìn đống tóc trên tay em cơ bắp, ngọn tóc có một chút máu, hình như còn dính một chút da đầu, má ơi! Đại tỷ này xuống tay thật sự là nặng nha! "Ô ~!" Bởi vì đau đớn tôi phát ra tiếng nức nở.
"Lan Trăn!" Mạn Trữ lập tức phản ứng lại, bay lên một cư
"You have seed ,I will give you some color to see, sisters together up!" Em cơ bắp hoàn toàn không thấy sự bất đắc dĩ cực lớn của đại tỷ, lại xông tới trước mặt chúng tôi hô to. A a má ơi, giọng của cô ta còn lợi hại hơn Mạn Trữ, nó chấn động cả tai tôi.
"Vũ khí sinh hóa của mày vừa nói gì?" Mạn Trữ hỏi Văn Nhược Khanh.
". . . . . . , ý của cô ấy là ‘mày có gan, tao cho mày biết chút nhan sắc, chị em, lên!’"
". . . . . . ." Những lời đó là nói như vậy sao? Tuy rằng tiếng Anh của tôi cũng không mấy tốt, nhưng . . . . . . .
"Ha ha ~~! Tụi bây đúng là những đứa thiếu hiểu biết, đương nhiên tao không thể hiểu được trí tuệ của tụi bây, nói đi, tao thay mặt. . . . ." Mạn Trữ thật sự không thèm để ý trăm pose của cô ta, một cước đá cô ta sang một bên.
"Mày tìm Lan Trăn làm gì?" Uyển Nhu theo bản năng che trước mặt tôi.
"Kêu nó cách xa Thiệu Tễ Huyên một chút!"
"Dựa vào cái gì?" Mạn Trữ nhìn đến nữ sinh Kiếm Lan dần dần tụ lại chỗ chúng tôi, cậu ấy che tôi và Uyển Nhu phía sau. Bây giờ không còn bạn học nào ở trường, chúng tôi có thể nói là tứ cố vô thân, hơn nữa hẻm này người ở rất thưa thớt.
"Chỉ bằng tao thích anh ấy, Thiệu Tễ Huyên là người tao thích, ai cũng không có quyền giành với tao!"
"Ai dám cùng Văn tỷ của tụi này giành đàn ông! Chết!" nhóm thủ hạ của Văn Nhược Khanh bắt đầu phụ họa.
"Chỉ có Văn tỷ mới có thể cùng một chỗ với Thiệu Tễ Huyên."
"Tễ Huyên cũng không phải món đồ của mày, vì sao không thể giành với mày?" Tễ Huyên là chồng của tôi, nhỏ này cư nhiên muốn tôi tránh xa chồng mình một chút, cũng bởi vì cô ta yêu chồng tôi, quá buồn cười! Đây không phải là một đám chó điên sao!
"Văn tỷ, em nhớ ra rồi, nhỏ kia chính là Lâm Lan Trăn, em ở khu vui chơi Mộng Huyên thấy nó đi với Thiệu Tễ Huyên." Có một nữ sinh nhận ra tôi, tức chết đi được! Hiện tại mới nhận ra tôi, này không phải chứng minh bộ dạng tôi cực kỳ bình thường, nhìn qua liền quên sao!
Văn Nhược Khanh mới liếc mắt nhìn tôi một cái, liền lộ ra vẻ mặt khinh thường, "Tao còn tưởng rằng là người đẹp nào! Nhìn nó coi, một đứa ngu ngốc!" Lời cô ta khiến nữ sinh Kiếm Lan cười mỉa mai.
"Mày cũng không có gì đặc biệt." Mạn Trữ khinh bỉ nhìn lướt qua Văn Nhược Khanh, "Thái Bình công chúa mang theo một vũ khí sinh hóa hình trái lê." Mạn Trữ lại bày ra vẻ mặt coi thường nhìn nhìn em cơ bắp.
"Tụi bây nhìn tao làm gì? ? Dáng người tao đúng tiêu chuẩn của cái xô đó! !" Em cơ bắp phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, tức giận đến nổi trận lôi đình.
Chương 29 : lần đầu tiên hôn nhân gặp rắc rối (ba)
"Aiz! Lâm Lan Trăn! Mày nghe rõ cho tao! Cách xa Tễ Huyên một chút, bằng không, tao sẽ không giống lần trước chỉ hù dọa mày một chút thôi, tao thật sự sẽ để người ta dạy mày một chút!"
"Lần trước?" Cái gì lần trước? Ngoại trừ ngày hôm qua, trước kia cũng chưa từng gặp qua cô nha?
"Lần trước? Vậy là lần trước muốn bắt cóc Lan Trăn đúng không?" Uyển Nhu phản ứng đầu tiên, trí nhớ tôi không tốt lắm, cũng quên mất việc đó rồi.
"Thì ra là mày à, có seed a!" Mạn Trữ đâm ra tức giận, cô vẫn nhìn nhóm nữ sinh xung quanh, có lẽ là đang suy nghĩ làm thế nào để trốn.
"Tao không phải tới tìm mày, Từ Mạn Trữ! Lâm Lan Trăn! Mày nghe thấy tao nói gì không?" Văn Nhược Khanh đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm, "Ê! Mày có nghe hay không? Đừng tưởng rằng những tên vệ sĩ của mày sẽ đến cứu, bọn họ sớm đã bị người của tao dẫn đi rồi." Hai tay cô ấy dùng sức đẩy tôi xuống.
". . . . . . , tao, tao làm gì, phải, phải nghe mày." Bộ dạng cô ta thật hung dữ nha, tôi giống như có chút cà lăm.
Văn Nhược Khanh giơ tay lên, Mạn Trữ lập tức che trước mặt tôi, động thủ là chuyện trong nháy mắt, Mạn Trữ và Văn Nhược Khanh một khi giao đấu, ngươi tới tôi tiến, ra tay không nhẹ, giống như muốn đánh đối phương đến bầm dập. Mạn Trữ một cước đạp lên vai Văn Nhược Khanh, đồng thời lách người né tránh công kích của Văn Nhược Khanh, Mạn Trữ và Văn Nhược Khanh đánh nhau rất phấn khích, tôi rất muốn nhìn thêm một chút, nhưng bây giờ tôi gặp phiền toái lớn rồi.
Nữ sinh Kiếm Lan chia làm hai nhóm, một nhóm giúp đỡ Văn Nhược Khanh đối phó Mạn Trữ, Mạn Trữ không những phải ứng phó Văn Nhược Khanh còn phải đánh tiểu lâu la ở bên cạnh, trái phải đều tấn công; nhóm còn lại bắt đầu hành hung tôi và Uyển Nhu, em cơ bắp trong nhóm đánh tôi, "Mạn Trữ ở bên kia! Đi vào trong đó, không cần đánh tao! Mày không phải đến tìm nó sao! ?"
Nhưng em cơ bắp bị lãng tai, căn bản không để ý tới lời tôi nói. Nữ sinh đánh nhau rất ít giống Mạn Trữ so tay nghề, bởi vậy mới có thể thấy được cá tính độc đáo của Mạn Trữ. Tất cả mọi người đều dùng “cửu âm chân kinh”, ai cũng biết là nữ sinh đánh nhau đơn giản chỉ dùng tay, nhéo, giật: cào da mặt, nhéo đùi, giật tóc. Đáng thương cho tôi và Uyển Nhu bị một đám nữ sinh quần ẩu, tay mấy cô ấy nhiều hơn chúng tôi, cũng mạnh hơn tôi và Uyển Nhu.
"Hai cậu kiên trì một chút thôi, tớ thu phục bọn chó điên này liền cứu hai cậu ra!" Mạn Trữ một cước đá bay một nữ sinh cao lớn vừa khích lệ cho tôi và Uyển Nhu.
"Cậu nhanh một chút!" Tôi kiên trì không được, bọn họ giống như đều rất hận tôi, mỗi người đều xuống tay đều cực kỳ nặng, nhất là em cơ bắp, móng vuốt của cô ta rất nhọn mỗi lần đánh trúng mặt tôi liều đau a ~~! Tôi và Uyển Nhu đương nhiên sẽ không đứng không để người ta đánh, chúng tôi đều dùng hết toàn lực phản kháng. Tôi căn bản không biết đang đánh ai, tôi chỉ lung tung hướng bên này đánh bên kia cào. Tay không đủ dùng, chỉ có thể dùng luôn cả chân, tôi không ngừng đá loạn, hi vọng có thể đánh trúng một ít mục tiêu, ngay lúc tôi đang hung hăng đá người nào đó, bi kịch đã xảy ra!
"Con nhỏ chết tiệt kia!" Tôi cư nhiên đá trúng em cơ bắp, hơn nữa còn đá trúng mặt, hình như làm trầy miệng cô ta, tôi thật sự là bội phục bản thân, em cơ bắp vừa cao vừa bự, tôi cư nhiên có thể dẫm lên bộ mặt cô ấy, có thể thấy được tư thế công kích rất kỳ diệu. Khuôn mặt yêu quý bị đả thương, em cơ bắp tức giận đến mắt sung huyết, ót nổi gân xanh, dựng cả lông chân. Cô ta cũng không khách khí đá thẳng một cước vô mặt tôi, "Mày nhất định phải chết, làm hư mặt của tao, người và thần đều giận!"
Em cơ bắp hung hăng đánh tới, giật tóc tôi, "Buông!" Tôi liều mạng giãy dụa, những người khác cũng nhân cơ hội đánh tôi thêm vài cái.
"Nằm mơ!" Hai người chúng tôi cuộn nhau đánh.
"Buông Lan Trăn ra!" Uyển Nhu cũng tới đây giúp tôi, đáng tiếc không địch lại.
"A!" Đây là tiếng la của tôi, vật nhau hồi lâu, tôi liều mạng giãy dụa, em cơ bắp liều mạng giật tóc tôi, rốt cục tôi cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt, đau đến tận tâm can cũng không đủ để miêu tả, tôi miễn cưỡng ngẩng đầu lên, tất cả mọi người dừng tay lại, đều nhìn tôi, làm sao vậy? Tôi nhìn thấy trong tay em cơ bắp có một đống tóc, đó là tóc tôi à? Trách không được đau như vậy, thì ra bị giật một đống tóc, thật sự là đau chết!
Em cơ bắp cũng không nghĩ đến chính mình sẽ đem tóc của tôi nhổ xuống, ngơ ngác nhìn tóc trong tay, ngây ngẩn cả người.
"Máu. . . . . . , máu, cậu chảy máu, Lan Trăn, trên đầu cậu có máu. . . . . . ." Uyển Nhu run run nói.
"Máu? Nha!" Chính mình sờ soạng chỗ đau một chú, đau muốn rơi nước mắt, tôi nhìn vết máu trên tay mình, nhìn đống tóc trên tay em cơ bắp, ngọn tóc có một chút máu, hình như còn dính một chút da đầu, má ơi! Đại tỷ này xuống tay thật sự là nặng nha! "Ô ~!" Bởi vì đau đớn tôi phát ra tiếng nức nở.
"Lan Trăn!" Mạn Trữ lập tức phản ứng lại, bay lên một cư
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1700/5834
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1700/5834
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt