watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Sống Chung Sau Ly Hôn-full

Lượt xem :
hiếc gối mà Tô Dao ném qua, ngồi hẳn dậy nhìn cô, cười dịu dàng: “Đến đây nào vợ yêu, để chồng ru vợ ngủ nào.”

Tô Dao giật lại chiếc gối của mình, cẩn trọng nằm xuống, xoay lưng về phía anh, gương mặt không giấu nổi vẻ tức giận. Đúng là lớn rồi, không còn là trẻ con, trong lòng cô vẫn lo lắng không nguôi. Cố Nguyên đợi cô nằm xuống một lúc, tắt đèn trên đầu giường rồi nằm xuống. Cả căn phòng chìm trong bóng tối. Tô Dao cảm thấy sau lưng là cả một khoảng im lặng, Cố Nguyên cũng không có động tĩnh gì.

Không ngủ được.

Tô Dao mở to mắt nhìn vào bóng đêm, hít sâu, hai người ngủ cùng một chiếc giường, đắp cùng một chiếc chăn khiến cô không thể an lòng. Hơi thở nóng ấm của Cố Nguyên phả vào sau lưng khiến cô càng thêm bối rối, cô dường như còn nghe rõ tiếng đập con tim mình.

Cô không thể chợp mắt, anh cũng không thể ngủ như bình thường. Cố Nguyên nằm im nhìn lên trần nhà, vương vấn quanh anh là mùi hương tỏa ra từ người cô khiến cơ thể anh nóng bừng lên.

Chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào người cô. Anh thật không nghĩ rằng có một ngày anh lại i vào hoàn cảnh như thế này. Anh còn nhớ ngày trước khi trêu đùa với bạn bè đã từng nói rằng đàn ông không thể bỏ lỡ cơ hội.

Không ngờ rằng anh lại rơi vào tình trạng này. Dù đã kết hôn, hai người chưa hề có động chạm gì thân mật.

Trong bóng tối, hơi thở của cô rất nhẹ, dường như là giữ khoảng cách với anh. Anh biết cô không ngủ được. Cố Nguyên xoay đầu nhìn sang phía Tô Dao, mái tóc dài như làn suối mềm mại xõa ra trên gối. Cô dường như chưa có được cảm giác an toàn, vẫn cuộn chặt mình trong chiếc chăn giống như con rắn cuộn tròn mình lại.

Anh rốt cuộc vẫn chỉ là một người đàn ông. Với tình trạng như thế này, anh chắc chắn rằng mình không thể ngủ được.

Tim Tô Dao đập thình thịch, không biết anh sẽ có hành động gì.

Sau lưng vang lên tiếng “roạt”, đèn bừng sáng. Cố Nguyên nhẹ nhàng rời khỏi giường, đi ra phòng khách. Trước khi ra khỏi phòng anh ngoái đầu lại nhìn cô, Tô Dao vội vàng nhắm mắt giả vờ như đã ngủ. Tim đập thình thịch. Tô Dao nằm đợi Cố Nguyên rất lâu nhưng anh không trở lại phòng. Tiếng tivi từ ngoài phòng khách vọng lại, Tô Dao cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ mơ màng.

Chương 5: Rơi vào cuộc sống chung
Ngày thứ hai khi Tô Dao tỉnh dậy thì mọi người đã thức dậy từ bao giờ, ông bà nội đã đi dạo rồi tiện mua đồ ăn sáng, ông bà ngoại ngồi chơi cùng Tô Thư ở phòng khách. Tô Dao dụi mắt chào Cố Nguyên. Một đêm mất ngủ, gương mặt anh trở nên xanh xao nhưng tinh thần rất tỉnh táo, chào cô xong anh xoay người trở về phòng ngủ bù .

Mẹ Tô Dao trừng mắt nhìn Tô Dao, đợi Cố Nguyên vào phòng rồi mới cất tiếng phản đối: “Con phải nói với Cố Nguyên. Thức thâu đêm xem bóng đá có hại cho sức khoẻ lắm, cũng không còn là thanh niên tuổi đôi mươi đâu. Th

ức đêm như thế hại nguyên khí lắm”.

Tô Dao “dạ” một tiếng, mặt nóng bừng, trong lòng không muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao Cố Nguyên không quay lại phòng, lại sợ mẹ lại nói nhiều, liền vội tránh vào phòng vệ sinh. Khi ra ngoài thì ông bà nội đã quay trở về, còn mang về cả sữa đậu nành và bánh bao nóng hổi . Mẹ Tô Dao trừng mắt nhìn cô, không nói thêm gì nữa rồi vào dỗ Tô Thư ăn sáng .

Mọi người quây quần ngồi bên bàn ăn sáng, mẹ Cố Nguyên rót một cốc đậu nành cho Tô Dao rồi chăm chú nhìn sắc mặt cô: “Dao Dao, suốt những năm gần đây Cố Nguyên không ở bên cạnh con, hai người khó khăn lắm mới có thể ổn định, sau này phải cố gắng sống cho tốt.”

Tô Dao “dạ” một tiếng, cúi đầu ăn bánh bao của mình. Nói dài nói dại, im lặng là vàng. Bố Cố Nguyên tiếp lời vợ: “Em cũng phải nói Cố Nguyên, lớn rồi mà còn thức thâu đêm xem tivi, chẳng đoái hoài gì đến vợ cả”.

Tô Dao biết là lúc này mình phải nói gì đó. Tối hôm trước việc Cố Nguyên bất đắc dĩ phải ngủ ngoài phòng khách chắc chắn sẽ khiến bố mẹ hai bên không khỏi thắc mắc. Họ sẽ cho rằng mình và Cố Nguyên cãi nhau, hoặc là sau nhiều năm chung sống như vậy, mình và Cố nguyên đã không còn hoà hợp nữa… Câu nói này của bố mẹ cho thấy suy nghĩ của họ, hàm ý dò hỏi tình hình giữa Tô Dao và Cố Nguyên.

“Bố, bố đừng trách Cố Nguyên. Không phải mọi người vẫn thường nói bóng đá là tình địch muôn đời của phụ nữ sao, anh ấy thích xem thì để cho anh ấy xem. Dù sao thì mỗi năm cũng chỉ có một hai giải thôi ạ” .

Nghe Tô Dao nói vậy, bốn người nhìn nhau, cũng không tiện dò xét thêm gì nữa.

Tô Dao cúi người uống sữa đậu nành. Mình và Cố nguyên giả làm vợ chồng bao nhiêu năm qua chắc bố mẹ nghi ngờ gì rồi? Vì vậy mà vừa mới chuyển tới Nam Thành, mọi người vội vã vượt ngàn dặm xa xôi tới đây. Tô Dao nghĩ, không thể để cho bố mẹ hai bên phát hiện ra điều gì khác lạ giữa hai vợ chồng cô được .

Cố Nguyên ngủ không lâu, anh dậy trước bữa trưa . Tô Dao và bà nội, bà ngoại đi chợ mua đồ về, vừa ngồi xem tivi vừa chuẩn bị nấu ăn. Ông nội, ông ngoại thì ngồi chơi cờ ở sân thượng, Tô Thư thì một mình ngồi chơi đồ chơi ở trên thảm.

Cố Nguyên sà xuống bên Tô Dao, đưa tay ôm eo cô, thơm vào má cô một cái:

“Tối qua anh xem tivi thâu đem, vợ không giận anh chứ?”

“Phạt anh rửa bát.”

Tô Dao tránh nụ hôn nửa đùa nửa thật của Cố Nguyên, giơ tay chặn miệng anh lại. Biết rằng anh đang diễn kịch là một đôi vợ chồng hạnh phúc trước mặt bố mẹ nhưng những cử chỉ thân mật như thế này không thực sự tự nhiên. Cố Nguyên cúi đầu nhìn cố, ánh mắt biết cười: “Rửa thì rửa, chỉ cần vợ yêu không trách tội anh là được rồi”.

Vừa nói xong Tô Thư chạy lại, kiễng chân lên người Cố Nguyên: “Thơm, thơm.”

Cố Nguyên cười to, buông Tô Dao ra, quay lại ôm lấy Tô Thư, thơm thật kêu vào má con bé. Mọi người nhìn nhau bây giờ các cụ mới có phần nào an tâm.

Buổi chiều cả gia đình đi dạo phố. Cố Nguyên và Tô Dao thấy trời đã chuyển mùa bèn mua cho bố mẹ vài bộ quần áo mới. Bây giờ là mùa giảm giá, mọi người nườm nượp đổ đi mua sắm, Tô Dao vô cùng thích thú. Tô Dao không thể không nắm chặt tay Tô Thư để tránh con bé đi lạc. Con bé kéo tay mẹ chạy lên phía trước, hăm hở đi vào siêu thị .

Tô Thư muốn chơi, ông bà nội ngoại đều xót cháu, để Tô Dao ở lại trông con bé. Tô Dao khó xử nhìn mọi người, Cố Nguyên mỉm cười vuốt tóc cô, ôm vai cô vỗ về. Anh cất giọng nhẹ nhàng: “Em ở đây chơi với con nhé! Anh đưa bố mẹ đi mua đồ là được rồi.” Anh khẽ buông cô ra, cúi đầu nhìn cô, cười ấm áp: “Giao bố mẹ cho anh không có gì là không yên tâm chứ?”

Tô Dao lùi lại một bước, ông bà nội, ngoại đứng nhìn bên ngoài bờ rào của khu vui chơi dành cho trẻ em, vừa nhìn Tô Thư nhún nhảy trên đệm cao su ở bên trong vừa liếc nhìn hai người, thấy hai vợ chồng nói chuyện thân mật, ánh mắt họ ánh lên niềm vui.

Tô Dao quay lưng lại, không để mọi người nhìn thấy những hành động của mình, cô mở ví lấy ra một chiếc thẻ tài khoản đưa cho Cố Nguyên: “…Được ạ! Em ở đây với Tô Thư, đây là thẻ ngân hàng của em, đợi chút nữa nếu bố mẹ em muốn mua gì, anh dùng thẻ này thanh toán nhé, mật mã là ngày sinh nhật của Tô Thư.”

Cố Nguyên không cầm, anh dời ánh mắt từ chiếc thẻ nhìn lên khuôn mặt của Tô Dao, gương mặt anh không còn tươi cười như trước nữa: “Dao Dao, dù anh có mua gì cho bố mẹ em cũng đâu có gì là quá đáng, dù sao hai gia đình chúng ta cũng đã có mấy chục năm tình nghĩa, anh gọi bố mẹ là cô chú suốt hai mươi mấy năm qua, gọi bố mẹ suốt mấy năm trời. Cứ coi như đây là tấm lòng của anh.

Anh dừng lại lâu rồi tiếp lời: “Em cất thẻ đ
<<1 ... 1112131415 ... 66>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
821/6910
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT