Tiểu thuyết Sống Chung Sau Ly Hôn-full
Lượt xem : |
t đơn xin nghỉ theo dự định thì thư ký Trương đã qua gõ cửa: “Cô Cố, cô chuẩn bị nhanh lên. Ngay bây giờ phải họp tại tầng 15, những tài liệu cần thiết tôi đã đặt ở đó hết rồi. Cô lên cùng phó tổng, nhớ ghi lại nội dung cuộc họp nhé.”
Tô Dao đứng đó, phút chốc như rơi vào ngã ba đường. Cuối cùng thì tinh thần trách nhiệm đã chiến thắng, Tô Dao cầm tập hồ sơ mà thư ký Trương đã chuẩn bị giúp, đi tới phòng họp.
Thôi thì làm hết buổi sáng hôm nay, sau giờ nghỉ trưa làm đơn xin nghỉ việc rồi buổi chiều nói cũng được.
Vừa bước vào cửa phòng họp, Tô Dao nhận thấy không khí có phần khác thường, hôm qua tổng giám đốc Hàn vẫn còn tươi cười thì giờ ngồi trên ghế trầm ngâm. Hứa Đông Dương đã yên vị, ngồi đối diện với tổng giám đốc Hàn. Những người còn lại thì Tô Dao đều không quen. Rất may là thư ký Trương đã theo sau, ra hiệu cho Tô Dao đưa tài liệu cho Hứa Đông Dương, rồi ngồi phía sau anh.
Cửa phòng họp đóng lại. Máy chiếu được mở lên, cả phòng họp im phăng phắc. Tổng giám đốc Hàn nghiêm mặt nhìn xung quanh một lượt, chậm rãi nói: “Anh Thượng, anh nói xem, việc này là
Người đàn ông bị gọi tên liền đứng dậy, nhìn tổng giám đốc Hàn một cách lo lắng rồi nhìn Hứa Đông Dương: “Tổng giám đốc Hàn, những sản phẩm mới lần này đều có lỗi kỹ thuật nghiêm trọng. Tuần trước tổ sản xuất của anh Vương có sử dụng khuôn mới để sản xuất thử 100 mảnh, kiểm tra chất lượng thì toàn bộ đều báo phế phẩm.”
“Rầm” một tiếng, Tô Dao giật bắn mình. Tổng giám đốc Hàn quăng mạnh tập tài liệu dày cộp lên mặt bàn, khiến cho cặp tài liệu bung tung tóe, các giấy tờ trong cặp tài liệu đều rơi xuống đất.
“Các cậu ngày ngày nhận tiền làm cái gì thế? Hả? Tiền ngân hàng thì vay rồi, thủ tục làm xong rồi, bây giờ lại nói với tôi cái dây chuyền sản xuất chết tiệt này không dùng được, các cậu đùa với tôi đấy à?”
Tổng giám đốc Hàn nói dứt câu vùng đứng dậy đẩy cửa rời khỏi phòng họp, cả phòng họp lúc bấy giờ chìm trong bầu không khí trầm lặng, mọi người đều hoang mang, không dám lên tiếng.
Cuối cùng, Hứa Đông Dương khẽ thở nhẹ, phá tan sự im lặng: “... Thế này đi, anh Thượng, anh Vương và cả anh Hứa nữa, tới văn phòng tôi.”
Những người khác lần lượt rời khỏi phòng họp, Hứa Đông Dương đanh mặt lại, cùng vài người khác quay về văn phòng làm việc của mình. Thư ký Trương đập đập vào vai Tô Dao, ra hiệu cho cô cùng quay về tầng 18. Cửa văn phòng phó tổng đóng chặt, Tô Dao ngước nhìn qua rồi quay lại chào thư ký Trương, trở về phòng của mình để viết đơn xin thôi việc.
Đơn xin thôi việc đã viết xong nhưng vẫn chưa có cơ hội trao cho Hứa Đông Dương, cả buổi sáng cửa văn phòng anh khép im ỉm. Cả công ty chìm trong bầu không khí u ám trầm lắng, ngay cả nói chuyện cũng phải nh
Đến giờ nghỉ trưa, cửa văn phòng Hứa Đông Dương cuối cùng cũng mở ra, vài người đàn ông vội vàng đi ra. Điện thoại nội bộ trên bàn Tô Dao báo sáng, vọng đến tiếng nói của Hứa Đông Dương: “Cô qua đây một lúc.”
Tô Dao đứng dậy, cầm lấy PDA, do dự một lúc rồi cầm lấy đơn xin thôi việc của mình. Khi Tô Dao bước vào phòng thì Hứa Đông Dương đang ngả người dựa vào ghế, nhắm nghiền hai mắt, nghe thấy tiếng bước chân anh khẽ cúi đầu. Trong ánh mắt anh ánh lên sự mệt mỏi: “Cô đặt vé sớm nhất đi Tokyo cho tôi, khoang thường cũng được, miễn sao càng sớm càng tốt.”
Tô Dao không khỏi ngạc nhiên: “Sao?”
“Công tác.” - Hứa Đông Dương đáp gọn lỏn - “khoảng ba đến năm ngày gì đó.” Hứa Đông Dương vừa nói vừa nhìn Tô Dao, thấy thái độ của cô có vẻ gì đó không ổn, khẽ nhíu mày: “Làm sao? Cô có chuyện gì sao?”
Anh phải đi công tác ở Tokyo. Công ty xảy ra những chuyện lớn như vậy, nếu bây giờ không nói luôn thì không biết phải ở lại đây đến bao giờ. Dường như trong khoảnh khắc đó Tô Dao đã hạ quyết tâm, bèn đặt đơn xin thôi việc lên bàn làm việc của Hứa Đông Dương.
Hứa Đông Dương không nói gì, đưa mắt nhìn qua vài giây chiếc phong bì trắng trước mặt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tô Dao. Ánh mắt và thần sắc của anh trở nên lạnh băng: “Cô có ý gì vậy?”
“Tôi muốn nghỉ việc, tôi cảm thấy công việc này không phù hợp với tôi.
Tô Dao nắm chặt tay, lấy hết dũng khí để nói. Ánh mắt của Hứa Đông Dương trong khoảnh khắc đó chợt tối đi, cô thực sự đã bỏ chạy.
Cô bây giờ một lần nữa lại lặp lại những gì trước đây, rời bỏ anh ra đi.
Hứa Đông Dương lạnh lùng nhìn Tô Dao đang đứng lặng yên ở đó. Khóe mép anh từ từ nhếch lên nụ cười như châm biếm lẫn tàn khốc: “Ồ, là công việc không hợp với cô hay là người không hợp với cô?”
Tô Dao chết lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩn tránh ánh mắt của Hứa Đông Dương, bất giác cất giọng lạnh lùng: “Tôi chỉ đơn giản nhận thấy rằng tôi không thể đảm nhiệm tốt công việc này, giống như việc đã xảy ra tối hôm qua, tôi cảm thấy công việc này không phù hợp với tôi, tôi không giỏi giao tiếp, không thể hoàn thành nhiệm vụ của một thư ký.”
Căn phòng phút chốc trở nên im ắng đến tột độ. Cả hai người đều im lặng, mỗi người trong họ đều cố gắng tìm cách chạy trốn hoặc che giấu những gì đang nghĩ.
“Cũng đúng, tôi làm sao có thể quên được, cô luôn rời bỏ người khác những lúc người ta gặp khó khăn.”
Hứa Đông Dương đứng dậy, đưa tay chỉ đơn nghỉ việc trước mặt: “Tô Dao, tôi nói cho cô biết, cô làm như vậy chỉ cho tôi thấy rằng cô đang chạy trốn Hứa Đông Dương tôi mà thôi. Cô còn nói thái độ làm việc của mình sao? Cô không thể thích nghi được với công việc, công việc phải thích nghi với cô sao? Nếu vậy sao cô còn ra ngoài đi làm làm gì, sao không ở luôn nhà ngoan ngoãn làm vợ phục tùng chồng cô để chồng nuôi.”
Hứa Đông Dương gằn từng tiếng một, mặt Tô Dao mỗi lúc một thêm trắng bệch như cắt không còn ọt máu. Lời nói của Hứa Đông Dương đã làm tổn thương lòng tự trọng trong cô. Tô Dao cắn môi, cô không tức giận cũng không phản bác. Cô nắm chặt tay lại, cố gắng không để mình run lên.
Cô hiểu rõ rằng mình đã lựa chọn sai thời điểm. Chuyện xảy ra buổi sáng đủ để tưởng tượng ra tâm trạng của Hứa Đông Dương tồi tệ đến mức nào. Thế nhưng cô thực sự không muốn ở lại bên người đàn ông này thêm một giây phút nào nữa. Cô không muốn giữa cô và anh có thêm bất kỳ mối quan hệ nào nữa, vì vậy dù anh có nói những lời làm tổn thương người khác thì cô cũng cắn răng chịu đựng.
Cô chỉ muốn rời khỏi anh, càng nhanh càng tốt.
“Xin lỗi anh. Vé máy bay tôi đã đặt cho anh rồi. Đơn xin nghỉ việc tôi cũng đã gửi cho anh rồi, hy vọng khi anh từ Nhật Bản trở về sẽ có một thư ký khác có thể đáp ứng được yêu cầu công việc của anh.”
Tô Dao nói xong xoay người bước đi, đằng sau bỗng vang lên giọng nói của Hứa Đông Dương: “Chờ đã.”
Tô Dao quay lại, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh còn muốn tôi làm gì nữa?”
Hứa Đông Dương chau mày, cầm đơn xin nghỉ việc vẫy vẫy: “Cô muốn nghỉ việc cũng được. Coi như đây là thông báo trước một tháng của cô. Bây giờ thì cô phải thực hiện cho xong phần công việc của mình, sau một tháng nữa cô muốn đi đâu thì đi.”
Tô Dao dùng hết sức để nắm chặt tay lại, cố gắng kiềm chế cơn phẫn uất đang trào dâng trong lòng: “Phó tổng Hứa, có phải anh đã nhầm lẫn rồi không? Tôi bây giờ mới đang trong thời gian thử việc nên không cần phải thông báo trước một tháng.”
“Thời gian thử việc?” - Hứa Đông Dương cười nhạt - “Vậy thì cô phải cảm ơn người bạn cũ đã quan tâm
Tô Dao đứng đó, phút chốc như rơi vào ngã ba đường. Cuối cùng thì tinh thần trách nhiệm đã chiến thắng, Tô Dao cầm tập hồ sơ mà thư ký Trương đã chuẩn bị giúp, đi tới phòng họp.
Thôi thì làm hết buổi sáng hôm nay, sau giờ nghỉ trưa làm đơn xin nghỉ việc rồi buổi chiều nói cũng được.
Vừa bước vào cửa phòng họp, Tô Dao nhận thấy không khí có phần khác thường, hôm qua tổng giám đốc Hàn vẫn còn tươi cười thì giờ ngồi trên ghế trầm ngâm. Hứa Đông Dương đã yên vị, ngồi đối diện với tổng giám đốc Hàn. Những người còn lại thì Tô Dao đều không quen. Rất may là thư ký Trương đã theo sau, ra hiệu cho Tô Dao đưa tài liệu cho Hứa Đông Dương, rồi ngồi phía sau anh.
Cửa phòng họp đóng lại. Máy chiếu được mở lên, cả phòng họp im phăng phắc. Tổng giám đốc Hàn nghiêm mặt nhìn xung quanh một lượt, chậm rãi nói: “Anh Thượng, anh nói xem, việc này là
Người đàn ông bị gọi tên liền đứng dậy, nhìn tổng giám đốc Hàn một cách lo lắng rồi nhìn Hứa Đông Dương: “Tổng giám đốc Hàn, những sản phẩm mới lần này đều có lỗi kỹ thuật nghiêm trọng. Tuần trước tổ sản xuất của anh Vương có sử dụng khuôn mới để sản xuất thử 100 mảnh, kiểm tra chất lượng thì toàn bộ đều báo phế phẩm.”
“Rầm” một tiếng, Tô Dao giật bắn mình. Tổng giám đốc Hàn quăng mạnh tập tài liệu dày cộp lên mặt bàn, khiến cho cặp tài liệu bung tung tóe, các giấy tờ trong cặp tài liệu đều rơi xuống đất.
“Các cậu ngày ngày nhận tiền làm cái gì thế? Hả? Tiền ngân hàng thì vay rồi, thủ tục làm xong rồi, bây giờ lại nói với tôi cái dây chuyền sản xuất chết tiệt này không dùng được, các cậu đùa với tôi đấy à?”
Tổng giám đốc Hàn nói dứt câu vùng đứng dậy đẩy cửa rời khỏi phòng họp, cả phòng họp lúc bấy giờ chìm trong bầu không khí trầm lặng, mọi người đều hoang mang, không dám lên tiếng.
Cuối cùng, Hứa Đông Dương khẽ thở nhẹ, phá tan sự im lặng: “... Thế này đi, anh Thượng, anh Vương và cả anh Hứa nữa, tới văn phòng tôi.”
Những người khác lần lượt rời khỏi phòng họp, Hứa Đông Dương đanh mặt lại, cùng vài người khác quay về văn phòng làm việc của mình. Thư ký Trương đập đập vào vai Tô Dao, ra hiệu cho cô cùng quay về tầng 18. Cửa văn phòng phó tổng đóng chặt, Tô Dao ngước nhìn qua rồi quay lại chào thư ký Trương, trở về phòng của mình để viết đơn xin thôi việc.
Đơn xin thôi việc đã viết xong nhưng vẫn chưa có cơ hội trao cho Hứa Đông Dương, cả buổi sáng cửa văn phòng anh khép im ỉm. Cả công ty chìm trong bầu không khí u ám trầm lắng, ngay cả nói chuyện cũng phải nh
Đến giờ nghỉ trưa, cửa văn phòng Hứa Đông Dương cuối cùng cũng mở ra, vài người đàn ông vội vàng đi ra. Điện thoại nội bộ trên bàn Tô Dao báo sáng, vọng đến tiếng nói của Hứa Đông Dương: “Cô qua đây một lúc.”
Tô Dao đứng dậy, cầm lấy PDA, do dự một lúc rồi cầm lấy đơn xin thôi việc của mình. Khi Tô Dao bước vào phòng thì Hứa Đông Dương đang ngả người dựa vào ghế, nhắm nghiền hai mắt, nghe thấy tiếng bước chân anh khẽ cúi đầu. Trong ánh mắt anh ánh lên sự mệt mỏi: “Cô đặt vé sớm nhất đi Tokyo cho tôi, khoang thường cũng được, miễn sao càng sớm càng tốt.”
Tô Dao không khỏi ngạc nhiên: “Sao?”
“Công tác.” - Hứa Đông Dương đáp gọn lỏn - “khoảng ba đến năm ngày gì đó.” Hứa Đông Dương vừa nói vừa nhìn Tô Dao, thấy thái độ của cô có vẻ gì đó không ổn, khẽ nhíu mày: “Làm sao? Cô có chuyện gì sao?”
Anh phải đi công tác ở Tokyo. Công ty xảy ra những chuyện lớn như vậy, nếu bây giờ không nói luôn thì không biết phải ở lại đây đến bao giờ. Dường như trong khoảnh khắc đó Tô Dao đã hạ quyết tâm, bèn đặt đơn xin thôi việc lên bàn làm việc của Hứa Đông Dương.
Hứa Đông Dương không nói gì, đưa mắt nhìn qua vài giây chiếc phong bì trắng trước mặt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tô Dao. Ánh mắt và thần sắc của anh trở nên lạnh băng: “Cô có ý gì vậy?”
“Tôi muốn nghỉ việc, tôi cảm thấy công việc này không phù hợp với tôi.
Tô Dao nắm chặt tay, lấy hết dũng khí để nói. Ánh mắt của Hứa Đông Dương trong khoảnh khắc đó chợt tối đi, cô thực sự đã bỏ chạy.
Cô bây giờ một lần nữa lại lặp lại những gì trước đây, rời bỏ anh ra đi.
Hứa Đông Dương lạnh lùng nhìn Tô Dao đang đứng lặng yên ở đó. Khóe mép anh từ từ nhếch lên nụ cười như châm biếm lẫn tàn khốc: “Ồ, là công việc không hợp với cô hay là người không hợp với cô?”
Tô Dao chết lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩn tránh ánh mắt của Hứa Đông Dương, bất giác cất giọng lạnh lùng: “Tôi chỉ đơn giản nhận thấy rằng tôi không thể đảm nhiệm tốt công việc này, giống như việc đã xảy ra tối hôm qua, tôi cảm thấy công việc này không phù hợp với tôi, tôi không giỏi giao tiếp, không thể hoàn thành nhiệm vụ của một thư ký.”
Căn phòng phút chốc trở nên im ắng đến tột độ. Cả hai người đều im lặng, mỗi người trong họ đều cố gắng tìm cách chạy trốn hoặc che giấu những gì đang nghĩ.
“Cũng đúng, tôi làm sao có thể quên được, cô luôn rời bỏ người khác những lúc người ta gặp khó khăn.”
Hứa Đông Dương đứng dậy, đưa tay chỉ đơn nghỉ việc trước mặt: “Tô Dao, tôi nói cho cô biết, cô làm như vậy chỉ cho tôi thấy rằng cô đang chạy trốn Hứa Đông Dương tôi mà thôi. Cô còn nói thái độ làm việc của mình sao? Cô không thể thích nghi được với công việc, công việc phải thích nghi với cô sao? Nếu vậy sao cô còn ra ngoài đi làm làm gì, sao không ở luôn nhà ngoan ngoãn làm vợ phục tùng chồng cô để chồng nuôi.”
Hứa Đông Dương gằn từng tiếng một, mặt Tô Dao mỗi lúc một thêm trắng bệch như cắt không còn ọt máu. Lời nói của Hứa Đông Dương đã làm tổn thương lòng tự trọng trong cô. Tô Dao cắn môi, cô không tức giận cũng không phản bác. Cô nắm chặt tay lại, cố gắng không để mình run lên.
Cô hiểu rõ rằng mình đã lựa chọn sai thời điểm. Chuyện xảy ra buổi sáng đủ để tưởng tượng ra tâm trạng của Hứa Đông Dương tồi tệ đến mức nào. Thế nhưng cô thực sự không muốn ở lại bên người đàn ông này thêm một giây phút nào nữa. Cô không muốn giữa cô và anh có thêm bất kỳ mối quan hệ nào nữa, vì vậy dù anh có nói những lời làm tổn thương người khác thì cô cũng cắn răng chịu đựng.
Cô chỉ muốn rời khỏi anh, càng nhanh càng tốt.
“Xin lỗi anh. Vé máy bay tôi đã đặt cho anh rồi. Đơn xin nghỉ việc tôi cũng đã gửi cho anh rồi, hy vọng khi anh từ Nhật Bản trở về sẽ có một thư ký khác có thể đáp ứng được yêu cầu công việc của anh.”
Tô Dao nói xong xoay người bước đi, đằng sau bỗng vang lên giọng nói của Hứa Đông Dương: “Chờ đã.”
Tô Dao quay lại, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh còn muốn tôi làm gì nữa?”
Hứa Đông Dương chau mày, cầm đơn xin nghỉ việc vẫy vẫy: “Cô muốn nghỉ việc cũng được. Coi như đây là thông báo trước một tháng của cô. Bây giờ thì cô phải thực hiện cho xong phần công việc của mình, sau một tháng nữa cô muốn đi đâu thì đi.”
Tô Dao dùng hết sức để nắm chặt tay lại, cố gắng kiềm chế cơn phẫn uất đang trào dâng trong lòng: “Phó tổng Hứa, có phải anh đã nhầm lẫn rồi không? Tôi bây giờ mới đang trong thời gian thử việc nên không cần phải thông báo trước một tháng.”
“Thời gian thử việc?” - Hứa Đông Dương cười nhạt - “Vậy thì cô phải cảm ơn người bạn cũ đã quan tâm
Bài viết liên quan!