Tiểu thuyết Nụ Hôn Ngọt Ngào-full
Lượt xem : |
nói xấu Điềm Lệ, cô không làm được."Mặc dù kỹ thuật pha cà phê của Điềm Lệ không tốt chút nào cả, nhưng mà làm việc lại rất chăm chỉ cũng rất có trách nhiệm. Nếu con bé đã đồng ý giúp em một tay, có lẽ sẽ không để xảy ra sai lầm gì đâu."
"Nếu đã như vậy, em còn lo lắng cái gì?" Anh không nhịn được bật cười, từ thái độ bảo vệ em gái của cô, cũng nhìn ra được tình cảm của hai chị em quả thật là rất tốt."Đi thôi, anh dẫn em đi dạo xung quanh."
"Được được." Cô vui vẻ phụ họa theo, thân thể vô cùng thân thiết kề sát anh.
Vu Phạm vui vẻ cười một tiếng, bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, vóc người cao lớn phụ họa cho dáng người nhỏ nhắn duyên dáng của cô, đi về phía con đường nhỏ trong rừng bên dưới bóng cây xanh râm mát.
Cả ngày hôm đó, Vu Phạm dẫn cô đi thăm phòng trưng bày tượng gỗ mà hai ngày trước cô vô duyên chưa kịp bước vào. Đây là lần đầu Chân Điềm Mật được nhìn thấy tác phẩm điêu khắc từ gỗ, trong dáng vẻ thô kệch mang theo đường cong nhẵn nhụi, khiến cho người ta phải trầm trồ khen ngợi, mặt khác cô cũng khá kinh ngạc trước năng lực của anh!
Anh nhìn giống như là công nhân làm những công việc nặng nhọc, bề ngoài phóng khoáng thẳng thắn không hề chải chuốt, thế nhưng lại nắm trong tay cả một đỉnh núi rộng lớn, có một phòng trưng bày tượng gỗ đạt tiêu chuẩn cấp quốc tế, hơn nữa bên trong quán còn thuê nhân viên tới làm công ước chừng cũng phải hơn bốn mươi người, cũng coi như là có thể tạo thành một công ty nhỏ rồi.
"Tất cả chỗ này đều là của anh sao?"
Chân Điềm Mật khó nén kinh ngạc đối với khả năng của anh.
"Nhìn vẻ mặt của em giống như là không tin tưởng mấy." Anh chỉ cười cười, dẫn cô đi về phía phòng làm việc của Liễu Chức Nhân.
"Đúng là không tin tưởng mấy." Cô thành thật thừa nhận, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên thần sắc hết sức kinh ngạc, khiến cho người ta vừa nhìn liền choáng váng say mê.
Vu Phạm cũng không cố sức thuyết phục cô, càng không nói thêm mình là bậc thầy danh tiếng trong giới điêu khắc tượng gỗ trên quốc tế, nếu như thật sự nói hết với cô, có lẽ sẽ hù cô sợ tới mức mềm chân.
Đi tới phòng làm việc của Liễu Chức Nhân, anh đẩy cửa bước vào.
Chân Điềm Mật đi theo phía sau anh bước vào, một khuôn mặt xinh xắn tò mò ló ra từ phía sau tấm lưng rộng rãi của anh, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mang phong cách cổ điển đeo mắt kính, đang ngồi sau một chiếc bàn làm việc bằng gỗ thô có hình dáng kỳ lạ, tầm mắt chăm chú nhìn thẳng vào màn hình máy vi tính.
"Liễu, còn đang bận việc sao?" Sự xuất hiện của Vu Phạm và Chân Điềm Mật, rõ ràng không hề quấy rầy việc Liễu Chức Nhân đang chuyên tâm làm việc.
"Ừ, em đang xem chi tiết lợi nhuận đầu tư cổ phiếu tháng này của anh." Liễu Chức Nhân từ trong đống giấy tờ ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc nhìn Vu Phạm một cái, sau khi đáp lại một câu đơn giản lại muốn tiếp tục chuyển ánh mắt trở về màn hình máy vi tính. Bỗng nhiên phát hiện còn có một cô gái xinh đẹp mảnh khảnh đang đứng ở bên cạnh anh."Hả? Cô ấy là. . . . . ."
Liễu Chức Nhân nhìn Chân Điềm Mật hiếm khi cảm thấy hứng thú như vậy.
"Cô ấy là Điềm Mật." Vu Phạm né người qua một bên để cho Chân Điềm Mật từ phía sau anh đứng ra, tự nhiên giúp hai người giới thiệu.
"Điềm Mật, đây là thư ký đắc lực của anh kiêm tài vụ dài hạn và quán trưởng của phòng trưng bày tượng gỗ này, cô ấy là đàn em thời đại học của anh, Liễu Chức Nhân."
"Liễu tiểu thư, chào chị." Một đôi mắt trong suốt có phần sùng bái nhìn chằm chằm Liễu Chức Nhân.
Nhìn diện mạo mềm mại xinh đẹp của cô ấy, thật sự không giống như nữ cường nhân có năng lực siêu mạnh ở trong miệng Vu Phạm; nhưng mà lúc nãy cô đã thăm qua phòng trưng bày tượng gỗ cũng thấy nơi này kinh doanh tương đối xuất sắc, cô tuyệt đối tin tưởng khả năng của Liễu Chức Nhân.
"Xin chào, thật vui là chúng ta có thể gặp nhau ở chỗ này, mà không phải cần phải chạy tới nội thành Đài Bắc mới có thể gặp mặt một lần." Liễu Chức Nhân tháo mắt kính ra để lộ một đôi mắt phượng xinh đẹp, cố ý chế nhạo Vu Phạm.
"Anh lái xe chạy tới Đài Bắc cũng không tốn bao nhiêu tiền xăng, cũng không bỏ lỡ việc tham gia triển lãm. Em lo lắng cái gì?" Vu Phạm hừ một tiếng, thuận tiện dùng chân dài kéo một chiếc ghế tới, ý bảo Chân Điềm Mật ngồi xuống.
Chân Điềm Mật vừa ngồi xuống, anh liền lấy tư thế mê người nghiêng người dựa vào bên cạnh bàn làm việc của Liễu Chức Nhân.
"Em là lo lắng người ta không thèm để ý tới anh, khiến cho anh dùng bộ mặt thối chạy từ Đài Bắc về đây, mỗi lần trở về, những nhân viên số khổ như bọn em lại không được dễ chịu." Liễu Chức Nhân đeo mắt kính lại.
Bị Liễu Chức Nhân nhắc tới chuyện kia, khuôn mặt anh tuấn ngăm đen của Vu Phạm hiện lên hai vầng đỏ sậm quỷ dị.
Chân Điềm Mật nhìn anh đầy dò xét, hai má nóng lên.
Tầm mắt của hai người giao nhau giữa không trung, sau đó quấn lấy nhau đồng thời bật ra một tiếng cười.
Liễu Chức Nhân nhìn hai người kia liếc mắt đưa tình ngay trước mặt mình, không nhịn nổi muốn trợn trắng mắt.
"Học trưởng, về chuyện đầu năm tới sẽ tham gia triển lãm . . . . . ." Đây là Liễu Chức Nhân cố ý, cô biết rất rõ hôm nay Vu Phạm tuyệt đối sẽ không có tâm trạng để ý tới công việc, cho nên mới cố ý nói lời đó, khiến cho anh nhanh chóng chạy trốn. Như vậy cô mới được khôi phục lại sự yên tĩnh, chuyên tâm làm tốt công việc của mình.
"Đừng có luôn lấy chuyện như vậy ra làm phiền anh."
Quả nhiên, tròng mắt đen của anh trợn lên lập tức ném cho cô một ánh nhìn giận dữ, sau đó nhanh chóng ôm Chân Điềm Mật vội vàng đi ra ngoài.
"Chúng ta đi thôi, trong mắt người phụ nữ này chỉ có công việc, nơi này không có chỗ cho hai chúng ta."
"Liễu tiểu thư, bye bye ~~" Chân Điềm Mật mỉm cười ngọt ngào vẫy tay chào tạm biệt Liễu Chức Nhân.
Cô hoàn toàn biết rõ nhìn bề ngoài thì thấy Vu Phạm và Liễu Chức Nhân dường như rất lạnh nhạt với nhau, nhưng kỳ thật hai người lại thuộc về loại tình bạn ngầm hiểu ý nhau.
"Bye ~~" vẫy tay một cái, Liễu Chức Nhân thật sự cảm thấy mình rất thích Chân Điềm Mật.
Đóng cửa lại, hai người quay trở lại con đường mòn lúc đi tới đây.
Ánh nắng mặt trời rơi xuống giữa những tán lá xum xuê, chiếu lên bờ vai rộng lớn mạnh mẽ của anh, Chân Điềm Mật ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vu Phạm với ánh mắt say mê.
"Mới vừa rồi Liễu tiểu thư nhắc tới chuyện phải tham gia triển lãm ở nước ngoài, chắc anh không phải sẽ vừa vặn là một người rất có danh tiếng trong giới điêu khắc tượng gỗ đấy chứ?"
Cô yêu một người đàn ông như thế nào vậy? Một nghệ nhân rất có tiếng tăm sao? !
"Em nói xem?" Con ngươi màu đen trầm tĩnh của Vu Phạm khóa chặt cô lại, trong mắt khó nén nỗi sự quyến luyến và khao khát.
Loại cảm giác xôn xao ở bụng dưới xuất hiện vào buổi sáng trước khi ra ngoài lại quay trở lại rồi, hơn nữa còn rục rịch ngọ nguậy làm cho cơ thể của anh sinh đau. Trời ơi ~~ bây giờ anh phải lập tức ăn sạch cô mới được.
Trong lòng vừa xác định, anh liền nhân lúc cô vừa mở miệng muốn trả lời, mãnh mẽ nâng mặt cô lên, đôi môi của người con trai đặt lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào mê người của cô gái, khiến cho cô rơi vào một nụ hôn mãnh liệt tràn đầy dục vọng.
Nụ hôn này, anh đã muốn nó cả một ngày nay rồi.
"Hoan nghênh quý khách ~~"
Buổi trưa chủ nhật, rất đông thực khác
"Nếu đã như vậy, em còn lo lắng cái gì?" Anh không nhịn được bật cười, từ thái độ bảo vệ em gái của cô, cũng nhìn ra được tình cảm của hai chị em quả thật là rất tốt."Đi thôi, anh dẫn em đi dạo xung quanh."
"Được được." Cô vui vẻ phụ họa theo, thân thể vô cùng thân thiết kề sát anh.
Vu Phạm vui vẻ cười một tiếng, bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, vóc người cao lớn phụ họa cho dáng người nhỏ nhắn duyên dáng của cô, đi về phía con đường nhỏ trong rừng bên dưới bóng cây xanh râm mát.
Cả ngày hôm đó, Vu Phạm dẫn cô đi thăm phòng trưng bày tượng gỗ mà hai ngày trước cô vô duyên chưa kịp bước vào. Đây là lần đầu Chân Điềm Mật được nhìn thấy tác phẩm điêu khắc từ gỗ, trong dáng vẻ thô kệch mang theo đường cong nhẵn nhụi, khiến cho người ta phải trầm trồ khen ngợi, mặt khác cô cũng khá kinh ngạc trước năng lực của anh!
Anh nhìn giống như là công nhân làm những công việc nặng nhọc, bề ngoài phóng khoáng thẳng thắn không hề chải chuốt, thế nhưng lại nắm trong tay cả một đỉnh núi rộng lớn, có một phòng trưng bày tượng gỗ đạt tiêu chuẩn cấp quốc tế, hơn nữa bên trong quán còn thuê nhân viên tới làm công ước chừng cũng phải hơn bốn mươi người, cũng coi như là có thể tạo thành một công ty nhỏ rồi.
"Tất cả chỗ này đều là của anh sao?"
Chân Điềm Mật khó nén kinh ngạc đối với khả năng của anh.
"Nhìn vẻ mặt của em giống như là không tin tưởng mấy." Anh chỉ cười cười, dẫn cô đi về phía phòng làm việc của Liễu Chức Nhân.
"Đúng là không tin tưởng mấy." Cô thành thật thừa nhận, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên thần sắc hết sức kinh ngạc, khiến cho người ta vừa nhìn liền choáng váng say mê.
Vu Phạm cũng không cố sức thuyết phục cô, càng không nói thêm mình là bậc thầy danh tiếng trong giới điêu khắc tượng gỗ trên quốc tế, nếu như thật sự nói hết với cô, có lẽ sẽ hù cô sợ tới mức mềm chân.
Đi tới phòng làm việc của Liễu Chức Nhân, anh đẩy cửa bước vào.
Chân Điềm Mật đi theo phía sau anh bước vào, một khuôn mặt xinh xắn tò mò ló ra từ phía sau tấm lưng rộng rãi của anh, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mang phong cách cổ điển đeo mắt kính, đang ngồi sau một chiếc bàn làm việc bằng gỗ thô có hình dáng kỳ lạ, tầm mắt chăm chú nhìn thẳng vào màn hình máy vi tính.
"Liễu, còn đang bận việc sao?" Sự xuất hiện của Vu Phạm và Chân Điềm Mật, rõ ràng không hề quấy rầy việc Liễu Chức Nhân đang chuyên tâm làm việc.
"Ừ, em đang xem chi tiết lợi nhuận đầu tư cổ phiếu tháng này của anh." Liễu Chức Nhân từ trong đống giấy tờ ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc nhìn Vu Phạm một cái, sau khi đáp lại một câu đơn giản lại muốn tiếp tục chuyển ánh mắt trở về màn hình máy vi tính. Bỗng nhiên phát hiện còn có một cô gái xinh đẹp mảnh khảnh đang đứng ở bên cạnh anh."Hả? Cô ấy là. . . . . ."
Liễu Chức Nhân nhìn Chân Điềm Mật hiếm khi cảm thấy hứng thú như vậy.
"Cô ấy là Điềm Mật." Vu Phạm né người qua một bên để cho Chân Điềm Mật từ phía sau anh đứng ra, tự nhiên giúp hai người giới thiệu.
"Điềm Mật, đây là thư ký đắc lực của anh kiêm tài vụ dài hạn và quán trưởng của phòng trưng bày tượng gỗ này, cô ấy là đàn em thời đại học của anh, Liễu Chức Nhân."
"Liễu tiểu thư, chào chị." Một đôi mắt trong suốt có phần sùng bái nhìn chằm chằm Liễu Chức Nhân.
Nhìn diện mạo mềm mại xinh đẹp của cô ấy, thật sự không giống như nữ cường nhân có năng lực siêu mạnh ở trong miệng Vu Phạm; nhưng mà lúc nãy cô đã thăm qua phòng trưng bày tượng gỗ cũng thấy nơi này kinh doanh tương đối xuất sắc, cô tuyệt đối tin tưởng khả năng của Liễu Chức Nhân.
"Xin chào, thật vui là chúng ta có thể gặp nhau ở chỗ này, mà không phải cần phải chạy tới nội thành Đài Bắc mới có thể gặp mặt một lần." Liễu Chức Nhân tháo mắt kính ra để lộ một đôi mắt phượng xinh đẹp, cố ý chế nhạo Vu Phạm.
"Anh lái xe chạy tới Đài Bắc cũng không tốn bao nhiêu tiền xăng, cũng không bỏ lỡ việc tham gia triển lãm. Em lo lắng cái gì?" Vu Phạm hừ một tiếng, thuận tiện dùng chân dài kéo một chiếc ghế tới, ý bảo Chân Điềm Mật ngồi xuống.
Chân Điềm Mật vừa ngồi xuống, anh liền lấy tư thế mê người nghiêng người dựa vào bên cạnh bàn làm việc của Liễu Chức Nhân.
"Em là lo lắng người ta không thèm để ý tới anh, khiến cho anh dùng bộ mặt thối chạy từ Đài Bắc về đây, mỗi lần trở về, những nhân viên số khổ như bọn em lại không được dễ chịu." Liễu Chức Nhân đeo mắt kính lại.
Bị Liễu Chức Nhân nhắc tới chuyện kia, khuôn mặt anh tuấn ngăm đen của Vu Phạm hiện lên hai vầng đỏ sậm quỷ dị.
Chân Điềm Mật nhìn anh đầy dò xét, hai má nóng lên.
Tầm mắt của hai người giao nhau giữa không trung, sau đó quấn lấy nhau đồng thời bật ra một tiếng cười.
Liễu Chức Nhân nhìn hai người kia liếc mắt đưa tình ngay trước mặt mình, không nhịn nổi muốn trợn trắng mắt.
"Học trưởng, về chuyện đầu năm tới sẽ tham gia triển lãm . . . . . ." Đây là Liễu Chức Nhân cố ý, cô biết rất rõ hôm nay Vu Phạm tuyệt đối sẽ không có tâm trạng để ý tới công việc, cho nên mới cố ý nói lời đó, khiến cho anh nhanh chóng chạy trốn. Như vậy cô mới được khôi phục lại sự yên tĩnh, chuyên tâm làm tốt công việc của mình.
"Đừng có luôn lấy chuyện như vậy ra làm phiền anh."
Quả nhiên, tròng mắt đen của anh trợn lên lập tức ném cho cô một ánh nhìn giận dữ, sau đó nhanh chóng ôm Chân Điềm Mật vội vàng đi ra ngoài.
"Chúng ta đi thôi, trong mắt người phụ nữ này chỉ có công việc, nơi này không có chỗ cho hai chúng ta."
"Liễu tiểu thư, bye bye ~~" Chân Điềm Mật mỉm cười ngọt ngào vẫy tay chào tạm biệt Liễu Chức Nhân.
Cô hoàn toàn biết rõ nhìn bề ngoài thì thấy Vu Phạm và Liễu Chức Nhân dường như rất lạnh nhạt với nhau, nhưng kỳ thật hai người lại thuộc về loại tình bạn ngầm hiểu ý nhau.
"Bye ~~" vẫy tay một cái, Liễu Chức Nhân thật sự cảm thấy mình rất thích Chân Điềm Mật.
Đóng cửa lại, hai người quay trở lại con đường mòn lúc đi tới đây.
Ánh nắng mặt trời rơi xuống giữa những tán lá xum xuê, chiếu lên bờ vai rộng lớn mạnh mẽ của anh, Chân Điềm Mật ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vu Phạm với ánh mắt say mê.
"Mới vừa rồi Liễu tiểu thư nhắc tới chuyện phải tham gia triển lãm ở nước ngoài, chắc anh không phải sẽ vừa vặn là một người rất có danh tiếng trong giới điêu khắc tượng gỗ đấy chứ?"
Cô yêu một người đàn ông như thế nào vậy? Một nghệ nhân rất có tiếng tăm sao? !
"Em nói xem?" Con ngươi màu đen trầm tĩnh của Vu Phạm khóa chặt cô lại, trong mắt khó nén nỗi sự quyến luyến và khao khát.
Loại cảm giác xôn xao ở bụng dưới xuất hiện vào buổi sáng trước khi ra ngoài lại quay trở lại rồi, hơn nữa còn rục rịch ngọ nguậy làm cho cơ thể của anh sinh đau. Trời ơi ~~ bây giờ anh phải lập tức ăn sạch cô mới được.
Trong lòng vừa xác định, anh liền nhân lúc cô vừa mở miệng muốn trả lời, mãnh mẽ nâng mặt cô lên, đôi môi của người con trai đặt lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào mê người của cô gái, khiến cho cô rơi vào một nụ hôn mãnh liệt tràn đầy dục vọng.
Nụ hôn này, anh đã muốn nó cả một ngày nay rồi.
"Hoan nghênh quý khách ~~"
Buổi trưa chủ nhật, rất đông thực khác
Bài viết liên quan!