Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
lời, cô chụm năm đầu ngón tay lại, rất kiên quyết dí vào tránanh, dùng sức dí cho tới khi đầu anh ngửa về phía sau, cuối cùng cũng phải tỉnhngủ.
“Anhđừng làm nữa, em nuôi anh”.
Trongánh nắng buổi sớm đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn còn hơi mọng đỏ, vừa ngồi dậy nênmái tóc xõa tự nhiên trên vai, trông hơi lạ so với hình ảnh gọn gàng nghiêmchỉnh hàng ngày.
Anh đãtỉnh hẳn, biết là mình nói sai, nhưng anh rất thật lòng.
Tề Mirất khác, nhưng đôi khi thật sự anh mong cô giống như những người con gái khác,ngoan ngoãn đón nhận sự nuông chiều của người đàn ông, ở nhà an nhàn hưởng thụ,anh đã không còn là một cậu bé hay chàng thanh niên mới lớn bồng bột nữa, nếuđã nói như thế, nghĩa là sẽ mang lại cho cô một cuộc sống đầy đủ nhất.
Cô luôngiống như một Nữ hoàng, mạnh mẽ, kiên định, độc lập, dường như cô không cần gì,không thiếu gì.
Mặc dùđã bước vào thế giới của anh, nhưng vẫn giữ lại cho mình một không gian rộnglớn phía sau, có thể lại về bất cứ lúc nào, bỏ lại anh một mình, tiếp tục tự dobay nhảy.
Cô nhưvậy… khiến anh luôn không có cảm giác an toàn.
Cô vộivàng mặc áo, hơi nhăn, thôi bỏ đi, cô sẽ giải thích, một lần nữa với tốc độ nhưđang chiến đấu cô chỉnh đốn lại trang phục của mình rồi vội vội vàng vàng đi racửa.
“Đợiđã”. Anh cũng rất nhanh, “Anh đưa em đi”.
“Khôngcần đâu, em sẽ gọi xe, mấy ngày nay em toàn làm thế”. Xỏ chân vào đôi giày đếbệt, suýt thì ngã về phía sau.
“Xe củaem đâu?”. Một tay vơ chìa khóa xe, một tay đưa ra đỡ lấy cô, Thành Chí Đôngthắc mắc.
“Bị đâmhỏng rồi, đang sửa”.
Đã đitới trước cửa thang máy, nghe thấy vậy liền thất kinh, “Đâm hỏng? Sao lại bịđâm hỏng? Chuyện xảy ra bao giờ?”.
“Tainạn xe cộ, hai ngày trước khi anh từ Philippines về”.
“Tainạn xe!”. Tiếng nói vang lên trong thang máy vọng lại khá lớn, cô bịt chặt haitai nhìn anh, vẻ mặt trách móc.
“Em bịtai nạn xe sao không nói với anh, có bị thương ở đâu không?”. Nói xong độtnhiên nhớ lại lúc nhìn thấy cô ở dưới tòa nhà cô ở ngày hôm đó, anh lắp bắp,tâm trạng rất phức tạp: “Tề Mi, em…”.
“Là tạiem, lúc đó sức khỏe không tốt lại vội vàng ra sân bay mới xảy ra tai nạn”. Nghĩlại vẫn thấy rất đau, nhưng giờ không phải lúc để nói tới chuyện này, cô chỉthuật lại qua loa.
“Em rasân bay để làm gì? Nếu sức khỏe không tốt, em còn ra sân bay làm gì?”. Cửathang máy bật mở, cô bước ra trước bị anh kéo lại.
Cô nhíumày, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt của anh, trái tim lại mềm nhũn,hơi quay đầu sang bên, cằm tì vào vai anh, Diệp Tề Mi nói nhỏ: “Em đã rất lo,muốn tớiPhilippines”.
Nóixong muốn đi tiếp, nhưng anh nhất định không buông tay.
“Em đãcó hẹn với thân chủ rồi, Chí Đông, Chí Đông”. Cô van nài.
Tráitim như đau thắt lại, cổ họng như bị ai bóp nghẹt, trong giây lát anh không thểsuy nghĩ bất cứ điều gì.
Chỉ cómột ý nghĩ duy nhất, phải giữ lấy cô ấy, vĩnh viễn, bất chấp mọi giá.
Giữasảnh tòa chung cư yên tĩnh không người qua lại, nhân viên bảo vệ đang đứng nhìnhọ với ánh mắt kì lạ từ ngoài cổng lớn, anh ôm rất chặt, má áp vào đầu cô,giọng cầu khẩn: “Bảo Bảo, chúng ta kết hôn đi, được không em?”.
Đâykhông phải là lần đầu tiên cô được nghe người khác cầu hôn.
Bữa tốidưới ánh nến, hoa hồng, anh chàng học khóa trên ngồi trước bàn ăn từ từ mởchiếc hộp nhỏ bọc nhung, ánh mắt đầy mong đợi.
Câu trảlời của cô là gì?
Xinlỗi, em không muốn kết hôn, em là người theo chủ nghĩa độc thân.
Cuốicùng trước khi kéo cửa bỏ đi, anh ta đã hét lên với cô đầy tức giận: “Chủ nghĩađộc thân? Cô không phải dùng cái cớ vớ vẩn đấy để từ chối tôi, Diệp Tề Mi, tôisẽ đợi xem cả đời này cô có kết hôn hay không!”.
Dườngnhư là chuyện xảy ra từ kiếp trước lúc này lại hiện lên rõ ràng trong trí nhớcủa cô.
Cô nêntrả lời thế nào đây? Kẻ cướp của cô, người đàn ông mang lại niềm vui, mang lạinước mắt cho cô.
“ChíĐông…”. Giọng cô mềm mỏng, đưa tay ra đẩy nhưng anh nhất định không buông.
“Em hãynhận lời anh trước đã”. Anh cương quyết.
Vừa tứclại vừa buồn cười, làm gì có ai lại cầu hôn như thế chứ? Thế này gọi là bức hônthì đúng hơn.
Muốnvùng vẫy tìm lại chút tự do, nhưng ngực người đàn ông này sao mà ấm áp thế, nhưlàm tan chảy cơ thể, trái tim cô. Cô hơi cúi đầu xuống, vừa đúng tầm dựa vàovai anh, ảo ảnh hiện ra trước mắt, quá khứ và tương lai đan xen nhau lướt qua,suy nghĩ cuộn lên trong đầu, cô nên tự hào mới phải, bởi đã thu phục được mộtcon đại bang.
“BảoBảo!”. Anh bắt đầu thấp thỏm, ôm cô chặt hơn.
“Anhthật sự biết là mình đang nói gì chứ?”. Cô xác nhận lại một lần.
Ấm ức,anh nhíu mày: “Anh đang cầu hôn, tiếng Trung nói vậy không đúng sao? Em cũngbiết tiếng Trung của anh không tốt, vậy anh nói bằng tiếng Anh nhé”.
Cô muốncười nhưng phải kiềm chế không bật thành tiếng, mái đầu gục xuống vai anh khẽgật nhẹ.
ThànhChí Đông nghi ngờ tri giác của mình có vấn đề, anh buông cô ra dùng tay giữchặt hai vai và nhìn thẳng vào mắt cô không chịu rời.
Vừatách khỏi anh Diệp Tề Mi liền bừng tỉnh, cô nhướn mày: “Anh đừng quá kích động,tối nay gặp nhau rồi nói tiếp”.
Hả? Trảlời kiểu này sao? Thành Chí Đông chưng hửng.
Diệp TềMi ruột nóng như lửa đốt vội vàng tới văn phòng, trợ lý Tiểu Mai đang đứng đợiở cửa, nhìn thấy cô vừa thở phào vừa chạy tới: “Luật sư Diệp, em lại cứ tưởngchị lại xảy ra chuyện gì”.
ThànhChí Đông cũng nhảy xuống xe, đưa tay kéo cô lại từ phía sau, “Em đừng đi nhanhnhư thế, cẩn thận kẻo ngã”.
“Em đãlớn rồi”. Nhanh chóng lấy lại phong thái thường ngày, Diệp Tề Mi giật tay từchối.
“Nhớ ăncơm trưa, chiều anh đến đón em”.
“Anh?Đợi anh xong việc thì em đã bò được về nhà rồi”.
Bị côchọc giận, anh lớn tiếng: “Anh đã nói đến đón em, có được không hả?”.
Đã quenvới tính cách của anh nên không đợi Thành Chí Đông nói hết, cô vội đưa tay bịtchặt tai, Tiểu Mai đứng bên cạnh thất sắc, tình huống này… cô lén cắn ngón tay,đau mà, không phải mơ.
Cuốicùng quý ngài kẻ cướp cũng đã rời đi, Diệp Tề Mi quay người bước nhanh lên lầu,Tiểu Mai cố gắng đuổi theo phía sau: “Luật sư Diệp, không cần vội nữa, cô Ân đóđã đi rồi”.
Bướcchân chậm lại, cô thở dài: “Vậy sao? Phải chờ lâu như vậy cô ấy tức giận cũngđúng thôi, vậy tôi lên trên gọi điện xin lỗi rồi tới chỗ cô ấy vậy”.
“Khôngphải đâu chị, cô ấy không tức giận, chỉ nói là không khỏe nên về trước. À phảirồi, cô ấy còn nói chút nữa sẽ cho lái xe tới đón chị tới nhà cô ấy nóichuyện”.
Đã bướcvào trong thang máy, nghe thấy vậy Diệp Tề Mi quay sang hỏi: “Lái xe?”.
“Vâng”.Tiểu Mai gật đầu rất mạnh, vẻ mặt cô nàng mơ màng: “Cô Ân đó rất có khí chất,ăn mặc cũng đẹp, chị gặp là biết thôi”.
Vậysao? Tiểu Mai làm việc với cô đã vài năm nay rồi, nhưng quý bà quý cô giàu sanggặp không ít, hiếm khi nghe thấy cô ấy khen ngợi một cô gái mới chỉ gặp mặt mộtlần, Diệp Tề Mi vừa nhún vai vừa ra khỏi thang máy, vào thẳng văn phòng mở máytính tìm tài liệu.
Vừa mởđược giấy ủy quyền mới nhận tuần trước, điện thoại nội bộ reo vang, giọng TiểuMai vang lên: “Luật sư Diệp, lái xe của cô Ân đến rồi, em yêu cầu anh ta đợinhé?”.
“Anhđừng làm nữa, em nuôi anh”.
Trongánh nắng buổi sớm đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn còn hơi mọng đỏ, vừa ngồi dậy nênmái tóc xõa tự nhiên trên vai, trông hơi lạ so với hình ảnh gọn gàng nghiêmchỉnh hàng ngày.
Anh đãtỉnh hẳn, biết là mình nói sai, nhưng anh rất thật lòng.
Tề Mirất khác, nhưng đôi khi thật sự anh mong cô giống như những người con gái khác,ngoan ngoãn đón nhận sự nuông chiều của người đàn ông, ở nhà an nhàn hưởng thụ,anh đã không còn là một cậu bé hay chàng thanh niên mới lớn bồng bột nữa, nếuđã nói như thế, nghĩa là sẽ mang lại cho cô một cuộc sống đầy đủ nhất.
Cô luôngiống như một Nữ hoàng, mạnh mẽ, kiên định, độc lập, dường như cô không cần gì,không thiếu gì.
Mặc dùđã bước vào thế giới của anh, nhưng vẫn giữ lại cho mình một không gian rộnglớn phía sau, có thể lại về bất cứ lúc nào, bỏ lại anh một mình, tiếp tục tự dobay nhảy.
Cô nhưvậy… khiến anh luôn không có cảm giác an toàn.
Cô vộivàng mặc áo, hơi nhăn, thôi bỏ đi, cô sẽ giải thích, một lần nữa với tốc độ nhưđang chiến đấu cô chỉnh đốn lại trang phục của mình rồi vội vội vàng vàng đi racửa.
“Đợiđã”. Anh cũng rất nhanh, “Anh đưa em đi”.
“Khôngcần đâu, em sẽ gọi xe, mấy ngày nay em toàn làm thế”. Xỏ chân vào đôi giày đếbệt, suýt thì ngã về phía sau.
“Xe củaem đâu?”. Một tay vơ chìa khóa xe, một tay đưa ra đỡ lấy cô, Thành Chí Đôngthắc mắc.
“Bị đâmhỏng rồi, đang sửa”.
Đã đitới trước cửa thang máy, nghe thấy vậy liền thất kinh, “Đâm hỏng? Sao lại bịđâm hỏng? Chuyện xảy ra bao giờ?”.
“Tainạn xe cộ, hai ngày trước khi anh từ Philippines về”.
“Tainạn xe!”. Tiếng nói vang lên trong thang máy vọng lại khá lớn, cô bịt chặt haitai nhìn anh, vẻ mặt trách móc.
“Em bịtai nạn xe sao không nói với anh, có bị thương ở đâu không?”. Nói xong độtnhiên nhớ lại lúc nhìn thấy cô ở dưới tòa nhà cô ở ngày hôm đó, anh lắp bắp,tâm trạng rất phức tạp: “Tề Mi, em…”.
“Là tạiem, lúc đó sức khỏe không tốt lại vội vàng ra sân bay mới xảy ra tai nạn”. Nghĩlại vẫn thấy rất đau, nhưng giờ không phải lúc để nói tới chuyện này, cô chỉthuật lại qua loa.
“Em rasân bay để làm gì? Nếu sức khỏe không tốt, em còn ra sân bay làm gì?”. Cửathang máy bật mở, cô bước ra trước bị anh kéo lại.
Cô nhíumày, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt của anh, trái tim lại mềm nhũn,hơi quay đầu sang bên, cằm tì vào vai anh, Diệp Tề Mi nói nhỏ: “Em đã rất lo,muốn tớiPhilippines”.
Nóixong muốn đi tiếp, nhưng anh nhất định không buông tay.
“Em đãcó hẹn với thân chủ rồi, Chí Đông, Chí Đông”. Cô van nài.
Tráitim như đau thắt lại, cổ họng như bị ai bóp nghẹt, trong giây lát anh không thểsuy nghĩ bất cứ điều gì.
Chỉ cómột ý nghĩ duy nhất, phải giữ lấy cô ấy, vĩnh viễn, bất chấp mọi giá.
Giữasảnh tòa chung cư yên tĩnh không người qua lại, nhân viên bảo vệ đang đứng nhìnhọ với ánh mắt kì lạ từ ngoài cổng lớn, anh ôm rất chặt, má áp vào đầu cô,giọng cầu khẩn: “Bảo Bảo, chúng ta kết hôn đi, được không em?”.
Đâykhông phải là lần đầu tiên cô được nghe người khác cầu hôn.
Bữa tốidưới ánh nến, hoa hồng, anh chàng học khóa trên ngồi trước bàn ăn từ từ mởchiếc hộp nhỏ bọc nhung, ánh mắt đầy mong đợi.
Câu trảlời của cô là gì?
Xinlỗi, em không muốn kết hôn, em là người theo chủ nghĩa độc thân.
Cuốicùng trước khi kéo cửa bỏ đi, anh ta đã hét lên với cô đầy tức giận: “Chủ nghĩađộc thân? Cô không phải dùng cái cớ vớ vẩn đấy để từ chối tôi, Diệp Tề Mi, tôisẽ đợi xem cả đời này cô có kết hôn hay không!”.
Dườngnhư là chuyện xảy ra từ kiếp trước lúc này lại hiện lên rõ ràng trong trí nhớcủa cô.
Cô nêntrả lời thế nào đây? Kẻ cướp của cô, người đàn ông mang lại niềm vui, mang lạinước mắt cho cô.
“ChíĐông…”. Giọng cô mềm mỏng, đưa tay ra đẩy nhưng anh nhất định không buông.
“Em hãynhận lời anh trước đã”. Anh cương quyết.
Vừa tứclại vừa buồn cười, làm gì có ai lại cầu hôn như thế chứ? Thế này gọi là bức hônthì đúng hơn.
Muốnvùng vẫy tìm lại chút tự do, nhưng ngực người đàn ông này sao mà ấm áp thế, nhưlàm tan chảy cơ thể, trái tim cô. Cô hơi cúi đầu xuống, vừa đúng tầm dựa vàovai anh, ảo ảnh hiện ra trước mắt, quá khứ và tương lai đan xen nhau lướt qua,suy nghĩ cuộn lên trong đầu, cô nên tự hào mới phải, bởi đã thu phục được mộtcon đại bang.
“BảoBảo!”. Anh bắt đầu thấp thỏm, ôm cô chặt hơn.
“Anhthật sự biết là mình đang nói gì chứ?”. Cô xác nhận lại một lần.
Ấm ức,anh nhíu mày: “Anh đang cầu hôn, tiếng Trung nói vậy không đúng sao? Em cũngbiết tiếng Trung của anh không tốt, vậy anh nói bằng tiếng Anh nhé”.
Cô muốncười nhưng phải kiềm chế không bật thành tiếng, mái đầu gục xuống vai anh khẽgật nhẹ.
ThànhChí Đông nghi ngờ tri giác của mình có vấn đề, anh buông cô ra dùng tay giữchặt hai vai và nhìn thẳng vào mắt cô không chịu rời.
Vừatách khỏi anh Diệp Tề Mi liền bừng tỉnh, cô nhướn mày: “Anh đừng quá kích động,tối nay gặp nhau rồi nói tiếp”.
Hả? Trảlời kiểu này sao? Thành Chí Đông chưng hửng.
Diệp TềMi ruột nóng như lửa đốt vội vàng tới văn phòng, trợ lý Tiểu Mai đang đứng đợiở cửa, nhìn thấy cô vừa thở phào vừa chạy tới: “Luật sư Diệp, em lại cứ tưởngchị lại xảy ra chuyện gì”.
ThànhChí Đông cũng nhảy xuống xe, đưa tay kéo cô lại từ phía sau, “Em đừng đi nhanhnhư thế, cẩn thận kẻo ngã”.
“Em đãlớn rồi”. Nhanh chóng lấy lại phong thái thường ngày, Diệp Tề Mi giật tay từchối.
“Nhớ ăncơm trưa, chiều anh đến đón em”.
“Anh?Đợi anh xong việc thì em đã bò được về nhà rồi”.
Bị côchọc giận, anh lớn tiếng: “Anh đã nói đến đón em, có được không hả?”.
Đã quenvới tính cách của anh nên không đợi Thành Chí Đông nói hết, cô vội đưa tay bịtchặt tai, Tiểu Mai đứng bên cạnh thất sắc, tình huống này… cô lén cắn ngón tay,đau mà, không phải mơ.
Cuốicùng quý ngài kẻ cướp cũng đã rời đi, Diệp Tề Mi quay người bước nhanh lên lầu,Tiểu Mai cố gắng đuổi theo phía sau: “Luật sư Diệp, không cần vội nữa, cô Ân đóđã đi rồi”.
Bướcchân chậm lại, cô thở dài: “Vậy sao? Phải chờ lâu như vậy cô ấy tức giận cũngđúng thôi, vậy tôi lên trên gọi điện xin lỗi rồi tới chỗ cô ấy vậy”.
“Khôngphải đâu chị, cô ấy không tức giận, chỉ nói là không khỏe nên về trước. À phảirồi, cô ấy còn nói chút nữa sẽ cho lái xe tới đón chị tới nhà cô ấy nóichuyện”.
Đã bướcvào trong thang máy, nghe thấy vậy Diệp Tề Mi quay sang hỏi: “Lái xe?”.
“Vâng”.Tiểu Mai gật đầu rất mạnh, vẻ mặt cô nàng mơ màng: “Cô Ân đó rất có khí chất,ăn mặc cũng đẹp, chị gặp là biết thôi”.
Vậysao? Tiểu Mai làm việc với cô đã vài năm nay rồi, nhưng quý bà quý cô giàu sanggặp không ít, hiếm khi nghe thấy cô ấy khen ngợi một cô gái mới chỉ gặp mặt mộtlần, Diệp Tề Mi vừa nhún vai vừa ra khỏi thang máy, vào thẳng văn phòng mở máytính tìm tài liệu.
Vừa mởđược giấy ủy quyền mới nhận tuần trước, điện thoại nội bộ reo vang, giọng TiểuMai vang lên: “Luật sư Diệp, lái xe của cô Ân đến rồi, em yêu cầu anh ta đợinhé?”.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2304/3140
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2304/3140
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt