Tiểu thuyết Nợ Chồng-full
Lượt xem : |
c anh, anh vững vàng tiếp lấy cô, ôm cô thật chặt.
Gió nhẹ vờn qua kẽ lá, từng nốt nhạc nhẹ nhàng gẩy lên, bóng lá chập chờn, chim hót véo von, loài hoa không tên nở rộ giữa rừng sâu, đôi tình nhân ôm nhau, hình ảnh này, như họa như thơ.
Người có tình trong trời đất, dù cho lạc đường, cũng đẹp động lòng người như vậy.
Chương 6
Một khi tình cảm xác định, tất cả mọi chuyện cũng trở thành điều đương nhiên hơn nữa còn là tự nhiên phải thế.
Bọn họ ở chung càng thêm hòa hợp, càng thêm ngọt ngào, bất luận đi tới đâu, anh cũng sẽ nắm tay cô thật chặt, thời điểm không có người, nụ hôn của anh càng ngày càng càn rỡ, càng ngày càng lửa nóng, cô quen thuộc hơi thở của anh, tất cả thuộc về anh, đối với chuyện thân mật giữa hai người khác giới dần dần chuyển từ sợ hãi thành mong đợi.
Thậm chí cô còn mong đợi anh không quân tử như vậy, có thể ôm lấy cổ cô, sau đó. . . . . .
A a a, cô lúc nào thì hư vậy rồi, trong đầu luôn nghĩ tới nghĩ tới mấy thứ này, như vậy không được đâu! Cúi đầu vùi vào trong nước mát, muốn để cho mình thanh tỉnh một chút.
"Sao vậy?" Một bàn tay to vớt cô từ trong nước biển lên, "Em còn chưa học được cách lấy hơi, lặn trong nước như thế không thoải mái đâu."
Hôm nay cô vẫn quấn chặt lấy anh học bơi lội, thành thật mà nói, anh đối với chuyện này không ôm bất cứ hi vọng gì, bởi vì anh phát hiện, trong hằng hà sa số những việc La Mỹ Vi tiểu thư không am hiểu, có đồng chí bơi lội.
Ở Maldives nhiều ngày như vậy, ngày ngày anh đều dạy cô, nhưng sau ba tuần anh không thể làm gì khác hơn là chấp nhận, có thể trình độ sư phạm của anh quá thấp, cho nên cô đến tận hôm nay vẫn chưa học được, ngay cả nổi đơn giản nhất cũng không học nổi. Anh đối với sự nghiệp bơi lội của cô hoàn toàn hết hi vọng rồi, nhưng mà người nào đó vẫn hưng phấn bừng bừng, thất bại liên tiếp cũng không nản chí, hôm nay lại tiếp tục lên đường.
Nhưng càng ngày anh càng sâu sắc hiểu được, dạy cô học bơi, trở thành một chuyện đối với hai người mà nói đúng là cực kì khó khăn. Đồ bơi kiệm vải trong nước biển ôm ôm ấp ấp, tứ chi tiếp xúc, sau đó, sẽ biến thành một hồi nóng bỏng hôn môi, âu yếm, vuốt ve, không lần nào chệch cả.
Ánh mắt họ đối diện nhau ngày cảnh phát ra lửa nóng, thời gian hai người ôm hôn càng dài hơn, hiện tại lực kháng cự của anh với cô càng ngày càng thấp tệ hại, anh đối với năng lực tự chủ của mình hoàn toàn mất đi lòng tin rồi, nhưng mà vẫn phải dạy.
Hôm nay thật vui là sau vô số lần anh chỉ bảo, cô rốt cuộc có thể miễn cưỡng có thể bơi được một quãng, nhưng lại chọc cho anh bật cười, bởi vì tư thế của cô, thật sự quá hài hước rồi.
Mặc dù không có một chút kỹ thuật nào cả, nhưng cuối cùng cũng thấy tiến bộ rực rỡ rồi, về phần lấy hơi, động tác này quả là có độ khó cao dọa người với cô, còn chưa nói tới hi vọng thành công, cho nên mới nhìn thấy cô đột nhiên đem thân thể chìm trong biển nước, anh bị dọa giật cả mình.
Mỹ Vi vừa nhấc con mắt đã nhìn thấy lồng ngực trần trụi của anh, từng khối từng khối bắp thịt rắn chắc phân bố đều đặn, từng giọt nước đọng lại trên đó, ánh mặt trời chiếu tới, dâng lên ánh sáng trong suốt, thì ra xinh đẹp có thể thay cơm không chỉ dùng miêu tả phụ nữ thôi đâu. Giờ phút này, Thạch Quân Nghị, để cho cô có một loại cảm giác đói khát điên cuồng, dùng sức nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy đôi môi khô khốc, thật muốn nhào tới đem những giọt nước đang chảy kia, từng chút liếm sạch sẽ, hơn nữa cô còn chậm rãi liếm………A, còn tiếp tục nghĩ tới nữa, máu mũi cô lập tức phun ra đó!
Được rồi, cô thừa nhận, hiện tại mỗi buổi tối nằm ngủ trong ngực anh, cô phát hiện đã là chuyện cực kì khó khăn. Mĩ Vi cô từ nhỏ tới giờ, đều thuộc dạng gối đầu chưa quá ba giây liền đi gặp Chu Công đánh cờ, nhưng tối hôm qua nằm ở đó, cả một giờ đồng hồ cũng không ngủ được, chỉ có thể ngây ngốc ngắm khuôn mặt đang say giấc nồng của anh, sau đó……….Cô hôn trộm anh đó.
Cô giống như càng ngày càng sắc, càng ngày càng đói khát rồi, như vậy thật không tốt đâu! Cô phải tỉnh táo lại, nếu không chưa tới một giây nữa, sẽ bổ nhào vào người anh, áp đảo, sau đó ăn sạch sành sanh đó.
Đúng, tỉnh táo một chút!
Cô đẩy anh ra, thân thể ra sức nhào về phía trước, muốn bơi cách xa một chút, hi vọng nước biển mát lạnh có thể giúp cô thanh tỉnh, nhưng chưa bơi được xa, cô lập tức cứng người, bất động.
"Sao thể?" Vẫn cẩn thận canh chừng nhất cử nhất động của cô, Thạch Quân Nghị lập tức chú ý tới cô có gì đó không ổn, vội vàng mở miệng hỏi, chỉ thấy tay chân cô quơ loạn khắp nơi, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng.
"Có phải bị chuột rút rồi không?" Đó là tình huống trong nước dễ xảy ra nhất, cũng là nguy hiểm nhất, nghĩ tới khả năng này, anh lập tức bơi về hướng cô.
"Anh đừng qua đây . . . . ." Cô lớn tiếng ngăn cản anh, tay vẫn tiếp tục múa loạn trong nước.
"Mỹ Vi, em làm sao vậy? Nói cho anh." Thấy cô có thể nói chuyện bình thường, xem ra không phải bị chuột rút, anh dừng cách cô một đoạn ngắn, vô cùng kiên nhẫn hỏi.
"Em. . . . . ."
Đáng chết! Đi nơi nào, đi nơi nào? Cô liều chết tìm kiếm.
"Bất cứ chuyện gì cũng có thể nói."
"Em. . . . . ." Vẫn tìm không thấy, cô ấp a ấp úng do dự một hồi lâu, sau đó rốt cuộc mở miệng: "Em không tìm được đồ bơi."
Anh là người cực kì thông minh, lập tức hiểu trạng huống của cô, đồ bơi của cô chắc hẳn trong lúc cô bơi lung tung bị rớt rồi, bây giờ cô là……….toàn thân trần trụi!
Lập tức ngừng ngay mơ màng không nên kia, mặc dù anh biết rất rõ mình không có bao nhiêu tự chủ có thể dùng.
Anh hít một hơi thật sâu, dịu dàng an ủi cô: "Anh tới tìm giúp em, không cần hoảng, nơi này không có người khác. . . . . ."
"Người khác?" Mỹ Vi sợ tới mức lập tức bơi về phía anh, lao thẳng vào ngực anh, ôm chặt không chịu buông, "Em sẽ không bị thấy chứ? Làm ơn, ngàn lần, vạn lần không thể được."
Anh hung hăng hít một hơi, bộ ngực sữa non mềm, no đủ, hiện tại đang không chút che giấu không ngừng cọ xát trên ngực anh, loại kích thích này, thật đúng là không phải chuyện đùa.
"Em không nên lộn xộn."
"Anh mau giúp em tìm đồ bơi đi." Hai chân cô quấn chặt lấy hông anh, dán chặt lấy anh, chỉ sợ người khác nhìn thấy nửa thân thể trần trụi của mình.
"Mỹ Vi, bình tĩnh một chút, không có người khác."
"A. . . . . . Đó. . . . . ." Cuối cùng cô cũng có thể từ trong bối rối bình tĩnh lại, sau đó cảm thấy anh. . . . . . Cùng mình . . . . . ."A, thật xin lỗi!"
Thật mất thể diện!
Cô vội vã từ trên thắt lưng anh tụt xuống, nhưng động tác ở trong nước không được linh hoạt, trên thực tế chẳng khác nào cô ở trên thân thể của anh, từng điểm cọ xát qua.
Đáng chết! Chỉ cần là đàn ông, sao có thể chịu được loại đau đớn cùng ngọt ngào này chứ.
Anh tức khắc cầm chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu chặn lấy môi cô.
Những ngày này, cô dần dần quen với nụ hôn của anh, cũng yêu chết nụ hôn của anh, đôi môi lập tức phối hợp mở ra nghênh đón, mặc anh thăm dò, bất kể là dịu dàng, là cuồng dã, chỉ cần là Thạch Quân Nghị mang tới, đều có thể.
Anh ôm chặt cô, đầu lưỡi nặng nề ma sát cô, đem tất cả những ấm áp hút lấy, tất cả bí ẩn vội vàng mút qua, ở trong miệng cô, anh nếm đến vị ngọt, cũng đem của chính mình mớm đến môi cô, nhìn cô ngoan ngoãn nuốt xuống.
Đôi môi, khuôn mặt, cằm, một đường đi xuố
Gió nhẹ vờn qua kẽ lá, từng nốt nhạc nhẹ nhàng gẩy lên, bóng lá chập chờn, chim hót véo von, loài hoa không tên nở rộ giữa rừng sâu, đôi tình nhân ôm nhau, hình ảnh này, như họa như thơ.
Người có tình trong trời đất, dù cho lạc đường, cũng đẹp động lòng người như vậy.
Chương 6
Một khi tình cảm xác định, tất cả mọi chuyện cũng trở thành điều đương nhiên hơn nữa còn là tự nhiên phải thế.
Bọn họ ở chung càng thêm hòa hợp, càng thêm ngọt ngào, bất luận đi tới đâu, anh cũng sẽ nắm tay cô thật chặt, thời điểm không có người, nụ hôn của anh càng ngày càng càn rỡ, càng ngày càng lửa nóng, cô quen thuộc hơi thở của anh, tất cả thuộc về anh, đối với chuyện thân mật giữa hai người khác giới dần dần chuyển từ sợ hãi thành mong đợi.
Thậm chí cô còn mong đợi anh không quân tử như vậy, có thể ôm lấy cổ cô, sau đó. . . . . .
A a a, cô lúc nào thì hư vậy rồi, trong đầu luôn nghĩ tới nghĩ tới mấy thứ này, như vậy không được đâu! Cúi đầu vùi vào trong nước mát, muốn để cho mình thanh tỉnh một chút.
"Sao vậy?" Một bàn tay to vớt cô từ trong nước biển lên, "Em còn chưa học được cách lấy hơi, lặn trong nước như thế không thoải mái đâu."
Hôm nay cô vẫn quấn chặt lấy anh học bơi lội, thành thật mà nói, anh đối với chuyện này không ôm bất cứ hi vọng gì, bởi vì anh phát hiện, trong hằng hà sa số những việc La Mỹ Vi tiểu thư không am hiểu, có đồng chí bơi lội.
Ở Maldives nhiều ngày như vậy, ngày ngày anh đều dạy cô, nhưng sau ba tuần anh không thể làm gì khác hơn là chấp nhận, có thể trình độ sư phạm của anh quá thấp, cho nên cô đến tận hôm nay vẫn chưa học được, ngay cả nổi đơn giản nhất cũng không học nổi. Anh đối với sự nghiệp bơi lội của cô hoàn toàn hết hi vọng rồi, nhưng mà người nào đó vẫn hưng phấn bừng bừng, thất bại liên tiếp cũng không nản chí, hôm nay lại tiếp tục lên đường.
Nhưng càng ngày anh càng sâu sắc hiểu được, dạy cô học bơi, trở thành một chuyện đối với hai người mà nói đúng là cực kì khó khăn. Đồ bơi kiệm vải trong nước biển ôm ôm ấp ấp, tứ chi tiếp xúc, sau đó, sẽ biến thành một hồi nóng bỏng hôn môi, âu yếm, vuốt ve, không lần nào chệch cả.
Ánh mắt họ đối diện nhau ngày cảnh phát ra lửa nóng, thời gian hai người ôm hôn càng dài hơn, hiện tại lực kháng cự của anh với cô càng ngày càng thấp tệ hại, anh đối với năng lực tự chủ của mình hoàn toàn mất đi lòng tin rồi, nhưng mà vẫn phải dạy.
Hôm nay thật vui là sau vô số lần anh chỉ bảo, cô rốt cuộc có thể miễn cưỡng có thể bơi được một quãng, nhưng lại chọc cho anh bật cười, bởi vì tư thế của cô, thật sự quá hài hước rồi.
Mặc dù không có một chút kỹ thuật nào cả, nhưng cuối cùng cũng thấy tiến bộ rực rỡ rồi, về phần lấy hơi, động tác này quả là có độ khó cao dọa người với cô, còn chưa nói tới hi vọng thành công, cho nên mới nhìn thấy cô đột nhiên đem thân thể chìm trong biển nước, anh bị dọa giật cả mình.
Mỹ Vi vừa nhấc con mắt đã nhìn thấy lồng ngực trần trụi của anh, từng khối từng khối bắp thịt rắn chắc phân bố đều đặn, từng giọt nước đọng lại trên đó, ánh mặt trời chiếu tới, dâng lên ánh sáng trong suốt, thì ra xinh đẹp có thể thay cơm không chỉ dùng miêu tả phụ nữ thôi đâu. Giờ phút này, Thạch Quân Nghị, để cho cô có một loại cảm giác đói khát điên cuồng, dùng sức nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy đôi môi khô khốc, thật muốn nhào tới đem những giọt nước đang chảy kia, từng chút liếm sạch sẽ, hơn nữa cô còn chậm rãi liếm………A, còn tiếp tục nghĩ tới nữa, máu mũi cô lập tức phun ra đó!
Được rồi, cô thừa nhận, hiện tại mỗi buổi tối nằm ngủ trong ngực anh, cô phát hiện đã là chuyện cực kì khó khăn. Mĩ Vi cô từ nhỏ tới giờ, đều thuộc dạng gối đầu chưa quá ba giây liền đi gặp Chu Công đánh cờ, nhưng tối hôm qua nằm ở đó, cả một giờ đồng hồ cũng không ngủ được, chỉ có thể ngây ngốc ngắm khuôn mặt đang say giấc nồng của anh, sau đó……….Cô hôn trộm anh đó.
Cô giống như càng ngày càng sắc, càng ngày càng đói khát rồi, như vậy thật không tốt đâu! Cô phải tỉnh táo lại, nếu không chưa tới một giây nữa, sẽ bổ nhào vào người anh, áp đảo, sau đó ăn sạch sành sanh đó.
Đúng, tỉnh táo một chút!
Cô đẩy anh ra, thân thể ra sức nhào về phía trước, muốn bơi cách xa một chút, hi vọng nước biển mát lạnh có thể giúp cô thanh tỉnh, nhưng chưa bơi được xa, cô lập tức cứng người, bất động.
"Sao thể?" Vẫn cẩn thận canh chừng nhất cử nhất động của cô, Thạch Quân Nghị lập tức chú ý tới cô có gì đó không ổn, vội vàng mở miệng hỏi, chỉ thấy tay chân cô quơ loạn khắp nơi, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng.
"Có phải bị chuột rút rồi không?" Đó là tình huống trong nước dễ xảy ra nhất, cũng là nguy hiểm nhất, nghĩ tới khả năng này, anh lập tức bơi về hướng cô.
"Anh đừng qua đây . . . . ." Cô lớn tiếng ngăn cản anh, tay vẫn tiếp tục múa loạn trong nước.
"Mỹ Vi, em làm sao vậy? Nói cho anh." Thấy cô có thể nói chuyện bình thường, xem ra không phải bị chuột rút, anh dừng cách cô một đoạn ngắn, vô cùng kiên nhẫn hỏi.
"Em. . . . . ."
Đáng chết! Đi nơi nào, đi nơi nào? Cô liều chết tìm kiếm.
"Bất cứ chuyện gì cũng có thể nói."
"Em. . . . . ." Vẫn tìm không thấy, cô ấp a ấp úng do dự một hồi lâu, sau đó rốt cuộc mở miệng: "Em không tìm được đồ bơi."
Anh là người cực kì thông minh, lập tức hiểu trạng huống của cô, đồ bơi của cô chắc hẳn trong lúc cô bơi lung tung bị rớt rồi, bây giờ cô là……….toàn thân trần trụi!
Lập tức ngừng ngay mơ màng không nên kia, mặc dù anh biết rất rõ mình không có bao nhiêu tự chủ có thể dùng.
Anh hít một hơi thật sâu, dịu dàng an ủi cô: "Anh tới tìm giúp em, không cần hoảng, nơi này không có người khác. . . . . ."
"Người khác?" Mỹ Vi sợ tới mức lập tức bơi về phía anh, lao thẳng vào ngực anh, ôm chặt không chịu buông, "Em sẽ không bị thấy chứ? Làm ơn, ngàn lần, vạn lần không thể được."
Anh hung hăng hít một hơi, bộ ngực sữa non mềm, no đủ, hiện tại đang không chút che giấu không ngừng cọ xát trên ngực anh, loại kích thích này, thật đúng là không phải chuyện đùa.
"Em không nên lộn xộn."
"Anh mau giúp em tìm đồ bơi đi." Hai chân cô quấn chặt lấy hông anh, dán chặt lấy anh, chỉ sợ người khác nhìn thấy nửa thân thể trần trụi của mình.
"Mỹ Vi, bình tĩnh một chút, không có người khác."
"A. . . . . . Đó. . . . . ." Cuối cùng cô cũng có thể từ trong bối rối bình tĩnh lại, sau đó cảm thấy anh. . . . . . Cùng mình . . . . . ."A, thật xin lỗi!"
Thật mất thể diện!
Cô vội vã từ trên thắt lưng anh tụt xuống, nhưng động tác ở trong nước không được linh hoạt, trên thực tế chẳng khác nào cô ở trên thân thể của anh, từng điểm cọ xát qua.
Đáng chết! Chỉ cần là đàn ông, sao có thể chịu được loại đau đớn cùng ngọt ngào này chứ.
Anh tức khắc cầm chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu chặn lấy môi cô.
Những ngày này, cô dần dần quen với nụ hôn của anh, cũng yêu chết nụ hôn của anh, đôi môi lập tức phối hợp mở ra nghênh đón, mặc anh thăm dò, bất kể là dịu dàng, là cuồng dã, chỉ cần là Thạch Quân Nghị mang tới, đều có thể.
Anh ôm chặt cô, đầu lưỡi nặng nề ma sát cô, đem tất cả những ấm áp hút lấy, tất cả bí ẩn vội vàng mút qua, ở trong miệng cô, anh nếm đến vị ngọt, cũng đem của chính mình mớm đến môi cô, nhìn cô ngoan ngoãn nuốt xuống.
Đôi môi, khuôn mặt, cằm, một đường đi xuố
Bài viết liên quan!