Tiểu thuyết Nợ Chồng-full
Lượt xem : |
g an lòng. Ngón giữa khẽ nhúc nhích, từng chút từng chút, chơi trò chơi nghịch nắng.
"Tổng giám đốc."
"Ừ."
"Mẹ em biết."
"Ừ."
"Bà chắc chắn đánh chết em đó ."
"Không đâu."
"Tại sao?"
"Bởi vì có anh."
Câu nói ngọt ngào, có anh, anh sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cho cô bị thương tổn, có anh ở bên người, lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy an toàn như vậy, yên lòng như vậy.
Vào thời khắc này, ấm áp hòa quyện cùng ngọt ngào trao đổi trong sóng mắt của hai người, đẹp đến mức không ai nỡ đi phá vỡ.
"Tổng giám đốc."
"Ừ?"
"Lông mi của anh thật dài đó."
Anh im lặng hỏi trời già, người này, lúc nào cũng mơ mơ hồ như vậy, lối suy nghĩ luôn khiến người ta đau đầu nhức óc.
“Đàn ông đàn ang có lông mi dài như vậy không thấy tội lỗi sao chứ?”
Nằm sấp lại gần quan sát từng li từng tí, “Oa, quá đáng, thế mà còn dài hơn cả của em.”
Anh trực tiếp kéo cô xuống, hôn, tiếp tục diệu kì ban nãy.
Ít nhất anh đối với thành quả ngày hôm nay rất hài lòng, ngài Thạch cuối cùng cũng có được cơ hội gặp mặt cha mẹ vợ.
Ừ, ngày chủ nhật, vốn là làm người ta vui vẻ, không phải sao?
Trở về miền Nam gặp cha mẹ của Mỹ Vi trở thành việc thiết yếu nhất của bọn họ.
Thạch Quân Nghị quả quyết chọn thứ hai trở về, cho nên Mỹ Vi run run rẩy rẩy cùng Quân Nghị oai phong lẫm liệt nam tiến.
Xe còn chưa kịp dừng đã thấy mẹ hùng hổ giơ gậy bóng chày chống nạnh đứng chặn trước cửa nhà, bắp đùi phì nhiêu còn đang rung lên từng nhịp, chuẩn mười món công phu trong Bao Tô Bà, lập tức cô sợ tới mức toàn thân mềm nhũn.
"La Mỹ Vi!" mẹ La gầm lên giận dữ, cộng thêm khí thế hung hăng xông tới, tức thì cô nhanh chóng đẩy cửa xe chạy ra ngoài, sau đó thân thể đại bàng của mẹ La cũng phi thân đuổi theo với tốc độ tốc chiến tốc thắng, vô cùng gọn gàng múa gậy ném tới.
Thạch Quân Nghị vội vàng muốn tiến lên, lại bị một đôi tay kéo, khuôn mặt hòa ái tươi cười xuất hiện ở trước mặt của anh, "Yên tâm yên tâm, không có việc gì."
"Nhưng. . . . . ."
"Ta bảo đảm không có việc gì."
Đối phương vẫn như cũ cười he he vẫn quan sát anh, sau đó gật đầu một cái, "Ta là cha của Tiểu Vi, La Thao."
"Con chào ba." Anh lễ phép gật đầu, sau đó vòng ra phía sau mở cốp lấy quà tặng ra.
" Ui dào, người đến là tốt rồi, không cần mang nhiều đồ như vậy." ba La vẫn cười, lôi kéo anh đi vào trong nhà, "Chúng ta đi vào ngồi hàn huyên một chút."
"Con lo cho Mỹ Vi." Anh đã nói với cô sẽ bảo vệ cô.
"Không cần không cần, nó quen rồi ấy mà." Rất hài lòng con rể quan tâm con gái mình, ba La lôi kéo anh đi vào trong nhà.
Tính tình ba La rất tốt, tốt đến nỗi có thể nói là hoàn toàn không có tính khí, cùng con rể pha trà nói chuyện phiếm, hỏi qua tình huống của anh, cho dù biết anh là người thừa kế của tập đoàn Duệ Sang, nhưng thái độ vẫn như cũ không có đổi, còn rất bình thản tiếp tục cùng anh tán gẫu.
Một tiếng, hai tiếng, luôn tự cho mình năng lực tự chủ cao, lần đầu tiên Thạch Quân Nghị phát hiện mình cũng có thời điểm đứng ngồi không yên, mặc dù biết rõ như vậy là không lễ phép, không thích hợp với những gì anh được nuôi dạy, nhưng anh vẫn không ngừng giơ tay xem giờ, thời gian trôi qua càng nhanh, anh càng phát hiện mình càng nóng ruột nóng gan, đây là lần đầu tiên, anh được trải qua cảm giác xa lạ đó.
Anh hít khí trời cũng được ba mươi năm, chưa từng có cảm nhận đau khổ cùng hành hạ như vậy, cho dù có quyết định nặng nề bao nhiêu, tiền bạc lưu chuyển khổng lồ tới cỡ nào, anh luôn tỉnh táo, bình tĩnh, dứt khoát xử lý nhanh gọn, nhưng bây giờ, anh lại có thể cảm thấy mỗi giây trôi qua chậm tới mức khiến anh khó chịu.
Anh mỗi lần nhìn đồng hồ đeo tay, ba La lại càng cười rực rỡ hơn.
Khi anh rốt cuộc cảm giác mình cũng không ngồi được nữa thì cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, Thạch Quân Nghị mới buông lỏng. Một giây kế tiếp, một bóng người xông vào phòng khách, Mỹ Vi đầu đầy mồ hôi chạy vào, ly trà trước mặt Quân Nghị uống một hơi cạn sạch, sau đó đem cái chén không đưa cho anh, anh rất nhuần nhuyễn rót đầy nước cho cô, cô tiếp tục nuốt ực, đã đời, mới tiếp tục thở.
Ba La đứng dậy hướng anh gật đầu một cái, sau đó đi ra ngoài.
Thạch Quân Nghị lau khô mồ hôi đầy trán cho cô, nhìn cô đỏ bừng cả khuôn mặt, không khỏi đau lòng nói xin lỗi với cô: "Thật xin lỗi." Anh không làm được như đã hứa với cô, không có bảo vệ cô.
Cô tiện tay giơ giơ, ngồi xuống.
"Ba đi nơi nào?" Anh hỏi.
"Đi tìm mẹ."
"Tìm?" Tới đây thì não bộ của anh không sao phân tích được câu trả lời của cô?
"Bởi vì mẹ lạc đường, nhất định phải ba đi tìm mới tìm được mẹ về."
"Lạc đường?" Anh lại càng không hiểu.
"Ha ha, bởi vì mẹ em là một siêu cấp dân mù đường, chỉ cần rời nhà mười dặm, mẹ cũng không biết đường, cho nên dù là ở chỗ này mấy chục năm, mẹ vẫn sẽ bị lạc đường."
Anh đã hiểu, thì ra là lần lạc đường ban đầu ở Maldives, thực ra là do gia truyền được.
"Em nói là, mẹ đuổi theo đánh em, sau đó lạc đường đúng không?"
"Thật thông minh." La Mỹ Vi than thở vỗ vỗ tay, "Ba em đã thành thói quen rồi, từ nhỏ đến lớn, mẹ mỗi ngày đều đuổi theo đánh em với em trai em, chúng em sẽ cố ý chạy thật xa, sau đó, ba em sẽ đi tìm mẹ em trở lại.”
Cho nên trước đó ba La mới nói với anh không cần lo lắng, thì ra là đã thành thói quen, mà vợ anh bị mệt như vậy, cũng chỉ vì chạy quá nhiều đường.
Thạch Quân Nghị sâu sắc cảm thấy, thì ra là Mỹ Vi mơ mơ hồ hồ, là di truyền. . . . . .
★★
Đến nhà họ La gặp cha mẹ thật sự dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng.
Không có như những gì Mỹ Vi hình dung mẹ cô như một hung thần ác sát, cũng không có thấy gậy gộc đâu cả. Nên cảm ơn Thạch Quân Nghị nghiêm chỉnh chững chạc, mị lực mười phần, hay là nên cảm ơn mẹ La nhìn thấy nam chủ lập tức thái độ quay ngoắt 180 độ, mặc dù còn là níu lấy lỗ tai Mỹ Vi mắng cô dám len lén kết hôn, nhưng lời kết thúc lại là, "Làm rất tốt, đàn ông tốt như vậy, xuống tay chính là muốn nhanh gọn, hung ác, chuẩn xác! Cô ngốc này đời này cũng đã làm được chuyện khiến mẹ già của cô vui vẻ."
1600 vạn tiền mặt, hai chiếc xe giá trị hơn trăm vạn, cộng thêm một cái biệt thự mẹ La thấy trong TV mơ ước đã lâu, là quà Quân Nghị biếu nhà họ La.
Mặc dù vẫn chưa gặp em trai đang học đại học La Tuấn Uy, nhưng mẹ La vô cùng hào phóng xua tay, “Trẻ con trẻ mỏ, không gặp cũng không sao.”
Một bên vui vẻ đếm tiền, một bên sảng khoái hai tay dâng Mỹ Vi, thuận tiện đạp thêm một cước. “Không có việc gì thì không cần về, chăm sóc thật tốt Quân Nghị là được.”
Sau đó lôi kéo con gái giáo huấn: "Mẹ xem Quân Nghị đối với cô rất tốt, nhân phẩm không tồi, tính khí lại tốt, ông xã như vậy, số cô đúng là đạp phân chó mới vớ được, thật sự mẹ không phải vì tiền với biệt thự mới bằng lòng bỏ qua cho cô dễ dàng đâu nhá.”
Đem cái chìa khóa biệt thự cẩn thận nhét vào túi, cười đến khóe miệng không thể khép, "Chủ yếu là Quân Nghị rất tốt, mẹ cảm thấy giao cô cho nó, mẹ yên tâm, cô phải biết đường mà quý trọng đó.”
. Những lời này làm Mỹ Vi khóc, cô cũng biết mẹ mình dù hung hãn, nhưng là người mẹ tốt vô cùng thương con.
"Dĩ nhiên Quân Nghị hào phóng như vậy thật là tốt, biệt th
"Tổng giám đốc."
"Ừ."
"Mẹ em biết."
"Ừ."
"Bà chắc chắn đánh chết em đó ."
"Không đâu."
"Tại sao?"
"Bởi vì có anh."
Câu nói ngọt ngào, có anh, anh sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cho cô bị thương tổn, có anh ở bên người, lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy an toàn như vậy, yên lòng như vậy.
Vào thời khắc này, ấm áp hòa quyện cùng ngọt ngào trao đổi trong sóng mắt của hai người, đẹp đến mức không ai nỡ đi phá vỡ.
"Tổng giám đốc."
"Ừ?"
"Lông mi của anh thật dài đó."
Anh im lặng hỏi trời già, người này, lúc nào cũng mơ mơ hồ như vậy, lối suy nghĩ luôn khiến người ta đau đầu nhức óc.
“Đàn ông đàn ang có lông mi dài như vậy không thấy tội lỗi sao chứ?”
Nằm sấp lại gần quan sát từng li từng tí, “Oa, quá đáng, thế mà còn dài hơn cả của em.”
Anh trực tiếp kéo cô xuống, hôn, tiếp tục diệu kì ban nãy.
Ít nhất anh đối với thành quả ngày hôm nay rất hài lòng, ngài Thạch cuối cùng cũng có được cơ hội gặp mặt cha mẹ vợ.
Ừ, ngày chủ nhật, vốn là làm người ta vui vẻ, không phải sao?
Trở về miền Nam gặp cha mẹ của Mỹ Vi trở thành việc thiết yếu nhất của bọn họ.
Thạch Quân Nghị quả quyết chọn thứ hai trở về, cho nên Mỹ Vi run run rẩy rẩy cùng Quân Nghị oai phong lẫm liệt nam tiến.
Xe còn chưa kịp dừng đã thấy mẹ hùng hổ giơ gậy bóng chày chống nạnh đứng chặn trước cửa nhà, bắp đùi phì nhiêu còn đang rung lên từng nhịp, chuẩn mười món công phu trong Bao Tô Bà, lập tức cô sợ tới mức toàn thân mềm nhũn.
"La Mỹ Vi!" mẹ La gầm lên giận dữ, cộng thêm khí thế hung hăng xông tới, tức thì cô nhanh chóng đẩy cửa xe chạy ra ngoài, sau đó thân thể đại bàng của mẹ La cũng phi thân đuổi theo với tốc độ tốc chiến tốc thắng, vô cùng gọn gàng múa gậy ném tới.
Thạch Quân Nghị vội vàng muốn tiến lên, lại bị một đôi tay kéo, khuôn mặt hòa ái tươi cười xuất hiện ở trước mặt của anh, "Yên tâm yên tâm, không có việc gì."
"Nhưng. . . . . ."
"Ta bảo đảm không có việc gì."
Đối phương vẫn như cũ cười he he vẫn quan sát anh, sau đó gật đầu một cái, "Ta là cha của Tiểu Vi, La Thao."
"Con chào ba." Anh lễ phép gật đầu, sau đó vòng ra phía sau mở cốp lấy quà tặng ra.
" Ui dào, người đến là tốt rồi, không cần mang nhiều đồ như vậy." ba La vẫn cười, lôi kéo anh đi vào trong nhà, "Chúng ta đi vào ngồi hàn huyên một chút."
"Con lo cho Mỹ Vi." Anh đã nói với cô sẽ bảo vệ cô.
"Không cần không cần, nó quen rồi ấy mà." Rất hài lòng con rể quan tâm con gái mình, ba La lôi kéo anh đi vào trong nhà.
Tính tình ba La rất tốt, tốt đến nỗi có thể nói là hoàn toàn không có tính khí, cùng con rể pha trà nói chuyện phiếm, hỏi qua tình huống của anh, cho dù biết anh là người thừa kế của tập đoàn Duệ Sang, nhưng thái độ vẫn như cũ không có đổi, còn rất bình thản tiếp tục cùng anh tán gẫu.
Một tiếng, hai tiếng, luôn tự cho mình năng lực tự chủ cao, lần đầu tiên Thạch Quân Nghị phát hiện mình cũng có thời điểm đứng ngồi không yên, mặc dù biết rõ như vậy là không lễ phép, không thích hợp với những gì anh được nuôi dạy, nhưng anh vẫn không ngừng giơ tay xem giờ, thời gian trôi qua càng nhanh, anh càng phát hiện mình càng nóng ruột nóng gan, đây là lần đầu tiên, anh được trải qua cảm giác xa lạ đó.
Anh hít khí trời cũng được ba mươi năm, chưa từng có cảm nhận đau khổ cùng hành hạ như vậy, cho dù có quyết định nặng nề bao nhiêu, tiền bạc lưu chuyển khổng lồ tới cỡ nào, anh luôn tỉnh táo, bình tĩnh, dứt khoát xử lý nhanh gọn, nhưng bây giờ, anh lại có thể cảm thấy mỗi giây trôi qua chậm tới mức khiến anh khó chịu.
Anh mỗi lần nhìn đồng hồ đeo tay, ba La lại càng cười rực rỡ hơn.
Khi anh rốt cuộc cảm giác mình cũng không ngồi được nữa thì cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, Thạch Quân Nghị mới buông lỏng. Một giây kế tiếp, một bóng người xông vào phòng khách, Mỹ Vi đầu đầy mồ hôi chạy vào, ly trà trước mặt Quân Nghị uống một hơi cạn sạch, sau đó đem cái chén không đưa cho anh, anh rất nhuần nhuyễn rót đầy nước cho cô, cô tiếp tục nuốt ực, đã đời, mới tiếp tục thở.
Ba La đứng dậy hướng anh gật đầu một cái, sau đó đi ra ngoài.
Thạch Quân Nghị lau khô mồ hôi đầy trán cho cô, nhìn cô đỏ bừng cả khuôn mặt, không khỏi đau lòng nói xin lỗi với cô: "Thật xin lỗi." Anh không làm được như đã hứa với cô, không có bảo vệ cô.
Cô tiện tay giơ giơ, ngồi xuống.
"Ba đi nơi nào?" Anh hỏi.
"Đi tìm mẹ."
"Tìm?" Tới đây thì não bộ của anh không sao phân tích được câu trả lời của cô?
"Bởi vì mẹ lạc đường, nhất định phải ba đi tìm mới tìm được mẹ về."
"Lạc đường?" Anh lại càng không hiểu.
"Ha ha, bởi vì mẹ em là một siêu cấp dân mù đường, chỉ cần rời nhà mười dặm, mẹ cũng không biết đường, cho nên dù là ở chỗ này mấy chục năm, mẹ vẫn sẽ bị lạc đường."
Anh đã hiểu, thì ra là lần lạc đường ban đầu ở Maldives, thực ra là do gia truyền được.
"Em nói là, mẹ đuổi theo đánh em, sau đó lạc đường đúng không?"
"Thật thông minh." La Mỹ Vi than thở vỗ vỗ tay, "Ba em đã thành thói quen rồi, từ nhỏ đến lớn, mẹ mỗi ngày đều đuổi theo đánh em với em trai em, chúng em sẽ cố ý chạy thật xa, sau đó, ba em sẽ đi tìm mẹ em trở lại.”
Cho nên trước đó ba La mới nói với anh không cần lo lắng, thì ra là đã thành thói quen, mà vợ anh bị mệt như vậy, cũng chỉ vì chạy quá nhiều đường.
Thạch Quân Nghị sâu sắc cảm thấy, thì ra là Mỹ Vi mơ mơ hồ hồ, là di truyền. . . . . .
★★
Đến nhà họ La gặp cha mẹ thật sự dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng.
Không có như những gì Mỹ Vi hình dung mẹ cô như một hung thần ác sát, cũng không có thấy gậy gộc đâu cả. Nên cảm ơn Thạch Quân Nghị nghiêm chỉnh chững chạc, mị lực mười phần, hay là nên cảm ơn mẹ La nhìn thấy nam chủ lập tức thái độ quay ngoắt 180 độ, mặc dù còn là níu lấy lỗ tai Mỹ Vi mắng cô dám len lén kết hôn, nhưng lời kết thúc lại là, "Làm rất tốt, đàn ông tốt như vậy, xuống tay chính là muốn nhanh gọn, hung ác, chuẩn xác! Cô ngốc này đời này cũng đã làm được chuyện khiến mẹ già của cô vui vẻ."
1600 vạn tiền mặt, hai chiếc xe giá trị hơn trăm vạn, cộng thêm một cái biệt thự mẹ La thấy trong TV mơ ước đã lâu, là quà Quân Nghị biếu nhà họ La.
Mặc dù vẫn chưa gặp em trai đang học đại học La Tuấn Uy, nhưng mẹ La vô cùng hào phóng xua tay, “Trẻ con trẻ mỏ, không gặp cũng không sao.”
Một bên vui vẻ đếm tiền, một bên sảng khoái hai tay dâng Mỹ Vi, thuận tiện đạp thêm một cước. “Không có việc gì thì không cần về, chăm sóc thật tốt Quân Nghị là được.”
Sau đó lôi kéo con gái giáo huấn: "Mẹ xem Quân Nghị đối với cô rất tốt, nhân phẩm không tồi, tính khí lại tốt, ông xã như vậy, số cô đúng là đạp phân chó mới vớ được, thật sự mẹ không phải vì tiền với biệt thự mới bằng lòng bỏ qua cho cô dễ dàng đâu nhá.”
Đem cái chìa khóa biệt thự cẩn thận nhét vào túi, cười đến khóe miệng không thể khép, "Chủ yếu là Quân Nghị rất tốt, mẹ cảm thấy giao cô cho nó, mẹ yên tâm, cô phải biết đường mà quý trọng đó.”
. Những lời này làm Mỹ Vi khóc, cô cũng biết mẹ mình dù hung hãn, nhưng là người mẹ tốt vô cùng thương con.
"Dĩ nhiên Quân Nghị hào phóng như vậy thật là tốt, biệt th
Bài viết liên quan!