Tiểu thuyết Nợ Chồng-full
Lượt xem : |
lý công việc, quả quyết, lý trí, chưa bao giờ hành động theo cảm tính.
Ở trong tập đoàn, mỗi quyết định anh đưa ra đều lấy lợi ích của tập đoàn làm mục tiêu hàng đầu, anh bình tĩnh, anh cơ trí, anh giữ mình trong sạch, không giống những cậu ấm chỉ biết dựa hơi gia đình, thành tích của Duệ Sang hết thảy đều là do nỗ lực của anh, mà tập đoàn xuyên quốc gia Duệ Sang có được nguồn lực hùng hậu như ngày hôm nay, anh dĩ nhiên là công thần lớn nhất.
Cô đã từng chỉ có thể ở cách anh rất xa, lặng lẽ nhìn anh, thích anh, chưa từng nghĩ tới có một ngày, mình có thể gần anh như vậy, có thể trở thành vợ anh, mơ mơ hồ hồ gả cho anh, là một việc vượt quá sức tưởng tượng với trí óc nhỏ bé của cô!
Biết anh yêu người khác, biết cuộc hôn nhân này chẳng qua là tranh hơn thua của hai người yêu nhau, cô vẫn cố tình muốn thử một lần, cho bản thân một cơ hội duy nhất.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là một nữ sinh tầm thường, nhát gan, không xuất sắc, không xinh đẹp, cô căn bản là tự nguyện sống trong bình yên, cố gắng diễn tốt nhân vật người xa lạ qua đường, không hề đòi hỏi thứ không thuộc về mình, cũng không muốn lầm tưởng về một cuộc tình oanh oanh liệt liệt, cho dù cô mãi mãi yêu anh, chỉ có thể hài lòng nhìn thoáng qua anh.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày anh sẽ đưa tay về phía mình, chưa từng nghĩ tới, bọn họ sẽ kết hôn rồi lại ở chung một chỗ. Thì ra là trời xanh rủ lòng thương, cho cô một cơ hội ngàn vàng, cho dù bây giờ, trong lòng anh là bóng hình người con gái khác, cho dù với anh cô cũng chỉ quen thuộc hơn người qua đường một chút thôi, nhưng cô muốn nỗ lực, cố gắng một lần, một lần thôi, vì tình yêu, vì hạnh phúc chính mình.
Thạch Quân Nghị đối chiếu xong số liệu trong văn kiện, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, bên cạnh dường như……….Quá yên tĩnh rồi, anh nghiêng đầu, thẳng tắp đọng lại trong mắt anh là hình ảnh cô vô cùng nghiêm túc, chăm chú nhìn anh.
Cô nhìn bộ dáng của anh, quá mức chuyên chú, giống như toàn bộ thế giới chỉ có anh một người, tim anh dâng lên một con sóng kỳ lạ, lúc này bên tai, không khỏi vang vọng câu nói kia của cô, em thích anh.
Vừa thanh thúy vừa kiên định, không ngừng vang vọng trong đầu anh.
Anh không kiềm chế được xúc động bất chợt kia, vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô, làn da trơn bóng, non nớt, mềm mềm, mang theo một chút trẻ con, ngây thơ mà đáng yêu cực kì "La Mỹ Vi."
"Dạ." Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, thì ra là, cái tên bình thường như thế, cất lên từ miệng anh, lại có thể biến hóa dễ nghe nhường ấy.
"Em thật yêu thích tôi sao?"
"Vâng"
Trong khoảnh khắc này, bất chợt anh tin tưởng thật sự rằng cô thích anh, tin tưởng sự đơn thuần cùng cố chấp đáng yêu của cô.
"Như vậy, chúng ta thử một lần đi." Nhìn sâu vào đôi mắt cô "Có lẽ quyết định cưới em là do kích động, nhưng anh sẽ nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, thử, cũng thích em."
Đêm đã khuya lắm rồi, mà đột nhiên cô cảm giác như pháo hoa nở rộng trong lòng, cuộc sống của cô thực sự thêm một niềm hạnh phúc nữa ư?
Cô u mê, ngây ngất không tin vào những gì chính mình vừa nghe thấy.
Anh nói, anh cũng thử thích cô, đây là câu nói cảm động cô nhất khuấy đảo nội tâm nhất mà cô từng được nghe, so với câu “ anh yêu em” lại càng làm rung động góc sâu thẳm trong lòng cô gấp nhiều lần.
Anh cũng không đem hôn nhân làm trò đùa, vẫn rất nghiêm túc, thậm chí anh còn sẽ nghiêm túc với nó. Từ trong đáy sâu nội tâm niềm vui xen lẫn nỗi buồn tràn lên trái tim cô mang theo ấm áp, ngọt ngào.
Thì ra là, ông trời vẫn rất quan tâm cô nha.
"Em đồng ý cùng anh cùng nhau cố gắng sao?" Anh dịu dàng hỏi, như gió xuân ấm áp thoảng qua, làm người chìm đắm, say sưa.
Thế giới của cô trong khoảnh khắc đó bỗng đảo lộn.
"Mỹ Vi?" Cô lại mất hồn rồi, Thạch Quân Nghị lần nữa thở dài, cô thật đúng là tuýp người không biết viết hai chữ chuyên chú thế nào, "Em nghe thấy không?"
"Nghe thấy ạ. . . . . ." Cô lẩm bẩm thì thào như kẻ mộng du, làm sao có thể không nghe thấy chứ, như thế nào lại không nghe được chứ?
"Vậy câu trả lời của em là?"
Đương nhiên là tốt, cô nóng lòng muốn ngồi thẳng dậy, nhưng bả vai lại truyền đến một trận đau nhói, khiến cho toàn thân cô mềm nhũn, ngã thẳng lên đùi anh, tay cô căng đến mức tê dại.
"Em sao thế. . . . . ."
"Được được được, em nói là được." Cô rối rít đứng dậy, nhưng nửa người trên cũng cứng lại, làm sao có thể chống đỡ nổi? Lại té trở về, giãy giụa nửa ngày cũng không dậy nổi.
Cơ bắp bên sườn mạnh mẽ co lại, anh duỗi tay giữa lấy vai cô, "Em đứng dậy trước ."
Cô đáng thương nhìn anh, " Em cũng muốn thế, nhưng mà bả vai em vừa đau lại tê dại nữa." Có thể tư thế của cô quá khẩn trương, chính mình không chú ý tới, hiện tại bả vai như có hàng nghìn cây kim đâm tới, vô cùng khó chịu. Cô thử lắc lắc đầu, gáy lại truyền đến hàng loạt nhức mỏi.
"Vậy thì không nên lộn xộn." Anh cắn răng nhỏ giọng nói ra.
"Vì. . . . . ." Quay đầu, cô sững người lại, sau đó gương mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, bởi vì. . . . . . Cô cảm thấy.
Dưới mặt cô, một nơi nào đó đang phát sinh biến hóa, nong nóng, cứng rắn, vẫn còn đang……Động. Trời ơi, mặt cô vừa vặn chạm vào nơi đó, sau đó còn một mực tại chỗ đó của anh, day tới day lui, vậy mà mình không phát hiện ra.
Mặc dù cô không có kinh nghiệm, nhưng bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi khoa học phát triển, cái gì cần biết cô vẫn biết, "Dạ. . . . . . Thật xin lỗi." Cô sợ tới mức không dám lộn xộn nữa, chỉ có thể ngồi im tại trận.
Anh cúi đầu, muốn khống chế phản ứng sinh lý của mình, nhưng khi thấy cánh môi đang khép mở của cô, cách người anh em của anh không tới một cm, cánh môi mềm mại, bởi vì kinh ngạc mà khẽ hé ra. . . . . . Loại kích thích này, thật sự là. . . . . .
Anh tự tay ôm lấy thắt lưng cô nâng lên, cúi đầu hôn lên cánh môi kia.
Môi của cô mềm mại khó nói thành lời, chỉ cần khẽ chạm, đã tự giác mở ra, mặc anh chiếm lấy, lưỡi của anh liếm mút qua hàm răng cô, lại tham lam tiến vào khẽ uốn lấy lưỡi nhỏ nhắn của cô.
Cô nặng nề thở hổn hển, sợ tới mức cả người run rẩy, đầu lưỡi không lưu loát, cử động cũng không dám cử động. Cô ngây thơ, non nớt làm tim anh rung động không thôi, thở dài ôm cô càng chặt hơn, thân thể cô dán sát trước ngực anh, lúc này anh không thể suy nghĩ được gì, anh chỉ muốn ôm cô, ôm cô, đem tất cả sự nhỏ xinh, nhu nhược, từng chút, từng chút thu vào trong ngực mình, không cho cô lé tránh.
"Ô. . . . . ." Nụ hôn của anh vừa thâm sâu vừa trầm, toàn thân cô nóng bỏng, hít thở không thông, hoa mày chóng mặt, mê loạn, dán vào cổ anh, mềm nhũn vô lực, khi anh đem lưỡi cô ngậm vào trong môi anh, khuấy đảo bên trong, cọ xát, bú mút, thì trong đầu cô trở nên trống rỗng, mạch đập bên cổ dồn dập điên cuồng.
Anh cảm thấy cô có gì đó không thích hợp, thả môi ra, nhìn gương mặt cô sung huyết đỏ bừng, trong lòng không khỏi mềm lòng, "Cô ngốc, dùng mũi hô hấp nào."
"A. . . . . ." Nghe anh nói, cô mới phát hiện mình vẫn đang kìm nén hơi thở, khó trách ngực đau đớn mãnh liệt như vậy.
Cô run rẩy như một chiếc lá khẽ khàng bay trong gió, dựa vào trong ngực anh, nặng nề thở dốc, trái tim đập nhanh ngoài sức tưởng tượng.
Anh hôn cô! Lần thứ hai.
Không giống với nụ hôn nghi thức ở giáo đường, lần này là hôn sâu, môi lưỡi quyện chặt, thì ra hôn có thể tốt đẹp đến nhường này.
Thạch Quân Nghị ôm lấy cô, đối vớ
Ở trong tập đoàn, mỗi quyết định anh đưa ra đều lấy lợi ích của tập đoàn làm mục tiêu hàng đầu, anh bình tĩnh, anh cơ trí, anh giữ mình trong sạch, không giống những cậu ấm chỉ biết dựa hơi gia đình, thành tích của Duệ Sang hết thảy đều là do nỗ lực của anh, mà tập đoàn xuyên quốc gia Duệ Sang có được nguồn lực hùng hậu như ngày hôm nay, anh dĩ nhiên là công thần lớn nhất.
Cô đã từng chỉ có thể ở cách anh rất xa, lặng lẽ nhìn anh, thích anh, chưa từng nghĩ tới có một ngày, mình có thể gần anh như vậy, có thể trở thành vợ anh, mơ mơ hồ hồ gả cho anh, là một việc vượt quá sức tưởng tượng với trí óc nhỏ bé của cô!
Biết anh yêu người khác, biết cuộc hôn nhân này chẳng qua là tranh hơn thua của hai người yêu nhau, cô vẫn cố tình muốn thử một lần, cho bản thân một cơ hội duy nhất.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là một nữ sinh tầm thường, nhát gan, không xuất sắc, không xinh đẹp, cô căn bản là tự nguyện sống trong bình yên, cố gắng diễn tốt nhân vật người xa lạ qua đường, không hề đòi hỏi thứ không thuộc về mình, cũng không muốn lầm tưởng về một cuộc tình oanh oanh liệt liệt, cho dù cô mãi mãi yêu anh, chỉ có thể hài lòng nhìn thoáng qua anh.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày anh sẽ đưa tay về phía mình, chưa từng nghĩ tới, bọn họ sẽ kết hôn rồi lại ở chung một chỗ. Thì ra là trời xanh rủ lòng thương, cho cô một cơ hội ngàn vàng, cho dù bây giờ, trong lòng anh là bóng hình người con gái khác, cho dù với anh cô cũng chỉ quen thuộc hơn người qua đường một chút thôi, nhưng cô muốn nỗ lực, cố gắng một lần, một lần thôi, vì tình yêu, vì hạnh phúc chính mình.
Thạch Quân Nghị đối chiếu xong số liệu trong văn kiện, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, bên cạnh dường như……….Quá yên tĩnh rồi, anh nghiêng đầu, thẳng tắp đọng lại trong mắt anh là hình ảnh cô vô cùng nghiêm túc, chăm chú nhìn anh.
Cô nhìn bộ dáng của anh, quá mức chuyên chú, giống như toàn bộ thế giới chỉ có anh một người, tim anh dâng lên một con sóng kỳ lạ, lúc này bên tai, không khỏi vang vọng câu nói kia của cô, em thích anh.
Vừa thanh thúy vừa kiên định, không ngừng vang vọng trong đầu anh.
Anh không kiềm chế được xúc động bất chợt kia, vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô, làn da trơn bóng, non nớt, mềm mềm, mang theo một chút trẻ con, ngây thơ mà đáng yêu cực kì "La Mỹ Vi."
"Dạ." Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, thì ra là, cái tên bình thường như thế, cất lên từ miệng anh, lại có thể biến hóa dễ nghe nhường ấy.
"Em thật yêu thích tôi sao?"
"Vâng"
Trong khoảnh khắc này, bất chợt anh tin tưởng thật sự rằng cô thích anh, tin tưởng sự đơn thuần cùng cố chấp đáng yêu của cô.
"Như vậy, chúng ta thử một lần đi." Nhìn sâu vào đôi mắt cô "Có lẽ quyết định cưới em là do kích động, nhưng anh sẽ nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, thử, cũng thích em."
Đêm đã khuya lắm rồi, mà đột nhiên cô cảm giác như pháo hoa nở rộng trong lòng, cuộc sống của cô thực sự thêm một niềm hạnh phúc nữa ư?
Cô u mê, ngây ngất không tin vào những gì chính mình vừa nghe thấy.
Anh nói, anh cũng thử thích cô, đây là câu nói cảm động cô nhất khuấy đảo nội tâm nhất mà cô từng được nghe, so với câu “ anh yêu em” lại càng làm rung động góc sâu thẳm trong lòng cô gấp nhiều lần.
Anh cũng không đem hôn nhân làm trò đùa, vẫn rất nghiêm túc, thậm chí anh còn sẽ nghiêm túc với nó. Từ trong đáy sâu nội tâm niềm vui xen lẫn nỗi buồn tràn lên trái tim cô mang theo ấm áp, ngọt ngào.
Thì ra là, ông trời vẫn rất quan tâm cô nha.
"Em đồng ý cùng anh cùng nhau cố gắng sao?" Anh dịu dàng hỏi, như gió xuân ấm áp thoảng qua, làm người chìm đắm, say sưa.
Thế giới của cô trong khoảnh khắc đó bỗng đảo lộn.
"Mỹ Vi?" Cô lại mất hồn rồi, Thạch Quân Nghị lần nữa thở dài, cô thật đúng là tuýp người không biết viết hai chữ chuyên chú thế nào, "Em nghe thấy không?"
"Nghe thấy ạ. . . . . ." Cô lẩm bẩm thì thào như kẻ mộng du, làm sao có thể không nghe thấy chứ, như thế nào lại không nghe được chứ?
"Vậy câu trả lời của em là?"
Đương nhiên là tốt, cô nóng lòng muốn ngồi thẳng dậy, nhưng bả vai lại truyền đến một trận đau nhói, khiến cho toàn thân cô mềm nhũn, ngã thẳng lên đùi anh, tay cô căng đến mức tê dại.
"Em sao thế. . . . . ."
"Được được được, em nói là được." Cô rối rít đứng dậy, nhưng nửa người trên cũng cứng lại, làm sao có thể chống đỡ nổi? Lại té trở về, giãy giụa nửa ngày cũng không dậy nổi.
Cơ bắp bên sườn mạnh mẽ co lại, anh duỗi tay giữa lấy vai cô, "Em đứng dậy trước ."
Cô đáng thương nhìn anh, " Em cũng muốn thế, nhưng mà bả vai em vừa đau lại tê dại nữa." Có thể tư thế của cô quá khẩn trương, chính mình không chú ý tới, hiện tại bả vai như có hàng nghìn cây kim đâm tới, vô cùng khó chịu. Cô thử lắc lắc đầu, gáy lại truyền đến hàng loạt nhức mỏi.
"Vậy thì không nên lộn xộn." Anh cắn răng nhỏ giọng nói ra.
"Vì. . . . . ." Quay đầu, cô sững người lại, sau đó gương mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, bởi vì. . . . . . Cô cảm thấy.
Dưới mặt cô, một nơi nào đó đang phát sinh biến hóa, nong nóng, cứng rắn, vẫn còn đang……Động. Trời ơi, mặt cô vừa vặn chạm vào nơi đó, sau đó còn một mực tại chỗ đó của anh, day tới day lui, vậy mà mình không phát hiện ra.
Mặc dù cô không có kinh nghiệm, nhưng bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi khoa học phát triển, cái gì cần biết cô vẫn biết, "Dạ. . . . . . Thật xin lỗi." Cô sợ tới mức không dám lộn xộn nữa, chỉ có thể ngồi im tại trận.
Anh cúi đầu, muốn khống chế phản ứng sinh lý của mình, nhưng khi thấy cánh môi đang khép mở của cô, cách người anh em của anh không tới một cm, cánh môi mềm mại, bởi vì kinh ngạc mà khẽ hé ra. . . . . . Loại kích thích này, thật sự là. . . . . .
Anh tự tay ôm lấy thắt lưng cô nâng lên, cúi đầu hôn lên cánh môi kia.
Môi của cô mềm mại khó nói thành lời, chỉ cần khẽ chạm, đã tự giác mở ra, mặc anh chiếm lấy, lưỡi của anh liếm mút qua hàm răng cô, lại tham lam tiến vào khẽ uốn lấy lưỡi nhỏ nhắn của cô.
Cô nặng nề thở hổn hển, sợ tới mức cả người run rẩy, đầu lưỡi không lưu loát, cử động cũng không dám cử động. Cô ngây thơ, non nớt làm tim anh rung động không thôi, thở dài ôm cô càng chặt hơn, thân thể cô dán sát trước ngực anh, lúc này anh không thể suy nghĩ được gì, anh chỉ muốn ôm cô, ôm cô, đem tất cả sự nhỏ xinh, nhu nhược, từng chút, từng chút thu vào trong ngực mình, không cho cô lé tránh.
"Ô. . . . . ." Nụ hôn của anh vừa thâm sâu vừa trầm, toàn thân cô nóng bỏng, hít thở không thông, hoa mày chóng mặt, mê loạn, dán vào cổ anh, mềm nhũn vô lực, khi anh đem lưỡi cô ngậm vào trong môi anh, khuấy đảo bên trong, cọ xát, bú mút, thì trong đầu cô trở nên trống rỗng, mạch đập bên cổ dồn dập điên cuồng.
Anh cảm thấy cô có gì đó không thích hợp, thả môi ra, nhìn gương mặt cô sung huyết đỏ bừng, trong lòng không khỏi mềm lòng, "Cô ngốc, dùng mũi hô hấp nào."
"A. . . . . ." Nghe anh nói, cô mới phát hiện mình vẫn đang kìm nén hơi thở, khó trách ngực đau đớn mãnh liệt như vậy.
Cô run rẩy như một chiếc lá khẽ khàng bay trong gió, dựa vào trong ngực anh, nặng nề thở dốc, trái tim đập nhanh ngoài sức tưởng tượng.
Anh hôn cô! Lần thứ hai.
Không giống với nụ hôn nghi thức ở giáo đường, lần này là hôn sâu, môi lưỡi quyện chặt, thì ra hôn có thể tốt đẹp đến nhường này.
Thạch Quân Nghị ôm lấy cô, đối vớ
Bài viết liên quan!