Tiểu thuyết Nhật Kí Theo Đuổi Anh-full
Lượt xem : |
?"
"A —— a —— a!" Ba cô gái đứng xem thét lên chói tai, hiệu quả kinh người.
"Cậu hạnh phúc thật đó! Không chịu nổi, mình không chịu nổi!"
"Hôm nay sao lại nóng như vậy? Mau mở cửa sổ ra, nếu không mình sắp bị thiêu đốt mất!"
"Không được, đây quá kích thích đối với mìn, bệnh tim của mình sắp phát tác! Hai người các cậu mau dìu mình."
Lương Sùng Nghị lộ ra mỉm cười chết người nói: "Xin lỗi, tôi cùng tiểu Thần có chút lời muốn nói, chúng tôi đi vào phòng trước."
"Xin xin xin mời!" Ba đồng đảng kiêm chị em đột nhiên khách khí, ước gì lập tức đưa hai người này vào động phòng.
Mặc dù Chung Vũ Thần bước từng bước gian nan, cô còn cố hết sức, mang Lương Sùng Nghị đi vào phòng của mình.
Trừ anh trai cô, đây là lần đầu tiên có đàn ông nhìn thấy phòng của cô, cảm giác giống như bị người ta nhìn thấy bí mật vậy.
"Đại ca, em. . . . . ." Cô ngẩng đầu lên, thử muốn giải thích rõ.
"Xuỵt!" Anh lấy ngón trỏ chặn môi của cô lại, ý bảo cô giữ yên lặng.
Chung Vũ Thần ngậm miệng lại, nhưng không ngừng run rẩy được, ngón tay của anh vuốt môi cô, để khiến cho cả khuôn mặt cô như bị thiêu đốt.
Anh lôi kéo cô đi tới cửa sổ, mới mở miệng nói: "Họ đều ở ngoài cửa nghe lén, nói nhỏ thôi."
"Oh! Thật xin lỗi. . . . . ." Cô nhỏ giọng, rũ lông mi xuống, "Bạn bè của em lầm, vừa lúc. . . Anh lại xuất hiện, mới có thể biến thành như vậy, không phải em cố ý. . . . . . Muốn trêu anh. . . . . ."
"Không sao!" Anh tự tay sờ sờ tóc ngắn của cô, giống như đối đãi với một đứa bé, "Nếu em gọi anh một tiếng đại ca, anh liền không thể để cho em gái này mất mặt, không phải sao?"
Đúng vậy! Giữa bọn họ, chỉ là đại ca cùng em gái, không có gì khác, cô đã sớm biết.
Chẳng qua mới vừa rồi, cô lại không cẩn thận sinh ra ảo giác, cho là kỳ tích xuất hiện. . . . . .
"Vâng, cám ơn đại ca." Cô cố gắng chớp mắt, muốn đem nước mắt thu trở về, giờ phút này, cô lại từ thiên đường ngã xuống dưới đất.
"Đúng rồi, hồ sơ của tôi sắp xếp thế nào vậy? Tôi còn phải trở về tìm tài liệu."
Cô hít thở thật sâu, mới dũng cảm nghênh đón ánh mắt của anh, "Rất đơn giản a, em đều sắp xếp theo kí hiệu từ A đến Z! Anh muốn tìm tài liệu gì, chỉ cần tìm theo âm đầu là được rồi".
"Cô bé ngốc này cũng thật thông minh." Không biết tôi có bao nhiêu tài liệu cũ, cũng nên để em sắp xếp lại ngay ngắn rõ ràng mới được, phần việc cực nhọc này cũng không phải người nào cũng nguyện ý làm, chỉ có em có lòng mới làm như vậy.
"Cám ơn đại ca khích lệ." Cô nặn ra nụ cười mạnh mẽ.
"Vậy tôi đi trước, ngày mai gặp."
Không...không được đi, nhìn bóng lưng của anh, đáy lòng hoảng sợ, mặc dù đã không sao, nhưng cũng không muốn anh đi như vậy, Cô phải làm thế nào mới giữ anh lại đây? Ngã xuống? Hôn mê? Hay là gặp chuyện bất chắc? Thần linh ơi! Mau khiến kỳ tích xuất hiện đi!
"Đại ca, đợi chút." Cô nắm lấy áo khoác anh, thật ra thì không biết mình muốn làm cái gì, chỉ là cô không nỡ để anh cứ đi như vậy, không nỡ để giờ phút này kết thúc.
"Sao vậy?" Anh nghi ngờ hỏi, không bao lâu liền thấy cô đang nghẹn ngào. Vì vậy anh tháo kính xuống, một tay lôi cô tới gần trước ngực mình, để cho cô dựa vào bờ vai của anh khóc.
"Em. . . . . . Em cũng không biết. . . . . . Mình làm sao. . ." Trời ạ! Cô lại muốn khóc là khóc? Cô quên rằng đại ca thích đứa trẻ ngoan sao? Nhưng cô mặc kệ, vì muốn như vậy lâu hơn. Dù một phút, nhất định cô cũng phải khóc.
"Đừng khóc, các bạn của em rất quan tâm tới em, hi vọng em có thể kết giao bạn trai, em là một cô gái tốt, nhất định có một ngày có người phát hiện, hiểu không?" Lương Sùng Nghị cho là cô mang tâm tình nặng nề của thiếu nữ, liền an ủi như vậy.
Thật dịu dàng nói, từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với cô những lời dịu dàng như thế, làm sao cô có thể không khóc đây? Chung Vũ Thần mơ hồ gật đầu, nước mắt lại rơi nhiều hơn.
"Tốt lắm, đừng khóc thành như vậy, đợi lát nữa đi ra ngoài, họ còn tưởng rằng tôi khi dễ em mất!"
"Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
"Với tôi mà còn nói xin lỗi gì? Đứa ngốc."
Bàn tay to của anh vỗ trên lưng cô, cảm giác ấy sao mà quen thuộc, thân thể của anh thật là ấm áp, bờ vai của anh thật chắc, Chung Vũ Thần tập trung cầu nguyện, mong sao giây phút này có thể tạm ngừng.
Vậy mà, lúc này điện thoại anh lại vang lên, anh cầm máy lên nghe, sắc mặt trầm xuống.
Chung Vũ Thần cũng không hiểu tất cả? Cô lập tức lau nước mắt nói: "Đại ca, em không sao rồi, Anh mau đi nhanh lên!" Tùy hứng là có mức độ, cô muốn làm đứa bé ngoan.
Anh nhướng mày, "Được rồi! Đừng suy nghĩ lung tung nữa, cười một cái."
"Ừm!" Mặc dù yêu cầu này tàn khốc, cô cũng làm vì anh.
Vừa mở cửa ra, ba người trong phòng khách đã sớm biến mất, thì ra là họ vì chị em"Nghĩa khí", liền chủ động biến mất, để lại cả phòng cho người có tình.
"Tôi đi đây." Lương Sùng Nghị bước nhanh ra khỏi nhà họ Chung, cũng không quay đầu lại.
"Hẹn gặp lại. . . . . ." Chung Vũ Thần nói ra âm thanh chỉ có mình cô nghe thấy, thân thể từ từ trượt xuống, cuối cùng ngồi trên mặt đất, khiến nước mắt từ từ thấm ướt ngực.
******
Ngày mười một tháng tư, hôm nay là kỉ niệm mối tình đầu của tôi cũn là kỷ niệm ngày tôi thất tình
Ngày.
Chuyện cảm động nhất: Đại ca ở bên tai tôi gọi tôi là tiểu Thần.
Chuyện đỏ mặt nhất: Ba người bạn gộp đại ca và tôi thành một đôi.
Chuyện kích động nhất: Khóc ở trong ngực đại ca.
Chuyện bất đắc dĩ nhất: Đại ca là đại ca, tôi. . . . . . Vẫn là em gái.
Chuyện ghét nhất: Máy đại ca kêu.
Chương 3
Buổi trưa, đại ca Lương Sùng Nghị và cố vấn Hậu Thượng Duy đều không ở đây, Chung Vũ Thần đánh thức Trịnh Lập Minh đang gục xuống bàn ngủ, "Tiểu Minh, chúng ta đi lên tần thượng ăn cơm đi!"
"Được!" Trịnh Lập Minh mang theo vẻ mặt thất tình, bộ dạng mất hồn.
Dũng Tử thấy thế không khỏi ngạc nhiên nói: "Ồ! Lúc nào thì hai người thân nhau như vậy?"
"Chúng tôi là anh em tốt!" Chung Vũ Thần trả lời nói.
"Chúng tôi là chị em tốt!" Gần như cùng lúc, Trịnh Lập Minh cũng nói như vậy.
Hai người bèn nhìn nhau cười, mang theo cơm hộp đi lên trên tầng.
A Lượng thì ở sau lưng huýt sáo, "Xem ra em trai và em gái muốn trở thành một đôi!"
Trên sân thượng, gió lớn, thích hợp để khóc.
Chung Vũ Thần ngồi trên thềm bê tông, mở tôm chiên ra lại không hề có khẩu vị, "Tiểu Minh, cậu cũng phải ăn đi?"
"Không cần, cái gì tôi cũng không muốn ăn." Cả người Trịnh Lập Minh mệt mỏi giống như bột mì lên men, nằm dài trên mặt đất.
Chung Vũ Thần gắp tôm chiên lên, híp mắt nhìn dưới ánh mặt trời, thấy thế nào cũng giống củ cà rốt, làm cho người ta bắt đầu cảm thấy bị mê hoặc.
"Ngày hôm qua đại ca đến nhà tôi, khiến bạn bè tôi hiểu lầm anh ấy là bạn trai mình, đại ca không có phủ nhận, là vì muốn cho tôi mặt mũi, tôi rất cám ơn anh ấy, không nhịn được khóc lên, anh ấy để cho tôi dựa vào bờ vai của mình, nhưng tiếng điện thoại anh ấy lại cắt ngang.
"Cô nói những lời này là muốn tôi hâm mộ đến chết sao?" Giọng nói của Trịnh Lâp Minh càng lúc càng giống bột mì, không có sức sống.
"Hâm mộ? Nên sao! Cậu biết có người đối tốt với mình, cũng rất thương mình, thế như, anh ấy chỉ coi cậu là một đứa bé, thật sự khiến người ta hâm mộ sao!"
"A —— a —— a!" Ba cô gái đứng xem thét lên chói tai, hiệu quả kinh người.
"Cậu hạnh phúc thật đó! Không chịu nổi, mình không chịu nổi!"
"Hôm nay sao lại nóng như vậy? Mau mở cửa sổ ra, nếu không mình sắp bị thiêu đốt mất!"
"Không được, đây quá kích thích đối với mìn, bệnh tim của mình sắp phát tác! Hai người các cậu mau dìu mình."
Lương Sùng Nghị lộ ra mỉm cười chết người nói: "Xin lỗi, tôi cùng tiểu Thần có chút lời muốn nói, chúng tôi đi vào phòng trước."
"Xin xin xin mời!" Ba đồng đảng kiêm chị em đột nhiên khách khí, ước gì lập tức đưa hai người này vào động phòng.
Mặc dù Chung Vũ Thần bước từng bước gian nan, cô còn cố hết sức, mang Lương Sùng Nghị đi vào phòng của mình.
Trừ anh trai cô, đây là lần đầu tiên có đàn ông nhìn thấy phòng của cô, cảm giác giống như bị người ta nhìn thấy bí mật vậy.
"Đại ca, em. . . . . ." Cô ngẩng đầu lên, thử muốn giải thích rõ.
"Xuỵt!" Anh lấy ngón trỏ chặn môi của cô lại, ý bảo cô giữ yên lặng.
Chung Vũ Thần ngậm miệng lại, nhưng không ngừng run rẩy được, ngón tay của anh vuốt môi cô, để khiến cho cả khuôn mặt cô như bị thiêu đốt.
Anh lôi kéo cô đi tới cửa sổ, mới mở miệng nói: "Họ đều ở ngoài cửa nghe lén, nói nhỏ thôi."
"Oh! Thật xin lỗi. . . . . ." Cô nhỏ giọng, rũ lông mi xuống, "Bạn bè của em lầm, vừa lúc. . . Anh lại xuất hiện, mới có thể biến thành như vậy, không phải em cố ý. . . . . . Muốn trêu anh. . . . . ."
"Không sao!" Anh tự tay sờ sờ tóc ngắn của cô, giống như đối đãi với một đứa bé, "Nếu em gọi anh một tiếng đại ca, anh liền không thể để cho em gái này mất mặt, không phải sao?"
Đúng vậy! Giữa bọn họ, chỉ là đại ca cùng em gái, không có gì khác, cô đã sớm biết.
Chẳng qua mới vừa rồi, cô lại không cẩn thận sinh ra ảo giác, cho là kỳ tích xuất hiện. . . . . .
"Vâng, cám ơn đại ca." Cô cố gắng chớp mắt, muốn đem nước mắt thu trở về, giờ phút này, cô lại từ thiên đường ngã xuống dưới đất.
"Đúng rồi, hồ sơ của tôi sắp xếp thế nào vậy? Tôi còn phải trở về tìm tài liệu."
Cô hít thở thật sâu, mới dũng cảm nghênh đón ánh mắt của anh, "Rất đơn giản a, em đều sắp xếp theo kí hiệu từ A đến Z! Anh muốn tìm tài liệu gì, chỉ cần tìm theo âm đầu là được rồi".
"Cô bé ngốc này cũng thật thông minh." Không biết tôi có bao nhiêu tài liệu cũ, cũng nên để em sắp xếp lại ngay ngắn rõ ràng mới được, phần việc cực nhọc này cũng không phải người nào cũng nguyện ý làm, chỉ có em có lòng mới làm như vậy.
"Cám ơn đại ca khích lệ." Cô nặn ra nụ cười mạnh mẽ.
"Vậy tôi đi trước, ngày mai gặp."
Không...không được đi, nhìn bóng lưng của anh, đáy lòng hoảng sợ, mặc dù đã không sao, nhưng cũng không muốn anh đi như vậy, Cô phải làm thế nào mới giữ anh lại đây? Ngã xuống? Hôn mê? Hay là gặp chuyện bất chắc? Thần linh ơi! Mau khiến kỳ tích xuất hiện đi!
"Đại ca, đợi chút." Cô nắm lấy áo khoác anh, thật ra thì không biết mình muốn làm cái gì, chỉ là cô không nỡ để anh cứ đi như vậy, không nỡ để giờ phút này kết thúc.
"Sao vậy?" Anh nghi ngờ hỏi, không bao lâu liền thấy cô đang nghẹn ngào. Vì vậy anh tháo kính xuống, một tay lôi cô tới gần trước ngực mình, để cho cô dựa vào bờ vai của anh khóc.
"Em. . . . . . Em cũng không biết. . . . . . Mình làm sao. . ." Trời ạ! Cô lại muốn khóc là khóc? Cô quên rằng đại ca thích đứa trẻ ngoan sao? Nhưng cô mặc kệ, vì muốn như vậy lâu hơn. Dù một phút, nhất định cô cũng phải khóc.
"Đừng khóc, các bạn của em rất quan tâm tới em, hi vọng em có thể kết giao bạn trai, em là một cô gái tốt, nhất định có một ngày có người phát hiện, hiểu không?" Lương Sùng Nghị cho là cô mang tâm tình nặng nề của thiếu nữ, liền an ủi như vậy.
Thật dịu dàng nói, từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với cô những lời dịu dàng như thế, làm sao cô có thể không khóc đây? Chung Vũ Thần mơ hồ gật đầu, nước mắt lại rơi nhiều hơn.
"Tốt lắm, đừng khóc thành như vậy, đợi lát nữa đi ra ngoài, họ còn tưởng rằng tôi khi dễ em mất!"
"Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
"Với tôi mà còn nói xin lỗi gì? Đứa ngốc."
Bàn tay to của anh vỗ trên lưng cô, cảm giác ấy sao mà quen thuộc, thân thể của anh thật là ấm áp, bờ vai của anh thật chắc, Chung Vũ Thần tập trung cầu nguyện, mong sao giây phút này có thể tạm ngừng.
Vậy mà, lúc này điện thoại anh lại vang lên, anh cầm máy lên nghe, sắc mặt trầm xuống.
Chung Vũ Thần cũng không hiểu tất cả? Cô lập tức lau nước mắt nói: "Đại ca, em không sao rồi, Anh mau đi nhanh lên!" Tùy hứng là có mức độ, cô muốn làm đứa bé ngoan.
Anh nhướng mày, "Được rồi! Đừng suy nghĩ lung tung nữa, cười một cái."
"Ừm!" Mặc dù yêu cầu này tàn khốc, cô cũng làm vì anh.
Vừa mở cửa ra, ba người trong phòng khách đã sớm biến mất, thì ra là họ vì chị em"Nghĩa khí", liền chủ động biến mất, để lại cả phòng cho người có tình.
"Tôi đi đây." Lương Sùng Nghị bước nhanh ra khỏi nhà họ Chung, cũng không quay đầu lại.
"Hẹn gặp lại. . . . . ." Chung Vũ Thần nói ra âm thanh chỉ có mình cô nghe thấy, thân thể từ từ trượt xuống, cuối cùng ngồi trên mặt đất, khiến nước mắt từ từ thấm ướt ngực.
******
Ngày mười một tháng tư, hôm nay là kỉ niệm mối tình đầu của tôi cũn là kỷ niệm ngày tôi thất tình
Ngày.
Chuyện cảm động nhất: Đại ca ở bên tai tôi gọi tôi là tiểu Thần.
Chuyện đỏ mặt nhất: Ba người bạn gộp đại ca và tôi thành một đôi.
Chuyện kích động nhất: Khóc ở trong ngực đại ca.
Chuyện bất đắc dĩ nhất: Đại ca là đại ca, tôi. . . . . . Vẫn là em gái.
Chuyện ghét nhất: Máy đại ca kêu.
Chương 3
Buổi trưa, đại ca Lương Sùng Nghị và cố vấn Hậu Thượng Duy đều không ở đây, Chung Vũ Thần đánh thức Trịnh Lập Minh đang gục xuống bàn ngủ, "Tiểu Minh, chúng ta đi lên tần thượng ăn cơm đi!"
"Được!" Trịnh Lập Minh mang theo vẻ mặt thất tình, bộ dạng mất hồn.
Dũng Tử thấy thế không khỏi ngạc nhiên nói: "Ồ! Lúc nào thì hai người thân nhau như vậy?"
"Chúng tôi là anh em tốt!" Chung Vũ Thần trả lời nói.
"Chúng tôi là chị em tốt!" Gần như cùng lúc, Trịnh Lập Minh cũng nói như vậy.
Hai người bèn nhìn nhau cười, mang theo cơm hộp đi lên trên tầng.
A Lượng thì ở sau lưng huýt sáo, "Xem ra em trai và em gái muốn trở thành một đôi!"
Trên sân thượng, gió lớn, thích hợp để khóc.
Chung Vũ Thần ngồi trên thềm bê tông, mở tôm chiên ra lại không hề có khẩu vị, "Tiểu Minh, cậu cũng phải ăn đi?"
"Không cần, cái gì tôi cũng không muốn ăn." Cả người Trịnh Lập Minh mệt mỏi giống như bột mì lên men, nằm dài trên mặt đất.
Chung Vũ Thần gắp tôm chiên lên, híp mắt nhìn dưới ánh mặt trời, thấy thế nào cũng giống củ cà rốt, làm cho người ta bắt đầu cảm thấy bị mê hoặc.
"Ngày hôm qua đại ca đến nhà tôi, khiến bạn bè tôi hiểu lầm anh ấy là bạn trai mình, đại ca không có phủ nhận, là vì muốn cho tôi mặt mũi, tôi rất cám ơn anh ấy, không nhịn được khóc lên, anh ấy để cho tôi dựa vào bờ vai của mình, nhưng tiếng điện thoại anh ấy lại cắt ngang.
"Cô nói những lời này là muốn tôi hâm mộ đến chết sao?" Giọng nói của Trịnh Lâp Minh càng lúc càng giống bột mì, không có sức sống.
"Hâm mộ? Nên sao! Cậu biết có người đối tốt với mình, cũng rất thương mình, thế như, anh ấy chỉ coi cậu là một đứa bé, thật sự khiến người ta hâm mộ sao!"
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2412/3248
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2412/3248
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt